chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kurapika đi lững thững về phía căn phòng của Hoàng tử Tserriednich. Điều quan trọng nhất cậu cần làm là tìm được đôi mắt của gia tộc và bảo vệ Oito và Woble.

"Tôi không nên sống " Kurapika thầm nghĩ.

Lẽ ra cậu đã chết từ lâu rồi, với gia đình, với bộ tộc của mình.

Không, miễn là cậu có thể chôn cất họ, đúng rồi, đó chính là lý do sống của cậu.

"Hãy tìm cho tôi vài con mồi tuyệt đẹp hơn" Một giọng nói khàn khàn ở phía căn phòng tối. Kurapika nhanh chóng nép mình vào bức tường cuối hành lang. 

"Sẽ không ai nhớ đến chúng đâu, những bộ phận của những đứa trẻ xấu số sẽ được bán đi với giá hời"

Kurapika nghiến răng. Cậu ghét những người như Tserriednich.  

Tiếng bước chân vang lên. Kurapika ngập ngừng đôi chút vì một ngọn đèn đang phát sáng nơi hành lang tăm tối. Khi tiếng bước chân ấy đi xa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm và bước tới phía căn phòng cuối hành lang.

"Vậy thì nó phải ở đây, đôi mắt và kho báu. Nhưng những người bảo vệ ở đâu, nếu vậy..." Kurapika cau mày, cúi người để kiểm tra ổ khóa.

Bỗng một cái gì đó lạnh lẽo lao nhanh về phía cậu. Nó giống như một hào quang, nhưng tệ hơn bất cứ thứ gì mà Kurapika có thể tưởng tượng. 

"Đây là thứ đã tấn công Chrollo và tôi."

Lần này, Chrollo không có ở đây. Kurapika giật mạnh dây xích của mình ra. Cậu kích hoạt Thời gian Hoàng đế, đẩy mình đứng dậy. 

Một cái đầu thò ra khỏi tường, Kurapika khơi khựng lại. 

"Thần thú hộ mệnh của Tserriednich" 

Nó ngẩng đầu lên, thật gớm ghiếp khi nó trườn về phía Kurapika. Trán của nó gần như chạm vào trán cậu. Một móng vuốt vươn ra từ phía trước, chạm tới cổ Kurapika.

"Di chuyển" Kurapika tự nhủ.

Miệng nó mở ra. Một khuôn mặt khác, gớm ghiếc hơn, liếc nhìn Kurapika. Bỗng một tiếng còi vang lên. Con thú rụt cổ lại, chìm sâu vào bức tường.

"Tserriednich" Một giọng nói khác vang lên

Kurapika giật mình ngẩng đầu lên. Theta nhìn cậu chằm chằm.

 "Cậu đang làm gì ở đây?" Tserriednich nhướng mày.

"Nữ hoàng Oito muốn nói chuyện với Nasubi" Kurapika nói dối. "Tôi đang trên đường tới đó."

"Tôi thấy." Tserriednich vén tóc ra sau khỏi mặt. "Có vẻ như cậu vừa chịu chút đau khổ rồi"

"Con thú của anh dường như nghĩ tôi là một mối đe dọa."

Đôi mắt của Tserriednich lấp lánh. "Và cậu không phải là một mối đe dọa sao?"

"Hiện tại thì không" Kurapika thành thật trả lời.

Tserriednich cười khúc khích. "Chắc chắn rồi"

"Cảm ơn. Chúc buổi tối tốt lành."

"Cậu biết đấy" Tserriednich nói "Nếu cậu muốn ở lại thì tuỳ thôi. Tuy cậu không phải là phụ nữ, nhưng cậu trông giống như vậy. Tôi rất tò mò muốn biết cậu mạnh mẽ đến mức nào" Tay gã đặt lên vai Kurapika rồi siết chặt.

"Tôi sợ tôi từ chối."

"Xấu hổ?" Tserriednich rụt tay lại. "Chúng ta có thể đạt được một thỏa thuận, cậu biết đấy"

"Anh thực sự đang đề nghị tôi làm gái mại dâm vì mạng sống của em gái anh sao? Anh là một gã bệnh hoạn." 

Tserriednich dựa lưng vào tường. "Oh, thật đáng tiếc"

Kurapika lườm gã. "Tôi đã chọn cứu mạng đứa trẻ nhưng bằng cách của tôi"

"Cách của cậu?" 

"Kurapika" Một giọng nói khác quen thuộc vang lên.

