Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



7.

"Thôi bỏ đi, Lăng Duệ, vẫn là nên quên đi......"

Cuộc gọi bị Vương Việt cắt đứt, màn hình dần tối sầm xuống, Lăng Duệ chống tay một bên, nét mặt không chút cảm xúc mà ngửa đầu dựa vào sô pha.

Hắn nhận ra rằng, thời gian năm năm có lẽ không thay đổi được Vương Việt.

Giống như năm năm trước vậy, Vương Việt cũng nói với hắn y như thế.

Lăng Duệ thở dài, ngừng suy nghĩ về chuyện trước kia, mở máy lần nữa để gọi thức ăn cho chính mình.

Vương Siêu nhìn thấy Vương Việt sau khi cúp điện thoại vẫn luôn rầu rĩ không vui, liền lấy một viên kẹo trong túi nhét vào tay Vương Việt.

"Em, em trai, em ăn kẹo đi, ngọt, ngọt lắm đó."

Vương Việt nhìn viên kẹo trong tay, lại nhìn Vương Siêu đang cười ngây ngô với anh, khoé miệng cong lên, bóc giấy gói ra ăn luôn viên kẹo bên trong.

Là vị đào mật, ngọt muốn chết đi được.

Vương Việt đặt viên kẹo trên đầu lưỡi, kiên nhẫn đợi nó tan ra.

Dự báo thời tiết trên TV đã đổi thành bản tin thời sự lúc bảy giờ, Vương Việt không còn hứng xem tiếp, cầm lấy mũ bảo hiểm chuẩn bị đi giao thức ăn khuya.

Vương Việt vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc là kiểu người tài giỏi đến thế nào mới có thể xứng đôi với Lăng Duệ chứ.

Anh nhớ tới người phụ nữ mình gặp qua ở bệnh viện kia, xinh đẹp, nhiều tiền, ánh mắt nhìn Lăng Duệ không giấu nổi sự ái mộ.

Ánh mắt như thế, anh cũng đã từng dùng ánh mắt như thế để nhìn Lăng Duệ.

Vương Việt nghĩ tới nghĩ lui liền thả hồn theo mây gió, không chú ý có người từ ngã ba đi ra, người nọ hét lên một tiếng, Vương Việt hoàn hồn lại, anh giật mình đến toát mồ hôi lạnh, xe máy chuyển hướng lao về phía lan can bên cạnh, Vương Việt không kiểm soát được, cả người và xe đều ngã xuống đất.

Người qua đường kia nhìn thấy anh nằm trên mặt đất, mặt mày nhăn tít lại vì đau, vội vàng đi đến đỡ anh dậy: "Cậu không sao chứ?"

Vương Việt đau đến mức không nói nên lời, một lúc lâu sau mới xua tay với người nọ, bảo bản thân không sao cả.

Anh đỡ xe máy nằm dưới đất lên, mở rương giữ nhiệt ở ghế sau ra, trừ mấy phần thịt nướng, những món ăn khuya có nước canh đều bị đổ ra ngoài cả rồi. Vương Việt thở dài, nhịn đau mà gọi điện cho các chủ quán và khách hàng bảo mình sẽ đền tiền.

Nhiều chỗ trên cơ thể đều bị rách da, đầu gối và khuỷu tay cũng đau đến mức cử động không nổi, Vương Việt lái xe đi giao phần thức ăn này xong liền trở về nhà.

Quá trình leo cầu thang đối với Vương Việt là một loại tra tấn, mỗi lần nhấc đầu gối lên một chút là lại đau khủng khiếp. Khi lên đến lầu ba, Vương Việt nhịn không được mà dừng lại, liên tục hít hà mấy hơi khí lạnh.

Đến được đoạn ngoặc giữa lầu bốn và lầu năm, anh ngẩng đầu thấy một bóng người đen kịt đứng ở trước cửa, bị doạ giật nẩy mình, khẽ quát một tiếng ai ở đằng đó.

Đèn kích hoạt bằng giọng nói trên hành lang sáng lên.

"Tiểu Việt."

Là Lăng Duệ.

Vương Việt sững sờ tại chỗ.

8.

Vương Siêu từng đi lạc một lần, ngày y chạy mất cũng là lần đầu tiên Lăng Duệ gặp mặt y.

Khi Vương Việt ra ngoài giao thức ăn sẽ khoá Vương Siêu trong nhà, đến giữa trưa cơm nước ở cửa hàng thức ăn nhanh xong xuôi anh sẽ đem về cho Vương Siêu một phần.

