Quyển 5: Cường thế trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Q5- Chương 312: Rốt cuộc xuất hiện! Tìm lão bà nào ^_^

Tinh cầu Lyme là một tinh cầu gần Xích Tinh nhất, khi chiến tranh giữa nhân loại và tang thi bùng nổ toàn diện, tinh cầu Lyme đứng mũi chịu sào là bị ảnh hưởng lớn nhất.

Nhưng cũng còn may, quân đội Liên bang đóng quân ở bên cạnh trấn áp đám tang thi này, cho nên tinh cầu Lyme cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng vì lần ảnh hưởng này giá cả hàng hóa ở tinh cầu Lyme tăng lên nhanh chóng, khiến đại gia tộc lớn nhất ở tinh cầu Lyme cũng là tinh chủ của tinh cầu Lyme - Hạ gia ba năm qua giàu đến chảy mỡ.

Thời gian ba năm thay đổi quá nhiều thứ, vì Hạ Thiên Tịch mất tích, cho nên ở trường Quân đội số 1 trực tiếp cho y ở trạng thái tạm nghỉ học, mà rất nhiều người đều đã tốt nghiệp hoặc là gia nhập vào quân đội tham gia vào cuộc chiến tranh lần này.

Thẩm Hạo năm đó theo theo Lancet tới Đế quốc, ba năm qua Đế Quốc không còn do nữ vương Salia nắm giữ nữa, cho nên Thẩm Hạo đi theo Lancet cùng nhau mất tích.

Còn Flina và Lạc Vô Dật thì đi theo Lăng Thần cùng nhau tiến vào quân đội, hai người bọn họ hiện tại đều trở thành cấp dưới bên người Lăng Thần, Tinh Dạ và Dạ Đồng khi chiến tranh bùng nổ liền không biết đã đi nơi nào, hai người bọn họ có thể nói cũng là trực tiếp biến mất ở trước mắt mọi người.

Mà hiện tại chiến tranh giữa nhân loại và tang thi có thể nói là phi thường khó khăn.

Tang thi bên kia trước mắt chỉ nghe nói có 5 tang thi cấp 8, hai tang thi cấp 9, nghe nói còn một con Thần cấp.

Tuy chưa xác định được mấy tin tức này có phải là thật hay không, nhưng Liên Bang bên này cũng không dám thiếu cảnh giác.

Hạ nguyên soái mới là chiến sĩ cấp 7, ba năm qua Lăng thần khắc khổ tu luyện cũng mới chỉ là chiến sĩ cơ giáp cấp 6 đồng thời là Ma Đạo Sư sơ cấp, vì hắn ở trong quân đội tu luyện tương đối ít nên cấp bậc tăng không nhanh như Hạ Thiên Tịch.

Hơn nữa lúc này đang chiến tranh, bởi vì bị Đế quốc kéo chân, trấn áp tang thi là do Lăng nguyên soái tọa trấn, còn Hạ Thanh thì tọa trấn ở Đế Đô, để tránh cho việc bọn họ đều đi cả Đế Quốc tới chiếm ổ của Liên Bang bang, vậy thì không hay.

Hôm nay, Lăng Thần đang chỉ đạo một vài chiến thuật, trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm máy móc của hệ thống.

Thanh âm đó là tin tức Hạ Thiên Tịch thăng cấp, hai năm trước hắn liền nghe thấy thanh âm này, chẳng qua hắn vẫn không tìm thấy sự tồn tại của Hạ Thiên Tịch, mặc kệ là hắn hay là Tiểu Bình Quả, bọn họ đều có khế ước với Hạ Thiên Tịch, đều có thể hơi hơi cảm giác được sự tồn tại của Hạ Thiên Tịch, nhưng lại không cách nào cảm giác được Hạ Thiên Tịch ở chỗ nào.

Cho nên, Lăng Thần mới có thể khẳng định Hạ Thiên Tịch chưa chết.

Tuy y chưa chết, nhưng hắn cũng không cảm giác được sự tồn tại của y.

Đến tận hôm nay, thanh âm máy móc của hệ thống vang lên trong đầu hắn, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, thật giống như Hạ Thiên Tịch sẽ xuất hiện, cái cảm giác này càng càng càng mạnh mẽ,khiến hắn ngơ ngác đứng ở trước mặt bản đồ trong lúc nhất thời quên mất cả phản ứng.

