Chương 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoài Dương Đại Trưởng Công chúa có hai con trai, nhưng trong đó trưởng tử cùng trưởng tức đã hoà li hơn một năm. Nên nàng tính toán là đem tiểu nhi tức tiến cung gặp Hoàng hậu.

Dựa theo thông lệ của Đại Tề, phò mã của công chúa đều không có thực quyền, Khác Tĩnh Hầu cũng giống vậy. Cho nên hắn có rất nhiều thời gian ở tại trong phủ.

Biết được thê tử có ý mang tiểu nhi tức tiến cung, Khác Tĩnh Hầu liền phản đối:

"Như vậy có vẻ không thoả đáng lắm đi?"

"Có gì mà không thoả đáng chứ?"

Hoài Dương Công chúa vốn minh bạch nhưng lại giả bộ hồ đồ.

Khác Tĩnh Hầu:

"Làm gì có ai lại không mang theo dâu trưởng vào cung mà lại mang dâu thứ tiến cung chứ? Đây là cái đạo lý gì?"

Hoài Dương cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:

"Ta nói này Tống Lê, ngươi có phải đầu óc cũng hồ đồ rồi không? Ta làm gì có con dâu cả?"

Khác Tĩnh Hầu trầm mặc một chút, thấp giọng nói:

"Trì Nhi và Tiêu Nhi hoà li đã hơn một năm, Trì Nhi hiện tại.. Có phải hay không nên cưới người khác rồi?"

Hoài Dương Công chúa nghe xong lời này thì cười:

"Đừng nói lời ngô nghê như thế. Hắn không thể sinh dục, sẽ có cô nương nhà ai nguyện ý gả vào đâu? Ngày sau sao có thể trông cậy vào được?"

Nghe Hoài Dương nói trưởng tử như vậy, Khác Tĩnh Hầu tính tình có tốt tới mấy cũng nhịn không được sinh khí:

"Ngươi còn dám nói như vậy! Trì nhi có ngày hôm nay, còn không phải do ngươi ban cho sao?"

Trưởng tử của Hoài Dương Công chúa và Khác Tĩnh Hầu tên Tống Trì, trời sinh tuấn tú lịch sự, tài hoa xuất chúng, năm đó từng cùng mấy người Dung Nhị công tử được ca tụng là "Kinh thành Tứ công tử".

Ở kỳ thi hội năm Duyên Hoà thứ mười lăm, Tống Đại công tử đề tên bảng vàng, đỗ Bảng nhãn. Sau khi cùng thê tử Tả thị ra ngoài thưởng ngoạn một thời gian, hắn hồi kinh nhậm chức ở Đại Lý tự, có thể nói tiền đồ rực rỡ như gấm.

Xuất thân cao quý, con đường làm quan thuận lợi, cưới cũng là quý nữ Thừa Ân Công phủ, nhân sinh Tống Đại công tử không biết đã làm bao nhiêu người cảm thấy hâm mộ.

Duy có điểm không được hoàn mỹ là, hắn cùng thê tử Tả thị thành thân nhiều năm, dưới gối chỉ có một nhi tử.

Nguyên bản đây cũng không phải chuyện to tát gì, con nối dõi ít ỏi, ở nhiều gia tộc đều là chuyện thường thấy.

Nhưng làm người ta không nghĩ tới là, cuối năm Duyên Hoà thứ hai mươi lăm, Hoài Dương Đại Trưởng Công chúa ở chùa Đại Giác lại bắt được dâu trưởng Tả thị cùng Tứ Hoàng tử "yêu đương vụng trộm".

Nàng còn tìm hiểu rõ ngọn ngành, tra được Tống Đại công tử thì ra còn bị vô sinh.

Nhi tử do Tả thị sinh ra, thế nhưng lại là cốt nhục của Tứ Hoàng tử.

Hoài Dương Công chúa vẫn luôn nhìn đại nhi tử do mình sinh ra không vừa mắt, muốn nâng đỡ tiểu nhi tử thượng vị. Nên lúc ấy nàng đã cùng Hoàng Quý phi Diệp thị làm một cái giao dịch. Chỉ cần Hoài Dương Công chúa hỗ trợ đem Tứ Hoàng tử hoàn toàn vặn ngã, chờ tương lai Nhị Hoàng tử thượng vị rồi sẽ trọng thưởng cho tiểu nhi tử Tống Ương của nàng.

