Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghị Thân vương còn chưa mở miệng, Bùi Thanh Thù đã biết hắn muốn nói cái gì. Chắc chắn không ngoài việc đem Kính phi rời khỏi Lãnh cung tới Nghị Thân vương phủ phụng dưỡng các thứ.

Tuy Bùi Thanh Thù tâm sáng như gương, hắn sẽ không chủ động mở miệng nói ra.

Rốt cuộc thân phận hắn hiện tại bất đồng. Thân là Hoàng đế, không thể tỏ ra quá vội vàng.

Qủa nhiên Nghị Thân vương miệng hơi giật, liền có chút đứt quãng mà nói:

"Hoàng thượng.. Thần hôm nay tới đây không phải vì việc công mà là có chuyện tư. Thần biết, mẫu phi của thần phạm tội lớn lời không nói hết, biếm làm thứ dân và cầm tù nơi Lãnh cung cũng không quá đáng. Chỉ là thần mang phận con, thật sự không đành lòng nhìn mẫu thân ở nơi đó chịu khổ, chính mình ngày ngày cơm no rượu say, hưởng hết tôn vinh. Thần, khẩn cầu Hoàng thượng khai ân..."

Nghị Thân vương trước giờ làm việc hào sảng, lúc này lại ấp a ấp úng, kỳ thực bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, mẹ ruột Kính phi phạm phải sai lầm quá lớn, hắn hiện tại lại thỉnh cầu Bùi Thanh Thù đem bà thả ra, thực sự không có đạo lý.

Nhưng cho dù có chột dạ hay hổ thẹn, hắn cũng không thể không làm thế.

Tuy nói Nghị Thân vương hiện tại tay nắm quyền lực, hắn trong lòng vẫn luôn nhớ nhung mẫu phi ở trong Lãnh cung kia ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi ngày đều không thoải mái.

Mắt thấy sắp tới tiết trời nóng, nghĩ đến Kính phi, trong lòng Nghị Thân vương nhịn không được thấy khổ sở.

Liên tục mấy buổi tối Nghị Thân vương đều không thể ngủ yên, nhịn không được mới dày mặt tới cầu kiến Bùi Thanh Thù.

Nhìn huynh trưởng quỳ gối trước mặt mình, Bùi Thanh Thù thở dài.

Kỳ thực từ lúc Nghị Thân vương lựa chọn về phe Bùi Thanh Thù, hắn trong lòng đã có tính toán. Nếu tương lai chính mình có thể nắm quyền sẽ thả cho Kính phi một đường sống.

Nhưng Bùi Thanh Thù tuy đối với Nghị Thân vương có lòng tin, lại không có cách nào hoàn toàn yên tâm về Kính phi được.

Hắn chỉ sợ Kính phi sau khi ra ngoài lại nghĩ ra chủ ý xấu gì đó, làm hư Nghị Thân vương.

Thở dài một tiếng xong, Bùi Thanh Thù trầm giọng nói:

"Đại ca, ngươi có tâm ý hiếu thuận với mẫu phi, trẫm có thể hiểu. Nhưng phụ hoàng vẫn còn đó, tuy ngài hiện giờ không ở trong cung, nhưng khi hắn còn đây mà trẫm lại để phi tử của hắn, còn là tội phi xuất cung, không phải là đánh vào mặt phụ hoàng sao?"

Nghị Thân vương lúc trước chỉ nghĩ Bùi Thanh Thù hiện tại đã là Hoàng đế, nhưng lại quên suy tới cảm thụ của Thái Thượng hoàng.

Vừa nghe Bùi Thanh Thù nói vậy, Nghị Thân vương vội vàng nhận sai:

"Hoàng thượng thứ tội, là thần sơ sót! Thần không nên đề ra yêu cầu vô lý như vậy."

Chỉ khi Nghị Thân vương bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng rồi, Bùi Thanh Thù lại đưa ra một đề nghị khác:

"Đại ca không vội. Ngươi xem như vậy thì thế nào? Tạm thời cứ để mẫu phi ngươi lưu lại trong cung, trẫm sẽ cho người chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của nàng. Mọi chi phí ăn mặc đều dựa theo phân lệ của Thái phi, ngươi cũng có thể thường xuyên đến thăm nàng. Chờ phụ hoàng hồi cung rồi trẫm lại cùng ngài nói về việc đem mẫu phi ngươi thả ra, được hay không?"

"Đa tạ Hoàng thượng!"

Nghị Thân vương nghe vậy thì thập phần thoả mãn, tỏ vẻ cực kỳ biết ơn mà dập đầu trước Bùi Thanh Thù.

Sáng hôm sau, lúc Bùi Thanh Thù thỉnh an Phó Thái hậu, thuận tiện nhắc tới chuyện này.