Đám tướng sĩ trong phòng họp mắt to trừng mắt nhỏ sôi nổi hai mặt nhìn nhau, cũng không rõ thiếu tướng đây là bị làm sao? Đang nghiên cứu chiến thuật mà? Sao đột nhiên lại dừng lại?

"Hôm nay trước tới đây thôi, tan họp." Lăng Thần phản ứng lại , cũng mặc kệ các vị tướng sĩ trong phòng họp, lập tức đi về phía cửa.

"......"

Các tướng sĩ bị bỏ lại quả thực có điểm ngây ngốc, muốn nói Lăng Thần đi, kỳ thật là một cái kỳ tích trong quân đội bọn họ.

Dùng gần ba năm liền từ một binh lính bình thường thăng chức đến vị trí thiếu tướng, còn nhớ rõ khi hắn vừa mới tới quân đội cả người lạnh lùng như vậy, tuy có rất nhiều người nể mặt Lăng nguyên soái sẽ không đi giáo huấn Lăng Thần, nhưng trong quân đội khác với bên ngoài, người ở đây đều là người đã từng lên qua chiến trường chiến đấu hăng hái, không có thực lực thực sự người khác sẽ không quan tâm ngươi có thân phận gì, bằng không Đế quốc cũng không dễ dàng bị tướng quân Caesar làm phản, bởi vì Lancet vương tử tuy là vương tử điện hạ, nhưng chưa từng tiến vào quân đội rất khó để khiến người khác phục tùng.

Cho nên đây cũng là lý do Lăng Thần tiến vào quân đội không có ai cho hắn khai tiểu táo, để hắn một người từng bước đi lên, thu hoạch không ít thuộc hạ trung thực.

Ba năm qua mọi người đều đã quen với vẻ lạnh lẽo và bình tĩnh của Lăng Thần, hắn chưa từng giống như hôm nay, mọi người thậm chí đều có thể nhìn ra một tia kích động trên mặt hắn.

Rất nhiều người dụi dụi mắt, tỏ vẻ quá không khoa học, thiếu tướng mặt than vô biểu tình cư nhiên cũng sẽ có biểu tình?

Không để ý đến hoài nghi trong mắt mọi người phía sau, Lăng Thần lập tức về ký túc xá của mình, lúc này trên mặt hắn thoáng hiện ra biểu tình kích động chân chính, bởi vì hắn cảm giác được, hắn cảm giác được Hạ Thiên Tịch xuất hiện.

Tuy trước mắt còn không thể thực sự cảm giác được Hạ Thiên Tịch cụ thể ở nơi nào, nhưng hắn có thể cảm giác được Hạ Thiên Tịch tựa hồ cách hắn cũng không xa, nếu là như vậy, vậy chứng tỏ Hạ Thiên Tịch hiện tại chắc chắn là ở tinh cầu Lyme, cho nên Lăng Thần lập tức thu thập quần áo của mình một chút sau đó báo một tin cho Lăng Nghị.

"Con trai, làm sao vậy?" Lăng Nghị nhận được tin báo của Lăng Thần khi đang nghiên cứu chiến thuật, còn tưởng là Lăng Thần có cái phát hiện gì mới muốn nói cho hắn!

"Phụ thân, con muốn tạm thời rời đi quân đội một lần."

"Đi ra ngoài?" Lăng Nghị thập phần khó hiểu: "Con hiện tại đi ra ngoài làm gì?"

"Con đã nhận ra sự tồn tại của Tịch Tịch, con muốn đi đón con dâu của người trở về." Lăng Thần nheo lại đuôi mắt, giọng nói trầm thấp thập phần kiên định.

Hắn muốn đi đón lão bà của mình về.

Lăng Nghị lập tức sửng sốt, đón con dâu hắn trở về?

Ba năm trước đây, Hạ Thiên Tịch mất tích là điều ai cũng không muốn đối mặt, vì chuyện này, lúc ấy hắn và Hạ Thanh thiếu chút nữa đánh nhau, hơn nữa Hạ Thanh còn nói ra lời tàn nhẫn, chỉ cần anh tìm được Hạ Thiên Tịch sẽ tuyệt đối không cho Hạ Thiên Tịch tiến vào Lăng gia hắn.

Nếu không phải chiến tranh bùng nổ, chỉ sợ năm đó Liên Bang cũng muốn nội loạn, hắn vẫn luôn biết Hạ Thanh là một tên nhi khống, cũng không nghĩ tới trình độ nhi khống của Hạ Thanh lại tới mức điên cuồng như này, vì thế Lăng Thần lập tức quỳ ở trước cửa Hạ gia ba ngày ba đêm cũng không được Hạ Thanh tha thứ, cuối cùng Lăng Nghị không nhìn nổi khi chiến tranh bùng nổ mới đem Lăng Thần mang theo lại đây.