Giữa trưa ngày hôm ấy, Vương Việt vẫn gói lại một phần thức ăn đem về cho Vương Siêu như mọi khi. Lúc về đến nơi, cửa nhà đã mở toang, Vương Việt hốt hoảng, tưởng có trộm vào nhà, liền bước vào bên trong, không mất mát thứ gì, nhưng lại chẳng thấy Vương Siêu đâu.

"Anh ——"

Vương Việt đặt hộp cơm lên bàn, tìm kiếm từ trong ra ngoài, lại không tìm được bóng dáng của Vương Siêu.

Anh lấy di động gọi vào máy nhắn tin của Vương Siêu, nhưng lại nghe thấy tiếng chuông từ trong phòng ngủ của Vương Siêu truyền tới.

Vương Việt lập tức lao ra ngoài cửa, chạy hết cái ngõ sau, hỏi thăm hết hàng xóm láng giềng, không ai thấy Vương Siêu đã đi đâu cả. Vương Việt tự hỏi có phải vì Vương Siêu đói bụng quá, cho nên tự chạy ra ngoài tìm quán ăn không. Anh chạy một mạch đến quán ăn trước kia anh và Hồ Mỹ Lâm mở, cũng không tìm thấy Vương Siêu.

Vương Việt lo lắng như con kiến bò trên chảo nóng, lại như sờ không đến suy nghĩ của Trượng Nhị hoà thượng*, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra được Vương Siêu sẽ đi đến nơi nào.

* 丈二和尚摸不着头脑 = sờ không đến suy nghĩ của Trượng Nhị hoà thượng: ngụ ý không hiểu rõ tình huống, nhìn không thấu vấn đề.

Tầng thượng trong khu nhà bọn họ sống không có cửa, nghĩ đến điều này, Vương Việt lại vội vàng chạy về, nhưng lên đến tầng thượng vẫn không thấy bóng dáng của Vương Siêu đâu cả.

Tay Vương Việt run lên, trong lòng trào dâng một cơn tức giận không thể lí giải được.

Nếu như bây giờ Vương Siêu đứng trước mặt anh, anh nhất định sẽ nắm chặt lấy cổ áo y mà chất vấn, tại sao lại chạy lung tung như thế, tại sao cứ phải gây thêm phiền phức không cần thiết cho anh vậy.

Nhưng tại sao lại trách Vương Siêu chứ, là do anh sáng nay ra khỏi nhà quên khoá cửa cơ mà.

Vương Việt thở dài kiệt sức, xoay người đi xuống lầu.

Người mất tích phải đợi sau 24 giờ mới có thể lập hồ sơ, Vương Việt đi dọc theo ngõ sau hỏi lại lần nữa, rốt cuộc hỏi thăm được một bác ở sạp trái cây có thể biết Vương Siêu đi đâu.

"Anh trai cháu có phải cao cao to to, hơi ngốc ngốc không? À, hồi sáng thấy cậu ta đi ra đầu phố rồi, cụ thể thì không biết đi đâu."

Vương Việt lên tiếng cảm ơn, bước về phía đầu phố.

Ngõ sau và đầu phố cách nhau hai con hẻm, Vương Việt men theo đường đi mà tìm từng nhà, nhưng đều không thấy Vương Siêu.

Cảm xúc khủng hoảng giống như những sợi dây leo tầm thường len lỏi vào trong tim anh, Vương Việt mơ màng nhìn quanh đầu phố, chậm rãi quay về nhà.

Anh đến dưới lầu, ngồi ở đầu cầu thang, lặng lẽ chờ đợi một điều gì đó.

Đợi đến khi mông ngồi đến tê cứng, anh mới lấy di động tìm kiếm số điện thoại của Lăng Duệ.

Tiếng chuông vang lên vài giây, bên kia đã nhận được cuộc gọi.

"Tiểu Việt."

Nghe thấy giọng nói của Lăng Duệ, không biết vì sao, mũi Vương Việt liền cảm thấy cay cay.

"Lăng Duệ, không thấy anh trai tôi đâu nữa......"

"Tôi tìm không được anh ấy......"

Khi thấy Lăng Duệ xuất hiện ở ngã tư, Vương Việt cảm thấy như mình bắt được một cọng rơm cứu mạng vậy.

Lăng Duệ nhìn thấy nét hoang mang trong mắt Vương Việt, hắn trấn an tinh thần Vương Việt, hỏi: "Anh ấy bình thường có tự ra ngoài không?"

Vương Việt bảo không có, hầu như ngày thường đều bị anh nhốt ở nhà.

Lăng Duệ im lặng trong chốc lát, quyết định tìm kiếm gần đây thêm lần nữa.

Khoảng hai mươi phút sau, Vương Việt nhận được một cuộc gọi lạ.

"Alo, xin chào?"

"Có phải Vương Siêu là anh trai của đằng ấy không?"

