Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


3.

Vương Việt vẫn đi mua một chiếc bánh kem bơ.

Mặc kệ việc anh không tài nào thích nổi thứ này, vừa ngọt lại ngấy, béo ngậy tới mức nổi da gà.

Vương Siêu thích ăn lắm, mỗi khi ăn đều cười ngây ngô, cười mà đôi mắt nhăn tít cả vào.

Bọn họ sống trong căn nhà cũ do bố mẹ để lại, ở sau lưng một con phố, kế bên là một chợ buôn thức ăn, bất kể là xuân hạ thu đông, cả ngõ đều nồng nặc mùi vị khó tả.

Lúc đi về, ngõ sau sáng lên vài ngọn đèn đường, Vương Việt tự đạp lên chiếc bóng của mình mà trở về nhà.

Thời điểm bước vào, anh thấy Vương Siêu đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ mình.

"Em trai, đến đây nào, anh, anh hát cho em nghe, bài chúc mừng sinh nhật, hehe."

Vương Siêu vừa vỗ tay vừa dậm chân, giống như một đứa trẻ ba tuổi.

Vương Việt mở gói đồ ăn đặt trên bàn ra, xoay người vào bếp lấy ra hai đôi đũa.

Kết quả là do tính tình con nít, Vương Siêu thấy bánh kem bơ trên bàn liền không chịu ăn cơm đàng hoàng, cắn cắn đôi đũa, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa Vương Việt và chiếc bánh kem.

Vương Việt gắp cho y một miếng thịt kho tàu.

"Ăn hết cơm sẽ cho anh ăn bánh kem."

Vương Siêu mạnh mẽ gật đầu, dùng cơm bọc lấy miếng thịt cho vào miệng, hai má phồng lên, miệng chảy đầy dầu mỡ.

Vương Việt lại gắp cho y một đũa khác: "Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ."

Sức hấp dẫn của bánh kem quá lớn, Vương Siêu ăn rất nhanh, rốt cuộc lại nuốt không trôi một họng cơm đầy ụ, Vương Việt nhìn thấy y khó chịu đấm ngực, liền đổ canh vào trong bát đưa y uống.

Vương Siêu nhanh chóng uống cạn, nước canh vương vãi ra quần, Vương Việt không nói gì cả, chỉ rút khăn giấy lau miệng lau cằm cho y.

Tuy rằng rất muốn sớm ăn bánh kem, nhưng Vương Siêu vẫn theo trình tự mà hát mừng sinh nhật Vương Việt trước.

Y hát cũng chẳng dễ nghe gì, cứ vỗ tay rồi lại hát đứt quãng, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vương Việt, y dùng sức vỗ tay hoan hô, như thể y mới chính là người ăn sinh nhật vậy.

"Em trai, em có vui không?"

Vui không, chắc là có.

Vương Việt gật gật đầu, đáp: "Vui."

Vương Siêu lại nhảy nhót tưng tưng, nhìn chằm chằm chiếc bánh kem không ngừng nuốt nước bọt.

"Em trai, có thể, có thể ăn chưa?"

Vương Siêu nhìn Vương Việt, trong ánh mắt đầy chờ mong thấy Vương Việt gật đầu, nghe anh nói: "Anh ăn đi."

Vị bơ ngọt ngào tan chảy trong miệng, Vương Siêu cười nhăn tít cả mắt đúng như Vương Việt đã nghĩ.

Vương Việt không thích ăn bánh kem, chỉ lẳng lặng nhìn anh trai, trên mặt mang theo ý cười.

Người ta luôn nói đàn ông sau ba mươi tuổi sẽ có thay đổi, Vương Việt nhìn không ra mình thay đổi cái gì, chắc có lẽ là mệt hơn so với ngày hôm qua đi.

Mỗi ngày đều phải trải qua, đơn đặt thức ăn ngoài đều phải nhận, ngày qua ngày Vương Việt lái chiếc xe máy nhỏ đi khắp cái thành phố, không có gì thay đổi cả, chỉ cảm thấy gần đây mình có rất nhiều đơn giao đến bệnh viện.

Anh không thích đi bệnh viện, vì lần cuối cùng anh được nhìn mặt bố mẹ mình là ở bệnh viện.

Ở tại nơi nồng nặc mùi nước khử trùng và chất cồn tẩy ấy.

Mỗi lần theo đám người tiến vào thang máy, Vương Việt đều không khỏi nín thở, chờ đến lúc ra khỏi cửa thang máy mới hít thở từng cơn.

