Chương 10 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Việt ngã bệnh rồi, cứ đột ngột mà bệnh như thế.

Ngay khi rời giường anh liền cảm thấy chóng mặt nhức đầu, tuỳ tiện uống chút thuốc cảm rồi ra ngoài luôn, lúc xuống cầu thang cảm giác chân cẳng đều nhũn ra cả. Loạng choạng bước xuống lầu, trước mắt anh chợt tối sầm, trực tiếp ngã nhào vào lòng ngực của Lăng Duệ.

Sữa đậu nành trong tay Lăng Duệ rơi xuống đất xoay một vòng, hắn đỡ lấy Vương Việt, sờ trán anh, thân nhiệt cao bất thường, chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều đã bế anh lên xe rồi tiện đường đưa tới bệnh viện.

Bành Bác bắt gặp Lăng Duệ ở bãi đỗ xe, nhìn thấy hắn ôm một người đàn ông từ trong xe ra, có hơi giật mình: "Bạn cậu bị bệnh à?"

Lăng Duệ nhìn y, xốc xốc Vương Việt lên cao: "Giúp tôi tìm chị Linh, rồi đăng ký thay tôi luôn."

Bành Bác gật đầu, nhìn Lăng Duệ ôm một người đàn ông mà còn có thể phi như gió, sải hai ba bước chân lên bậc thang rồi phóng thẳng đến phòng khám bệnh sốt.

Khi Vương Việt nửa tỉnh nửa mê, anh như nhìn thấy chính mình quấn băng gạc vô trùng đứng trước giường bệnh của Vương Siêu, bên tai là tiếng bác sĩ đang nói cái gì mà tai nạn giao thông, cái gì mà không cấp cứu được, cái gì mà thần kinh não bị chấn động mạnh.

Anh hoàn hồn, phản ứng lại hoá ra bác sĩ đang nói cả nhà bốn người gặp tai nạn giao thông, bố mẹ cấp cứu không thành công tử vong tại hiện trường, anh trai anh bởi vì đập đầu va chạm mạnh mà tổn thương tới dây thần kinh não rồi.

Anh nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ: "Thân nhiệt vẫn còn tăng."

Ngay sau đó có tiếng đàn ông, hình như là thanh âm của Lăng Duệ: "Đây là chai thứ mấy rồi?"

"Chai thứ ba," Người phụ nữ nói, "Còn chưa hạ xuống nữa."

Lăng Duệ lau mồ hôi trên trán Vương Việt, vén tóc mái ra khỏi trán anh: "Dùng thuốc hạ sốt đi."

Lăng Duệ cho Vương Việt dùng thuốc hạ sốt, điện thoại nhận được tin nhắn báo họp, hắn ném bao tay dùng một lần vào thùng rác, bước ra ngoài liền thấy Hoàng Linh còn đứng chờ mình trước cửa.

Hoàng Linh hất cằm vào phía trong: "Anh em?"

Lăng Duệ cúi đầu nhìn di động trả lời tin nhắn, không đáp lại lời cô.

Hoàng Linh lại hỏi: "Bạn trai?"

Lăng Duệ liếc cô một cái.

Hoàng Linh và hắn cùng đi về phía thang máy: "Đây là người khiến em từ chối chủ tịch Trương và Lộc tiểu thư đó hả?"

Lăng Duệ nhấn nút thang máy, biểu cảm không cách nào phủ nhận.

"Y chang một đứa con nít, tiêm thuốc mà còn khóc," Hoàng Linh bật cười, "Chẳng lẽ là do bị em chiều hư?"

"Cảm giác cũng không mấy giống như đứa trẻ bị chiều hư mà nhỉ, chị thấy dáng vẻ của cậu ta trông rất khắc khổ."

Lăng Duệ nhét điện thoại vào trong túi áo blouse trắng: "Chị vẫn luôn nói nhiều đến thế à?"

Hoàng Linh trợn trắng mắt, nghiến răng một tiếng.

Thời điểm Vương Việt tỉnh dậy đã thấy gương mặt của Vương Siêu đập ngay trước mắt, doạ anh giật cả mình.