Vì tiền đồ của ấu tử, Hoài Dương quyết định cùng Diệp thị hợp tác.

Nàng đem việc của Tứ Hoàng tử và Tả thị nháo cho dư luận xôn xao, còn chạy tới chỗ Thái Thượng hoàng yêu cầu cho Tống gia một lời giải thích.

Vì sự kiên trì của nàng, Hoàng đế đã phế đi Thân vương tước của Tứ Hoàng tử, cách chức Thị lang của hắn, còn đem hắn cầm tù trong phủ tới hơn nửa năm, khiến cho Tứ Hoàng tử hoàn toàn rời khỏi việc đoạt đích.

Nhưng làm Hoài Dương Công chúa không nghĩ tới là, nàng vất vả giúp mẹ con Nhị Hoàng tử vặn ngã Tứ Hoàng tử, Hoàng đế thế nhưng lại không lập Nhị Hoàng tử làm Thái tử, ngược lại phong Thập nhị Hoàng tử bài danh đứng sau làm Thân vương.

Đến lúc hành vi Diệp thị thông đồng với địch phản quốc bị bày ra khắp thiên hạ, Hoàng đế còn phong Bùi Thanh Thù làm Thái tử, hơn một năm sau liền đem ngôi vị Hoàng đế giao luôn cho hắn.

Hoài Dương Công chúa chán ghét cảm giác mọi chuyện phát triển không theo ý mình.

Đối mặt với lời chỉ trích của trượng phu, bà ta nửa điểm cũng không thấy bản thân đã sai:

"Ngươi ở chỗ này tức giận có gì hay ho chứ? Nếu hôm nay ngồi trên Hoàng vị là Nhị Hoàng tử, ngươi còn dám kiêu căng ngạo mạn mà nói chuyện như thế với bổn Công chúa sao?"

Khác Tĩnh Hầu thấy nàng chuyện đã tới nông nỗi này còn không biết hối cải, tức tới phát run, tay chỉ vào nàng nửa ngày vẫn không nói nên lời.

Thấy Hoài Dương trừng mắt nhìn hắn, Khác Tĩnh Hầu oán hận mà phất tay áo bỏ đi.

Kỳ thực đối với những sự tình mà Hoài Dương Công chúa đã làm, Bùi Thanh Thù trong lòng đều hiểu rõ, nhưng hắn không có ý định xen vào, cũng không muốn tính sổ với nàng.

Hoài Dương Đại Trưởng Công chúa tuy từng cùng Diệp thị hợp tác qua, nhưng nàng cũng không có làm gì phạm tới luật pháp, cũng không làm ra chuyện hại người.

Nàng tuy có huỷ hoại thanh danh nhi tử của mình, nhưng chỉ bằng việc này, Bùi Thanh Thù căn bản không thể làm gì nàng cả.

Hắn chỉ có thể thông qua một phương thức khác để trả đũa bà ấy.

Tỷ như phong tước cho Tống Nghiêu, phong Khương thị làm Cáo mệnh phu nhân.

Còn có trọng dụng Tống Đại công tử Tống Trì, người bị Hoài Dương vứt bỏ.

Tống Trì năm đó tuổi còn trẻ như vậy đã có thể thi đậu Bảng nhãn, cho thấy thiên phú hắn rất cao, năng lực học tập cực mạnh.

Hơn nữa hắn còn có kinh nghiệm làm quan ở địa phương, có thể nói hắn là một người rất tốt.

Trải qua một hồi suy xét, Bùi Thanh Thù quyết định đem hắn phong làm Từ tứ phẩm Nội Các thị độc học sĩ.

(Note: Thị độc là hầu đọc, là chức quan hồi xưa)

Từ phẩm cấp mà nói, vị trí này tuy không tính cao, nhưng lại có nghĩa Tống Trì từ nay có thể chính thức tiến vào Nội các, trở thành cận thần của thiên tử.

Bùi Thanh Thù có thể tưởng tượng được, Hoài Dương Công chúa khi biết trưởng tử bị nàng ghét bỏ lại trở thành đại thần Nội các, tiểu nhi tử thì vẫn hai bàn tay trắng, nhất định sẽ tức muốn hộc máu.

Chỉ là Bùi Thanh Thù hiện tại bận quá, vội tới mức thời gian đến xem Hoài Dương Công chúa tức giận cũng không có.

