Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


11.

Làm Vương Việt khóc?

Lăng Duệ chưa từng nghĩ đời này mình đã khiến Vương Việt khóc bao giờ.

Tranh thủ thời gian nghỉ trưa, mẹ Lăng gọi điện thoại cho Lăng Duệ.

"Duệ Duệ, mẹ nghe nói, con không hẹn hò với Lộc tiểu thư à?"

Lăng Duệ vâng một tiếng, nhấp một ngụm canh nóng.

"Tại sao vậy, mẹ thấy Lộc tiểu thư rất tốt mà."

Lăng Duệ im lặng một lúc lâu, sau đó chậm rãi mở miệng: "Mẹ, con không có ý với người ta."

"Vả lại......"

"Con không thích phụ nữ."

Đầu dây bên kia im phăng phắc, cả nửa ngày cũng không lên tiếng.

Đây không phải là lần đầu tiên Lăng Duệ nói chuyện này với mẹ hắn, nhưng mẹ hắn vẫn luôn chờ đợi Lăng Duệ có thể động lòng với phụ nữ.

"Mẹ," Lăng Duệ nắm chặt đôi đũa trong tay. "Con xin lỗi."

Nghe thấy tiếng báo bận trong điện thoại, Lăng Duệ chọc chọc bát cơm trước mặt, bỗng nhiên muốn ăn cơm Vương Việt nấu quá.

Cuộc gọi đầu tiên, Vương Việt cúp máy.

Cuộc gọi thứ hai, Vương Việt vẫn cúp máy.

Cuộc gọi thứ ba, Vương Việt bắt máy, mở đầu chính là một câu lửa giận ngút trời "Anh đủ chưa hả".

"Tiểu Việt," Lăng Duệ ngừng nhai nuốt, "Quán cơm của em hôm nay có mở cửa không?"

Vương Việt vừa mới đưa Vương Siêu đi kiểm tra về, đang chuẩn bị ra ngoài giao thức ăn, lúc xuống lầu anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vừa lấy ra đã phát hiện cư nhiên là Lăng Duệ gọi đến, anh sửng sốt trong lòng, suýt chút nữa bước hụt chân.

"Tiểu Việt, quán cơm của em hôm nay có mở cửa không?"

Quán của anh rõ ràng đã đóng cửa 800 năm rồi.

Vương Việt đội mũ bảo hiểm ngồi trên xe máy: "Không mở cửa, nếu không có chuyện gì thì cúp đây."

Lăng Duệ nghe thấy tiếng thở của anh, không nhịn được mà cười: "Tôi muốn ăn cơm của quán em, nhưng lại không có mở cửa."

"Tiểu Việt, tôi có thể gọi món không?"

Thời điểm đứng trước cửa bệnh viện, Vương Việt tự chất vấn bản thân vì sao lại gật đầu đáp ứng yêu cầu của Lăng Duệ chứ.

Rõ ràng là hai người lẽ ra đã sớm cắt đứt liên lạc rồi mà.

Coi như trả lại một cái ân tình vậy......

Vương Việt do dự, đi qua đi lại trước cửa bệnh viện, lấy di động trong túi áo khoác ra mở WeChat lên, nhìn ảnh đại diện nằm trong sổ đen kia, liền bấm vào, kéo ra ngoài.

"Tôi đang ở dưới lầu, phòng làm việc của anh ở đâu?"

Tin nhắn gửi đi thành công, Vương Việt lại cảm thấy như bị đút cho một họng chanh chưa chín, chua chát muốn chết.

Lăng Duệ chẳng trả lời, Vương Việt không biết là hắn đang bận hay là số WeChat vô hiệu lực rồi.

Vương Việt chà xát đôi tai đỏ bừng vì lạnh, cầm bọc nhựa bước vào bệnh viện.

Anh dựa vào trí nhớ mà tìm được tầng lầu ngày ấy gặp Lăng Duệ ở bệnh viện, tìm kiếm xung quanh một lúc rốt cuộc mới thấy phòng làm việc viết hai chữ "Lăng Duệ".

Vương Việt gõ cửa, không nghe thấy tiếng trả lời, đang do dự không biết có nên trực tiếp tiến vào hay không, cách đó không xa lại có giọng nói của Lăng Duệ truyền đến.

"Ca phẫu thuật kia xếp vào thứ tư, có thể sẽ hơi rắc rối, nên cần phải tổ chức một cuộc họp để thảo luận một chút."

"Không biết sáng mai chủ nhiệm Diêu có thời gian hay không, tôi muốn nghe thử suy nghĩ và kiến nghị của ông ấy."

