Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Thanh Thù đã phát hiện, nếu muốn làm một vị Hoàng đế có tiền thì không thể sợ đắc tội người khác.

Thái Thượng hoàng khi trước đã sợ đắc tội quan viên, còn sợ đắc tội thân sĩ với dân chúng, nên đối với việc thu thuế cứ vậy nhẹ nhàng cho qua, kỳ thực cũng chỉ làm nhân dân cao hứng nhất thời mà thôi.

Một khi quốc gia gặp phải vấn đề gì, cần tăng thêm thuế, Thái Thượng hoàng liền bị những người đó mắng chửi. Đây cũng là đạo lý "một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo gây thù" vậy.

Hơn nữa việc không nghiêm tra thuế má như vậy cũng không tốt gì cho dân chúng, ngược lại còn khiến cho những tên tham quan thừa cơ đục nước béo cò.

Nói trắng ra thì, hành vi ấy chỉ làm giàu cho quan được thôi. Còn dân chúng cũng không vì triều đình thu thuế ít mà cuộc sống sung túc hơn được bao nhiêu.

Suy tư qua đi, Bùi Thanh Thù mở miệng nói:

"Ngay trong hôm nay bắt đầu, những sổ con loại này Nội các nhất định phải nghiêm tra. Nếu địa phương đó xác thực có thiên tai thì xét giảm miễn thuế. Còn nếu chỉ đơn thuần nói suông thì đều không phê chuẩn."

Mấy đại thần Nội các sôi nổi gật đầu.

"Ngoài chuyện này ra, trẫm nhận thấy việc địa phương trước tiên khấu trừ tài chính dự tính cho một năm rồi mới đem tiền thuế còn dư nộp lên triều đình là không hợp lý. Trẫm nghĩ trước kia lúc địa phương có quan viên than thở, phụ hoàng bất đắc dĩ phê chuẩn cũng có một phần nguyên nhân. Bạc đều giữ trong tay các địa phương, phụ hoàng không đáp ứng cũng không làm gì được. Nên trẫm cho rằng chi bằng để các địa phương đem tiền thuế mỗi năm trực tiếp nộp lên triều đình, sau đó Hộ bộ dự toán tài chính các nơi mà đưa ngân lượng, để triều đình nắm quyền chủ động. Các khanh nghĩ sao?"

Thời điểm Bùi Thanh Thù còn làm Hoàng tử đã từng ở Hộ bộ làm hơn nửa năm. Hộ bộ thượng thư Long Khải Chương tự nhận đối với hắn có hiểu biết nhất định.

Lúc ấy Bùi Thanh Thù ở Hộ bộ phụ trách vấn đề hộ tịch. Không lâu sau hắn đã đưa ra kiến nghị đại chẩn và trùng kiến Từ Ấu cục để an trí lưu dân.

Long Khải Chương biết Bùi Thanh Thù có năng lực, nhưng không nghĩ hắn lại lớn mật như thế. Mới vừa đăng cơ không lâu đã dám đưa ra nghi ngờ với quy củ tổ tông truyền lại thế này.

Bất quá Long Khải Chương tuy kinh ngạc nhưng hắn cũng rõ ràng, tuy quy định tổ tông không dễ sửa đổi nhưng Bùi Thanh Thù là Hoàng đế, tự thân nắm quyền. Nếu hắn cố chấp muốn sửa đổi quy tắc có sẵn thì vẫn có thể sửa, chỉ ít nhiều gặp trở ngại từ nhóm bảo thủ mà thôi.

Mặc kệ ai sẽ gây trở ngại Bùi Thanh Thù, dẫu sao Long Khải Chương cũng không có ý định ấy.

Hắn là thư đồng của Thái Thượng hoàng, xem như tâm phúc của Hoàng đế đời trước. Bùi Thanh Thù đăng cơ xong cũng không có dìm hắn xuống, Long Khải Chương đã rất cảm kích. Hiện tại còn nghĩ phản đối ý kiến của Bùi Thanh Thù, còn không phải tìm chết à?

Thế nên hắn không những không khuyên can Bùi Thanh Thù, ngược lại còn đứng ra tỏ thái độ đầu tiên:

"Hoàng thượng nói rất đúng! Những năm gần đây vì quan viên địa phương có thể tự mình quyết định lưu lại bao nhiêu thuế má nên hiện tượng tham ô, lãng phi đã cực kỳ nghiêm trọng. Thần sớm đã thấy không thoả đáng! Tuy nói thuế thu được đem về trung ương rồi, Hộ bộ khả năng sẽ cần nhiều công sức mới tính toán xong tài vụ cho các địa phương, nhưng thần nguyện ý vì Hoàng thượng cống hiến sức lực!"

Long Khải Chương nói xong còn nhìn qua Giả Ngang liếc mắt một cái. Giả Ngang cũng theo hắn khom người thi lễ, tỏ lòng trung thành với Bùi Thanh Thù.

