Chương 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Trì thấy Nguỵ Thanh Tùng nhắc tới mình, theo bản năng mà liếc qua Bùi Thanh Thù.

Thấy Bùi Thanh Thù khẽ gật đầu, Tống Trì mới mở miệng nói:

"Nguỵ đại nhân nói không sai. Tại các địa phương, hiện tượng quan viên cấu kết với nhau phi thường phổ biến. Theo vi thần biết, các thương nhân thông qua việc hối lộ quan chức địa phương để trốn thuế và buôn lậu có không ít. Thậm chí năm đó, vi thần từng cự tuyệt nhận hối lộ còn bị nhóm thương hộ ở địa phương liên thủ chống đối. Nói ra thì hổ thẹn, vi thần vẫn là dựa vào thế lực gia tộc mới có thế khiến bọn họ thành thật được."

Nguỵ Thanh Tùng thấy Tống Trì thoạt nhìn ôn hoà lại có gan nói lời thật, không khỏi cho hắn một ánh mắt tán thưởng:

"Không chỉ có vậy, hiện nay quan phủ các nơi thu được tiền thuế cũng không trực tiếp giao nộp lên triều đình, mà trước tiên khấu trừ mấy phần tiền dự chi ở địa phương, còn lại bao nhiêu mới đưa về quốc khố. Bởi vậy tiền thuế thu được mỗi năm thực tế chỉ có được một bộ phận nhỏ. Mỗi năm đại khái chỉ tầm ba bốn trăm vạn lượng."

Bùi Thanh Thù thở dài nặng nề:

"Này còn liên luỵ tới nhiều vấn đề nữa."

Nguỵ Thanh Tùng gật gật đầu:

"Hoàng thượng nói đúng ạ. Trừ cái này, hiện nay ở các địa phương còn có hiện tượng thâu tóm đất đai cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì phàm là cử nhân, tiến sĩ, quan viên triều đình hay hoàng thân quốc thích đều được miễn thuế ruộng, nên các vị thân sĩ đều điên cuồng mà mua đất đai, hoặc là mua giúp người khác dưới danh nghĩa mình để giúp trốn thuế, sau đó từ từ thu được chỗ tốt. Cứ vậy nên triều đình thu thuế ngày càng khó, kẻ khổ cực chân chính vẫn là những dân chúng chỉ trồng trọt theo quy định."

Bùi Thanh Thù xem như đã nghe hiểu:

"Chuyện đã như vậy, muốn mở rộng quốc khố Đại Tề cũng chỉ có thể tiến hành cải cách thuế."

Chính sách thu thuế của Đại Tề hiện tại là do khai quốc Thái Tổ Hoàng đế định ra, tới nay đã sử dụng liên tục mấy trăm năm rồi.

Tuy trong thời gian đó vẫn có không ít Hoàng đế hay năng thần tiến hành cải cách, nhưng xét về tổng thể vẫn lấy chính sách thuở kiến quốc ban đầu làm cơ bản.

Năm xưa Thái Tổ Hoàng đế xuất thân bình dân nên hiểu rõ cái khổ cực của bá tánh. Sau khi giành được giang sơn, ngài vì cổ vũ nông dân khai khẩn đất hoang đã đưa ra quy định, phàm là người bắt đầu khai khẩn đất hoang đều được miễn thuế ba năm. Mà miếng đất do ai khai khẩn được sẽ do người đó sở hữu.

Lúc mới lập quốc, để có thể mau chóng khôi phục đất đai và kinh tế, làm vậy tự nhiên rất đúng.

Chỉ là sau đó, những người nông dân vì tự nguyện hay ép buộc mà phải bán miếng đất của mình cho phú hộ, khiến cho hiện tượng mua gom đất đai quy về địa chủ ngày càng nghiêm trọng, tới nay đã ảnh hưởng nặng nề tới tài chính Đại Tề.

Bùi Thanh Thù không phải bẩm sinh đã là Hoàng đế. Hắn lúc còn là Hoàng tử, kể cả Phó Thục phi, cũng đều mua không ít đất.

Ngẫm lại cũng phải, địa vị đã cao còn được miễn thuế, trong tay có tiền, rảnh rỗi mua đất đầu tư không phải một việc rất có lời sao?

Cho nên Bùi Thanh Thù hoàn toàn lý giải được những thân sĩ đó vì sao sẽ làm như vậy.

Chỉ là một khi hắn đã làm Hoàng đế thì không thể nhìn nhận vấn đề một cách cá nhân, mà phải suy xét từ toàn cảnh, thấy rõ những hành vi như thế sẽ rất bất lợi với sự phát triển lâu dài của một quốc gia.

Hiện tại thì, chế độ thuế cải cách đã vào thế bắt buộc thực hiện rồi.