Vương Việt quay đầu lại nhìn về phía Lăng Duệ, thấy hắn cùng một nhóm bác sĩ y tá đang tiến đến đây.

Lăng Duệ tự nhiên cũng chú ý đến anh, cũng chú ý đến ánh mắt trốn tránh và lo lắng bất an của anh.

"Tiểu Việt."

Vì tiếng gọi này của Lăng Duệ, mà tất cả mọi người đều nhìn về Vương Việt đang đứng trước cửa phòng làm việc của hắn.

"Hoá ra cơm tối của bác sĩ Lăng đã có người đưa đến, thảo nào không ra ngoài ăn với chúng ta."

Không biết là ai lên tiếng trêu chọc, Lăng Duệ khẽ cười cười.

Vương Việt không quen có nhiều người nhìn mình chằm chằm như vậy, cho dù trên mặt đeo khẩu trang cũng khiến người khác phát hiện được sự bất an của anh.

"Tôi còn tưởng rằng em sẽ không tới chứ," Lăng Duệ đi qua, chặn Vương Việt lại giữa hắn và cửa phòng, "Đợi có lâu không?"

Khoảng cách giữa hai người quá gần, tư thế này cũng quá mờ ám, Vương Việt dán chặt lên trên cửa, không dám nhìn Lăng Duệ.

Những người khác chưa từng thấy qua bộ dạng này của Lăng Duệ, nhưng cũng không soi mói gì nhiều, trêu chọc một hai câu xong thì rời đi.

"Trả ơn cho anh," Vương Việt đưa bọc nhựa trong tay cho Lăng Duệ, "Không có gì nữa thì tôi đi trước đây."

Lăng Duệ nhận lấy, nhìn Vương Việt hoảng loạn chạy đến lối thoát hiểm, bất đắc dĩ mà thở dài.

Lăng Duệ trước đây từng nghĩ, so với Vương Việt tự miêu tả chính mình như một con gián đập mãi không chết, trong mắt hắn, Vương Việt có lẽ càng giống dây thường xuân liều mạng sinh trưởng hơn. Bây giờ Lăng Duệ cảm thấy Vương Việt giống như một con rùa vậy, có vỏ ngoài cứng cáp nhưng lại cứ thích thu mình trong mai.

Hắn muốn Vương Việt có thể tự mình chui ra khỏi chiếc vỏ ấy.

Lăng Duệ cúi đầu nhìn bọc nhựa trong tay, hôm nay Vương Việt dùng hộp cơm nhựa bình thường để đưa cơm này.

"Chậc."

12.

Vương Việt thỉnh thoảng sẽ mang Vương Siêu cùng đi giao thức ăn, dù sao thì cũng không thể giữ người ở mãi trong nhà được.

Có thể đưa Vương Siêu đi ăn cơm tối, còn có thể đưa y ra đầu phố tản bộ trên quảng trường.

Vương Việt ngồi trên bậc thềm đá, nhìn Vương Siêu học theo các bác gái nhảy khiêu vũ mà không khỏi bật cười.

Lăng Duệ quấn khăn quàng cổ ngồi kế bên Vương Việt, cũng bị dáng vẻ ngốc nghếch của Vương Siêu làm cho tức cười: "Anh trai cậu rất thú vị."

Vương Việt ừ một tiếng: "Đúng là rất thú vị."

Hai người kề sát bên nhau, lẳng lặng nhìn Vương Siêu nhảy.

"Anh đẹp trai, có thể thêm WeChat không?"

Hai cô gái kéo tay nhau đi đến trước mặt Lăng Duệ, nhìn hắn trong e thẹn xen lẫn chờ mong.

Vương Việt vừa định vùi mặt vào cổ áo, lại bị Lăng Duệ vỗ vỗ thắt lưng, anh hiểu là Lăng Duệ đang nhắc nhở mình ngồi thẳng lên.

"Ngại quá," Lăng Duệ lễ phép cười, "Không được."

Họ thở dài thất vọng, sau đó thử làm nũng, mong Lăng Duệ có thể mềm lòng mà thêm WeChat của họ.

Sau khi bị Lăng Duệ từ chối lần nữa, hai cô gái mới từ bỏ.

"Sao lại không thêm?" Vương Việt nhìn sườn mặt của Lăng Duệ, "Hai cô ấy cũng xinh lắm mà."

Lăng Duệ nhìn vào trong mắt của Vương Việt, chậm rãi mở miệng: "Tôi không thích con gái."

Một sự im lặng chết chóc.

Vương Việt quay đầu lại, cố gắng tiêu hoá thông tin này.