Sau khi Bùi Thanh Thù đăng cơ, sự tình hắn nóng lòng muốn biết nhất, không gì hơn chính là tình hình quốc khố của Đại Tề.

Nếu không có quốc khố dồi dào, muốn bồi dưỡng ra quân đội hùng mạnh chỉ là chuyện không tưởng.

Tuy hắn từng ở Hộ Bộ một năm, nhưng lúc ấy hắn chỉ là một viên ngoại lang nhỏ bé, đối với tình trạng tài chính chân thực của Đại Tề không thể nắm được tường tận.

Chờ Bùi Thanh Thù kế vị mới biết.. Quốc khố Đại Tề tuy không đến mức thiếu hụt nợ nần, nhưng cũng không thể nói là tràn đầy.

Thậm chí.. còn có chút nghèo..

Tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có sáu trăm vạn lượng mà thôi, so với Bùi Thanh Thù dự đoán trước còn ít hơn.

Ngẫm lại thì cũng đúng, thời điểm phụ hoàng hắn tại vị, đầu tiên là Hung Nô liên tiếp xâm phạm biên giới, tiếp đó là Tam Hoàng tử cùng Nam Cương dấy binh tạo phản, còn có động đất ở Tứ Xuyên..

Còn có năm trước, Hoàng đế vì việc tranh vị Thái tử tâm tình không tốt, đột nhiên quyết định đi Nam tuần.

Cũng khó trách Giang Nam sẽ xuất hiện tổ chức phản động Thiên Đạo Minh đó, chạy tới ám sát Hoàng đế.

Nói không khoa trương, hiện nay Đại Tề xem như vỡ nát rồi.

Đối mặt với tình huống như thế, Bùi Thanh Thù không thể hoảng loạn, càng không thể trốn tránh. Hắn chỉ có thể bình tâm lại mà thay đổi hiện trạng.

Gần đây, Bùi Thanh Thù đã cùng nhóm đại thần tâm phúc thương nghị nhiều lần về vấn đề quốc khố.

Thủ phụ Nội các Nhạc An là nãi huynh đệ của Thái Thượng hoàng, tính cách với phụ hoàng rất giống nhau, quá sức ôn hoà bảo thủ.

Nên Bùi Thanh Thù vừa đăng cớ không lâu liền phong Nhạc An làm Chính nhất phẩm Thái sư.

Mặt ngoài là thần tử địa vị cực cao, thực tế cũng giống như lúc Bùi Thanh Thù phong Tống Nghiêu làm Chính nhất phẩm Thái phó vậy, đó chỉ là hư chức, không có quyền lực thực tế.

Bùi Thanh Thù một bên cho Nhạc An thăng quan, đồng thời còn phong nguyên Thứ phụ Nội các Nguỵ Thanh Tùng làm Thủ phụ. Nói cách khác, Nhạc An và Tống Nghiêu đều chính thức rời khỏi Nội các, rời khỏi trung tâm quyền lực của Đại Tề.

Đối với thực tế một đời quân một đời thần như vậy, Nhạc An sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý. Nên hắn hiện tại rất an tâm mà ở nhà dưỡng già, nếu Bùi Thanh Thù có chuyện muốn triệu hắn tới hỏi, Nhạc An mới tiến cung nghe lệnh.

Thủ phụ Nội các đương nhiệm Nguỵ Thanh Tùng cùng Nhạc An tính cách hoàn toàn bất đồng. Người này rất quyết đoán, cũng rất thẳng thắn bày tỏ ý kiến. Dù biết Thái Thượng hoàng còn ở đó, hắn vẫn không sợ hãi mà nói:

"Trong lúc triều đình tài chính đang căng thẳng như thế, Thái Thượng hoàng đi Nam tuần quả thực là hao tài tốn của! Thực sự không nên!"

Bùi Thanh Thù biết rõ Nguỵ Thanh Tùng nói đúng, nhưng hắn thân là con cái, không thể nói phụ thân làm sai.

Cho nên Bùi Thanh Thù ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở hắn:

"Hiện tại trẫm tìm các khanh tới không phải muốn truy cứu trách nhiệm, mà là muốn các khanh hãy cùng nhau nghĩ cách, giải quyết tốt tình huống này. Nói một chút thì, trong năm Duyên Hoà ngoài thiên tai nhân hoạ và việc của Thái Thượng hoàng, còn có vấn đề nào dẫn tới quốc khố trống rỗng như hiện giờ nữa không?"