Nói thật, hắn thật đúng là sợ mình đi rồi, Hạ Thanh ở Đế Đô sẽ trực tiếp giết chết Lăng Thần!

Được rồi! Lăng Nghị sờ sờ cái mũi, Hạ Thanh hẳn không phải là người như vậy, nhưng khi một người mất đi lý trí, hắn vẫn là có chút lo lắng, hơn nữa năm đó khi biết tang thi tập kích Hạ Thiên Tịch là một con tang thi cấp 7 trở lên, hắn vẫn luôn cho rằng Hạ Thiên Tịch đã chết, cho nên mấy năm nay chưa từng nhắc tới bất cứ việc gì có liên quan tới Hạ Thiên Tịch ở trước mặt con trai, lại không nghĩ tới con trai hôm nay lại nói như vậy.

Lăng Nghị ngẩn người, hắn vẫn luôn cho rằng Hạ Thiên Tịch bị con tang thi kia ăn rồi, nhưng nhìn biểu tình hơi hơi kích động và tự tin của con trai ngày hôm nay, đây chính là biểu tình đầu tiên trong ba năm qua trên khuôn mặt vô biểu tình kia của hắn, cho nên trong lúc nhất thời Lăng Nghị thật đúng là không đành lòng đả kích con trai.

"Ừ, con đi đi, nơi này có cha con trấn áp, không cần lo lắng." Ước nguyện ban đầu của Lăng Nghị chỉ là muốn cho Lăng Thần đi ra ngoài giải sầu mà thôi.

"Vâng, phụ thân, con lập tức sẽ đi." Lăng Thần nói xong trực tiếp cắt đứt liên lạc.

Lăng Nghị nhìn màn hình đã tối om, giật giật khóe miệng, tốc độ này, thật là thần tốc!

Quả thực, con trai có lão bà liền không bình thường phải không?

Lăng Thần đơn giản thu thập một chút đồ vật, căn bản không kịp dặn dò gì liền vội vàng rời khỏi quân đội, dù sao hắn tin tưởng phụ thân sẽ an bài tốt mọi việc sau này, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được sự tồn tại của lão bà trong ba năm qua, cho nên hắn nhất định phải tìm được lão bà mang về.

Lăng Thần tin tưởng tràn đầy lên đường.

Bên kia Hạ Thiên Tịch cưỡi Tiểu Cửu hành tẩu trong khu rừng hoang tàn này một thời gian dài, trên đường cư nhiên còn gặp được một con có thú biến dị, vốn dĩ con cóc đã đủ xấu, ngươi có thể tưởng tượng ra hình ảnh con cóc phóng đại lên gấp 100 lần sẽ như thế nào sao?

Hạ Thiên Tịch lập tức muốn nôn ra, một ngọn lửa từ trong tay ném ra, con có này một giây liền bị Hạ Thiên Tịch lập tức giết chết.

Đã thăng cấp thành trung cấp Ma Đạo Sư, hiện tại đối phó với một con cóc quả thực là một giây liền giết chết.

Cho nên khi con có bị giết chết, Hạ Thiên Tịch cư nhiên gặp phải một đám muỗi biến dị.

Con muỗi phóng đại 100 lần muỗi thường, cái vòi trên miệng nó quả thực còn lợi hại hơn cả mũi tên, đừng nói một tiểu nhân vật như Hạ Thiên Tịch, cho dù là một đầu thú biến dị thật lớn bị đám muỗi này hút một cái cũng ngay lập tức biến thành thây khô!

Có điều đối phó với đám muỗi này cũng chỉ là chuyện nhỏ, muỗi cũng không phải là động vật hung mãnh gì, không có lực công kích, chỉ biết hút máu, Hạ Thiên Tịch ném ra một ngọn lửa, ngọn lửa thật lớn giống như gió lốc cuồng quét qua đám quỷ hút máu này, lập tức đàn muỗi khổng lồ bị tan vỡ, đầy trời rụng xuống như bông tuyết, nếu có người nhìn thấy một màn này tuyệt đối sẽ bị hù chết, trời hạ mưa máu!

