Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


15.

Bởi vì sự cố náo loạn ở bệnh viện, Lăng Duệ được nghỉ hai ngày phép hiếm hoi.

Tranh thủ cơ hội này Lăng Duệ cật lực ngủ bù, ngủ một mạch tới chiều mới tỉnh, khi thức dậy thì cả phòng đều tối om, hắn nằm trên giường một lúc lâu mới chịu ngồi dậy.

Tắm rửa xong, cơm nước xong, Lăng Duệ mở WeChat xem một chút.

Vương Việt vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của hắn.

Trong lòng Lăng Duệ cảm xúc hỗn loạn, đè nén lại sự kích động muốn gọi điện cho Vương Việt, hắn ném điện thoại sang một bên, hồi lâu sau, di động rung lên.

Là Lộc Phương Ninh gửi cho hắn một tấm ảnh.

Vốn dĩ hắn không có tâm trạng để xem, nhưng giây tiếp theo Lộc Phương Ninh lại gửi thêm một câu.

"Em nhìn thấy Vương Việt rồi."

Lăng Duệ: "?"

Lăng Duệ mãi vẫn không đợi được Vương Việt chấp nhận lời mời kết bạn, Vương Việt thế mà lại gặp Lộc Phương Ninh ở ngõ sau quảng trường.

Thật ra cũng không phải tình cờ gặp được, chỉ là thói quen tìm hiểu Vương Việt của Lộc Phương Ninh, đợi rất lâu trên quảng trường mới thấy được anh.

Hai người ngồi cạnh nhau, Vương Việt tập trung uống ly sữa đậu nành nóng hổi trong tay.

Lộc Phương Ninh quấn lại khăn quàng cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị khăn che gần hết.

"Anh là người Lăng Duệ thích phải không?"

Vương Việt sắp xếp từ ngữ cả nửa ngày, cũng không biết nên trả lời câu hỏi của Lộc Phương Ninh như thế nào.

Hình ảnh này có hơi kỳ dị, hai con người hoàn toàn xa lạ ngồi cạnh nhau.

Vương Việt uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, thuận tay ném vào thùng rác cách đó không xa.

"Năm trước anh ấy từng được một người đàn ông theo đuổi," Lộc Phương Ninh nhẹ nhàng lên tiếng, "Người đó trông rất giống anh, là ông chủ của một tập đoàn."

Vương Việt không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nghe.

"Anh ấy từ chối, bởi vì anh ấy nói mình có người thương rồi, tôi vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một cái cớ," Lộc Phương Ninh cười cười, "Cho nên năm nay tôi cũng bắt đầu theo đuổi anh ấy."

"Lần trước gặp anh ở bệnh viện, anh ấy vẫn luôn dõi theo anh."

"Mỗi lần gặp anh ở bệnh viện, Lăng Duệ đều không bao giờ rời mắt khỏi anh."

Lộc Phương Ninh thở dài: "Vậy nên tôi liền tự hỏi. có phải anh là cái người mà anh ấy thích không?"

"Tự tôi," Lộc Phương Ninh nói, "Chỉ là muốn xem xem người khiến Lăng Duệ nhớ mãi không quên là người như thế nào."

Người như thế nào?

Vương Việt đút tay vào túi áo khoác, thở ra một hơi, tạo thành một màn sương trắng trong không khí.

"Giờ cô đã thấy rồi đấy," Vương Việt nhún vai, "Một người bình thường."

Lộc Phương Ninh quay đầu nhìn, quan sát Vương Việt.

Mái tóc trên trán Vương Việt lại dài ra rồi, gió thổi để lộ dung mạo của anh, đó là một đôi mắt đẹp nhưng đầy đau thương.

Lộc Phương Ninh nheo mắt, chịu không nổi trận gió này.

Vương Việt nhìn thấy cô co rúm, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Tốt nhất cô nên về đi, trời lạnh lắm."

"Tôi không có gì đặc biệt cả, chỉ là một người bình thường mà thôi, còn người mà Lăng Duệ thích......"

Vương Việt dừng một chút.

"Tôi không rõ lắm, cô tìm nhầm người rồi."

Lộc Phương Ninh nhịn không được nhíu mày: "Anh thích Lăng Duệ có đúng không?"

Vương Việt im lặng, Lộc Phương Ninh xem như anh thừa nhận.

"Tại sao lại muốn trốn tránh tình cảm của chính mình?"

Thật lâu sau, Vương Việt mới đáp lại cô một câu: "Cô và tôi không giống nhau, cô sẽ không hiểu đâu."