Bùi Thanh Thù vừa lòng mà cười:

"Nếu Hộ bộ đã tỏ thái độ, còn các khanh nghĩ thế nào?"

Nguỵ Thanh Tùng vội nói:

"Thần tán thành!"

"Thần tán thành"

"..."

Cũng tốt, ít nhất người thuộc phe Bùi Thanh Thù không ai tỏ ý phản đối.

Còn lại chỉ cần xem đại triều hội ngày mai quần thần nói thế nào là được.

Bất quá thật ra dù họ có nói cái gì, Bùi Thanh Thù cũng sẽ không để ý.

Tuy hắn thoạt nhìn là người tính cách ôn hoà, nhưng Bùi Thanh Thù cũng đã sớm mặc định cải cách là việc phải làm, dù ai ngăn trở hắn cũng không được.

Hắn hiện tại chỉ tiếp thu những kiến nghị để cải cách tốt hơn thôi. Còn những kẻ bảo thủ nói quy củ tổ tông để lại không thể đổi gì đó, Bùi Thanh Thù tính toán để họ về nhà nghỉ hưu sớm.

Cùng quần thần nghị sự xong, Bùi Thanh Thù cũng lười đi ra ngoài. Hắn sai Tiểu Duyệt Tử truyền Nghi tần đến hầu giá.

Nghi Tần là tiểu cô nương tính tình hoạt bát, không để tâm mấy quy củ trong nhà lúc ăn lúc ngủ không được nói chuyện gì đó. Lúc nàng cùng Bùi Thanh Thù dùng bữa tối vẫn cứ ríu rít nói không ngừng.

Nhưng khác với Hi tần là nàng không khiến người ta thấy ồn ào. Chủ yếu vì Nghi tần nói đều là chuyện tích cực thú vị.

"Hôm nay thiếp thân đến chỗ Nhàn phi nương nương, vừa vặn nghe được Nhị điện hạ kêu 'mẫu phi'. Nghe Nhàn phi nương nương nói, đó còn là lần đầu điện hạ gọi mẫu phi nữa đó."

Bùi Thanh Thù nghe được cũng thấy cao hứng:

"Phải không? Lần tới trẫm cũng đi xem một chút."

Không biết có phải vì trước khi Chung Nhàn phi dọn vào Tương Nhạc cung đã từng ở chỗ Nghi tần hay không, hai người quan hệ có vẻ không tồi.

Ngẫu nhiên đôi lúc Bùi Thanh Thù đi chỗ Nhàn phi cũng sẽ gặp được Nghi tần.

Bất quá từ lúc Nhàn phi dọn khỏi Vĩnh Ninh cung, Bùi Thanh Thù còn chưa đi qua tẩm cung của Nghi tần, nên hắn cũng không biết Nhàn phi có trở lại chỗ Nghi tần thăm không.

Dẫu sao, việc Hoàng đế chỉ đến tẩm cung của Phi vị trở lên cũng là sự tôn trọng với các nàng.

Tẩm cung của bậc phi tương đối rộng, điều kiện tốt, Hoàng đế có ngủ lại cũng không sao.

Còn mấy vị phân từ Quý tần trở xuống, Bùi Thanh Thù đều truyền các nàng tới Càn Nguyên điện hầu giá, để tiết kiệm thời gian của mình.

"Hoàng thượng, Nhị hoàng tử lớn lên thực sự quá đáng yêu. Mỗi lần thiếp thân vừa thấy hắn đều không nhịn được muốn ôm hắn, hôn hôn, còn sờ hắn nữa.."

Nghi tần nói quá trắng trợn, Bùi Thanh Thù nhịn không được bị nàng làm cho tức cười:

"Thích hài tử như vậy, chờ thêm hai năm nữa ngươi cũng tự sinh một đứa."

Nghi tần tuổi còn nhỏ, tiến cung chưa lâu, nghe lời này thì chậm rãi đỏ mặt:

"Thiếp thân dung mạo không so được với Nhàn phi nương nương. Nếu may mắn hoài được long duệ, nhất định phải giống Hoàng thượng mới tốt."

Kỳ thực Nghi tần nói thế là quá khiêm nhường. Mạnh gia nguyên bản xuất thân thương gia. Mấy chục năm trước xuất hiện một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nghe nói lúc đó Duyên Tộ và Kính Tông Hoàng đế từng cùng tranh giành nàng ấy, nháo tới long trời lở đất.

Sau khi Kính Tông thắng được mỹ nhân rồi, đối xử với Mạnh thị rất tốt. Không chỉ phong nàng làm chính thê, còn phong gia chủ Mạnh gia làm Vĩnh Xương Bá. Mạnh thị sau khi mất còn được truy phong làm Hiếu Thần Gia Hoàng hậu.

Thân mang huyết mạch Hiếu Gia Hoàng hậu, Nghi tần dung mạo xinh đẹp không thể nghi ngờ. Tuy không theo kịp Nhàn phi kinh diễm thì cũng là mỹ nhân kiều mỵ xinh đẹp.

