Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không, nhưng dù sao thì nhóc vẫn sẽ nói với tôi"

"Pairo- cậu ấy đã cứu mạng tôi khi chúng tôi còn nhỏ, Pairo đã kéo tôi khỏi một vách đá mà tôi suýt ngã. Cậu ấy luôn giúp tôi, tôi muốn rời đi, chúng tôi muốn rời đi, để khám phá thế giới bên ngoài. Tôi muốn tìm cách chữa trị cho cậu ấy, để chúng tôi có thể khám phá thế giới"

"..."

"Pairo có đôi mắt đỏ" Kurapika nói thêm.

Chrollo cúi mặt xuống.

Không có điều gì để hối tiếc. Anh đã học được điều đó từ rất sớm. Hối tiếc là yếu đuối nhưng bây giờ anh đã có suy nghĩ khác.

"Tôi xin lỗi."

Chrollo đã nói ra những lời anh chưa bao giờ nói kể từ khi anh muốn hy sinh cả cuộc đời mình để trả thù đám Mafia.

"Tôi xin lỗi," Chrollo thở dài. "Tôi xin lỗi, xin lỗi..."

Kurapika hơi ngạc nhiên nhìn anh. "Tôi không muốn mất thêm ai nữa."

"Tôi biết"

"Tôi không muốn mất Gon và Killua. Và Alluka chỉ là một đứa trẻ—"

"Đám nhóc đó mạnh mẽ lắm, cậu hãy tin ở họ" Chrollo nói.

"Hửm?" Kurapika chớp mắt.

"Họ tin tưởng cậu. Vì vậy, hãy tin tưởng họ"

"Nếu anh mất tất cả mọi người, điều gì sẽ xảy ra?" Kurapika hỏi.

"Tôi không biết" Chrollo thở dài, anh sợ một ngày đó sẽ xảy ra.

"Hãy đi với chúng tôi" Kurapika nói. "Khi chúng ta rời con tàu này. Tôi sẽ hỏi Oito. Cô ấy sẽ đồng ý và anh hãy đưa Ryodan của anh rời đi"

Rời khỏi Hisoka

"Hisoka sẽ không dừng lại" Chrollo nói. "Vậy còn đôi mắt của gia tộc?"

Kurapika cố gắng nở một nụ cười yếu ớt. "Tôi đoán là chúng tôi đã cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu của mình cho đến cùng, và sau đó—"

"Vậy chúng ta hãy rời đi cùng nhau, được chứ." Chrollo mỉm cười.

Bỗng Tserriednich đi ngang qua và mỉm cười với hai người.

"Tôi ghét gã ta" Kurapika thở dài.

"Thế giới không tử tế với kẻ yếu, nhóc biết đấy" Chrollo nói. "Nếu có một điều gì đó mà cậu học được ở Thành phố sao băng, thì đó là điều này."

"Sai rồi" Kurapika nói, nắm chặt tay.

"Nó sẽ luôn là như vậy."

"Không phải"

"Đôi khi chúng ta phải học cách chấp nhận"

Kurapika liếc nhìn anh. "Tôi muốn tìm việc gì đó để làm. Và dù sao thì tôi cũng cần phải vào cabin của gã ta"

"Nếu tôi có một ý tưởng về điều đó"

"Thật sao?" Kurapika ngạc nhiên hỏi.

Chrollo rút điện thoại ra. "Có một số lợi thế khi làm việc nhóm, nếu cậu thích tôi có thể mách nước cho"

"Tôi lo lắng"

"Tôi sẽ cho nhóc biết." Chrollo mỉm cười. "Tin tôi đi."

"Không."

Chrollo cau có và rồi Kurapika bật cười.

"Nhóc có muốn quay trở lại cabin của Oito không?"

Kurapika gật đầu. Họ cùng nhau đi bộ về.

.......

Oito chào đón họ với một nụ cười. Woble với lấy Kurapika và Chrollo quan sát Phinks cố gắng giúp Oito về nen. Nobunaga có vẻ mặt ám ảnh khi nhìn Kurapika và đứa bé khi cả hai chơi với các khối xếp hình.

Tối hôm đó, có tiếng gõ cửa cabin của Oito. Kurapika hơi cảnh giác đi về phía cửa thì thấy Machi và Shizuku bước vào. Áo sơ mi trắng của Machi vấy máu, nhưng cô ấy nở một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt.

"Nữ hoàng Oito"

"Cô sao vậy, có bị thương không?" Oito lo lắng hỏi.

"Chúng tôi đã giao chiến với Tserriednich" Shizuku trả lời. "Tôi thực sự nghi ngờ rằng gã ta sẽ làm bất cứ điều gì đó gây nguy hiểm tới nữ hoàng"

"Chúng tôi có thể đã đe dọa gã và bảo vệ ngài như lời hứa danh dự" Machi nói.

"Lạ thật đấy" Oito khẽ cười. "Gia đình mà tôi lớn lên...tôi có rất nhiều anh chị em, và chúng tôi không bao giờ bảo vệ lẫn nhau. Nhưng tất cả các bạn..."