Khiến Lăng Duệ nhớ mãi không quên là người như thế nào?

Nhìn bản thân trong gương, Vương Việt thở dài.

"Là một tên hèn nhát mà thôi."

Đây là đánh giá của Lộc Phương Ninh về Vương Việt.

"Tại sao anh lại đi thích một kẻ nhát gan thế chứ?" Giọng nói của Lộc Phương Ninh có hơi men say, "Anh ấy còn không dám thừa nhận mình thích anh."

Lăng Duệ chỉ nói, cô uống say rồi.

"Đúng, em say rồi," Lộc Phương Ninh cười nhạt, "Cho dù say em vẫn tỉnh táo hơn anh, anh ta là một tên tự ti."

"Thời đại nào rồi, còn nghĩ đến chuyện xứng hay không xứng chứ."

"Nếu như em đoán không sai, năm năm trước anh ta dùng lý do này để từ chối anh nhỉ?"

"Lăng Duệ, từ khi nào mà anh cũng trở nên sợ sệt vậy?"

Lộc Phương Ninh đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, thở hồng hộc.

"Anh sợ anh ta vẫn nhát gan như năm năm trước, anh sợ anh ta không chấp nhận tình cảm của anh dành cho mình, anh sợ anh ta vẫn từ chối anh giống như năm năm trước."

"Anh cũng là một tên nhát cấy."

"Anh sợ tình cảm chất chứa của mình không được anh ta tiếp nhận, anh sợ năm năm qua mình đợi chờ vô ích."

Lộc Phương Ninh nương theo men say, nói chuyện hùng hổ đáng sợ.

Những lời sau đó của Lộc Phương Ninh trở nên mơ hồ, suy nghĩ của Lăng Duệ cũng trôi về đêm mưa năm năm trước, nhưng Lăng Duệ không muốn nhớ lại chuyện vặt vãnh tối đó, chưa nghĩ ngợi bao lâu đã định thần lại.

"Lộc Phương Ninh, cô uống say rồi."

Lăng Duệ cúp máy, cắt đứt âm thanh lải nhải bên tai.

Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ Vương Việt, người kia toàn thân dính đầy nước mưa vô cùng chật vật mà giao cơm tối cho hắn, ngoài trời mưa rơi tầm tã, cả người Vương Việt đều ướt sũng.

Hắn còn nhớ rõ một vài chi tiết nữa.

Vương Việt lấy hộp cơm từ trong áo mưa ra.

Bởi vì biểu cảm của mình quá hung dữ, em ấy sợ tới mức nói chuyện run rẩy.

Bởi vì mình nói một câu đi đường cẩn thận, đôi mắt tròn xoe kia lại bất ngờ nhìn mình đầy cảm kích.

Hắn còn nhớ rõ Vương Việt mỗi ngày đều đúng giờ canh hắn vừa mới tan làm liền giao đến phần cơm tối nóng hổi, còn nhớ rõ sinh nhật năm ấy của hắn, không biết là lúc nào, Vương Việt gạt hắn đi một chuyến đến chùa Triều Dương ở phía Nam, thay hắn cầu một lá bùa bình an khắc lên trên mặt dây chuyền.

Nhìn mặt dây chuyền lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, Lăng Duệ cẩn thận đem cất vào chiếc hộp nhỏ.

Đó là kỷ vật duy nhất mà Vương Việt cho hắn.

Trời vừa tối liền có chút tuyết rơi, Lăng Duệ thu dọn sơ qua rồi ra ngoài.

Thời điểm đi đến đầu ngõ sau, đèn đường kéo dài chiếc bóng của Lăng Duệ, hắn tìm được quán nướng kia, vén rèm cửa lên cúi người bước vào, hơi máy sưởi ập đến trực diện, Lăng Duệ cởi khăn quàng cổ ngồi ở một góc.

Trong quán ồn ào náo nhiệt, Lăng Duệ lấy điện thoại ra gọi cho Vương Việt.

Ngay khi điện thoại được kết nối, mọi tạp âm xung quanh dường như biến mất.

"Tiểu Việt, anh đang ở quán nướng đầu ngõ."

"Chúng ta gặp nhau đi."

16.

Vương Việt có cảm xúc như thế nào đối với Lăng Duệ?

Vương Việt không biết thế nào là thích, anh chỉ biết khi mình cùng Lăng Duệ ở bên nhau, anh cảm nhận được sự thoải mái và vui vẻ xưa nay chưa từng có, anh thích cảm giác được ở bên cạnh Lăng Duệ.

