Chương 41: Làm sao bây giờ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mẹ nữa đâu, anh đang đi dạo chợ đêm ở chỗ này, mai lại gọi về cho em."

"Ừm, khi nào về?' Phó Nhất Kiệt đuổi theo một câu.

"Chắc ngày kia."

"Được."

Phó Khôn hai hôm nay đều rất bận, chỉ gọi về nhà buổi tối, Phó Nhất Kiệt biết, nếu như không phải bởi vì mình, Phó Khôn trong ba ngày này, chắc chắn sẽ chẳng không có việc gì cũng mỗi ngày gọi về nhà một cuộc như vậy.

Nhưng kể cả có là vậy đi nữa, nó vẫn cảm thấy khó khăn.

Ngày thứ ba, lúc Phó Khôn gọi về nhà bảo muốn ở lại thêm một ngày đi dạo chợ bán sỉ tiểu thương phẩm, Phó Nhất Kiệt không nhịn được mà quát một câu: "Không phải đã bảo hôm nay về rồi à!"

"Ôi, tai anh cũng bị em hét cho nát luôn," Phó Khôn nhỏ giọng nói ở đầu kia, "Đến cũng đến rồi, kiểu gì cũng phải tìm hiểu cho kỹ chứ, sau này đến cũng không cần đi lại lung tung nữa, mục tiêu rõ ràng bớt việc."

"Ngày mai về à?" Phó Nhất Kiệt hỏi.

"Về, mang quà cho em, đừng giục, đảm bảo mai về, sáng ngày kia đến nơi."

Phó Nhất Kiệt cúp điện thoại, rồi ngay lập tức chạy chậm về phòng ngủ, nó đột nhiên thấy hơi hoảng hốt.

Khát khao mong ngóng Phó Khôn nhanh chóng về nhà khiến cho nó rất bất an.

Nó đứng giữa phòng ngủ, sững sờ nhìn bao cát.

Nếu như trước đây nó vẫn chưa chắc cảm giác của mình đối với Phó Khôn là gì, hoặc có thể nói, nó chưa thừa nhận ý nghĩ của mình với Phó Khôn...

Vậy thì bây giờ, sự thực khiến nó chẳng thể kiếm bất cứ cớ nào cho mình được nữa.

Nó nhớ Phó Khôn, nhớ nhung này khiến nó chẳng hề biết phải làm thế nào.

*motorola 328c

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net