"Dù thế nào cũng tốt cả." – Bùi Thanh Thù nhìn Nghi tần bộ dạng thẹn thùng, nghĩ không ra nàng sẽ giống Hi tần nói, vô duyên vô cớ chạy ra mắng chửi người.

Nghĩ vậy, Bùi Thanh Thù thuận miệng hỏi:

"Phải rồi, trẫm nghe nói nàng mấy ngày trước có cùng Hi tần tranh chấp à?"

Nghi tần sửng sốt, không nghĩ tới Bùi Thanh Thù cả chuyện này cũng biết. Bất quá rất nhanh nàng liền hiểu:

"Là Hi tần cùng Hoàng thượng nói đúng không ạ? Lời nàng nói, chỉ sợ không nhẹ nhàng vậy đi?"

Bùi Thanh Thù là Hoàng đế, đối với phi tần hậu cung giống như thịt Đường tăng dưới mắt yêu quái vậy. Mỗi ngày hắn dùng bữa ở đâu, đi cung nào, triệu ai thị tẩm, mấy hậu phi đều rõ ràng cả. Nên Nghi tần nghĩ chút liền nhớ tới, Hi tần vừa mới thị tẩm hôm trước.

Bùi Thanh Thù không trả lời mà hỏi lại:

"Có việc này không?"

Nghi tần hào phóng thừa nhận:

"Có ạ. Mấy ngày trước thần thiếp thấy thời tiết không tồi liền đi ra Ngự Hoa viên tản bộ. Kết quả lại gặp nàng ấy đang cùng Gia Quý tần nói Tả Tam cô nương và Nhàn phi nói bậy."

Bùi Thanh Thù lông mày hơi nhướng:

"Các nàng nói gì?"

"Cũng không phải lời hay ho gì. Nào là Tả Tam cô nương nhiều năm như vậy không gả chồng đều là do si mê bệ hạ. Còn nói nàng ấy xuất đầu lộ diện bên ngoài làm việc, là người không biết xấu hổ gì đó."

Bùi Thanh Thù nhíu mày:

"Còn gì nữa không?"

"Các nàng còn chê cười Nhàn phi nương nương cùng Tả Tam cô nương quá giả tạo. Nói hai nàng mặt ngoài là tỷ muội tốt, thực tế một người nhớ thương nam nhân của người kia, một người thì đề phòng, không cho người kia tiến cung tranh sủng."

Bùi Thanh Thù hiện tại hiểu rõ, vì sao Hi tần không dám trực tiếp nói cho hắn, nàng đến tột cùng nói cái gì khiến cho Nghi tần đi qua mắng nàng. Những lời này, Hi tần căn bản không dám nói với Bùi Thanh Thù.

"Các nàng vì sao lại thấy là do Nhàn phi không cho Tả Tam cô nương vào cung vậy?" – Bùi Thanh Thù buồn cười, bất đắc dĩ mới nói – "Nhàn phi cho tới bây giờ đều chưa từng nói qua mấy lời đó."

"Thiếp cũng nói vậy nha! Nhưng các nàng lại cảm thấy, Nhàn phi nương nương ngụ ở Tương Nhạc cung chính là thị uy với Tả Tam cô nương. Thần thiếp cũng không hiểu các nàng nói thế là có đạo lý gì?"

Bùi Thanh Thù im lặng, lại hỏi:

"Gia Quý tần cùng với Hi tần nói vậy à?"

Gia Quý tần xuất thân Trần quận Tạ thị, là nữ nhi danh môn, thoạt nhìn rất đoan trang hiền thục. Bùi Thanh Thù không nghĩ nàng sẽ cùng với Hi tần nói xấu sau lưng người khác như thế.

Nghi tần nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:

"Này thì không có. Thiếp thân lúc đó chỉ thấy Hi tần nói liên tục không ngừng. Còn Gia Quý tần cái gì cũng chưa nói."

Bùi Thanh Thù nghe xong, trong lòng mới thấy thoải mái một chút.

Đồng thời hắn còn thấy Nghi tần này tuổi tuy còn nhỏ nhưng vẫn rất hiểu chuyện. Ít nhất nàng không giống Hi tần kia, vì mấy việc lặt vặt tới tìm hắn cáo trạng.

Bất quá Nghi tần tuổi tác hiện tại vẫn còn quá nhỏ, chỉ mới mười lăm. Bùi Thanh Thù không muốn nàng mạo hiểm sinh con. Nên lúc Nghi tần hầu giá, đa số hắn chỉ cùng nàng trò chuyện, tâm sự mà thôi.

Dù sao hiện tại hắn đã có hai nhi tử, con nối dõi cũng không vội.

Bất quá Bùi Thanh Thù không nghĩ tới, Hoàng hậu thể chất không dễ thụ thai lại được chẩn ra có thai lần nữa, có thể nói là kinh hỉ ngoài ý muốn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net