Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những năm gần đây, Bùi Thanh Thù kẹp giữa quan hệ của phụ mẫu, không biết đã bao nhiêu lần phải đóng vai người hoà giải.

Không biết có phải vì hắn đã lên làm Hoàng đế nên tâm thái thay đổi không, Bùi Thanh Thù phát hiện.. Chính mình bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

Hai người này thế nhưng không cố sống tốt chút, làm chút việc nên làm đi hả?

Cha hắn là Thái Thượng hoàng đương nhiệm, thực ra lại rất thanh nhàn, cả ngày chỉ có du sơn ngoạn thuỷ, việc gì cũng không cần làm.

Nhưng Bùi Thanh Thù thì lại không giống thế, Thái Thượng hoàng để lại cho hắn cả một quốc gia, có đủ việc trong nước lẫn hoạ ngoại xâm, tất cả đều đang chờ hắn giải quyết từng tí. Nhiều việc như thế, Bùi Thanh Thù nào còn tâm sức đi giúp bọn họ giảng hoà nữa?

Bất quá dù nói thế nào, Thái Thượng hoàng cũng đã cho hắn không ít đồ vật, còn đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho hắn, Bùi Thanh Thù không thể vừa mới lên làm Hoàng đế đã làm ngơ với yêu cầu của Thái Thượng hoàng.

Xem trên lá thư của Thái Thượng hoàng, cái gì tưởng niệm Lâm thị, nhớ nhung mấy hài tử của bọn họ, nhớ tới cả người gầy đi một vòng, ăn cơm cũng nuốt không trôi, Bùi Thanh Thù nhịn không được thấy hắn đáng thương.

Đã gọi hắn tiếng phụ hoàng nhiều năm như thế, trong lòng Bùi Thanh Thù, Thái Thượng hoàng so với thân sinh phụ thân của hắn cũng không kém bao nhiêu.

(Note: Ý ảnh là so với phụ thân đời trước á, chắc thế)

Cho nên Bùi Thanh Thù vẫn là cầm theo thư của Thái Thượng hoàng, đi một chuyến tới Vĩnh Thọ cung.

So sánh với Từ An cung đường hoàng phú quý, Vĩnh Thọ cung rõ ràng thanh tịnh hơn nhiều. Không chỉ trang trí đơn giản, số cung nhân hầu hạ cũng ít. Có thể ở bên người Lâm Thái hậu phần lớn đều là lão nhân theo hầu, tỷ như người từng chiếu cố hắn lúc ở Lãnh cung, Lục Tụ là một ví dụ.

Nghe nói Bùi Thanh Thù tới, Lục Tụ thập phần cao hứng, chạy ra tự mình đón hắn vào.

"Hoàng thượng, ngài tới thật là đúng lúc, chúng nô tỳ còn đang nhắc tới ngài a. Bữa sáng hôm nay có món cháo ngài thích, là do nô tỳ tự mình nấu đó nha."

Nhớ tới nhiều năm trước, Lục Tụ ở trong Lãnh cung chiếu cố mình, Bùi Thanh Thù cười ôn hoà:

"Đa tạ Lục Tụ cô cô."

"Hoàng thượng nói lời này đúng là muốn giết nô tỳ rồi." – Lục Tụ thụ sủng nhược kinh nói – "Ngài mau vào trong đi.

Lục Tụ vừa nói, vừa giúp hắn vén tấm mành che màu xanh đậm thêu tường vi.

Bùi Thanh Thù cất bước vào Noãn các liền thấy Lâm Thái hậu đang xem cung nhân rửa tay cho tiểu nữ nhi.

Con gái nhỏ của Lâm Thái hậu và Thái Thượng hoàng tên Nhạc Nghi, năm nay mới bốn tuổi. Tiểu công chúa tuổi còn nhỏ, bối phận lại lớn. Bùi Thanh Thù đăng cơ, nàng liền trở thành Trưởng công chúa.

Tiểu Nhạc Nghi di truyền mỹ mạo từ Lâm Thái hậu, sở hữu da thịt trắng tuyết, toàn thân không một tia tỳ vết. Lúc nàng chớp chớp đôi mắt, lông mi tựa như cánh bướm khẽ rung. Đối với một nữ hài tử phấn điêu ngọc trác như thế, căn bản không ai có thể cự tuyệt nổi mấy yêu cầu của nàng.

Bùi Thanh Thù cũng giống thế, Nhạc Nghi vừa thấy hắn tới liền bổ nhào vào người hắn đòi ôm. Bùi Thanh Thù cũng không bày ra dáng vẻ của Hoàng đế, một tay đem Nhạc Nghi ôm lên, còn vui vẻ đung đưa.

"Ừm, đúng là nặng lên không ít."

Tiểu hài tử đối với cân nặng còn chưa mẫn cảm, nghe Bùi Thanh Thù nói thế thì không hề sinh khí, ngược lại thân mật ôm cổ hắn:

"Hoàng đế ca ca, Nhạc Nghi đã lâu không thấy ngươi. Mẫu hậu nói ngươi rất bận, có phải không cần Nhạc Nghi nữa đúng không?"