Thủ phụ Nội các Nguỵ Thanh Tùng lên tiếng đầu tiên:

"Nguồn thu từ thuế ạ! Thần đã sớm nói qua, Đại Tề ta thu nhập từ thuế thực sự quá ít!"

Các đại thần đều là lão thành tinh, có nhiều việc, họ sẽ không nói với Thái Thượng hoàng.

Bởi vì họ biết, nhiều khi nói cũng vô dụng.

Nhưng nếu đổi thành Bùi Thanh Thù mà nói, tình huống liền khác trước.

Hắn tuy đăng cơ chưa lâu nhưng các đại thần đã nhìn ra được, phong cách chấp chính người này hoàn toàn không giống.

Nên giống như Nguỵ Thanh Tùng liền to gan đem lời mình nghẹn trong lòng đã lâu nói ra hết.

Thời điểm Bùi Thanh Thù còn làm Thái tử, tuy đã có một năm kinh nghiệm nghe báo cáo và quyết định sự việc, nhưng có rất nhiều chuyện, Thái Thượng hoàng sẽ không cùng nhóm đại thần nói ra, nên Bùi Thanh Thù biết rõ cũng không nhiều.

Nghe Nguỵ Thanh Tùng nói xong, Bùi Thanh Thù liền hỏi:

"Không phải lúc năm Duyên Hoà thứ hai mươi bốn Tứ Xuyên bị động đất, phụ hoàng đã cho tăng thuế cả nước một lần rồi sao?"

Hắn còn nhớ rõ vì chuyện tăng thuế này mà rất nhiều địa phương oán than ngập trời, mấy học sinh Giang Nam còn viết nhiều văn chương phản động phê phán Hoàng đế "hoang dâm vô đạo, cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân".

Sau đó, nhân lúc Thiên Đạo Minh hành thích Hoàng đế, Tổng đốc Mân Chiết phụng mệnh tra án liền bắt hơn trăm tên từng viết văn chương phản động, truyền bá phản động, có thể nói đã huyết tẩy Giang Nam.

Chuyện đó đối với tầng lớp học sinh Đại Tề ảnh hưởng cực kỳ lớn, nên đến năm Duyên Hoà thứ hai mươi bảy khoa cử khảo thí cũng không cử hành, chỉ có thể chờ Bùi Thanh Thù sang năm tới cải niên hiệu rồi lại mở khoa thi.

Nghe được nghi vấn của Bùi Thanh Thù, Nguỵ Thanh Tùng cũng lắc đầu nói:

"Lúc ấy Thái Thượng hoàng tăng chỉ là thuế ruộng mà thôi. Tuy nói đó là nguồn thu chủ yếu của quốc khố, nhưng thuế công thương cũng thập phần quan trọng."

Nghe Ngụy Thanh Tùng nói vậy, Bùi Thanh Thù chẳng những không hiểu, ngược lại càng thêm mơ hồ.

Phó Húc mới gia nhập Nội các không lâu cũng đồng dạng.

Tuy nói Phó Húc học vấn không tồi, nhưng hắn cùng Bùi Thanh Thù giống nhau, đều khuyết thiếu kinh nghiệm làm chính trị, đặc biệt là kinh nghiệm nhậm chức ở địa phương.

Nói trắng ra, bọn họ đều chỉ là lý luận suông.

Về mấy chuyện đoạt đích hay tính kế nhân tâm, Phó Húc bọn họ còn có một ít tâm đắc. Dù gì cũng xuất thân thế gia đại tộc, có mấy ai không từng trải qua lục đục với nhau đâu?

Bất quá đối với lý giải về chính sự, cùng mấy người Nguỵ Thanh Tùng làm quan đã mấy chục năm, bọn họ vẫn còn non nớt lắm.

Phó Húc sợ Bùi Thanh Thù hỏi nhiều sẽ thấy ngượng ngùng, liền thay hắn nói ra nghi vấn trong lòng:

"Vậy vì sao khi trước Thái Thượng hoàng không tăng thuế công thương đi?"

"Bởi vì thuế này quá khó thu." – Nguỵ Thanh Tùng nói, liếc nhìn Tống Trì làm ký lục đang đứng yên lặng một bên – "Về điểm này, ta nghĩ Tống thị độc hẳn có thể nói rõ ràng đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net