Trong tay anh xách rất nhiều phần thức ăn, nút thắt miệng túi nhựa siết chặt lấy ngón tay của anh đến hằn ra dấu, Vương Việt đã quá quen rồi, xách thức ăn đi giao từng phần từng phần.

Đến khi xong phần thức ăn cuối cùng, trên trán Vương Việt đã toát một tầng mồ hôi mỏng, một ít tóc mái dính lại trên trán. Đeo khẩu trang trên mặt khiến anh cảm thấy oi bức, anh không nhịn được bèn kéo khẩu trang xuống cằm.

Anh cúi đầu xem điện thoại tiếp tục nhận đơn, không để ý rằng ở đằng xa có một người vẫn luôn dõi theo mình.

Người ấy chính là Lăng Duệ.

Hắn mới vừa kết thúc một ca phẫu thuật, trên mặt vẫn còn hiện lên vẻ mệt nhọc. Hắn đã để ý tới Vương Việt kể từ khi anh bước ra từ phòng bệnh rồi, khi nhìn thấy anh nóng nực đến mức phải kéo khẩu trang xuống để lộ cả khuôn mặt, hơi thở của Lăng Duệ liền ngừng trệ.

Vương Việt vẫn cúi đầu chăm chú nhìn di động, lúc xẹt ngang qua người đi cùng thang máy không cầm chắc điện thoại, di động trong tay anh trượt ra ngoài rơi xuống đất, bị người ta đá một cái.

Anh chửi thề một tiếng, chạy tới nhặt lấy di động, lại bị người khác nhanh hơn một bước.

Di động trượt đến bên chân của Lăng Duệ thì dừng lại, hắn cúi người đưa tay nhặt lấy, Vương Việt cũng ngừng ở cách đó không xa.

Vương Việt từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại Lăng Duệ, chỉ là không ngờ rằng cuộc gặp gỡ này sẽ tình cờ như vậy, ngoài ý muốn như vậy.

Khi chỉ còn cách Lăng Duệ vài bước, anh liền ngừng lại, nhìn Lăng Duệ ngồi xổm xuống giúp anh nhặt điện thoại lên.

Lăng Duệ cầm điện thoại của Vương Việt trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm Vương Việt, hai người đều im lặng không nói một lời.

Vương Việt lên tiếng trước: "Ờm, đấy, đấy là điện thoại của tôi."

Lăng Duệ cúi đầu nhìn di động trong tay mình, rồi chìa tay về phía Vương Việt.

Vương Việt nhận lấy, nói cảm ơn.

Anh nghĩ hẳn là mình nên đi thôi, nhưng đôi chân cứ như đeo chì không cất bước nổi.

"Tiểu Việt," Ánh mắt Lăng Duệ nhìn anh quá mức thẳng thắn, Vương Việt không dám đối diện với hắn, "Đã lâu không gặp."

Vương Việt vẫn còn đang tìm từ ngữ, lại nghe thấy âm thanh giày cao gót lộc cộc từ phía sau truyền đến.

"Lăng Duệ, anh tan ca rồi thì đi ăn với em không?"

Vương Việt liếc nhìn người phụ nữ kia một cái liền nhận ra ngay, là người lần trước anh vô tình đụng phải ở cửa thang máy.

Lộc Phương Ninh đi đến trước mặt Lăng Duệ, hôm nay cô rất chăm chút ăn vận, để kiểu tóc xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, mặc một bộ quần áo đắt tiền, còn mang theo chiếc túi da sang trọng.

Cô nhìn Lăng Duệ với ánh mắt không che giấu nổi tình yêu, Vương Việt chợt nhận ra mình không nên tiếp tục bám trụ ở đây nữa, vì thế liền xoay người rời đi.

Lăng Duệ muốn đuổi theo, nhưng bị Lộc Phương Ninh giữ lại: "Ấy, Lăng Duệ, anh đi đâu vậy, em đang hỏi anh đấy!"

Mắt thấy Vương Việt chạy vào thang máy, cánh cửa ấy đóng lại trước mặt anh, Lăng Duệ nhìn Vương Việt hoảng loạn đeo khẩu trang lên, lại nhìn Vương Việt cứ như vậy liền biến mất trước mắt mình.

"Lộc Phương Ninh," Lăng Duệ rút tay hắn từ trong tay Lộc Phương Ninh ra, "Tôi rõ ràng đã nói với cô rất nhiều lần rồi, xin cô đừng đến tìm tôi nữa."

