Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kurapika tiến đến căn nhà gỗ của mình. Cậu hy vọng Hisoka không ở đó một lần nữa. Chúa ơi, cậu ấy phải kiểm tra gầm giường, trong tủ quần áo để......

“Đã lâu không gặp,” Một giọng nói khác cất lên. Một bóng người dựa vào tường, khoanh tay.

Kurapika giật mình vì giọng nói đó.

"Tôi nhớ cậu nhiều lắm đó, Kurapika!" Leorio ôm lấy Kurapika.

Kurapika hơi choáng váng để đáp lại cái ôm. "Làm thế nào mà anh đến được đây?"

"Mizaistom"

"Nếu anh ta để Leorio lên… và giữa chuyện đó và Chrollo...nếu những người khác lên đây và nếu mọi người đều nguy hiểm..." Kurapika suy nghĩ.

"Cậu không vui sao" Leorio nói.

"Tôi là vệ sĩ" Kurapika thở dài. "Tôi phải suy nghĩ liên tục về những mối nguy hiểm đối với người tôi bảo vệ" 

"Kurapika, đã quá lâu kể từ....."

"Tôi biết" Kurapika ngắt lời. Cậu ngồi xuống mép giường và siết chặt tay.

"Cậu đang muốn giúp nữ hoàng và hoàng tử trốn thoát?"

Kurapika ngẩng đầu lên. Cậu ta trừng mắt nhìn Leorio. "Mọi người có thể ..."

Leorio ngồi xuống bên cạnh cậu. "Đó là một câu hỏi hóc búa, phải không? Tôi vẫn không thể nghĩ về kiểu người cha nào lại muốn con cái của mình cố giết nhau chỉ vì một chiếc ghế ưa thích."

"Và rất nhiều sức mạnh," Kurapika chỉ ra.

"Ai quan tâm? Nếu tất cả những người bạn quan tâm và những người quan tâm đến bạn đều chết."

"Tôi sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với đứa bé đó và mẹ của đứa trẻ"

"Hừm." Leorio xoa cằm. "Tôi có thể giúp gì?"

"Anh không thể."

"Đừng nói vậy."

“Anh không thể,” Kurapika nhấn mạnh, siết chặt hai tay vào nhau. "Anh thực sự không thể."

"Kurapika"

"Băng Ryodan đang ở trên tàu" Kurapika nói. "Tất cả bọn họ. Và hai người trong số họ là anh em của Killua. Những thành viên mới."

"Để tôi đoán xem. Đó là gã dở hơi như một con dối và một đứa nhỏ vô cảm" Leorio nói. "Kurapika, làm ơn nói với tôi rằng bạn sẽ không săn họ."

"Tôi chỉ muốn bảo vệ Oito và Woble. Và..."

"Và?"

"Và có được đôi mắt." Kurapika thở dài. "Từ Hoàng tử Tserriednich."

"Tôi có thể giúp gì?"

Kurapika nghiến răng. "Anh không thể."

"Chà, tôi ..."

"Không được!" Kurapika hét lên. "Anh không thể, anh không thể, anh không thể! Đừng cố gắng nữa, Leorio! Tại sao — tại sao anh lại phải bận tâm"

Leorio bật dậy, nắm chặt tay. Mặt anh ta trông khá giận dữ. "Bởi vì Melody yêu cầu tôi? Và bởi vì cậu là người bạn của tôi, cho dù cậu có nhớ nó hay không, vì vậy hãy hiểu điều đó qua hộp sọ dày của cậu!"

"Vậy thì sao?" Kurapika thở dài "Leorio, tôi không muốn anh bị thương. Làm ơn đi. Làm ơn đi. Tôi không thể sống với chính mình nếu ạn hoặc như những gì đã xảy ra với Gon và Killua ở Yorknew"

"Chà, việc cậu tránh bọn trẻ dường như không giúp chúng an toàn hơn chút nào, xem xét tình trạng của Gon sau vụ....."

"Anh không hiểu" Kurapika ngắt lời. "Nếu tôi, nếu tôi cần sự giúp đỡ của anh, tôi sẽ liên hệ với anh."

Leorio ném điện thoại từ tay này sang tay khác. "Vấn đề khi cậu không bao giờ nói vậy, tôi không thể chờ đợi điều đó nữa"

"Anh nghĩ có thể cứu tôi?" 