Phó Thái hậu nghe xong, vẻ mặt đã dự liệu từ trước mà cười:

"Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho mẫu hậu. Hoàng đế không cần lo lắng về Kính phi, có mẫu hậu ở đây, nàng một chút chuyện nhỏ cũng không làm ra được."

Nguyên phối Hoàng hậu Chu thị của Thái Thượng hoàng, tuy vào năm Duyên Hoà thứ hai mươi bốn, lúc Tam Hoàng tử tạo phản thất bại rồi mới tự sát, trên thực tế từ năm Duyên Hoà thứ mười bốn đã vì phạm tội độc hại hoàng tử, hãm hại phi tần, bị Thái thượng hoàng hạ chỉ cầm tù trong cung Khôn Nghi.

Thế nên bắt đầu từ năm Duyên Hoà thứ mười lăm, thẳng đến năm Duyên Hoà thứ hai mươi sáu lúc Hoàng đế lập Phó Thục phi làm Hậu, trong mười mấy năm này, hậu cung đều do mấy vị quý phi quản sự.

Bất quá tình huống hiện tại lại không giống, hậu cung của Bùi Thanh Thù có Hoàng hậu, đáng ra nên để Hoàng hậu chủ sự.

Nhưng Tống Hoàng hậu tuổi tác còn trẻ, Phó Thái hậu tuổi chưa quá lớn, còn có tính không chịu ngồi yên. Nên hậu cung của Bùi Thanh Thù là do Phó Thái hậu và Tống Hoàng hậu đồng xử lý.

Hai người phân công cũng khá rạch ròi. Phó Thái hậu lo phụ trách việc của mấy Thái phi đồng lứa, Tống hậu lo quản mấy phi tử của Bùi Thanh Thù và Hoàng tự. Rốt cuộc Phó Thái hậu ở trong cung đã gần ba mươi năm, kinh nghiệm dồi dào, Tống Hoàng hậu có nhiều sự tình chưa hiểu rõ đều tìm nàng thỉnh giáo.

Còn về mẹ đẻ của Bùi Thanh Thù là Lâm Thái hậu, nàng đối với sự tình hậu cung trước nay chưa từng để ý. Cả ngày không phải ở bên con gái nhỏ thì là nhốt mình trong phòng đọc sách viết chữ, giảm bớt được không ít tranh giành.

Ít ra cảnh tượng Lưỡng cung Thái hậu tranh nhau tới ngươi sống ta chết, ở hậu cung của Bùi Thanh Thù hoàn toàn không xuất hiện.

Nghe Phó Thái hậu nói thế, Bùi Thanh Thù gật đầu, cảm kích nói:

"Chuyện này liền nhờ ngài. Chiêu Bình gần đây bận quá nhiều việc, may có ngài giúp nàng phần nào."

Chiêu Bình là tục danh của Tống Hoàng hậu, ở thời điểm không có người ngoài, Bùi Thanh Thù sẽ gọi nàng như vậy.

Phó Thái hậu cười từ ái:

"Đều là người một nhà, cần gì phải nói như vậy. Huống hồ những việc này, mẫu hậu quen làm đã mấy năm nay. Ngược lại Chiêu Bình vào cung lại giúp ai gia phân ưu không ít."

Bùi Thanh Thù lại bồi Thái hậu nói mấy câu nhàn thoại, đợi thời gian không sai biệt lắm liền đứng dậy, tính toán tới nơi Hoàng hậu cùng dùng bữa sáng.

Ai ngờ Phó Thái hậu lại nhìn hắn, lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.

Bùi Thanh Thù kỳ quái hỏi:

"Mẫu hậu sao vậy?"

Phó Thái hậu im lặng một chút rồi thấp giọng nói:

"Thù nhi, ngươi cũng đừng luôn chỉ tới nơi này của ta. Rảnh rỗi cũng nên tới Vĩnh Thọ cung xem một chút."

Vĩnh Thọ cung là tẩm cung hiện tại của Lâm Thái hậu, cũng là sinh mẫu của Bùi Thanh Thù.

Nhắc tới Lâm Thái hậu, Bùi Thanh Thù không khỏi trầm mặc.

Quan hệ của hắn với Lâm Thái hậu thực sự quá mức phức tạp.

Năm đó Lâm Thái hậu nguyên bản không muốn vào cung, là do Thái Thượng hoàng cưỡng ép đem nàng cùng người khác chia rẽ, nạp vào cung làm phi. Lâm thị vào cung không lâu liền hoài thai Bùi Thanh Thù. Đến lúc có mang được bảy tháng thì bị Quý phi Diệp thị và Hoàng hậu Chu thị liên thủ hãm hại, khiến cho Thái Thượng hoàng hiểu lầm, đem nàng truất vào Lãnh cung.