Lộc Phương Ninh nhìn hắn, không phục hỏi: "Lăng Duệ, rốt cuộc vì sao anh lại không thích em chứ?"

Âm lượng của cô khi nói ra câu này quá lớn, không ít người đều nhìn về phía bọn họ.

Chuyện theo đuổi một bác sĩ ngoại khoa trong bệnh viện thành phố của tổng giám đốc tập đoàn Lộc Minh, hầu như tất cả người trong bệnh viện ai cũng biết, chẳng qua vẫn luôn không có kết quả, bác sĩ Lăng bình thường đều rất lạnh lùng, đem đến cho người ta cảm giác người sống chớ lại gần, nhưng bản tính của Lộc Phương Ninh chính là không chịu thua, hầu như cứ cách một khoảng thời gian là lại đến tìm Lăng Duệ một lần, nhiều người ở các khoa còn đánh cược xem khi nào Lộc Phương Ninh mới có thể chinh phục được Lăng Duệ.

Lăng Duệ nhìn cô, im lặng một lúc lâu mới nói; "Xin lỗi, tôi không thể nào thích cô được."

"Tôi thích đàn ông."


4.

Sáu giờ mười lăm phút, Vương Việt cầm phần cơm nóng hổi chạy xe máy đến nhà thuê của Lăng Duệ.

Lúc anh đến nơi, Lăng Duệ cũng vừa mới từ bệnh viện tan làm trở về.

Lăng Duệ khẽ mỉm cười nhận lấy túi nhựa trong tay Vương Việt, nói cám ơn anh.

Hai người trò chuyện đôi ba câu, lúc Vương Việt định rời đi thì nhớ tới chuyện Hồ Mỹ Lâm sắp trở về, anh liền gọi Lăng Duệ đang chuẩn bị lên lầu.

"Ngày mai quán ăn bắt đầu hoạt động lại bình thường, anh có thể gọi món rồi."

Lăng Duệ xoay người nhìn anh, cảm xúc trên mặt không rõ ràng: "Người nấu đã trở lại rồi à?"

"Vâng," Vương Việt đáp, "Đầu bếp về rồi."

Hồ Mỹ Lâm nhờ người tìm một viện điều dưỡng, thương lượng giá cả với người ta, chuẩn bị đưa Vương Siêu vào viện điều dưỡng ấy.

"Anh yên tâm đi, em đã hỏi thăm kỹ rồi, chỗ đó được lắm, hơn nữa nhân viên đều chuyên nghiệp cả, sẽ chăm sóc tốt cho anh trai của anh mà. Hơn nữa cũng cách bên này không xa, lái xe nửa tiếng là đến rồi, lúc nào anh muốn đi thăm anh trai cũng được hết."

Hồ Mỹ Lâm cho Vương Việt xem ảnh của viện điều dưỡng, trong lúc cô than phiền với bạn bè thì được nghe bạn mình nhắc đến nơi này. Cô nói với bạn rằng, Vương Siêu đã lớn như vậy rồi mà vẫn cần Vương Việt chăm lo cho, kết hôn cũng không tiện lắm, Vương Việt đã 24-25 tuổi rồi mà vẫn phải vừa giao thức ăn vừa nuôi anh trai mình, còn phải chuẩn bị tiền làm đám cưới nữa, phỏng chừng để dành cả đời cũng không đủ tiền lấy vợ.

Người bạn kia nói môi trường nơi này rất tốt, nhân viên cũng kiên nhẫn, rất nhiều người đều gửi người thân cần chăm sóc đặc biệt đến, hơn nữa giá cả cũng không quá đắt, ít ra sẽ ít hơn so với chi phí hiện tại.

Hồ Mỹ Lâm liền ghi nhớ đến chỗ này, cũng liên hệ nhân viên công tác, sau khi hiểu rõ thì lập tức trở về tìm Vương Việt.

Vương Việt đọc tờ báo tuyên truyền trong tay, mày nhăn chặt lại: "Đáng tin cậy thật không? Không phải là mấy tổ chức nửa vời nhảm nhí đấy chứ?"

"Làm gì có," Hồ Mỹ Lâm lấy di động ra cho anh xem lịch sử cuộc trò chuyện, "Được cấp giấy phép đầy đủ mà."

"Hơn nữa giá cả cũng được, không đắt."

Nói thật, Vương Việt đúng là bị lung lay rồi.