Chúng tôi là một Nhện, không phải là một gia đình .

"Cảm ơn mọi người." Oito mỉm cười.

"Cảm ơn tôi bằng cách để tôi giết Hisoka." Machi nhếch mép và bước ra ngoài, Shizuku đi theo ngay sau đó.

Còn Kurapika nháy mắt ra hiệu cho Chrollo. "Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Chrollo gật đầu đồng ý, cả hai đi ra ngoài boong tàu. "Nếu anh định thuyết giáo tôi, tôi tin tưởng họ sẽ tự lo được"

"Tôi không định, nhưng sao cũng được." Kurapika khoanh tay. "Nếu như anh tha cho...."

Nhóc đang nói với tôi về việc tha thứ cho Hisoka?

Hắn sẽ không tha cho chúng tôi.

Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ nói những điều như vậy.

Tôi hiểu nhóc và tôi hiểu Hisoka, đó là lý do tại sao tôi muốn chiến đấu với hắn ta.

"Xin lỗi" Kurapika bỗng nhiên nói tiếp.

.............

Killua thở dài khi Alluka và Gon khăng khăng muốn đi cùng với cậu. Nhiệm vụ này không phải một chuyến phiêu lưu, nó quá nguy hiểm, cậu muốn Alluka và Gon ở lại cùng Leorio, nhưng tất nhiên, cả hai đều không có ý định đó.

"Kalluto là em út của chúng ta, Onii-chan" Alluka nói. "Chúng ta nên giúp em ấy"

Killua chỉ có thể thở dài, cậu biết Kalluto chưa bao giờ coi Alluka là gia đình. Thằng bé hay bám lấy mẹ cậu và không nói chuyện với ai khác. Điều khá bất ngờ là bây giờ Kalluto khoảng 11 tuổi lại đi tham gia băng nhóm tội phạm khét tiếng như Ryodan.

Tuy nhiên, Kalluto vẫn là em trai của cậu, dù không thân nhưng đứa nhỏ vẫn là máu mủ của cậu, là một người anh tốt, Killua sẽ phải tìm ra Kallu và cứu em ấy khỏi bất cứ thứ gì mà Kalluto đã tự mình dấn thân vào.

Tương tác duy nhất mà Killua thực sự nhớ về Kalluto là nhóc ấy ghen tị với Alluka.

Leorio đã giải thích cho họ về cuộc đi săn lùng cái đầu của Hisoka. Killua cũng đã kiểm tra thông tin mà cậu có được từ Cheadle về cabin của Kalluto và Illumi.

"Em không thích nơi này cho lắm" Alluka thì thầm. "Onii-chan, chỗ này thật là đáng sợ."

"Chúng ta sẽ ổn thôi." Killua nhẹ xoa đầu Alluka và sau đó cánh cửa phòng của người em út mở ra nhưng không phải Kalluto mà là Illumi xuất hiện.

"Ôi không" Gon thì thầm còn Alluka nắm chặt vai Killua khi họ núp ở sau góc tường cạnh đó.

"Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?" Gon hỏi khi Illumi đã đi khuất.

"Chịu thôi" Killua vẫn còn sợ hãi mỗi khi nhìn thấy Illumi.

"Nhưng chúng ta có thể hỏi Illu-nii về Kalluto" Alluka gợi ý. "Anh không cần phải nói với anh ấy về em, chỉ cần hỏi anh ấy về em trai"

"Không" Killua nói. "Không sao đâu, chúng ta sẽ tự tìm Kalluto." Cậu không thể mạo hiểm vì Illumi quá đáng sợ.

Bỗng những tiếng la hét và tiếng nổ phát ra từ phía sau họ.

"Lại một vụ giết người!" Gon thở dài.

Killua rón rén lại gần nơi náo loạn. Một khu chợ trên con tàu, nơi có nồng nặc mùi máu tươi, khung cảnh khá đáng sợ khi xác chết nằm la liệt ở đó.

"Tôi có thể giúp họ" Alluka bỗng nhiên nói.

"Alluka, không!" Killua nắm lấy cánh tay em gái cậu những đứa trẻ quay sang lườm cậu.

"Onii-chan"

"Không ai có thể giúp chúng tôi" Một giọng nói cuồng loạn trong đám đông hét lên "Tất cả chúng ta sẽ bị tàn sát! Có lẽ đó là kế hoạch của chúng..."

Cuộc bạo động diễn ra, Killua phải túm lấy tay của Alluka và Gon để chạy khỏi cuộc bạo loạn, cuối cùng cả ba cũng thoát khỏi tầng 3.

"Nếu Kalluto ở đó thì sao?" Alluka hét lên. "Tại sao anh ngăn em lại? Chúng ta có thể..." Cô nhóc với đôi mắt xanh lam đẫm lệ nhìn Killua "Những người đó..."

"Alluka, em không thể giúp đỡ những người không muốn ai đó giúp đỡ" Killua cáu kỉnh.

Gon ôm chặt đầu gối. "Hisoka rõ ràng không phóng đại."

"Không" Một giọng nói vang lên sau lưng họ. "Tôi rõ ràng nói là không"

23/12/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net