Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kurapika dựa vào tường, quan sát. Killua đã gửi một tin nhắn. Cậu chuyển tiếp nó cho Chrollo khi anh nhìn Phinks và Oito đang cười cùng nhau khi anh ta cố giúp cô học nen.

Có vẻ lạ khi chồng Oito, một vị vua, ở trên tàu, nhưng người đàn ông đó là một con quái vật và một kẻ sát nhân và Phinks....ít nhất thì anh cũng nhìn Oito như thể cô là một nữ hoàng. Có lẽ nó không sai.

Kurapika nghiên cứu đôi giày của mình. Bên kia phòng, Chrollo kiểm tra điện thoại của mình. Anh nhìn vào mắt Kurapika và gật đầu, sau đó anh mỉm cười khi Phinks khuyến khích Oito thử lại.

"Cậu lần đầu tiên học nen khi bao nhiêu tuổi?" Oito hỏi.

Phink cau mày. "Có lẽ khoảng mười lăm"

"Tôi già quá rồi" Oito than thở.

"Không khó lắm" Phinks phản đối, và Kurapika che miệng để không cười.

...........

"Bây giờ cậu định trộm con mắt à?"

Kurapika xoay người. Con tàu lắc nhẹ. "Tại sao?"

"Tôi định đề nghị giúp đỡ." Chrollo thọc tay vào túi áo khoác. Anh cúi gằm mặt.

"Giúp đỡ?" Kurapika há hốc miệng nhìn anh.

"Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm" Chrollo nói. "Tôi biết cậu có thể muốn tự mình làm tất cả, bởi vì....bởi vì cậu là như vậy, nhưng tôi hy vọng cậu biết rằng rất khó để vào căn phòng đó ngay cả với những gì Machi và Shizuku đã nói với tôi, và tôi đã nghĩ...."

"Tại sao anh lại hành hạ bọn trẻ?"

"..." Chrollo nao núng.

"Chrollo...những đứa trẻ đó...gặp anh trong đó, dịu dàng như Woble và...làm sao....làm sao anh có thể...tại sao?"

"Cậu có muốn một câu trả lời trung thực?"

"Hả?"

Chrollo lắc đầu. Anh sẽ không nhìn vào mắt Kurapika. "Những đứa trẻ....ở Thành phố Sao băng, chúng luôn là những người phải chịu đựng nhiều nhất. Trên khắp thế giới, tôi cho rằng điều đó đúng. Neon Nostrade đau khổ và chết vì món nợ của cha mình hay bạn không biết?"

Kurapika nuốt nước bọt.

"Và vì tôi đã đánh cắp...." Chrollo nắm chặt tay. "Tôi nghĩ nó là - cách mọi thứ diễn ra. Tôi muốn giúp cậu chôn cất họ. Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm, và—"

"Anh muốn chuộc lỗi?"

Chrollo mím môi lại. "Tôi không thể vì...Chuộc tội là một khái niệm kỳ lạ... Nhưng....tôi muốn thử."

"Và nếu tôi nói không"

"Dù sao thì tôi cũng có thể giúp cậu."

Kurapika áp hai tay lên mặt. "Nếu tôi nói tôi sẽ không đi lấy mắt thì sao?"

"Gì?" Chrollo nghe có vẻ sốc.

Lòng bàn tay anh trượt xuống mặt. Kurapika mở cửa cabin của mình và Chrollo đi theo cậu vào trong.

"Tôi thà giúp họ trốn thoát còn hơn" Kurapika nói, rồi lau nước mắt. "Nếu tôi mạo hiểm - đó là một rủi ro quá lớn. Nếu đôi mắt bị chôn vùi trên biển, thì ít nhất chúng cũng được chôn cất."

Chrollo thở dài. Anh quay lưng lại với Kurapika.

"Gì?" Kurapika chế giễu.

Chrollo quay sang cậu với một nụ cười gượng gạo trên môi. "Nhóc biết đấy, lớn lên ở Thành phố Sao băng...ở đó chúng tôi không có ai để ngưỡng mộ. Tôi thậm chí còn không biết đó là một thứ, một khái niệm, nếu cậu muốn, cho đến khi tôi bắt đầu đọc. Vì vậy, tôi đã tìm kiếm những nhân vật hư cấu, nhưng chúng là hư cấu..." Anh ta ấn các đầu ngón tay vào nhau. "Nếu tôi có thể giống bất cứ ai, tôi muốn được như cậu."

"Giống tôi?"

"Ừ"

Kurapika quắc mắt nhìn anh. "Tại sao trước kia anh muốn làm sát nhân?"

"Không, vì hoàn cảnh thôi" Chrollo nói. "Nếu nói về Hisoka, cách hắn ta tiếp tục phấn đấu. Cách hắn chiến đấu. Một phần trong tôi luôn - chiến đấu mặc dù tôi biết điều đó là vô vọng. "

"Tại sao lại vô vọng?" Sóng lắc con thuyền xuôi, ngược. Nó thật nhẹ nhàng.

"Nó được viết ra, phải không? Định mệnh đã—"

Kurapika ngắt lời. "Anh sợ các lựa chọn vởi vì... nếu anh có sự lựa chọn, thì anh quan trọng."

Chrollo cứng người lại. "Cậu cũng không khác tôi."

"Chúng ta là hai kẻ đạo đức giả" Kurapika đồng tình.