"Khó chấp nhận à?" Lăng Duệ hỏi.

"Không, không phải," Vương Việt lắc đầu, "Chỉ là có hơi kinh ngạc."

Lăng Duệ chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Vương Việt, không phát hiện ra sự chán ghét hay ghê tởm như trong tưởng tượng.

Dù là thế, nhưng sự im lặng của Vương Việt vẫn khiến cho Lăng Duệ có phần thất vọng.

"Tôi vẫn luôn thấy kỳ lạ," Vương Việt đắn đo lên tiếng, "Tại sao anh đẹp trai như thế ưu tú như thế mà lại không có bạn gái."

"Hoá ra lí do là đây."

Vương Việt cẩn thận dè dặt liếc nhìn Lăng Duệ một cái: "Vậy anh...... không định tìm người yêu sao?"

Lăng Duệ hỏi ngược lại: "Cậu đang hỏi suy nghĩ của tôi, hay là đang hỏi ý kiến của tôi?"

Vương Việt không hiểu ý Lăng Duệ, một lúc lâu sau, mới nghiền ngẫm được ý nghĩa trong lời nói ấy.

Tai anh đỏ bừng, khẽ giải thích: "Tôi không có ý đó......"

Lăng Duệ cười cười, không nói gì nữa.

"Em trai......"

Vương Siêu che mũi bước tới: "Chảy máu mũi rồi......"

Vương Việt hoàn hồn, thấy Vương Siêu giơ tay trái lên, máu chảy ra từ khe hở tay phải đang che lấy lỗ mũi.

Lăng Duệ lấy một gói khăn giấy ướt trong túi quần ra.

Vương Việt sờ sờ túi mới phát giác hôm nay ra ngoài quên mang giấy vệ sinh, thấy khăn ướt Lăng Duệ cầm thì đưa tay ra muốn nhận lấy: "Để tôi làm cho."

Lăng Duệ lắc đầu, nói không sao cả.

"Ngẩng đầu lên một chút," Lăng Duệ rút một tờ khăn giấy ướt lau máu mũi cho Vương Siêu, "Có phải không cẩn thận bị đụng trúng rồi không?"

"Chắc không phải bị đụng đâu, nhưng ngẫu nhiên sẽ chảy máu," Vương Việt nhìn Lăng Duệ, lại nhìn khăn ướt hắn cầm trên tay, "Thân thể cũng không có vấn đề gì khác."

"Đi bệnh viện kiểm tra chưa?" Lăng Duệ ném khăn giấy ướt dính máu vào trong thùng rác bên cạnh bậc thang, "Nếu như chảy máu cam quá nhiều lần sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ đấy."

"Đã kiểm tra rồi," Vương Việt kéo Vương Siêu ngồi lên bậc thềm đá, "Nhưng kết quả kiểm tra bảo không có vấn đề gì."

Một trận gió thổi qua, cuốn bay những sợi tóc mái trên trán của Vương Việt.

Lăng Duệ ngắm nhìn anh, vươn tay vuốt lại phần tóc mái bị gió thổi loạn.

Vương Siêu nhìn hai người bọn họ, ngu ngơ cười: "Em trai, bác, bác sĩ Lăng dịu dàng quá ha......"

Vương Việt phản ứng lại, vô thức né tránh tay của Lăng Duệ.

"Bác, bác sĩ Lăng," Vương Siêu chỉ chỉ ngón tay Lăng Duệ, "Trên ngón tay cậu còn dính máu kìa."

Vương Việt và Lăng Duệ đồng thời nhìn đầu ngón tay của Lăng Duệ, hắn rút ra tờ khăn ướt lau sạch, Vương Việt hé miệng, lại không biết mình nên nói cái gì.

Đến khi tách ra, Vương Việt nhìn theo bóng lưng Lăng Duệ xa dần, nhạy cảm nhận ra được tâm trạng của Lăng Duệ cũng không được tốt.

Lăng Duệ thích đàn ông, Vương Việt không hề ngờ tới.

Cẩn thận mà suy xét, anh và Lăng Duệ mới quen biết nhau được mấy tháng, Lăng Duệ đều chăm sóc anh mọi lúc mọi nơi.

Nếu như không có lần tình cờ đó, có lẽ anh và Lăng Duệ cả đời này sẽ không có bất cứ va chạm nào.

Vương Siêu kéo kéo tay áo Vương Việt: "Em trai, anh lạnh, về nhà."

Vương Việt gật gật đầu, liếc mắt về hướng Lăng Duệ rời đi.

"Về nhà thôi."

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net