Đã thăng cấp thành trung cấp Ma Đạo Sư, trong phiến rừng rậm này Hạ Thiên Tịch hoàn toàn chỉ cần dùng một cái ma pháp hỏa hệ cao cấp cũng có thể quét ngang khu rừng này. Nhưng thú biến dị không phải loại quá mức hung tàn hơn nữa cũng không sống quần cư ở trong tay Hạ Thiên Tịch đều là kết quả một giây bị giết chết.

Hơn nữa hôm nay vận khí của Hạ Thiên Tịch cũng không tồi, cư nhiên không gặp phải dị thú đặc biệt hung ác, ví dụ như hổ, mãng xà gì đó, y chỉ gặp phải mấy con không có lực sát thương gì như thỏ, muỗi v.v, cho nên y một đường thông suốt đi ra khỏi khu rừng vắng vẻ hoang tàn này, để lại phía sau lưng một con đường máu...

Đi ra khỏi rừng rậm Hạ Thiên Tịch liền thu hồi Tiểu Cửu, ba năm qua y đều tu luyện trong hệ thống, tuy quên mất mọi thứ trước kia, nhưng quan hệ của y và Tiểu Cửu cũng trở nên rất tốt, bằng không Tiểu Cửu cũng sẽ không dễ dàng cam nguyện làm tọa kỵ cho y như thế!

"Đi tìm một cái thành thị vào thành ăn bữa cơm trước đi!" Hạ Thiên Tịch vừa nói vừa lấy ra một quả táo tươi ngon mọng nước trong không gian cắn một ngụm, ba năm qua ở trong hệ thống y căn bản là không ăn cơm, ngẫu nhiên muốn ăn gì đó đều là một ít trái cây, hiện tại miệng y nhạt nhẽo lắm rồi.

Cho nên, ra quyết định này, Hạ Thiên Tịch thực vui sướng đi về phía thành trấn phía trước.

..........

Q5 - Chương 313: Một giây hạ gục!

Chẳng qua, khi y vừa mới đi ra khỏi rừng rậm, phía trước cư nhiên xuất hiện một trận đánh nhau.

Một tiểu thiếu niên xinh đẹp ăn mặc quần áo đơn giản bị năm sát thủ nhìn qua phi thường lợi hại vây quanh, hơn nữa trên mặt đất cũng có mấy khối thi thể.

Giờ phút này, trên người tiểu thiếu niên bị vây công kia đã có không ít miệng vết thương, lấy nhãn lực của Hạ Thiên Tịch đương nhiên có thể thấy quần áo trên người thiếu niên kia giá trị xa xỉ, tuy hiện tại đã rách tung tóe, nhưng y cũng có thể đủ để suy đoán tiểu thiếu niên này hẳn là thiếu gia của một gia đình giàu có, bằng không cũng không có khả năng bị người vây công.

Nhưng mà nhìn cảnh tượng trước mắt, thiếu niên này chắc chắn không kiên trì được bao lâu thời gian.

Hạ Thiên Tịch không tiến tới xem náo nhiệt, mà là đứng ở chỗ xa xa nhìn một hồi, những người đó cũng không phát hiện ra y.

"Đáng chết, Hạ gia các ngươi hôm nay nhất định muốn ép ta vào chỗ chết phải không? Cho dù ta biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi." Tiểu thiếu niên vẻ mặt dữ tợn nhìn năm người trước mặt, hắn biết bản thân hôm nay không sống được, những người này càng không có khả năng thả hắn.

"Đừng cùng hắn vô nghĩa, mau giải quyết dứt điểm đi." Trong năm người có một người bình tĩnh nói.

Mấy người gật gật đầu, lập tức không chút do dự triển khai sát chiêu với thiếu niên.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên có tuyệt vọng cùng phẫn hận, thậm chí bởi vì phẫn hận mà toàn thân phát run, nhìn thấy người tung ra sát chiêu với hắn, hắn chỉ dùng một đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng và phẫn hận nhìn chằm chằm những người này, hoàn toàn không định nhắm mắt lại.

Hắn muốn tận mắt nhìn thấy cái chết của bản thân.

Vèo --

Khi một thanh đao sắp đâm vào ngực của thiếu niên, chỉ nghe thấy một thanh âm xé gió vang lên.

A --

Một người kêu thảm, đao trong tay lập tức rơi xuống mặt đất, mà cổ tay của gã lại chảy máu.

Người này kêu thảm thiết khiến cho bốn người khác cũng dừng lại toàn bộ động tác, ngay cả vẻ mặt tuyệt vọng phẫn hận của thiếu niên cũng tạm dừng một chút.