"Tôi đã nhắn tin cho tất cả bọn họ" cuối cùng Chrollo nói. "Tất cả đoàn của tôi. Tôi đã nói với họ rằng hãy lắng nghe tôi. Rằng chúng tôi sẽ rời đi bất kể điều gì vào buổi sáng. Họ có nghe hay không là tùy thuộc vào họ. Tôi đã nói rõ đó là lựa chọn của họ mặc dù tôi là người đứng đầu. "

"Họ sẽ lắng nghe."

"Tôi biết" Chrollo nói. Anh bắt gặp ánh mắt của Kurapika. "Tôi không thể để họ chết."

Kurapika gật đầu.

"Cậu không nợ chúng tôi gì cả" Chrollo nói. "Tôi sẽ giúp cậu tìm bất kỳ con mắt nào còn lại. Miễn phí. Và tôi sẽ để cậu đi. Cậu không phải là thành viên và tôi sẽ thú nhận rằng tôi đã nói dối đoàn kịch của mình. Tôi sẽ giúp Oito trốn thoát vì Phinks. Cậu không cần làm gì nữa."

Cơn sốc thấm vào tận xương Kurapika. Anh là - con người. Rất con người.

Có lẽ tôi cũng vậy?

"Cậu đã dạy tôi điều gì đó" Chrollo nói. "Những người đó đáng được cứu. Đôi khi. Vì vậy... cảm ơn. Tôi đoán vậy."

"Làm sao?" Kurapika thốt lên, chết lặng. "Làm sao có thể..."

"Tôi không muốn làm cho thế giới bất công hơn nữa." Chrollo cắn môi. "Tôi không thể cố gắng chiến đấu với nó như cậu, nhưng - theo một cách nào đó, tôi cho rằng...tôi sẽ cố gắng"

Kurapika nhìn anh chằm chằm.

"Giúp tôi...Tôi muốn được tự do nhưng tôi không biết làm thế nào"Kurapika thầm nghĩ

"Cảm ơn anh, Chrollo" Kurapika nở một nụ cười nhẹ.

Đôi mắt của Chrollo mở to. Kurapika bây giờ cảm thấy khó xử.

"Tôi có thể thử một cái gì đó?" Chrollo hỏi, giọng nhẹ nhàng.

"Nếu nó không liên quan đến giết người, chắc chắn." Kurapika cố nói đùa.

Khuôn mặt của Chrollo lơ lửng gần mặt anh. Rất gần. Mắt anh nhắm lại. Môi anh lướt qua Kurapika.

"Anh đang hôn tôi? Tại sao?" Kurapika há hốc mồm.

Chrollo khịt mũi, xoa mặt như thể đang xấu hổ. Hai đốm đỏ xuất hiện trên má anh. "Tôi chỉ...ít nhất tôi không bị sát hại."

"Tại sao?"

Chrollo quan sát đầu gối của mình. "Tôi xin lỗi. Tôi..."

Kurapika nắm lấy cổ tay anh. Chrollo chớp mắt. "Tại sao?"

"Tôi hôn em bởi vì...tôi muốn hôn em."

"Anh muốn hôn tôi? Anh có cảm tình với tôi?"

Chrollo há hốc mồm. Một tiếng cười nổi lên.

"Tôi cho là vậy" Tôi sợ. Đừng để tôi gục ngã.

"Đừng vén tóc ra sau" Kurapika nói. "Trông nó thật ngu ngốc."

Chrollo giơ tay lên. "Gì"

Kurapika cúi xuống. Môi cậu áp vào môi Chrollo. "Tôi..." Tôi muốn thử. Chết tiệt, tôi muốn thử.

Quá phức tạp. Vì vậy...không, không sai. Có lẽ đúng hay sai đã quá phức tạp. Có lẽ đây là những gì cậu cảm thấy như thế nào, được tìm thấy. Để rồi lại muốn trốn, thu mình lại. Để muốn chạy về phía trước, cười với sự từ bỏ. Một nghịch lý, nhưng hòa bình.

Tôi muốn tha thứ, như thế này.

"Chrollo" Kurapika thở dài. "Được rồi, tôi cũng không cảm thấy khó chịu..."

"Thật không?" Chrollo nói.

Kurapika khịt mũi. "Thật"

"Được rồi" Chrollo nói, vươn ngón tay xuống cổ Kurapika. Họ nán lại trên mạch của Kurapika, tim cậu đập nhanh.

............

Killua len lỏi qua con tàu, Gon và Alluka phía sau cậu nhóc. Lúc đó là hai giờ rưỡi sáng và cậu đã đánh thức Alluka dậy vì việc này. Gon và Killua đã không thể ngủ được.

Những cái bóng uốn lượn qua các lối đi, uốn lượn xuống cầu thang với những hình dạng dài, kỳ cục khiến Killua liên tưởng đến những xác chết đang phân hủy. Alluka nắm chặt lưng áo cậu.

"Nếu chúng ta gặp rắc rối mà tớ không xử lý được" Killua nói với Gon. "Hứa với tớ, cậu đưa Alluka và chạy đi."

"Có lẽ Hisoka sẽ đến giúp" Gon đề nghị.

Killua không tính đến điều đó. Gon không còn thú vị với Hisoka nữa khi cậu ấy không có Nen.

Killua phát hiện vài giọt máu dưới ánh đèn vàng, vương vãi trên sàn nhà chưa được lau sạch. Cậu bước lên nó để Alluka và Gon không nhìn thấy nó.

Đột nhiên Killua thấy một dáng người nhỏ bé đứng đó, bị che khuất trong bóng tối. "Kalluto?"

17/01/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net