Bất quá cải cách không thể làm trong một ngày, cần phải thảo luận và suy xét thận trọng mới chính thức thực hiện được.

Hắn suy nghĩ một chút, trước mắt xem xem có thể tiết kiệm được những gì, để giảm bớt được một ít phí tổn cho quốc khố.

Việc tu sửa Thái An cung cho Thái Thượng hoàng là việc bắt buộc rồi. Nếu hắn kế vị lại không cho phụ hoàng mình được một chỗ ở thích hợp, các ngôn quan thế nào cũng dùng tội danh bất hiếu đem hắn mắng cho máu chó đầy đầu cho xem.

Mà trừ cái này ra, Bùi Thanh Thù cũng không có ý định tu sửa thêm đại công trình nào nữa.

Đại Tề hiện tại đã nghèo đến vậy, còn xây dựng gì đó, đùa chắc?

Bùi Thanh Thù hiện tại đi lại trong cung, nhìn qua thấy từng viên gạch viên ngói, cái cây ngọn cỏ đều chỉ thấy chữ "Tiền".

Thậm chí lúc hắn ăn cơm cũng cảm thấy nuốt không trôi. Thức ăn nhiều như vậy, hắn một mình làm sao ăn được hết? Cho dù có thể thưởng một chút cho phi tử và hạ nhân, cũng vẫn quá sức lãng phí.

Ở Đại Tề, Hoàng Đế và Thái hậu mỗi bữa cơm sẽ có từ hai mươi tới hai mươi lăm món ăn, Hoàng hậu thì hai mươi. Còn với các phi tần thì ấn theo phẩm cấp mà số lượng giảm dần.

Tuy so với mấy vị Hoàng đế trong lịch sử mỗi bữa trăm món ăn, Bùi Thanh Thù đã xem như khá tiết kiện, nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân có thể giảm bớt một ít phí tổn không cần thiết ở chỗ này.

Nói câu thành thật thì, đồ ăn nhiều như vậy, ăn một hai lần còn thấy hiếm lạ. Nhưng ăn suốt hai tháng trời liền thấy ngán.

Chủ yếu đồ ăn quá nhiều làm hương vị cũng khó cảm nhận hơn. Mỗi lần nghĩ tới hai mươi mấy món đều phải ăn qua đã cảm thấy no rồi chứ chưa cần đụng đũa nữa, cảm giác còn không bằng mỗi bữa chỉ có bốn món mặn một món canh.

Chỉ là Bùi Thanh Thù làm Hoàng đế có thể thoả mãn với bữa ăn bốn món mặn một món canh, nhưng nếu hắn làm ra thay đổi lớn như vậy sẽ tạo không ít phản đối.

Nên hắn triệu tân nhiệm Tổng quản nội vụ và Ngự Thiện phòng tới phân phó cho bọn họ, lần sau mỗi bữa tính cả món chính, điểm tâm và canh không thể vượt quá mười tám món.

Trừ Thái Thượng hoàng và Lưỡng cung Thái hậu phân lệ như cũ, phân lệ của hậu phi tính cả Hoàng hậu đều sẽ giảm xuống.

Cho dù vậy, ngay cả Mỹ nhân bậc thấp nhất, mỗi bữa cũng sẽ có ít nhất bốn món chính. Bùi Thanh Thù còn không nhẫn tâm tới mức để nữ nhân của hắn phải đói bụng.

Hơn nữa rất nhiều phi tần ở hậu cung, vì để bảo trì vóc dáng thanh mảnh, mỗi bữa đều ăn rất ít, làm cho lãng phí rất nghiêm trọng.

Nhiều khi các nàng ăn không phải đồ ăn, mà chỉ để tượng trưng cho thân phận địa vị mà thôi.

Thánh chỉ này vừa truyền ra không lâu, hậu cung liền tích cực hưởng ứng. Lưỡng cung Thái hậu cũng tán thành, như Phó Thái hậu chủ động nói, về sau nàng cùng với Tống Hậu mỗi bữa sẽ không vượt quá mười sáu món, tuyệt đối không làm gương xấu cho hậu cung.

Lâm Thái hậu dứt khoát tỏ vẻ, nàng hiện tại đang ăn chay, căn bản không ăn được nhiều, mỗi bữa hai ba món là đủ.

Tuy Lâm Thái hậu nói như vậy, nhưng Bùi Thanh Thù khẳng định sẽ không làm thế, khắt khe với mẹ đẻ của mình.

Nếu cả hai Thái hậu đều đã lên tiếng, Bùi Thanh Thù liền sai Ngự Thiện phòng về sau đều dựa theo quy cách Hoàng hậu để chuẩn bị bữa ăn cho các cung.

Có thể do Lưỡng cung Thái hậu làm gương tốt, ở hậu cung mấy vị phi tần cũng sôi nổi tỏ ý bản thân sẽ ăn ít một chút.