"Em trai, em tỉnh rồi hả?"

Anh nâng tay lên nhìn băng y tế dán trên tay mình, giọng nói có chút khàn khàn: "Sao anh lại tới đây?"

Vương Siêu chỉ chỉ phía cửa: "Bác, bác sĩ Lăng đón anh đến á."

Vương Siêu nhìn theo hướng y chỉ, thấy Lăng Duệ đang đứng nói chuyện cùng ai đó.

Lăng Duệ cũng nghe thấy tiếng trong phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Việt.

"Có đói bụng không?" Lăng Duệ đi tới, đưa tay đặt lên trán Vương Việt, "Còn một lát nữa là anh tan làm, đợi lúc ấy anh dẫn hai người đi ăn gì đó nhé."

"Không, không cần đâu," Vương Việt xốc chăn ngồi dậy, "Hôm nay phiền anh quá rồi, cảm ơn."

"Anh tốn bao nhiêu tiền rồi, tôi chuyển lại cho anh."

"Nhưng đến WeChat của anh em còn chưa đồng ý mà," Lăng Duệ nhướng mày, "Hay là đồng ý kết bạn WeChat với anh trước đi."

Vương Việt đáp ờ một tiếng, lấy điện thoại mở WeChat lên.

Lời mời kết bạn kia đã bị anh xoá mất, im lặng hai giây, anh mở quét mã ra: "Anh đưa tôi mã thanh toán đi."

Lăng Duệ trả lời dứt khoát lưu loát: "Không."

Hắn thong thả ung dung lấy điện thoại mở mã QR WeChat ra đưa xuống phía dưới di dộng của Vương Việt: "Vẫn nên thêm bạn tốt đi."

Vương Việt căng da đầu quét mã QR, do dự cả nửa ngày vẫn nhấn nút thêm bạn.

Vương Việt hỏi Lăng Duệ tiêu bao nhiêu rồi, Lăng Duệ chỉ đáp lại bằng hai chữ: "Không biết."

Cuối cùng ba người cũng không ăn tối cùng nhau, Lăng Duệ tạm thời có việc, Vương Việt cũng không muốn ở lại ăn bữa cơm tối ngại ngùng với nhau làm chi, liền kéo Vương Siêu rời đi.

Trên đường về nhà Vương Việt hỏi anh trai anh đến từ hồi nào, Vương Siêu cười ranh mãnh: "Giữa trưa đã, đã tới rồi."

Vương Việt nhớ đêm ấy Vương Siêu vừa nhìn thấy Lăng Duệ đã xông tới động tay động chân, nhịn không được hỏi y hôm nay có đánh bác sĩ Lăng hay không.

Vương Siêu lắc đầu, "Không có, vì bác sĩ Lăng dắt anh đi ăn, ăn cơm trưa, còn đưa em đi khám."

Vương Việt nhớ tới sáng sớm nay ra khỏi nhà, nếu không gặp được Lăng Duệ, không chừng bản thân đã té ngã thành cái dạng gì mất rồi.

Nghĩ đến đây, Vương Việt lấy điện thoại ra liếc nhìn WeChat. Lăng Duệ không nhận tiền anh chuyển sang, anh rối rắm một lúc, mới gõ xuống mấy chữ: "Nhớ nhận đấy."

Về đến cửa nhà, điện thoại của Vương Việt rung lên mấy tiếng.

Tiền chuyển khoản bị Lăng Duệ trả lại.

Vương Việt: "?"

Lăng Duệ trực tiếp gọi điện thoại đến.

Vương Việt do dự rồi mới nhận cuộc gọi.

"Đừng có chặn anh nữa."

Lăng Duệ cố tình hạ giọng, mang theo chút tủi thân trong đó.

Ba bốn ngày sau khi hai người chia tay, Lăng Duệ mới phát hiện Vương Việt đã chặn mất mọi thông tin liên lạc của hắn rồi, từ WeChat đến số điện thoại, Lăng Duệ vì thế mà khổ sở suốt một khoảng thời gian rất lâu. Sau một lần làm mất điện thoại, Lăng Duệ liền dứt khoát đổi số mới luôn.