Bùi Thanh Thù dưới tình cảnh bị phụ hoàng nghi ngờ không phải huyết mạch hoàng thất mà sinh ra ở Lãnh cung.

Có lẽ bởi Bùi Thanh Thù không phải đứa bé được mong đợi mà tới, Lâm thị đối xử với hắn rất lãnh đạm.

Thậm chí lúc Hoàng đế tỏ ý chính mình bỏ qua chuyện cũ, tình nguyện để mẫu tử Lâm thị rời khỏi Lãnh cung, nàng cũng không chịu đáp ứng.

Chỉ tới khi Bùi Thanh Thù được bốn tuổi rưỡi, nhũ mẫu của Bùi Thanh Thù là Tôn ma ma mới cùng nhóm Lâm thị thượng lượng một chút, hắn mới được Phó Thục phi nhận làm dưỡng tử, đưa khỏi Lãnh cung.

Sau khi Hoàng hậu Chu thị rơi đài thì thừa nhận năm đó đã hãm hại Lâm thị. Sau khi được sửa lại án sai, Lâm thị đến hành cung Hà Bắc cư trú một thời gian.

Lúc ở đó, Lâm thị mới cùng Thái Thượng hoàng dần dần nảy sinh cảm tình.

Không lâu sau, em trai ruột của Bùi Thanh Thù cũng là Thập tứ Hoàng tử chào đời.

Lúc ấy để bảo hộ mẹ con Lâm thị, Thái Thượng hoàng che giấu tin tức nàng mang thai với mọi người, kể cả với Bùi Thanh Thù nữa.

Thình lình biết được bản thân bỗng có thêm một đệ đệ, còn biết mẫu phi mình không muốn vì mình rời khỏi Lãnh cung nhưng lại nguyện ý vì em mình hồi cung, Bùi Thanh Thù thương tâm một thời gian.

Sau đó nhờ Tôn ma ma, dưỡng mẫu Phó Thục phi, còn có mấy thư đồng cổ vũ và giúp đỡ hắn, Bùi Thanh Thù mới lần nữa tỉnh táo lại.

Chỉ là từ lúc ấy về sau, Bùi Thanh Thù và mẹ đẻ Lâm thị bắt đầu có chút xa lạ.

Nên vừa nghe Phó Thái hậu nói như vậy, Bùi Thanh Thù theo bản năng mím môi nói:

"Nàng thích thanh tịnh, nhi tử không nghĩ lại đi quấy rầy nàng."

Phó Thái hậu thở dài, có phần bất đắc dĩ mà nói:

"Thù nhi, ngươi vẫn còn vì sự tình năm đó mà giận nàng sao?"

Bùi Thanh Thù lắc lắc đầu.

Phó Thái hậu không tin:

"Ngươi cũng đã làm phụ thân rồi, hẳn có thể hiểu, làm cha mẹ, có mấy ai lại không yêu con cái chứ? Ta tin tưởng Lệ muội muội trong lòng cũng có ngươi, chỉ là không biết nên biểu đạt thế nào mà thôi."

Bùi Thanh Thù nghe được lời này thì trong lòng ê ẩm, vội vàng nói:

"Mẫu hậu ngài đừng nói nữa. Lúc rảnh rỗi, nhi tử sẽ đi Vĩnh Thọ cung thỉnh an."

Phó Thái hậu nghe xong mới yên tâm gật gật đầu.

Nàng không ngốc nghếch đem nhi tử đẩy ra bên ngoài, mà là nàng có đủ tự tin. Nhiều năm như thế, cảm tình của Bùi Thanh Thù với nàng tuyệt đối nhiều hơn với Lâm Thái hậu.

Hơn nữa Phó Thái hậu cũng là vì Bùi Thanh Thù suy nghĩ mới đưa ra kiến nghị như thế.

"Bách thiện hiếu vi tiên" (Note: Trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu), Đại Tề tuy không phải triều đại độc tôn Nho giáo, nhưng tư tưởng Nho gia vẫn luôn chiếm địa vị quan trọng. Bùi Thanh Thù nếu không đến Vĩnh Thọ cung, chỉ sợ sẽ bị người có tâm chụp mũ bất hiếu.

Hắn hiện giờ vừa mới đăng cơ không lâu, căn cơ còn chưa ổn. Phó Thái hậu không hy vọng nhìn thấy sự tình như thế xuất hiện.

Mà không mấy ngày sau khi Phó Thái hậu nói chuyện này, Bùi Thanh Thù liền thu được một tin từ Kiến Phúc cung, là thư do Thái Thượng hoàng tự tay viết.

Lúc này Bùi Thanh Thù dù không muốn đến Vĩnh Thọ cung cũng không thể không đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net