Bùi Thanh Thù nghe nói xong, chỉ thấy dở khóc dở cười.

Mấy thủ đoạn tranh sủng này, hắn không những không thấy cảm động, chỉ cảm giác có chút khôi hài.

Trước khi Bùi Thanh Thù đề cập tới chuyện này, có thấy các nàng chủ động tiết kiệm chút nào đâu?

Nhưng thực ra có Tống Hoàng hậu, tuy nói phân lệ nàng rất cao nhưng từ trước đã sớm phân phó qua, Khôn Nghi cung không được phô trương lãng phí.

Nàng thường ngày ăn mặc vừa vặn có thể duy trì được thể diện của quốc mẫu, lại không quá xa hoa. Đây cũng là nguyên nhân Bùi Thanh Thù thích tới chỗ nàng nhất.

Lúc hắn cùng Hoàng hậu bàn về việc này, chỉ nghe Tống thị dịu dàng nói:

"Hoàng thượng cũng nên để ý tới các vị muội muội nha. Ngài vừa mới đăng cơ chưa lâu, chính sự bận rộn, thời gian các nàng được ở bên tuỳ giá rất hữu hạn. Nếu không nắm chặt cơ hội lọt vào tầm mắt Hoàng thượng, chẳng phải là muốn phòng không gối chiếc luôn sao?"

"Nhưng trẫm cũng không thường xuyên qua đêm ở chỗ nàng. Nàng không phải cũng giống họ sao?"

Tống Hoàng hậu ôn hoà cười:

"Nhưng Hoàng thượng ban ngày còn tới nơi này của thần thiếp a. Huống hồ bên cạnh thiếp còn có Đông nhi.."

Bùi Thanh Thù biết Hoàng hậu nói có đạo lý, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, nói:

"Mặc kệ nói thế nào, việc cắt giảm phân lệ cốt để tránh cho phô trương lãng phi, nếu lại biến thành một cách thức tranh sủng sẽ đi ngược lại với ý muốn ban đầu của trẫm. Hậu cung này nàng hãy để ý một chút, kêu các nàng ấy đừng làm loại chuyện nhàm chán đó, vứt bỏ mất thể diện hoàng gia."

Tống Hoàng hậu vội nói:

"Hoàng thượng yên tâm, ngày mai lúc các muội muội tới Khôn Nghi cung thỉnh an, thần thiếp sẽ nhắc nhở các nàng."

Bùi Thanh Thù nghe xong thì nắm tay Hoàng hậu, nở nụ cười cảm kích.

Dựa theo lệ cũ khi Phó Thái hậu còn làm Hoàng hậu, hiện tại mấy vị phi tần trong cung cứ cách ba ngày sẽ đến Khôn Nghi cung thỉnh an Tống Hậu một lần.

Mỗi nửa tháng, các nàng sẽ theo Hoàng hậu đi Từ An cung thỉnh an Phó Thái hậu.

Còn Lâm Thái hậu bên kia vốn thích thanh tịnh, không thích người khác lui tới, nên chưa bao giờ bắt các nàng đi thỉnh an.

Chỉ có Chung Nhàn phi là Lâm gia biểu tiểu thư thì thi thoảng sẽ tới chỗ Lâm Thái hậu ngồi một chút.

Mấy đời hậu cung trước, các phi tần thường không thích dậy sớm đi Khôn Nghi cung thỉnh an Hoàng hậu. Nhưng dưới thời Bùi Thanh Thù lại bất đồng, các nàng còn cực kỳ chờ mong được đến ngày thỉnh an nữa.

Này chủ yếu là vì Bùi Thanh Thù thường xuyên tới chỗ Hoàng hậu dùng đồ ăn sáng. Nếu các nàng may mắn đi sớm chút, có khi còn ngẫu nhiên chạm mặt được Hoàng đế.

Trừ bỏ Nhàn phi hay Dụ phi còn thường xuyên được nhìn thấy Bùi Thanh Thù còn tốt, các nàng không cần bày ra mấy thủ đoạn cấp thấp này cũng vẫn có thể gặp gỡ Hoàng đế.

Những người còn lại, đặc biệt là người mới vừa tiến cung, các nàng với Bùi Thanh Thù còn không quen thuộc, không có tình cảm, càng không có con nối dõi, nếu không biết nắm chắc cơ hội thì có mười ngày nửa tháng cũng không thấy được Hoàng đế.

Vì tương lai của bản thân và gia tộc, các nàng không thể không tìm kiếm cơ hội để khiến cho Bùi Thanh Thù chú ý.