Vốn tưởng rằng như vậy hắn sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng hắn nhận ra rằng mình căn bản làm không được.

Dây thường xuân một khi đã leo lên vách thì không dễ gì kéo xuống được nữa, dù có xé hết cành lá, thì rễ cây vẫn còn bám hút trên đấy không buông.

Vốn tưởng rằng thời gian sẽ phai nhoà hết thảy, cho đến khi hắn gặp Trương Mẫn ở bệnh viện, người kia gần như giống Vương Việt y đúc. Lúc ấy hắn mới chợt nhận ra rằng, thời gian sẽ không làm phai nhoà đi mọi thứ, nó chỉ nhắc nhở Lăng Duệ rằng, hắn yêu Vương Việt, yêu rất sâu đậm.

Lộc Phương Ninh nói không sai, Vương Việt quả thực rất nhát gan. Giống như Vương Việt từng nói, anh và Lộc Phương Ninh là hai loại người khác nhau, Lộc Phương Ninh không biết được những áp lực và nỗi đau mà Vương Việt đã trải qua, nhưng Lăng Duệ biết rõ. Chính vì Lăng Duệ biết, cho nên lúc trước mới buông tay.

Không phải vì Lăng Duệ nhát gan, mà thật ra anh muốn Vương Việt tự hiểu được trái tim của chính mình.

Vương Việt đã quen với việc trốn chạy. Đã quen rụt người trong đám đông để giảm bớt sự tồn tại của mình, đã quen nuôi tóc dài che khuất đi gương mặt, đã quen rụt rè ẩn mình trong lớp vỏ bảo vệ nhỏ bé.

Lăng Duệ sẽ đưa Vương Việt đi cắt tóc, sẽ nhắc nhở anh khi ngồi thì phải ngồi thẳng lưng, sẽ dẫn dắt Vương Việt trở thành con người thật của chính mình.

Để Vương Việt thừa nhận rằng sâu trong lòng anh thích Lăng Duệ, khiến anh có thể cảm nhận được tình cảm của Lăng Duệ đối với mình, thì Lăng Duệ cần phải chủ động mới được. Chỉ tiếc là sau khi chia tay với Vương Việt, Lăng Duệ mới hiểu ra được vấn đề ấy, mà Vương Việt đến tận bây giờ vẫn chưa thể hiểu.

Vương Việt chỉ nhận ra được vấn đề này khi Lộc Phương Ninh tiếp cận anh lần thứ hai.

Lộc Phương Ninh ngồi trên bậc thềm đá cùng anh, khẽ lên tiếng: "Sinh nhật của anh có phải cuối tháng 11 không?"

Vương Việt ừ một tiếng.

"Anh ấy mỗi năm vào ngày ấy đều sẽ đăng vào vòng bạn bè," Lộc Phương Ninh bật cười, "Hơi trẻ con."

Cô nhìn Vương Việt, thở dài: "Tôi rất hâm mộ anh."

Vương Việt im lặng.

Mấy ngày trước anh đi cắt tóc, phần mái đã ngắn đi một chút rồi, hàng lông mày xinh đẹp lộ ra, trông có tinh thần hơn rất nhiều.

Lộc Phương Ninh hỏi anh: "Mặt dây chuyền trên cổ Lăng Duệ là do anh tặng à?"

Vẻ mặt Vương Việt trầm xuống trong nháy mắt: "Mặt dây chuyền?"

"Đúng vậy," Lộc Phương Ninh nhún vai, "Tôi quen biết anh ấy đã lâu rồi, mà vẫn chưa thấy anh ấy đeo trang sức gì bao giờ."

Nếu như mặt dây chuyền ở chỗ Lăng Duệ, vậy chiếc hộp Lăng Duệ đưa anh đựng cái gì chứ?

Vương Việt nhìn Lộc Phương Ninh một cách mơ hồ.

"Bởi vì chưa từng thấy, cho nên trực giác nói cho tôi biết, đó hẳn là một vật rất quan trọng đối với anh ấy."

