Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bé, em không thể ăn cái kia." Kurapika vừa nói vừa giật lại món đồ trang sức lại, còn đứa nhỏ thì chân ngắn chân nhỏ phẫn nộ nhìn Kurapika.

Chrollo nhếch mép cười khi anh chứng kiến cảnh tượng ấy.

"Đó là tiếng Kurta, phải không?" Nobunaga hỏi

Chrollo gật đầu. Có ai khác trên thế giới nói nó bây giờ không, hay chỉ có Kurapika?

Tiếng thút thít của Woble dịu đi. Cô bé tựa đầu vào vai Kurapika.

"Tôi tưởng cậu gọi mọi người tới bàn về việc tìm thấy Hisoka" Nobunaga nói. "Feitan đã nhắn tin cho tôi về điều đó. Tôi nghĩ Hisoka rất muốn giết người, nhưng có vẻ như đó là một trận bạo loạn của đám thấp hèn"

Chrollo cau mày. "Có phải ở dưới kia thực sự hỗn loạn?"

"Rõ ràng." Nobunaga thở dài. "Chúng ta rời khỏi con tàu này càng sớm thì càng tốt."

"Có một cách" Chrollo nói. "Ai đó—có ai đó có khả năng đưa chúng ta đi bất cứ đâu."

"Anh định ăn cắp quyền năng của ai đó?" Kurapika lườm anh.

"Không. Cô nhóc đề nghị giúp đỡ chúng ta. Cô ấy có nhiệm vụ giúp đỡ anh em của mình. Và sau đó—"

"Hisoka vẫn ở đây" Nobunaga chỉ ra.

"Nếu chúng ta để hắn ta ở đây thì sao?" Chrollo nói. "Chúng ta có thể rời đi. Hisoka có thể chiến đấu với mọi người trên con tàu này. Chúng ta có thể - đi nơi khác." Chúng ta sẽ an toàn. Tất cả các cậu còn sống.

"Cậu chưa nghĩ tới việc Hisoka sẽ tìm cách rời khỏi con tàu này, Chrollo ..." Nobunaga nói "Tôi chưa bao giờ thích Hisoka. Tại sao cậu?"

"Vì một lý do tương tự mà tôi thích tính cách cậu" Chrollo trả lời. "Cậu thật thú vị và hữu ích."

"Tất cả chúng ta là một. Chúng ta cần nhau."

"Giống như ký sinh trùng," Kurapika chế nhạo. Woble giật mạnh tóc cậu khiến cậu nhăn mặt. "Ối!"

"Không" Chrollo nói khi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Như mọi người bình thường, ai cũng cần có nhau"

Kurapika không muốn tranh luận nữa nên cậu đi vào phòng ngủ và Chrollo theo sau, anh nhìn cậu đặt Woble xuống giường cũi của đứa nhỏ.

"Một ngày nào đó cậu sẽ là một người cha tốt" Chrollo nhận xét.

Kurapika liếc nhìn anh với ánh mắt đầy sự ngạc nhiên. Nét mặt cậu dịu lại khi nhìn xuống bé Woble. "Tôi không nhớ lần cuối cùng tôi nghĩ về việc có một gia đình là khi nào."

Chrollo nuốt nước bọt. Con tàu lắc lư nhẹ nhàng qua lại.

"Nhóc đã bao giờ..."

Chrollo nhìn Woble mút ngón tay cái trong giấc ngủ, an toàn và an yên, an toàn nhất có thể khi cô nhóc ở bên những người anh chị em đang cố giết cô. Thật là một số phận tàn nhẫn cho một đứa trẻ vô tội.

"Không hẳn. Đó là... lãng phí thời gian nếu tôi bắt đầu nghĩ lại về nó" Kurapika nói. "Tôi sẽ...tôi không biết mình còn tám mươi năm hay một năm"

Chrollo cau có. "Đồ ngốc"

"Và nếu tôi có con, tôi sẽ là một người cha tồi" Kurapika nói. "Giống như Ging Freecss, quá tập trung vào bản thân"

Chrollo khoanh tay lại. "Nhóc có thể ngừng sử dụng Thời gian của Hoàng đế, cậu biết đấy."

"Tôi sẽ không biết làm thế nào để sống, nếu không có mục tiêu để theo đuổi."

"Vậy cậu định lấy chúng từ Tserriednich trước khi rời đi"

Kurapika gật đầu. "Thông tin mà Machi và Shizuku có được—rất hữu ích, hãy nói với họ là tôi cảm ơn cả hai"

Chrollo nín thở. "Tôi sẽ." Anh nhìn Kurapika rồi quay đi "Cơ hội để cậu gắn bó với chúng tôi sau khi chúng tôi rời đi là gì"

"Không" Kurapika trả lời. "Nhưng anh biết điều đó, phải không?"