Anh rối rắm một hồi lâu, liếc nhìn Vương Siêu ngờ nghệch đang ngồi ở sô pha đối diện chơi đồ chơi, lại lấy điện thoại ra kiểm tra số dư trong thẻ của mình.

"Anh, em đưa anh đến chỗ này chơi, được không?"

Hồ Mỹ Lâm thương lượng xong giá cả với viện điều dưỡng, liền đưa Vương Siêu đến viện điều dưỡng chung với Vương Việt.

Vương Siêu nắm chặt lấy tay áo của Vương Việt, hoảng sợ nhìn chung quanh: "Đây là đâu vậy, em trai, anh sợ lắm......"

Nghe thấy Vương Siêu kinh hoảng, Vương Việt nói: "Anh đừng sợ, đây là nơi anh có thể vui chơi đó, ở nhà nhỏ lắm, chỗ này anh có thể chơi tuỳ thích luôn."

Bọn họ theo nhân viên điều dưỡng dạo một vòng, Vương Việt không phát hiện chỗ nào khiến anh lo lắng nên liền giao tiền, ký hợp đồng. Lúc rời đi, Vương Việt đeo tấm danh thiếp tự mình làm lên cổ Vương Siêu.

"Anh có thể gọi điện cho em, ở đây phải nghe lời điều dưỡng viên, bọn họ sẽ chăm sóc cho anh, được chứ?"

Vương Siêu không chịu, cứ níu lấy áo Vương Việt không cho anh đi, nói khóc liền khóc, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống. Vương Việt thấy y khóc đến mức này, trong lòng đột nhiên hối hận, anh cảm thấy mình không nên nghe lời Hồ Mỹ Lâm mới phải.

Hồ Mỹ Lâm biết Vương Việt mềm lòng, liền cùng với điều dưỡng viên tách hai người ra, cô kéo cánh tay Vương Việt rời đi.

Vương Siêu khóc rất to, luôn miệng gọi em trai, âm thanh lớn đến mức Vương Việt ra đến cửa lớn rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng y kêu khóc.

Buổi tối hôm ấy Vương Việt không có hứng ăn cơm, anh tuỳ tiện ăn vài miếng liền nói muốn ra ngoài một chút.

Anh mua một chai bia trong cửa hàng tiện lợi ngay ngã tư, sau đó ngồi trên phố xem các cô chú nhảy quảng trường.

Xem một hồi lâu, anh lại bắt đầu cảm thấy, cho dù có đưa Vương Siêu đi, cuộc sống này cũng sẽ chẳng có gì thay đổi cả, cay đắng vẫn hoàn cay đắng thôi.

Giống như cuộc đời anh.

Giống như vị bia trong tay anh vậy.

Khi anh về đến nhà, Hồ Mỹ Lâm đã sớm lên giường, mặc áo hai dây đợi anh trở lại, không có Vương Siêu làm phiền họ, cô nghĩ một số hoạt động tất yếu giữa cô và Vương Việt cũng sẽ không bị gián đoạn nữa, nhưng không ngờ rằng Vương Việt về nhà tắm rửa xong một lúc liền ngả đầu ngủ luôn.

Hồ Mỹ Lâm gọi anh cũng không tỉnh, cô hậm hực quay lưng lại mà ngủ.

Hai giờ sáng, điện thoại của Vương Việt vang lên. Anh mò mẫm tìm được di động, cầm lên nhận cuộc gọi liền nghe thấy tiếng khóc của Vương Siêu.

"Em ơi, anh phải về nhà...... Anh muốn về nhà, em ơi, bọn họ đánh anh......"

Vương Việt lập tức bừng tỉnh, bật đèn lên tìm quần áo vội vàng tròng vào. Hồ Mỹ Lâm bị động tĩnh của anh đánh thức, ngồi dậy thấy anh đang vội vã mặc quần áo, hỏi anh có chuyện gì thế, Vương Việt phớt lờ cô, thay đồ xong liền lao ra ngoài, một chữ cũng không thèm nói với Hồ Mỹ Lâm.

Hồ Mỹ Lâm thay quần áo ngồi chờ trên ghế sô pha, qua hơn hai tiếng đồng hồ, Vương Việt mới trở về, giống như những ngày trước vậy, có Vương Siêu lẽo đẽo theo sau.

Hồ Mỹ Lâm vừa chuẩn bị nổi giận, liền nhìn thấy những vết máu loang lổ trên quần áo của Vương Siêu.