Điều kiện trong nhà của Lăng Duệ rất khá giả, chưa kể không đến một năm nữa là Lăng Duệ đã có thể trở thành bác sĩ ngoại khoa chính thức rồi. Anh đã đến thăm nhà thuê của Lăng Duệ rất nhiều lần, diện tích không lớn, Lăng Duệ nói là để bản thân tiết kiệm tiền mua một căn nhà to.

Khi nói những lời này, Vương Việt đang nằm trên giường mình, còn Lăng Duệ ngồi ở bàn sách nhỏ bên cạnh cửa sổ mà đọc tư liệu. Vương Việt ló đầu đến gần nhìn, chưa đọc được bao nhiêu đã bị mấy dòng chữ và ghi chú chi chít kia làm cho choáng váng cả đầu óc.

Vương Việt ngắm nhìn sườn mặt của Lăng Duệ, ngắm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, có chút buồn bực ảm đạm.

Không thể phủ nhận, Lăng Duệ có tương lai đầy hứa hẹn, thậm chí có thể nói rằng hắn tiền đồ xán lạn. Một bác sĩ ngoại khoa vừa trẻ tuổi đẹp trai lại giàu lòng nhân ái, ai nhìn vào cũng đều phải thốt lên một câu thật ưu tú.

Vương Việt lại nghĩ tới chính mình.

Một con quay nhỏ không ngừng xoay tròn trên đĩa quay giới hạn, không nhảy thoát khỏi khuôn mẫu do cuộc sống sắp đặt cho anh.

"Tiểu Việt."

"Tiểu Việt?"

Vương Việt hoàn hồn nhìn Lăng Duệ đang ở gần trong gang tấc, ánh mắt hơi ngây ngốc.

Lăng Duệ không khỏi bật cười: "Em đang nghĩ cái gì thế?"

Vương Việt đỏ tai, nói mình bị phân tâm.

Ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi, cơn gió thổi vào mang theo một phiến lá. Lăng Duệ khép sách lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng ở một mảnh dây thường xuân leo trên vách tường toà chung cư đối diện.

"Lăng Duệ," Vương Việt nhịn không được lên tiếng, "Trong mắt anh, tôi là người như thế nào?"

Lăng Duệ không trả lời, chỉ ngón tay về phía dây thường xuân kia.

Mặt Vương Việt lộ vẻ hoang mang, không hiểu cho lắm.

Anh hỏi Lăng Duệ, tại sao.

Lăng Duệ đáp: "Ngay cả khi bị gió thổi mưa xối, chúng vẫn sẽ gắt gao bám vách tường mà leo lên, đợi mưa tạnh rồi, mặt trời ló dạng, chúng liền có thể phơi mình dưới nắng."

"Trong mắt anh, Tiểu Việt cũng giống như chúng vậy, sẽ nỗ lực mà leo lên."

Mũi Vương Việt cay xè, ánh mắt rũ xuống nhìn mặt bàn: "Nhưng quá trình leo lên sẽ rất mệt rất mệt."

"Đúng là sẽ rất mệt," Lăng Duệ vuốt ve gáy của Vương Việt, "Nhưng Tiểu Việt vẫn luôn kiên trì mà, có đúng không?"

Vương Việt nhìn Lăng Duệ, nước mắt chực trào.

Lăng Duệ vươn tay muốn giúp anh lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, hắn nhịn không được mà trêu: "Anh làm em khóc rồi sao?"

"Lăng Duệ," Vương Việt khóc vô cùng tủi thân, "Tôi mệt mỏi lắm......"

Vương Việt vùi đầu trong lồng ngực của Lăng Duệ mà khóc đến mức khó chịu, Lăng Duệ cũng chỉ lặng lẽ ôm anh, tuỳ ý để anh nằm trong lòng mình mà trút ra hết.

Hắn không tưởng tượng được Vương Việt đã vượt qua những ngày tháng mất đi bố mẹ bằng cách nào và mang tâm tình ra sao khi phải nhận lấy gánh nặng chăm sóc anh trai, cuộc sống và trách nhiệm làm em giống như một chiếc lưới trói buộc anh, mà anh thì buộc phải không ngừng xoay quanh hai thứ ấy.

"Tiểu Việt, nếu mệt thì có thể dừng lại nhé."

Lăng Duệ nói.

"Không sao đâu, em cũng cần phải có cuộc sống của chính mình mà."

