Chương 177+178

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tĩnh hỏi thăm người giúp việc, "Tại sao không nhìn thấy Jungkook và Jennie?"

Người giúp việc trả lời, "Đến tối tiên sinh mới về nhà . . . . . Về phần Jennie tiểu thư, mấy ngày nay không có nhìn thấy cô ấy, tiểu thư mấy hôm nay cứ luôn khóc, cũng không chịu đi nhà trẻ, xế chiều hôm nay vừa khóc đòi tìm cô, giờ thì đang ngủ rồi."

Nghe người giúp việc nói xong, Yeri chậm rãi xoay người, bước về phía lầu hai.

Đứng trước cửa phòng trẻ, Yeri giống như mất đi dũng khí mở cửa, đứng trước cửa một lúc lâu, bỗng chốc nước mắt ngưng tụ đong đầy trong hốc mắt cô.

Sau một lúc lâu cô mới giơ tay lên lau đi nước mắt, nhẹ nhàng mở tay cầm cánh cửa.

Bên trong phòng trẻ, Jennie đang chìm vào giấc ngủ.

Yeri ngồi xổm bên cạnh giường, không chớp mắt nhìn đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt hồng hào ngây thơ của Jennie. 

Yeri lấy tay bịt miệng ngăn chặn nỗi đau lòng mà phát ra tiếng nức nở nghẹn nghào. . . . . .

"Mẹ, mẹ. . . . . ."

Đột nhiên, Jennie đang ngủ khóc thút thít gọi.

Yeri liền vội vàng đứng lên ôm Jennie vào trong ngực, "Có mẹ ở đây, Jennie . . . . ."

Có lẽ do mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Yeri, Jennie từ từ mở ra đôi mắt ngây thơ trong suốt.

Yeri dùng sức hôn hít lên mặt Jennie, nghẹn ngào gọi, "Jennie à. . . . . ."

Nhìn thấy Yeri, Jennie quyến luyến đưa tay vòng ôm Yeri thật chặt, bật khóc nức nở, "Mẹ. . . . . ."

Yeri cũng bật khóc, "Mẹ xin lỗi, mấy ngày nay mẹ không có ở bên cạnh chăm sóc con.” 

Jennie mím môi, uất ức nói, "Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Con tưởng mẹ còn không cần Jennie nữa chứ.....” 

Yeri dùng sức lắc đầu, "Đứa ngốc, mẹ làm sao có thể bỏ lại Jennie đây?"

Jennie mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn Yeri, "Mẹ, sau này mẹ đừng bỏ Jennie một mình nữa, có được không?"

Hôn vào đôi mắt hồng hồng của Jennie, Yeri nghẹn ngào liên tục nói, "Được, được. . . . . ."

. . . . . .

Lúc Yeri ôm Jennie tới lầu một thì mẹ con Jeon Thị đã đi rồi.

Yeri nói người giúp việc giúp họ chuẩn bị bữa ăn tối, đi cùng Yeri, Jennie mấy ngày không chịu ngoan ngoãn ăn cơm rốt cuộc cũng chịu cầm đũa lên.

Dùng xong bữa ăn tối Yeri bế Jennie về lại phòng, chơi xếp hình với Jennie một lát, rồi kể chuyện cổ tích dỗ Jennie ngủ có vậy Jennie mới quên được sự uất ức mấy ngày qua, cuối cùng ở trên giường ngủ thật say.

Sau khi cho Jennie ngủ xong Yeri vẫn ngồi lại ở mép giường nhìn Jennie ngủ.

Lúc này Yeri không suy nghĩ gì cả, cô chỉ yên tĩnh ngồi chỗ này nhìn con gái yêu của cô........... 

Lúc kim đồng hồ chỉ 11 giờ, ngoài cửa phòng trẻ truyền đến tiếng đang mở cửa. 

Yeri nghe thấy thanh âm mới quay đầu lại, bóng dáng ngạo nghễ mạnh mẽ rắn rỏi của Jungkook đã xuất hiện trong tầm mắt Yeri .

Yeri chậm rãi đứng lên, mặt trông ngóng về hướng Jungkook.

Đối với sự xuất hiện của Yeri, ánh mắt Jungkook chỉ dừng lại trên người cô đúng một giây, cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh không do dự rời tầm mắt sang hướng khác, sau đó nhìn đến khuôn mặt Jennie đang ngủ sau trên giường. 

Nhìn con gái ngủ say thật lâu, một lúc sau Jungkook mới thu lại ánh mắt.

Giống như không để Yeri vào trong mắt, Jungkook xoay người bỏ đi ra ngoài.

Lúc Jungkook chuẩn bị bước đi, Yeri đột nhiên đưa tay kéo lấy cánh tay anh, "Ông xã . . . . . ."

Bên tai là tiếng gọi mang theo sự tức tưởi của Yeri, Jungkook không có bất kỳ động tác gì, cũng không lên tiếng đáp lại Yeri.

Yeri đến trước mặt Jungkook, kiềm chế đau lòng mà chua xót nói, "Chuyện đứa nhỏ, em thật xin lỗi. . . . . ."

Jungkook vẫn dửng dưng không động đậy, đôi mắt đen u ám nhìn chăm chú vào Yeri, nhưng không lên tiếng.

Yeri đưa tay ôm lấy Jungkook, bật khóc nói, "Ông xã, đừng không quan tâm em, có được không?” Có trời mới biết vào giờ phút này cô thật sự cần một vòng ôm của anh biết bao . . . . . .

Mỗi lần Yeri ôm Jungkook như thế, Jungkook đều không thể cự tuyệt, lại càng không thể nhìn cô uất ức rơi lệ như lúc này. . . . . .

Thế nhưng lúc này, Jungkook lại hờ hững gỡ bàn tay của Yeri đang túm láy tay anh, bình thản nói, "Anh sẽ dọn ra ngoài ở một thời gian."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net