"Vương Việt," Lộc Phương Ninh nhìn vào mắt Vương Việt, "Anh có yêu Lăng Duệ không?"

Có yêu Lăng Duệ không? Đương nhiên là có, bởi vì sự tồn tại của Lăng Duệ chính là để dạy Vương Việt cách yêu một người.

Những ngày tháng ở bên Lăng Duệ, Vương Việt mới thực sự hiểu rõ cảm giác được làm chính mình là như thế nào.

"Nếu như tôi nói anh biết, Lăng Duệ vì anh mà cãi nhau với người nhà, anh sẽ làm gì?"

Vương Việt nhíu nhíu mày: "Cãi nhau với người nhà?"

Lộc Phương Ninh gật đầu: "Bố anh ấy muốn anh ấy kết hôn, ồn ào đã lâu rồi, mẹ anh ấy hai ngày trước còn tìm đến chỗ tôi, bảo không liên lạc được với Lăng Duệ, muốn nhờ tôi tìm anh ấy công tác tư tưởng giúp, sau đó khuyên anh ấy kết hôn."

"Lăng Duệ nghỉ phép rồi, nhưng tôi không liên lạc với anh ấy được, hình như cũng không có ai ở nhà."

"Cho nên muốn biết xem anh có liên lạc được anh ấy không?"

Vương Việt chạy một mạch về nhà, lục tìm chiếc hộp nhỏ trong tủ đầu giường kia, anh không khỏi run tay, đã nhiều ngày như vậy rồi rốt cuộc mới mở ra.

Nằm bên trong là một mặt dây chuyền ngọc bích xinh đẹp, trên đó có khắc một lá bùa, giống như lá bùa bình an mà anh đã cầu cho Lăng Duệ ở đền Triều Dương vậy.

Anh rút di động mở vòng bạn bè của Lăng Duệ lên, đúng như lời Lộc Phương Ninh nói, mỗi năm sinh nhật anh Lăng Duệ đều đăng vào vòng bạn bè.

"Vui vẻ là tốt rồi."

Sinh nhật năm ấy, Lăng Duệ hỏi anh: "Tiểu Việt, em có vui không?"

Lăng Duệ nói với anh: "Vui vẻ là tốt rồi."

"Tiểu Việt, hy vọng em sẽ luôn thật vui vẻ em nhé."

Tay Vương Việt run lên, màn hình reo cả nửa ngày cũng không gọi được vào số WeChat của Lăng Duệ.

Một lúc lâu sau, Lăng Duệ mới nhận cuộc gọi của anh.

Hai bên đều trầm mặc, lẳng lặng mà nghe tiếng hít thở của đối phương.

"Lăng Duệ," Vương Việt có chút nghẹn ngào, "Anh đang ở đâu?"

Lăng Duệ thở dài: "Dưới lầu nhà em."

Vương Việt cầm mặt dây chuyền ngọc đi xuống, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Có phải anh với Lộc Phương Ninh cố ý không?"

Lăng Duệ mỉm cười: "Đúng vậy."

Lăng Duệ cầm di động đứng dưới ngọn đèn đường chờ anh, vẻ mặt phủ đầy nét cười dịu dàng.

Vương Việt đi tới, hai người đứng đối diện cách nhau vài bước.

Vương Việt hỏi Lăng Duệ, hiện tại có muộn không, bây giờ có còn kịp không?

Thanh âm của Lăng Duệ văng vẳng bên tai anh, lại vang vọng trong không khí, có chút mơ hồ, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Lăng Duệ nói, còn kịp, không muộn đâu em.

Bạch trà thanh hoan vô biệt sự, tôi đang đợi gió cũng đợi em.

TOÀN VĂN HOÀN.

E/N: Aaaaaaa lại thêm một bộ fic nữa đã hoàn rồi. Rến xin chân thành cảm ơn những bạn vẫn luôn theo dõi từ đầu đến cuối nha~ Hẹn gặp lại các bạn ở bộ truyện tiếp theo nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net