Vương Việt đáp đúng vậy, người nọ thở dài: "Cũng may gọi được rồi, thử mấy cuộc rồi đấy. Anh trai cậu chọn mua một chiếc bánh kem ở chỗ tôi mà không có tiền trả, cậu tới đón đi nhé."

Vương Việt cúp điện thoại, im lặng một hồi lâu.

Lăng Việt hỏi có phải anh đã tìm được Vương Siêu rồi không, Vương Việt ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng.

Sau khi hai người đến tiệm bánh ngọt Điềm Duyên, Lăng Duệ mới biết hôm nay là sinh nhật Vương Việt.

"Em ơi......"

Vương Siêu co rúm người trong góc nhìn Vương Việt giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.

Vương Việt đi qua kéo tay y, nhẹ giọng hỏi y có đói không, lúc trưa có phải chưa ăn gì không.

Lăng Duệ không ngờ hôm nay lại là sinh nhật Vương Việt, nhìn chiếc bánh kem bơ ngon lành trong tủ lạnh, hắn dứt khoát mua luôn.

Vương Việt nhìn thấy Lăng Duệ đã đứng quét mã tính tiền của chủ tiệm rồi, anh than lên một tiếng, liền chạy ngay qua đó.

Lăng Duệ chuyển tiền cho chủ tiệm, quay đầu nhìn Vương Việt: "Về nhà thôi."

"Sao có thể để anh trả được chứ," Vương Việt móc điện thoại ra tìm WeChat của Lăng Duệ, "Bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh."

"Không cần đâu," Lăng Duệ vươn tay ấn nút khoá màn hình điện thoại của Vương Việt, "Cứ xem như là tâm ý của tôi và anh trai cậu cùng mua tặng cậu món quà sinh nhật này đi."

Trên đường trở về, Vương Siêu vẫn luôn nắm lấy tay áo của Vương Việt, Lăng Duệ đi theo phía sau hai người, trong tay cầm một chiếc bánh kem.

Hắn lần đầu tiên trông thấy Vương Siêu, người đàn ông giống như một đứa trẻ cứ tranh công với Vương Việt, trong miệng nhắc mãi chuyện về tới nhà phải hát mừng sinh nhật cho em trai nghe.

Vương Siêu nói liên hồi, trộm liếc nhìn Lăng Duệ phía sau, thấy hắn cũng đang nhìn mình, nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, một lát sau lại nhìn trộm lần nữa.

"Em ơi, cậu ấy là ai vậy?"

"Anh ấy tên là Lăng Duệ, làm bác sĩ," Vương Việt nói, "Anh có thể gọi anh ấy là bác sĩ Lăng."

Vương Siêu đáp ò, rồi chào Lăng Duệ một tiếng "Xin chào bác sĩ Lăng".

Lăng Duệ khẽ gật đầu, đáp lại một câu chào anh.

Vương Siêu nhìn sang Vương Việt: "Bác sĩ Lăng cũng sẽ mừng sinh nhật với em à?"

Vương Việt không nói gì, chỉ nhìn về phía Lăng Duệ.

"Ừm, đúng vậy," Lăng Duệ nói, "Tôi cũng sẽ mừng sinh nhật với Tiểu Việt."

Vương Việt lại ở siêu thị tươi dưới lầu mua rau, còn mua thêm ít thịt, cùng Lăng Duệ nấu một bàn thức ăn ngon.

Trong lúc ăn cơm Vương Việt hỏi Lăng Duệ: "Anh biết nấu cơm sao mỗi ngày còn gọi thức ăn ngoài?"

Lăng Duệ đáp lời ít ý nhiều: "Lười."

Vương Việt sặc một ngụm cơm, che miệng ho khan.

Bài ca sinh nhật chỉ có một mình Vương Siêu hát, Vương Việt nhìn Lăng Duệ chỉ yên lặng vỗ tay cổ vũ thì phụt cười thành tiếng, lại phát hiện vành tai Lăng Duệ đỏ bừng lên, liền lặng lẽ dời tầm mắt đi chỗ khác.

Bánh kem đương nhiên cũng chỉ có mỗi mình Vương Siêu ăn, Vương Việt nhìn Lăng Duệ một hồi lâu rồi nhẹ giọng nói cảm ơn.

Lăng Duệ hỏi anh: "Tiểu Việt, có vui không?"

"Vui lắm," Vương Việt mỉm cười, "Rất vui."

Sinh nhật mỗi năm đều chỉ có Vương Siêu cùng anh trải qua, có đôi khi hai người đều không nhớ nổi, cứ như vậy quên mất.

Lăng Duệ nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Vui là tốt rồi."

"Tiểu Việt, hy vọng cậu mỗi ngày đều có thể vui vẻ."

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net