"Đây là chỗ tốt mà em tìm thấy đó hả?" Hai mắt Vương Việt đỏ bừng, chỉ vào máu trên người Vương Siêu, trừng mắt với Hồ Mỹ Lâm, "Điều dưỡng viên chuyên nghiệp mà có thể biến anh tôi thành thế này à?"

Trên mặt Vương Siêu vừa có nước mắt vừa có máu mũi, y đứng dán sát vào vách tường, Vương Việt xắn tay áo y lên, Hồ Mỹ Lâm còn thấy dấu đỏ trên cổ tay và cánh tay của Vương Siêu.

Hồ Mỹ Lâm quay đầu, nước mắt lưng tròng.

Cả hai đều sai, trong lòng hai người đều rõ ràng.

Vương Việt đưa Vương Siêu về phòng, ở bên cạnh dỗ y ngủ thiếp đi rồi mới ra ngoài.

"Chia tay đi," Hồ Mỹ Lâm lau nước mắt trên mặt, "Vẫn nên chia tay thôi, Vương Việt."

Vương Việt ừ một tiếng, cũng chẳng nói thêm câu nào.

Quán ăn mở được vài ngày lại đóng cửa, Hồ Mỹ Lâm không quay về nữa, Vương Việt cũng trả lại mặt bằng cho người ta.

Đến hơn mười một giờ đêm, Vương Việt gọi điện cho Lăng Duệ.

Lần đầu tiên Lăng Duệ uống rượu ở một quán ven đường.

Vương Việt đã uống đến váng đầu rồi, cả khuôn mặt đều bắt đầu đỏ lên. Thành thật mà nói, trước khi gọi cho Lăng Duệ, anh đã suy nghĩ xem nên gọi cho ai mới được, nhưng anh phát hiện trong danh bạ của mình chỉ lưu số điện thoại của ba người —— anh trai anh, Hồ Mỹ Lâm, số còn lại là Lăng Duệ.

"Xin lỗi nhé, tôi chỉ có thể gọi cho anh, điện thoại tôi không có ai khác để gọi ra uống rượu cùng nữa."

Vương Việt đáng thương nói, Lăng Duệ đáp không sao cả, ngồi phía đối điện lẳng lặng nhìn anh.

Đôi mắt xinh đẹp của Vương Việt ngập trong men say, Lăng Duệ nhìn anh, trong lòng nghĩ, người đàn ông này còn có thể vì cuộc sống mà tìm rượu giải sầu sao.

"Tôi có lẽ là...... người em trai tồi tệ nhất trên thế giới này."

Lăng Duệ không lên tiếng, yên lặng làm người lắng nghe.

Vương Việt cần phải nói ra hết, anh đã kiềm nén quá lâu rồi, áp lực và cảm giác tội lỗi tích tụ lâu ngày giống như khí CO2 trong lon coca vậy, bị người ta lắc mạnh một cái thì liền không nhịn được muốn nổ tung.

"Tôi có một người anh, anh ấy là người thân duy nhất trên đời của tôi, nhưng tôi lại bỏ rơi anh ấy hai lần......"

"Lăng Duệ, anh nói xem, có phải tôi rất xấu xa hay không......"

Một buổi tối, Vương Việt khóc hai lần, một lần là ở trên bàn nhậu, một lần là ở trên vai của Lăng Duệ.

Vương Việt theo cơn say mà nói rất nhiều, kể chuyện của anh và Vương Siêu, kể về cảm giác hối hận trong lòng, nói mình hối hận bao nhiêu, nói mình mệt mỏi bao nhiêu.

Nói rồi nói, Vương Việt liền ngủ gục trên bàn, Lăng Duệ thở dài, thanh toán tiền xong thì cõng Vương Việt rời đi.

Vương Việt tựa trên lưng Lăng Duệ, say khướt mà nói: "Có phải tôi rất xấu tính không, Lăng Duệ......"

Lăng Duệ nhìn bóng người phản chiếu dưới đường, nói: "Cậu không xấu, Tiểu Việt."

Vương Việt khóc thút thít: "Nhưng tôi mệt mỏi quá, Lăng Duệ, tôi thật sự rất mệt mỏi......"

Lăng Duệ nói: "Tiểu Việt, nếu mệt mỏi thì cứ dừng lại một chút, không sao đâu."

"Nhưng mà, tôi còn phải nuôi anh tôi nữa," Vương Việt sụt sịt, "Nếu tôi dừng lại, kiếm không ra tiền, không nuôi nổi hai người......"

"Lăng Duệ, tôi không thể dừng lại được......"

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net