Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kurapika xử lý thế nào rồi?" Melody hỏi.

"Cậu ấy vẫn đang tập trung vào đôi mắt."

"Ít nhất là cậu ấy không giết anh"

"Hả?" Chrollo hơi ngạc nhiên.

Melody thở dài. "Nhịp tim của anh nói ít hơn lúc tôi mới gặp anh"

"Vậy sao?"

Melody mỉm cười. "Tôi rất vui vì anh không có ý định kích động Kurapika. Cậu ấy không phải là người xấu."

"Tôi không nghĩ là Kurapika là người xấu" Chrollo nói. "Chỉ là các mục tiêu của chúng tôi về cơ bản là trái ngược nhau, phần lớn thời gian."

"Tôi đã nói với anh về việc làm thế nào tôi trở nên như thế này chưa?" Melody hỏi. "Anh đã nghe nói về bản tình ca của bóng tối chưa?"

"Cái do chính Satan sáng tác à?" Chrollo nhếch mép cười. Anh ấy đã tò mò muốn tìm một bản sao, nhưng anh ấy chưa bao giờ có.

Melody thở dài. "Nó đã giết bạn tôi, và biến tôi thành thứ này. Tôi sẽ tìm và phá hủy những bản khác. Để không ai phải chết, hay đau khổ vì nó."

Chrollo cau mày. "Tôi chắc chắn rằng chúng sẽ có giá trị rất nhiều."

Melody trông có vẻ buồn.

Melody bật cười. "Có những thứ không nên tồn tại."

"Vậy cô nghĩ sao..." Chrollo chậm rãi hỏi. "Về chuyện muốn thay đổi nhưng không làm gì được"

"Tôi nghĩ là một bản Sonata, không nó là nen, nó rõ ràng có sức mạnh tốt, nhưng cũng có sức mạnh xấu xa" Melody dừng lại. "Tôi nghĩ một người luôn có thể thay đổi. Tôi đã làm thế. Tôi chỉ ước điều đó không phải trả giá đắt như vậy." Cô vén ống tay áo lên, để lộ làn da.

"Melody..."

"Tôi không nghĩ rằng bất kỳ ai cũng bị ràng buộc vào cuộc sống ích kỷ hay tàn nhẫn"

"Melody, tôi hiểu, đôi khi để thay đổi điều gì đó chúng ta phải hy sinh cả cuộc đời" Chrollo nói. "Khi chúng ta rời khỏi con tàu này, nếu tôi tình cờ tìm thấy các bản sao của bản sonata ở đâu, tôi có thể cho cô biết."

Melody liếc nhìn anh và mỉm cười.

...................

Chrollo đứng trên mép tàu, tay ắm chặt lan can, nghiên đầu ra phía đại dương, tóc anh bay phấp phới.

Tuổi thơ của anh khá tăm tối, nỗi hận với lũ Mafia, chúng khiến anh phải hy sinh cả cuộc đời...

Chrollo siết chặt nắm đấm trong tay. Có lẽ, đối với bất kỳ ai tình cờ đi ngang qua, chắc chắn sẽ nghĩ anh sắp nhảy xuống khỏi con tàu. Nhưng Chrollo tự tin rằng anh sẽ không buông tay và ngay cả khi anh trượt chân, anh có thể dùng niệm tự cứu bản thân trước khi rơi xuống lòng đại dương

Khi học niệm, Chrollo biết chúng là thứ sức mạnh giúp anh có thể trốn thoát. Và anh có thể sử dụng nó để ngăn chặn bọn mafia đang hoành hành trong Thành phố Sao Băng, Chrollo căm hận bọn chúng rất nhiều.

Còn nói về bộ tộc Kurta, họ có đôi mắt rất đẹp. Khi Chrollo vừa nghe được tin đồn về bộ tộc này, anh đã khao khát muốn những đôi mắt đó.

Chúng có giá trị và anh ta có thể dùng tiền để trả nợ cho Mafia. Thêm nữa anh muốn giữ những điều đẹp đẽ trong lòng bàn tay của mình.

Anh ấy thậm chí còn chưa bao giờ biết tên của bộ tộc đó.

Đó không phải là chiến đấu với số mệnh sao?

Không!

Kurta không còn di sản nào nữa, ngoại trừ Kurapika.

"Chrollo, anh định làm gì vậy?" Giọng nói của Kurapika cắt ngang suy nghĩ của anh.

"Tôi không định nhảy đâu, tôi chỉ suy ngẫm" Chrollo thản nhiên nói.

"Tôi cho rằng tôi, anh và Hisoka có vài điểm chung"

"Hả, ý cậu là sao?"

"Không có gì, chỉ khác ở chỗ tôi có một mục tiêu. Tôi sẽ không chết trước khi hoàn thành nó"

Chrollo không nói gì. Anh đã thấy quá nhiều người như Kurapika. Không, anh chưa từng thấy ai như Kurapika.

"Có một lối ra khỏi con tàu này" Kurapika nói. "Một cách rất đơn giản nhưng anh có thể khá khó tin"

"Nhóc nghĩ tôi tin điều này?" Chrollo chế giễu.

"Ở bên dưới đang biến thành một cuộc chiến đẫm máu" Kurapika kể cho Chrollo về Alluka và quyền năng của đứa trẻ. Thêm vào nữa Gon với Killua đang ở trên con tàu, khá nhiều thông tin mới mẻ khiến Chrollo phải thở dài.

"Chà..." Chrollo nói. "Dù sao thì Hisoka chỉ lo cho bản thân hắn thôi."

"Có lẽ." Kurapika cắn môi. "Nhưng có điều gì đó khác trong Hisoka - đó là một yêu cầu kỳ lạ đối với hắn ta"

"Tôi có thể nói chuyện này với Kalluto" Chrollo đề nghị.

"Không" Kurapika nói. "Việc này hãy để tự Zoldyck gia giải quyết" Cậu ngả đầu ra sau, nhìn lên bầu trời trong xanh trước mắt. "Tôi thực sự ngạc nhiên khi đám trẻ đến. Tôi không nghĩ rằng họ sẽ tin tưởng tôi như vậy."

"..."

"Tôi không nghĩ mình là một người bạn tốt với họ" Kurapika thở dài. "Và tôi vẫn không biết nên làm gì. Tôi muốn bảo vệ họ hơn vì tôi không muốn mất thêm bất kỳ người bạn nào nữa."

Chrollo tiếp tục nghe Kurapika kể, anh dần cảm thông với cậu thiếu niên tóc vàng.

"Anh có biết tại sao tôi không ở đó không? Cái lúc anh tàn sát mọi người...anh có muốn biết không?" Kurapika nghẹn ngào nói tiếp.

16/12/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net