"Tất nhiên." Chrollo nháy mắt.

Kurapika khịt mũi. Woble khuấy động. "Anh và nhóm của anh có rời tàu với chúng tôi không?"

Chrollo thở dài. "Tôi sẽ hỏi. Thậm chí đề nghị. Nhưng nếu một số người trong số họ muốn ở lại và tiếp tục tìm kiếm Hisoka, tôi không thể ngăn cản họ. Và tôi sẽ không." Họ phải đưa ra lựa chọn của riêng mình.

"Ngay cả khi đó là vì lợi ích của họ?" Kurapika hỏi.

"Tôi không biết, nhưng tôi tôn trọng quyết định của họ" Chrollo nói. "Tất nhiên, nếu chúng ta xác định được vị trí của Hisoka trong thời gian chờ đợi và kết thúc chuyện đó, thì đó sẽ không phải là vấn đề nữa."

Kurapika nhướng mày nhìn ra phía sương mù bao phủ cửa sổ.

"Nhóc biết cách tìm hắn ta" Chrollo nói. "Chuỗi cảm xạ phải không?"

Kurapika ngập ngừng. "Có, nó có thể tìm thấy Hisoka, nhưng tôi sẽ không làm vậy"

"Tôi hiểu rồi" Chrollo thở dài và bỏ đi.

......

"Cậu có nghĩ Kalluto chắc chắn đang ở tầng thứ ba không?" Gon hỏi.

"Tôi nghĩ chúng ta nên canh ở đây, nhãi ranh đó sẽ có ngày trở về cabin" Killua trả lời khi cậu ăn bánh quy cuộn mềm và nhấm nháp nước ép đu đủ.

Bỗng có một bóng người lấp ló trong bóng tối, Alluka cảnh giác nhìn ra nơi phát ra tiếng động.

"Đó là ai, Onii-chan?"

"Ai?" Killua hỏi khi đưa mắt quét qua boong tàu.

Đó là một người đàn ông tóc vàng mặc áo choàng, mũi anh ta vặn vẹo và anh đi khập khiễng như thể gần như không thể đi lại được. "Tôi không tin ba người được phép lên đây."

"Anh là ai?" Gon hỏi.

"Hoàng tử Tserriednich Hui Guo Rou."

Hoàng tử nào đó, Killua nghĩ. Nhưng cậu không nói gì, thay vào đó Gon tiếp tục hỏi "Anh muốn gì?"

Tserriednich trả lời: "Một người bạn của tôi đã cho tôi biết em trai của Illumi đang sẽ ở đây. "Killua Zoldyck. Gon Freecss. Và... Nanika."

Killua nhảy dựng lên. Điện chạy xèo xèo trong đầu ngón tay cậu. Cậu sẽ không để cho tên cặn bã bẩn thỉu này đe dọa bạn bè hay em gái mình. "Làm sao anh biết tên của chúng tôi? Và trả lời câu hỏi của tôi. Anh muốn cái quái gì?"

"Một thứ mà một người bạn có thể đưa cho tôi và cái giá phải trả là nói với nhóc rằng em trai của nhóc sẽ ở trên boong nơi bạo loạn diễn ra vào sáng mai hoặc tối nay, lúc ba giờ sáng" Tserriednich trả lời.

"Và làm thế nào bạn của anh có thông tin này?" Killua bắn trả. "Theo kinh nghiệm mà tôi biết, anh đang có kế hoạch phục kích chúng tôi ở đó. Vì anh đã biết danh tính của chúng tôi."

"Dù sao nó cũng sẽ được phong tỏa" Gon nói.

"Đó không phải vấn đề của tôi." Đôi môi của người đàn ông nhếch lên tạo thành một nụ cười bệnh hoạn. "Bạn của tôi nói đưa cho nhóc cái này." Hắn ném thứ gì đó vào Killua. Gon bắt lấy nó một cách tự động.

Một cái quạt.

Quạt của mẹ. Giờ là quạt của Kalluto.

Kalluto bị bắt cóc?

Tserriednich biến mất trong sương mù.

"Chúng ta luôn có thể liên lạc với Illumi" Gon gợi ý

"Không." Killua lắc đầu. "Chúng ta sẽ tự tìm Kalluto"

"Killua có tôi" Nanika mỉm cười "Tôi sẽ bảo vệ cậu"

Killua thở dài, em không cần phải làm vậy. Nanika thậm chí còn không biết Kalluto và lần cuối cùng Kalluto và Alluka ở cùng nhau, thằng bé đã đẩy Alluka xuống cầu thang. Nhưng Kalluto là em trai của họ. Và nếu Killua có thể bảo vệ Alluka, cậu có thể cứu Kalluto.

07/01/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net