Bùi Thanh Thù ôn hoà cười:

"Ngốc à, ca ca sao có thể không cần ngươi? Ca ca thực sự là rất bận, ngươi bình thường cứ ngoan ngoãn nghe lời mẫu hậu nói, được không?"

Nhạc Nghi nghiêm túc gật đầu, dùng giọng điệu của hài tử nghiêm trang mà nói:

"Nhạc Nghi rất ngoan nha~"

Bùi Thanh Thù mỉm cười gật gật đầu, thả Nhạc Nghi xuống, nắm tay nàng đưa đi.

Đúng lúc này, Nhạc Nghi đột nhiên hỏi hắn:

"Hoàng đế ca ca, phụ hoàng đi nơi nào rồi? Hắn sao lâu như thế cũng không tới chơi với ta đi?"

Bùi Thanh Thù không trả lời nàng ngay, mà nhìn qua Lâm Thái hậu liếc mắt một cái, cố ý dùng thanh âm vừa đủ nghe nói với nàng:

"Phụ hoàng gửi thư, nói gần đây thân mình không được tốt, muốn ở lại Hành cung tĩnh dưỡng thêm một thời gian, chờ mấy ngày nữa sẽ trở về bồi Nhạc Nghi."

Lâm Thái hậu nghe xong lời này, quả nhiên thần sắc khẽ biến. Có thể nhìn ra nàng không hy vọng Thái Thượng hoàng xảy ra chuyện.

Chờ cùng Nhạc Nghi dùng đồ ăn sáng xong, Lâm Thái hậu biết Bùi Thanh Thù có chuyện muốn nói liền để nhũ mẫu đưa Nhạc Nghi ra gian ngoài chơi.

"Phụ hoàng ngươi nói sẽ về sao?" – Lâm Thái hậu mặt nhìn không rõ vui giận, trong giọng nói lại ngoài ý ẩn tia oán trách – "Ta còn tưởng hắn tại Hành cung sung sướng quá, đã vui quên cả trời đất rồi."

"Ngài sao lại nói như vậy? Phụ hoàng lúc ấy đột ngột đi Hành cung, bất quá chỉ để ta mau chóng đăng cơ mà thôi. Hắn trong lòng vẫn luôn nhớ ngài, bằng không cũng sẽ không ưu tư thành bệnh."

"Hắn thực sự bị bệnh?" – Lâm Thái hậu nghe xong lời này không khỏi hơi nhíu mày – "Có nghiêm trọng không?"

"Nghiêm trọng hay không, chỉ sợ còn tuỳ vào ngài."

Thái Thượng hoàng viết thư cho Bùi Thanh Thù với hy vọng hắn có thể hỗ trợ thăm dò khẩu khí Lâm thị. Chỉ cần thái độ của Lâm Thái hậu hơi buông lỏng, không vì Thái Thượng hoàng đã từng trên đường Nam tuần làm ra sự tình trầm mê nữ sắc mà bực tức, Thái Thượng hoàng sẽ lập tức trở về, cùng mẹ con Lâm Thái hậu sinh sống.

Thật tình mà nói, tuy Thái Thượng hoàng một thân một mình ở tại Hành cung nghe có vẻ hơi cô độc, nhưng trên phương diện nào đó, Bùi Thanh Thù còn có chút hâm mộ hắn nữa.

Là hâm mộ hắn hiện tại được thanh nhàn, đầu óc chỉ để suy nghĩ đến vợ con.

Còn Bùi Thanh Thù lại không thể, làm Hoàng đế cực khổ lắm a.

Nghe Bùi Thanh Thù nói xong, Lâm Thái hậu trên mặt hơi giãy giụa.

Kỳ thực nàng cũng không muốn Nhạc Nghi nhỏ như vậy đã không có phụ thân bầu bạn, chỉ là tình cảm của nàng với Thái Thượng hoàng quá phức tạp, trong chốc lát thật khó có thể quyết định ngay.

Bất quá Bùi Thanh Thù nhìn ra được, so với lúc trước, thái độ của Lâm Thái hậu đã có chỗ buông lỏng.

Cho nên vừa rời khỏi Vĩnh Thọ cung, hắn lập tức viết cho Thái Thượng hoàng một phong thư, nói hắn sau khi điều dưỡng tốt thân thể thì hãy trở về tiếp tục xin Lâm Thái hậu tha thứ.

Xử lý tốt chuyện của phụ mẫu, Bùi Thanh Thù trở lại Ngự Thư phòng, tiếp tục xử lý chính vụ.

Dựa theo kế hoạch trước đó, Bùi Thanh Thù tự mình chọn ra phong hào, đem lão sư vỡ lòng của mình cũng là phụ thân Tống Hoàng hậu – Tống Thái phó phong làm Trung Cần Bá, để hắn độc lập khai phủ, tách khỏi Khác Tĩnh Hầu phủ đệ.