"Tại sao lại là anh" Kurapika nhìn chằm chằm vào người mới tới.

"Oito triệu hồi cậu" Chrollo nói. "Có việc gấp"

"Hẹn gặp lại" Tserriednich vẫy tay chào.

Kurapika vội đuổi theo Chrollo. "Anh biết không, trên đời này có một người tôi hận nhất không phải anh mà chính là hắn."

"Tôi cũng không ưa gã ta" Chrollo đồng tình.

"Oito cần gì?"

"Không có gì. Tại cậu không bắt máy và chúng tôi cần cậu giúp một số việc"

"Không."

"Thoả thuận của....."

"Quái vật nen" Kurapika cắt ngang. "Kẻ đã nhốt chúng ta trong căn phòng đó. Kẻ đã... suýt làm chúng ta ngạt thở."

"Cái gì?" 

"Đó là thần hộ mệnh của Tserriednich."

"Gia đình này quá nguy hiểm đối với tôi"

"Nếu hắn - nếu hắn quyết định nhắm vào chúng ta, chúng ta không thể - chúng ta tiêu rồi."

Chrollo tái mặt. Anh gật đầu. "Tôi cho rằng tốt hơn hết là chúng ta nên nhanh chóng giết Hisoka, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này"

"Hắn ác..." Kurapika nói. "Hắn đưa phụ nữ, trẻ nhỏ mỗi đêm tới phòng hắn nhưng không ai quay trở về. Nữ hoàng Oito đã thấy điều đó."

Chrollo cau có. "Cặn bã"

"Gã còn nói nếu tôi ngủ với gã, gã sẽ tha cho Woble."

Chrollo nhướng mày. Một tiếng cười khúc khích nổi lên. "Cậunói gì?"

Kurapika há hốc mồm nhưng không đáp lại.

"Một kẻ giết người sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu" Chrollo trả lời. "Nếu gã ta yêu cầu cậu đổi lấy đôi mắt, câu trả lời của cậu sẽ khác chứ? Vậy thì cậu sẽ không phải đánh cắp chúng."

"Không" Kurapika nói. "Và nó không liên quan gì đến việc tôi là—"

"Thật sao?"

"Chuyện đó không liên quan gì tới tôi!"

"Cậu nói dối."

"Đó là sự thật." Kurapika liếc nhìn anh. "Tôi không thể tưởng tượng được việc ở bên cạnh người mà tôi ghét. Không phải khi có những lựa chọn khác an toàn hơn"

"Vậy thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết Uvogin sao?"

"Anh ta có một sự lựa chọn. Tiết lộ vị trí của bạn, và sau đó-"

"Dù sao thì cậu cũng sẽ giết anh ta chứ?"

"Đó là những gì đã xảy ra." Kurapika thì thầm "Nếu tôi có sự lựa chọn, thì anh cũng vậy. Nếu anh muốn thấy tôi hối hận, thì anh cũng nên như vậy."

"Lúc đó cậu đã nghĩ gì thế?" Chrollo hỏi.

"Tôi đã tức giận. Tôi nghĩ - tôi sẽ cảm thấy tốt hơn."

"Tôi nghĩ có đôi mắt sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn. Chúng rất đẹp." Chrollo mỉm cười.

"..."

"Tôi chưa bao giờ có thời gian để tự hỏi chính mình" Chrollo trả lời.

"Bây giờ anh có thể làm điều đó đúng không?" Kurapika nói.

"Không" Chrollo thở dài. "Thật không đáng. Tôi thà để Uvo và Paku còn sống. Họ giống như—anh chị em vậy. Tôi gặp Uvo khi tôi chín, hoặc có thể là mười tuổi, cậu có biết không? Anh ấy đã ngăn chặn một nhóm mọi người tấn công tôi.

"Nếu tôi nói tôi xin lỗi, họ vẫn sẽ chết." 

"Nhóc thật sự xin lỗi" Chrollo quay sang cậu.

"Tôi không biết" 

Nếu đúng như vậy, Kurapika sẽ phải suy nghĩ lại về mục tiêu của mình. Và cậu sợ phải thay đổi nó. "Tôi nghĩ vậy. Chỉ là..." 

"Tôi hiểu" Chrollo nhìn ra phía biển, nơi ánh mặt trời lấp lánh trên những con sóng, hoàng hôn thật đẹp

...............

Đôi lời của tui: Tui sẽ ra truyện 1,2 chap/tuần nha

Độ dài thì thường 1000-1500 chữ thui

01/12/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net