Kỳ thật Bùi Thanh Thù cũng không muốn vắng vẻ phi tần hậu cung, đặc biệt là những người mới đó. Chỉ là hắn thực sự quá bận rộn, tinh lực hữu hạn, chỉ có thể đem thời gian ít ỏi tranh thủ ở bên những người quan trọng, nên mới tạm thời vắng vẻ các nàng.

Từ việc mấy hậu phi nhốn nháo vụ cắt giảm phân lệ, hắn mới nhận thức được, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn.

Nên để bình ổn không khí hậu cung, Bùi Thanh Thù bắt đầu thỉnh thoảng kêu vài người mới đến Càn Nguyên điện hầu giá.

Trước hết Bùi Thanh Thù truyền gọi Nguỵ Hi tần, cũng là nữ nhi của Thủ phụ Nội các Nguỵ Thanh Tùng.

Không phải là Bùi Thanh Thù đối với người này nhìn nhận bằng con mắt khác hay gì, chủ yếu vì hắn hiện tại khá nể trọng Nguỵ Thanh Tùng. Triệu hạnh nữ nhi Nguỵ gia, từ mặt nào đó có nghĩa là cho Nguỵ thị ân sủng, nên Bùi Thanh Thù mới làm như vậy.

Đối với Nguỵ Hi tần, thực lòng mà nói Bùi Thanh Thù không có cảm giác gì đặc biệt cả.

Xét về diện mạo, Nguỵ Hi tần trước kia có thể ở giữa đông đảo tú nữ mà nổi bật lên, khẳng định về điểm này không tồi. Không so với Chung Nhàn phi khuynh quốc khuynh thành, nhưng trong hậu cung nhan sắc tuyệt đối trên trung bình. Mũi cao, mắt to, lông mày vừa đen vừa rậm, thoạt nhìn thập phần anh khí.

Nhìn một hồi sẽ làm cho người ta thấy tâm nhãn sáng ngời.

Có điều kỳ quái là, không biết Nguỵ Thanh Tùng có phải là không đem nhiều tinh lực để dạy dỗ con cái nhà mình không, hay vì Nguỵ Hi tần là thứ nữ nên không được chú ý nhiều.

Cùng nàng ở chung một thời gian, Bùi Thanh Thù dần dần nhận ra, tính tình Nguỵ Hi tần cũng không phải hiền lành gì lắm.

Nàng thích ở trước mặt hắn nói một ít thị phi của người khác, hoặc sẽ cáo trạng ai đó với hắn.

"Hoàng thượng ngài biết không? Nghi tần nàng thực sự rất quá đáng. Mấy ngày trước thiếp thân đang cùng với Gia Quý tần tỷ tỷ đi dạo trong vườn rất vui vẻ, nàng đột nhiên xông ra mà giáo huấn ta. Dáng vẻ như thế, người không biết có khi còn tưởng nàng là Quý phi nương nương nữa đó."

Bùi Thanh Thù không theo ý Nguỵ Hi tần, chỉ bình tĩnh hỏi nàng:

"Nàng đã cùng Gia Quý tần hàn huyên cái gì mà Nghi tần lại đột nhiên chạy ra nói vậy?"

Hi tần thấy Bùi Thanh Thù không tiếp lời mình thì không khỏi sửng sốt:

"Hoàng thượng, rõ ràng là Nghi tần không coi ai ra gì. Ngài trái lại còn chất vấn thiếp thân sao?"

"Này còn phải nói à? Nghi tần không phải người điên, chẳng lẽ sẽ vô duyên vô cớ chạy ra mắng ngươi?" – Bùi Thanh Thù buồn cười mà nói – "Hẳn là ngươi đã nói mấy lời không nên nói rồi đi?"

Mạnh Nghi tần cũng là người mới, vào năm Duyên Hoà thứ hai mươi bảy mới được tuyển vào Đông cung, nhưng so với Nguỵ Hi tần, Bùi Thanh Thù đối với Mạnh thị hiểu biết lại nhiều hơn.

Chủ yếu là vì Mạnh Nghi tần xuất thân Vĩnh Xương Bá phủ. Mà Bùi Thanh Thù khi còn là Hoàng tử có phu nhân của lão sư Lư Duy lại là tiểu thư Vĩnh Xương Bá phủ, cũng là cô cô ruột của Nghi tần. Nên có mấy lần Bùi Thanh Thù đi theo vợ chồng Lư Duy đến thăm Vĩnh Xương Bá phủ có gặp qua Mạnh Nghi tần, đối với nàng ấn tượng khá tốt.

Chẳng qua Mạnh Nghi tần so với Bùi Thanh Thù bé hơn năm tuổi, lúc ấy hắn chỉ đối đãi với nàng như tiểu muội muội, chưa từng nghĩ có một ngày nàng sẽ thành phi tử của mình.

Hiện tại Nguỵ Hi tần nói nàng như vậy, Bùi Thanh Thù tự nhiên sẽ không tin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net