Tống Nghiêu thân là Quốc trượng, phong làm Trung Cần Bá cũng là hợp lẽ.

Nhưng cho dù vậy, khi Khác Tĩnh Hầu phủ nhận được thánh chỉ, Hoài Dương Đại Trưởng công chúa vẫn bị làm cho tức xì khói.

Đối với nàng, chính mình có xuất thân tôn quý, đáng ra nên được hưởng hết những điều tốt đẹp nhất thế gian.

Tống Nghiêu là đệ đệ nhỏ nhất của Khác Tĩnh Hầu, nguyên được huynh tẩu chăm sóc sinh hoạt, sao có thể lướt qua bọn họ mà được vinh quang to lớn như vậy?

Bình tâm mà xem xét, Tống Nghiêu lúc còn trẻ liên tục thi rớt hai lần, Hoài Dương Đại Trưởng công chúa tuy có nói mát mấy câu, nhưng cũng không quá khắt khe với hắn. Có thể nói quan hệ giữa hai phòng tuy vì Hoài Dương công chúa và thê tử Tống Nghiêu là Khương thị nhìn nhau không thuận mắt, từng có một ít xô xát nhỏ, nhưng tổng thể vẫn êm xuôi không việc gì.

Chính từ lúc nữ nhi của Tống Nghiêu là Tống thị được phong làm Thái tử phi rồi Hoàng hậu, Hoài Dương Đại Trưởng Công chúa mới cảm thấy ngày càng không đúng.

Vì lý do xuất thân, nàng sẽ không đi lấy lòng chị em dâu Khương thị. Hơn nữa nàng còn cảm thấy Khương thị sau khi nữ nhi được làm Hoàng hậu càng lúc càng trở nên kiêu căng ngạo mạn, đối với trưởng tẩu là nàng hết sức vô lễ.

Nếu là Tống Nghiêu và Khương thị vẫn luôn ở tại Khác Tĩnh Hầu phủ thì thôi, Hoài Dương Công chúa vẫn là nữ chủ nhân Hầu phủ. Dù phòng đó vinh hoa phong quang thế nào cũng đều là người của Khác Tĩnh Hầu phủ. Bên ngoài khi nói tới Hoàng hậu cũng sẽ nói nàng xuất thân từ Hầu phủ mà thôi.

Hiện tại họ thế nhưng lại muốn dọn đi, tự mình lập phủ..

Hoài Dương Công chúa trong lòng cảm thấy cực kỳ hụt hẫng.

Nàng nhịn không được mà nghĩ, nếu Diệp gia không đảo chính, nàng có thể phò tá Nhị Hoàng tử lên làm Hoàng đế, tình huống hiện giờ có phải hay không sẽ khác?

Chỉ tiếc Nhị Hoàng tử tuy còn sống, không có Diệp gia và Tô gia hỗ trợ, hắn chỉ là một phế vật, căn bản không thế dao động được Bùi Thanh Thù.

Hoài Dương Đại Trưởng Công chúa hiện tại trừ bỏ nói mấy câu khó nghe bên ngoài, cơ bản làm gì cũng không được.

Nhìn Khác Tĩnh Hầu vì đệ đệ được phong tước mà cao hứng tới không khép miệng được, bà ta liền tức giận mà nói:

"Cười cái gì mà cười? Cũng không phải ngươi được phong Quốc công, ngươi cao hứng cái gì?"

Khác Tĩnh Hầu trước giờ tính tình tốt, nhiều năm qua đều bị nàng mắng thành thói quen.

Lúc này bị thê tử răn dạy khó hiểu, Khác Tĩnh Hầu cũng không tỏ ra tức giận, chỉ nghiêm trang nói:

"Ta vì sao không thể cao hứng? Tống gia chúng ta nhiều thêm một người được phong tước, không phải là rất tốt sao? Hơn nữa quan trọng nhất là Tống gia ta đã xuất ra một vị Hoàng hậu đó nha!"

Tuy từ hơn một năm trước lúc Tống thị được sách phong Hoàng Thái tử phi, Khác Tĩnh Hầu đã biết chất nữ của mình sẽ là Hoàng hậu tương lai. Nhưng hắn sao có thể nghĩ tới, Hoàng đế thân thể còn tốt vậy đã đột ngột tuyên bố thoái vị.

Phái biết rằng có nhiều Thái tử ở Đông cung trải qua cả một đời cũng không thể tiến lên vị trí đó. Mặc kệ là Bùi Thanh Thù hay Tống thị, có thể nói là thập phần may mắn.

Đối với điểm này, Hoài Dương Công chúa một chút đều không ủng hộ. Nhưng ngược lại nhắc nhở nàng, đây là thời điểm nên cùng con dâu tiến cung một chuyến.

Mặc kệ nói thế nào, Tống Hoàng hậu đều là người của Tống gia, dù phụ thân nàng muốn đơn độc lập phủ mới, nhưng đều là người họ Tống, đánh gãy xương cốt vẫn còn dính liền gân.

Tống thị là Hoàng hậu, lẽ nào còn không nói gì tới người nhà sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net