Lăng Duệ và Vương Việt không tính là chân chính yêu đương, rốt cuộc thì Vương Việt vẫn hoài nghi xu hướng tính dục của bản thân. Vương Việt năm nay 25 tuổi, trước đây anh chưa từng có suy nghĩ nào khác đối với tính hướng của mình cả.

Thời gian hai người ở cạnh nhau so với trước kia càng dài hơn, thậm chí có lúc Lăng Duệ sẽ trực tiếp ngủ lại ở nhà Vương Việt. Trời dần nóng lên, hai tên đàn ông ngủ cùng một chỗ, quạt điện kia cũng không có tác dụng nữa rồi, ngủ đến nửa đêm Vương Việt và Lăng Duệ sẽ nóng tới mức tỉnh dậy, đặc biệt là Lăng Duệ, ôm Vương Việt không nghĩ tới chuyện buông ra, nhưng dính lấy nhau thì lại nóng, Vương Việt nửa đêm ở trong vòng tay của hắn bị nóng tới mức cựa quậy khiến hắn cứ dễ dàng bốc ra hoả, thế nên khoảng thời gian ấy đến bệnh viện người khác đều hỏi hắn, có phải là áp lực trở thành bác sĩ chính quy quá lớn buổi tối mới không ngủ được không, sao mà quầng thâm mắt nghiêm trọng đến thế kia.

Không thể nói là ái muội, cũng không thể coi là yêu đương, Vương Việt tự nhận mình tỉnh táo, anh chỉ xem tình cảm của hai người là chút an ủi giữa cuộc sống bộn bề áp lực, nhưng sự dịu dàng của Lăng Duệ lại khiến anh không khỏi đắm chìm trong đó, dẫu sao thì bắt đầu từ ngày anh mất đi bố mẹ, cũng không có ai xót ruột xem anh như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay cả.

Anh đôi khi cũng như con gái mà tự hỏi, rốt cuộc Lăng Duệ thích mình cái gì?

Có lúc anh nửa đêm tỉnh giấc, nép trong lòng Lăng Duệ nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ mà ngắm dáng vẻ Lăng Duệ ngủ say, Vương Việt nghĩ như thế này cũng rất tốt, tốt đến mức Vương Việt cảm thấy mọi thứ đều không chân thật.

Một ngày trước sinh nhật Lăng Duệ, hắn bận rộn ở bệnh viện đến nửa đêm, nghe nói nơi nào đó xảy ra một vụ nổ mạnh, nhân viên bị thương nhiều đến mức các bệnh viện bận sứt đầu mẻ trán, Lăng Duệ huỷ cơ hội nghỉ phép để ở lại bệnh viện hỗ trợ.

Thời điểm trở về từ bệnh viện, Lăng Duệ đã mệt đến nói không nổi, lúc Vương Việt ra cửa đón hắn, hắn trực tiếp ngã nhào tới, doạ Vương Việt sợ hắn bị làm sao, đợi đến khi Vương Việt luống cuống tay chân đỡ Lăng Duệ nằm trên giường mới phát hiện ra Lăng Duệ đã ngủ mất rồi.

Lăng Duệ nửa đêm tỉnh lại, Vương Việt nằm bên cạnh hắn ngủ vô cùng an ổn, tim hắn mềm nhũn ra, một chiếc hôn dừng trên vành tai Vương Việt. Vương Việt ngủ nông, tuy động tác của Lăng Duệ rất nhẹ nhưng vẫn đánh thức Vương Việt.

"Lăng Duệ," Hai mắt của Vương Việt còn chưa mở ra được, chỉ mơ mơ màng màng lên tiếng, "Sinh nhật vui vẻ nhé......"

Lăng Duệ khẽ nói cảm ơn, nghe Vương Việt lẩm bẩm quà tặng ở bên cạnh, hắn quay đầu liền nhìn thấy một chiếc hộp trên tủ đầu giường.

Bình an vui vẻ, vạn sự như ý.

Một tờ giấy nằm bên dưới chiếc hộp, trong hộp là một mặt dây chuyền.

Tay nghề của mặt dây chuyền cũng không tinh xảo, chữ viết trên tấm thiệp cũng không đẹp, nhưng Lăng Duệ biết đây là do Vương Việt vì hắn mà đích thân tự làm.

Lăng Duệ đặt chiếc hộp sang một bên, xoay người ôm Vương Việt càng thêm chặt.

"Tiểu Việt."

Vương Việt hừ một tiếng trong mũi xem như đáp lại.

"Cảm ơn em," Khoé miệng Lăng Duệ cong lên một nụ cười, "Anh thích lắm."

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net