"Đại...... Đại ca, có người đánh lén."

Nam nhân bị tập kích vẻ mặt thống khổ che lại cổ tay mình, máu từ trên tay gã không ngừng chảy ra nhỏ giọt trên mặt đất.

Mấy người lập tức cảnh giác lên, nam nhân được gọi là đại ca nhìn bình nguyên hoang tàn vắng vẻ xung quanh, lại nhìn về phía rừng rậm cách đó không xa, người nam nhân này trực tiếp lớn tiếng nói: "Là ai? Đi ra!"

.......

Bốn phía im ắng, lặng ngắt như tờ.

Tên đại ca vẻ mặt âm trầm, mắt thấy bọn họ liền sắp hoàn thành nhiệm vụ trở về báo cáo kết quả công tác, nhưng giữa đường đột nhiên lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim là chuyện như thế nào?

"Đại ca, là hạt táo." Nam nhân bị tập kích lúc đầu còn tưởng là súng, để đồng bọn băng bó cho gã miệng vết thương mới phát hiện, cư nhiên là hạt táo.

Đây là hạt táo từ chỗ nào ném tới đây? Hơn nữa cư nhiên lại có uy lực lớn như vậy, có thể xuyên qua da người, một màn này quả thực khiến cho người ta cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Đặc biệt chính là thiếu niên này, vừa thấy có người cứu hắn, xoay người cất bước chạy về phía rừng rậm phía sau.

Đuổi giết thời gian dài như vậy nếu hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, như vậy trở về mấy người bọn họ chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt.

"Giết." Hiện tại cũng không rảnh lo kẻ đang nấp ở chỗ tối, tên đại ca vẻ mặt âm trầm ra lệnh.

Bốn người còn lại lập tức đuổi theo thiếu niên muốn bắn súng.

Vèo --

A --

Tiếng động xé gió, ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.

Vèo vèo vèo --

Liên tiếp vài tiếng xe gió vang lên, năm người còn đang truy đuổi cư nhiên đều trúng chiêu, nằm trên mặt đất thống khổ rên rỉ.

Lúc này Hạ Thiên Tịch từ phía sau một thân cây đi ra, liên tiếp cười tủm tỉm gặm quả đào mọng nước trong tay, vừa rồi hạt táo quá lớn, hơn nữa ăn hết một quả táo quá lâu nên y liền lấy ra một chùm nho, dùng hạt nho trở thành ám khí tập kích những người này.

Thiếu niên đang chạy trốn nhìn thấy một thiếu niên tinh xảo đang gặm quả đào đi ra từ phía sau một thân cây, trong lúc nhất thời có chút sửng sốt, hắn quả thực có chút không thể tin được người vừa cứu mình cư nhiên là một thiếu niên thoạt nhìn cũng không lớn tuổi hơn mình là mấy.

"Choáng váng?" Hạ Thiên Tịch liếc nhìn thiếu niên sau đó đi về phía năm tên sát thủ vừa đứng lên từ trên mặt đất kia.

Thiếu niên phản ứng lại lập tức trốn ở phía sau Hạ Thiên Tịch, tuy hắn có chút không thể tin được là thiếu niên này cứu mình, nhưng trước mắt cũng không có ai khác, hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen xem thiếu niên này có thể cứu mình hay không.

"Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn là không nên xen vào việc của người khác." Một người nam nhân sắc mặt âm trầm hung ác nhìn Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch híp mắt hưởng thụ gặm một miếng đào, cái má nhỏ tinh xảo vốn dĩ gầy gầy, trong nháy mắt đã bị thịt quả lấp đầy, hai má phình phình đáng yêu thật giống như một con hamster nhỏ tham ăn.

Nhưng rõ ràng, trước mắt không có ai thèm thưởng thức vẻ đáng yêu này của Hạ Thiên Tịch.

Thỏa mãn ăn một miếng đào, Hạ Thiên Tịch xin lỗi không hề có thành ý: "Xin lỗi, ta cứ thích xen vào việc của người khác."

Đôi mắt nheo lại, vẻ mặt vô tâm vô phế, quả thực không thể giận thêm được nữa.

"Ngươi......" Có một người nhịn không được muốn phát hỏa bị nam nhân dẫn đầu ngăn cản, gã nhìn thiếu niên trước mắt vừa mới trốn ở một nơi tối tăm dùng hạt trái cây đều có thể tập kích được bọn họ, chứng tỏ thực lực của thiếu niên này nhất định không tầm thường.

