Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mắt hoàn toàn tan biến.

Hắn lại bước ra một bước về phía trước, cùng Lan Sướng U đi tới điểm mốc tiếp theo trong ảo cảnh.

Thiên địa thê lương, máu chảy thành sông.

Đã mất đi bạn bè thân thích, mọi người bi thương lại phẫn hận.

"Song Văn Luật!" Bách Nhai đau đớn thấu xương nhìn hắn, "Dừng lại đi, sư đệ, làm ơn tỉnh lại!"

"Ngươi cũng cảm thấy ta đã nhập ma?" Song Văn Luật nhẹ rung cổ tay, máu chảy dọc theo thân kiếm.

"Ngươi nhìn kiếm của ngươi xem! Ngươi cảm thấy ngươi còn bình thường sao?" Bách Nhai khẩn cầu nói, "Ta cầu xin ngươi, dừng lại suy nghĩ một chút, ngươi đã làm những gì..."

Kiếm trong tay Song Văn Luật đã đẫm máu, dù có lau chùi sạch sẽ, cũng lộ ra huyết quang yêu dị.

Hạ Di đứng bên cạnh Song Văn Luật, cười nhạo một tiếng: "Diễn hay lắm."

Bách Nhai nhìn hắn, ánh mắt như kiếm: "Có phải vì tên đồ đệ đã nhập ma phản bội tông môn này không? Có phải ma tâm của hắn ảnh hưởng đến ngươi rồi không?"

Ông lại nói với Song Văn Luật, giọng nói tràn đầy bi thiết: "Ngươi nhìn xem, Càn Khôn đã biến thành cái gì? Ngươi có biết mọi người đang nói gì về ngươi không?"

"Ta biết." Song Văn Luật bình tĩnh nói.

Bọn họ nói, Kiếm Tôn đã từng phù hộ Càn Khôn, Kiếm Tôn mà mọi người kính ngưỡng, đã đọa ma, tàn sát chúng sinh.

Bọn họ nói —— Kiếm Tôn điên rồi!

"Ngươi cho ta tra xét hồn phách của ngươi một chút, ta sẽ dừng lại." Song Văn Luật nói.

Thiên Kính Trì đã bị huỷ hoại. Hiện giờ, nếu muốn phán đoán, chỉ có thể xét hồn.

"Ký ức, thói quen, khí tức, thần hồn đều giống nhau, ngươi còn muốn tra cái gì?" Bách Nhai kinh hãi nói.

Trước đây cũng có người tín nhiệm Kiếm Tôn, đồng ý để hắn tra xét thần hồn. Nhưng sau khi hắn giết phong chủ Nguyên Cửu Hoa của Cửu Hoàn Phong, giết binh chủ Giam Nhung, không còn ai dám đồng ý nữa.

Sở Sơn Chấn phẫn hận trừng mắt nhìn Song Văn Luật: "Có cái gì đáng nói với kẻ điên này cơ chứ?!"

Thần hồn cùng khí tức của những người này đều giống nhau như đúc, mệnh bài hồn đăng cũng không có gì thay đổi. Ai có thể kết luận những người này đã bị thay thế? Dựa vào cái gì để nói bọn họ là giả mạo?

Ai biết được tiêu chuẩn của Kiếm Tôn là cái gì?

Hắn đã điên rồi!

Để hắn xét hồn, chẳng khác nào giao tính mạng của bản thân cho một kẻ điên.

"Nếu ngươi còn không dừng tay..." Giọng nói của Bách Nhai đã phát run, nhưng cánh tay cầm kiếm vẫn vững vàng, "Sư đệ của ta, là người trân trọng Càn Khôn nhất trên đời. Hắn chắc chắn sẽ không muốn nhìn chính mình biến Càn Khôn thành cái dạng này."

Tu sĩ trong Càn Khôn tre già măng mọc, lúc này đây bọn họ đau đớn bi phẫn, một lòng muốn trừ bỏ vị Kiếm Tôn đã đọa ma, trở thành mối nguy hại đến Càn Khôn này.

Những kẻ giả mạo ẩn thân trong đó, dưới gương mặt là niềm đắc ý được che giấu cẩn thận.

Phân biệt kẻ giả mạo là chuyện vô cùng phiền toái, huống chi, đã không còn có thể vãn hồi. Bây giờ có vô số điểm mốc trong Càn Khôn, trong thời gian Song Văn Luật trừ bỏ một tên, cũng đủ để hai tên khác tiến vào.

Phần lớn tu sĩ đều không rõ chân tướng, Song Văn Luật đã bị người đời xa lánh, bên cạnh hắn còn có được bao nhiêu người?

Lan Sướng U là một, đệ tử đã phản bội tông môn từ lâu của hắn cũng đồng ý hỗ trợ. Hạ Di cuối cùng vẫn là chúng sinh Càn Khôn. Nhưng, chỉ có vài người, đối đầu với biết bao chúng sinh trong Càn Khôn, sẽ có thể có bao nhiêu tác dụng đây?

Áo trắng của Song Văn Luật đã sũng máu. Hắn còn có thể làm được gì đây?

Hắn giết rất nhiều tu sĩ chính pháp, giết đệ tử, giết sư điệt, hắn thậm chí tự tay giết sư huynh của chính mình!

Hạ Di tiện tay đánh chết một tu sĩ đánh úp về phía Song Văn Luật, hắn căn bản không thèm để ý người này có phải giả mạo hay không.

Hạ Di lắc kiếm cho máu bắn ra, hoàn toàn không để ý mà nói: "'Sư phụ' này, với tình huống hiện tại của Càn Khôn, còn cái gì đáng để do dự đây? Không bằng giết sạch bọn chúng. Chúng sinh Càn Khôn tất sẽ nhập luân hồi, không phải thì cũng sẽ chết sạch."

"Ngươi không làm được, vậy để ta?"

Đây là biện pháp duy nhất .

Song Văn Luật mặc một thân huyết y nhuộm đỏ, hắn nâng mắt, lại cầm kiếm lên: "Thế gian toàn anh hùng..."

"Một mình ta làm ác."

Kiếm quang như máu.

Ảo cảnh lại tiến vào điểm mốc tiếp theo.

Càn Khôn hoang vu tĩnh mịch, ngay cả U Châu cũng không có mấy quỷ hồn.

Lan Sướng U đã chết lặng, mệt mỏi nói: "Đã giải quyết sạch sẽ rồi chứ? Trong Càn Khôn... Không còn kẻ giả mạo nào sao?"

Song Văn Luật cụp mắt nhìn kiếm trong tay: "Không còn."

Huyết quang trên thân kiếm đỏ sậm, gần như toàn bộ Càn Khôn đã bị giết sạch.

"Càn Khôn sắp thăng cấp rồi. Sắp kết thúc rồi." Lan Sướng U lẩm bẩm.

Sau khi Càn Khôn thăng cấp, chúng sinh vô tội trong Càn Khôn sẽ có thể tiến vào luân hồi.

Một thanh kiếm bỗng nhiên xuyên thấu ngực Song Văn Luật từ đằng sau. Lan Sướng U kinh ngạc nhìn qua.

"Đúng vậy." Hạ Di cầm kiếm nhếch môi, "Quả sắp chín rồi, cũng nên hái."

Trên người hắn chỉ toàn là khí tức của Ma Uyên.

Song Văn Luật nhìn mũi kiếm lộ ra trước ngực, cười than một tiếng, tựa như châu ngọc rơi xuống làn nước, sóng gợn dần dần tan biến.

"Hạ Di à..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net