"Không thử thì sao biết được. Kurapika, chúng ta là bạn bè phải không?" Leorio nói. "Tôi biết tôi không thể giúp gì cho cuộc chiến của cậu nhưng nếu cậu hoặc ai khác bị thương, cậu cần phải gọi cho bác sĩ phải không?"

"Anh sẽ là người đầu tiên tôi gọi" Kurapika cuối cùng cũng nở một nụ cười "Và tôi thậm chí có thể trả tiền."

Leorio… nếu anh ấy làm bác sĩ khi Pairo còn nhỏ, anh ấy sẽ giúp cậu ấy. Nhưng quá khứ không thể sửa chữa, xáo trộn và trộn lại. Nó đã bị mắc kẹt.

"Còn nhớ khi chúng ta gặp nhau trên thuyền không?" Leorio hỏi.

Kurapika thực sự đã cười. "Tất cả mọi người đều say sóng. Ngoại trừ anh, tôi và Gon."

"Và sau đó chúng tôi đã đánh nhau."

Kurapika nhăn mặt. "Và có người suýt chết vì chúng tôi quá ghét nhau."

“Nghe quen quen"

"Tôi đã nói là tôi không đuổi theo bang Ryodan lần này."

"Tôi biết." Leorio mỉm cười. "Rất vui được gặp cậu, Kurapika. Hãy chăm sóc bản thân, làm ơn."

"Tôi sẽ cố hết sức." 

Tôi nhớ mọi người. Cậu nhớ Leorio, Gon và Killua. Họ là bạn của cậu ấy.

"Ai đó là một người bạn hoàn toàn khủng khiếp." Một giọng nói phát ra từ trong phòng tắm.

"Bây giờ ngươi đang trốn trong phòng của tôi? Tôi không muốn Oito gặp nguy hiểm" Kurapika nhìm chằm chằm vào Hisoka.

"Tôi không quan tâm đến việc cậu muốn hay không muốn" Hisoka trả lời.

"Có lẽ tôi sẽ giết ngươi trước khi Chrollo có thể"

"Tôi biết cậu dù cố gắng nhưng không làm gì được tôi"

"Xin hãy đi đi." Kurapika thở dài.

"Tôi đi đây, đừng lo. Nhưng tôi phải nói, Kurapika, thật thú vị khi thấy cậu phải không? Từ một trong những người sẽ làm bất cứ điều gì cho bạn bè của mình trong cuộc thi Hunter hoặc, à, thậm chí là như vậy? Hay cậu chỉ thích chúng vì chúng hữu ích cho cậu. Đó là cách luôn dành cho tôi và Illumi. Nghe có vẻ quen thuộc. "

"Họ là bạn của tôi." Kurapika nói. "Tôi không muốn họ bị thương!"

"Nhóc đúng là một tên ngốc" Hisoka nói.

"Tôi không"

"Mặc dù, tôi phải nói khi nhìn thấy cậu tôi có vẻ khá phấn khích. Cậu cũng đã gặp cái chết. Cậu đã xử lý nó."

Kurapika mở to mắt. Hắn ta không thể biết. Hắn không thể biết được. Không ai có thể.

Hisoka càu nhàu, che miệng bằng một tấm thẻ. "Vậy là tôi đúng."

"Làm sao mà..."

"Sức mạnh của nhóc quá mạnh để không bị ràng buộc vào một cái gì đó. Cậu không phải là năng khiếu bẩm sinh, xin lỗi."

"Đi đi" Kurapika cáu kỉnh.

“Chỉ một câu hỏi nữa thôi” Hisoka nói. "Nhóc có muốn trở thành một người bạn tốt hơn không, Kurapika? Với Gon, Leorio và Killua? Chà, thực sự chỉ với Killua, nhưng...."

"Ngươi đang đe dọa họ?" Kurapika hỏi. 

"Ngược lại." Đôi mắt của Hisoka tối sầm lại. Hắn ta bước lại gần Kurapika. "Tôi có một gợi ý về cách cậu có thể giúp họ."

"Và giá cả là bao nhiêu?" Kurapika hỏi. Hisoka không có lòng tốt khi đưa ra một lời đề nghị như vậy.

"Không có gì cả" Hisoka nói. "Trên thực tế, tôi cho rằng, có. Chỉ là cậu có thể làm điều đó."

15/06/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net