"Nói như vậy là ngươi nhất định phải đối nghịch với bọn ta?"

"Không có a!" Hạ Thiên Tịch lắc đầu cười tủm tỉm nói: "Ta vì sao lại muốn đối nghịch với các ngươi?"

Mọi người: "......" Được!

Thiếu chút nữa một búng máu phun chết Hạ Thiên Tịch.

Không đối nghịch ngươi còn đánh lén bọn họ làm gì?

"Ân...... Ân nhân, chỉ cần ngươi có thể cứu ta, ta lấy danh nghĩa thiếu chủ Viên gia bảo đảm, sau này ở tinh cầu Lyme, Viên gia ta nguyện phụng ân nhân là khách quý, thiếu ân nhân một cái ân tình." Thiếu niên này cũng không ngốc, tuy hắn đối với thiếu niên trước mặt cũng không có gì tin tưởng, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Hạ Thiên Tịch cũng không biết ân tình này có bao nhiêu lớn, nhưng trước mắt y vừa mới ra ngoài, hơn nữa sự tình trước kia cũng đều không nhớ cái gì, thực rõ ràng cần có một người tìm hiểu tin tức một chút, vốn dĩ y quyết định trước tìm một cái thành trấn, nhưng nếu đụng phải những người này, y nhìn thiếu niên này cũng rất thuận mắt, cho nên mới quyết định ra tay cứu giúp.

"Nếu ngươi không tính toán xen vào việc người khác, như vậy liền tránh ra đi!"

"Không cho."

"......"

Mọi người thật là muốn một búng máu phun chết Hạ Thiên Tịch.

Đã không tính toán xen vào việc người khác, ngươi vì sao còn không cho.

"Ta đây là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, sao có thể coi là xen vào việc của người khác chứ?' Hạ Thiên Tịch cười thập phần xán lạn, vẻ mặt thoải mái thật sự có thể khiến người tức chết không đền mạng.

"Một khi đã như vậy, vậy đừng trách chúng ta không khách khí." Tên đại ca thấy Hạ Thiên Tịch cư nhiên một lòng muốn che chở thiếu niên này, cắn răng một cái nói: "Triệu hồi ra cơ giáp, đều giết hết."

Vốn dĩ đối phó với vị tiểu thiếu gia Viên gia này cũng không cần triệu hồi ra cơ giáp, ai biết nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim? Sớm biết vậy bọn họ đã sớm triệu hồi ra cơ giáp rồi.

Viên Thiển nắm chặt hai tay, sắc mặt phi thường khó coi, hắn chỉ là một chiến sĩ cơ giáp cấp 2, những người này đều là chiến sĩ cơ giáp cấp 4, vốn dĩ chỉ dựa vào thể thuật hắn có thể chạy trốn tới hiện tại cũng không dễ dàng, nhưng những người này nếu triệu hồi ra cơ giáp, như vậy sức mạnh là tăng lên gấp đôi.

Hạ Thiên Tịch như cũ cười híp mắt, trên mặt không có một chút thần sắc lo lắng nào, nhàn nhã tự tại gặm xong trái đào trong tay mình, cái vẻ nhơn nhơn kia thật khiến người tức chết.

"Lên." Thấy Hạ Thiên Tịch không muốn sống như vậy, năm người lập tức khống chế cơ giáp tấn công về phía Hạ Thiên Tịch.

Thiếu niên trốn sau lưng Hạ Thiên Tịch giờ phút này cũng đã triệu hồi ra cơ giáp của mình, vừa thấy Hạ Thiên Tịch cư nhiên không triệu hồi ra cơ giáp, hắn còn tưởng Hạ Thiên Tịch là một người bình thường, trái tim hắn ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn không có chạy trốn một mình.

Thấy thiếu niên này nghĩa khí như vậy, Hạ Thiên Tịch cảm thấy bản thân cũng nên ra tay.

"Ngươi đi nhanh đi." Viên Thiển nói một câu với Hạ Thiên Tịch, lập tức tiến lên đem Hạ Thiên Tịch bảo vệ ở sau người.

Lúc này, những người kia đã vây lấy bọn họ, Viên Thiển đang cảnh giác, thấy hoa mắt, ngay sau đó chính là thanh âm bịch bịch bịch ngã xuống đất và tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hạ Thiên Tịch hiện tại đã là một vị chiến sĩ cơ giáp cấp 7,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net