🌸 Chương 13: Thái giám lộng quyền (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 13: Thái giám lộng quyền (8)

Bài hát: Nam hài (Cậu nhóc) - Lương Bác & Curley Cao

Editor: AnGing

Lúc Tĩnh hảo thay đồ xong đi ra ngoài thì thấy cậu thiếu niên đang đứng trong điện, tay nắm chặt, trong miệng cứ lẩm nhẩm cái gì đó, quay người thấy nàng lại giống như thấy ma, mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng hài hước. 

Tĩnh Hảo cảm thấy hơi buồn cười, nhấp miệng nhịn cười.

"Bệ hạ làm sao vậy?"

"Không... Không có gì." 

Hình ảnh mà Minh Tịnh Hàm cố gắng xóa đi lại vô tình hiện về. 

"Lúc này không phải người nói muốn bẩm báo với ta về việc của Lý Thiên Niên sao? Bây giờ nói đi."

Xem vẻ mặt của cậu rất giống như vô cùng quan tâm đến chuyện này. 

Tĩnh Hảo lựa lời nói cho cậu nghe, nhìn dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng của cậu, cô chưa kịp nghĩ đã bật thốt lên. 

 "Tốt nhất là bệ hạ không nên dễ dàng tin tưởng người khác, phòng người thì dễ phòng tâm thì khó."

Hiển nhiên là Minh Tịnh Hàm hơi kinh ngạc. 

 "Với người khác thì ta không như thế..." Cậu nhạy bén bắt được ý của Tĩnh Hảo, sửa miệng. 

 "Ý của Hiền Hiền là, ngay cả ngươi ta cũng không nên tin ư?"

Cậu chắc chắn ngầm kết luận.

"Ta tin tưởng Hiền Hiền, vẫn luôn tin tưởng."

Tĩnh Hảo nhìn vẻ mặt khẳng định của cậu, nghĩ những chuyện mình bất đắc dĩ phải lừa cậu, nhịn không được thở dài. 

"Bệ hạ đừng quá tin tưởng ta, có những chuyện ta cũng sẽ lừa bệ hạ." 

Minh Tịnh Hàm cứng người, vẻ mặt giống như nghe một con thỏ nói rằng hôm nay nó muốn ăn thịt vậy.

Cậu yên lặng nhìn Tĩnh Hảo, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

 "Cho dù Hiền Hiền gạt ta, cũng nhất định không phải là muốn giết ta, ta tin tưởng Hiền Hiền."

Tĩnh Hảo nhất thời cạn lời.

Nàng đã từng chấp hành không ít nhiệm vụ, lúc đối mặt với đối tượng nhiệm vụ không nên có tình cảm thì sẽ theo bản năng thu lại tình cảm của chính mình, tránh cho khỏi liên lụy quá sâu, ảnh hưởng tới sự phán đoán của mình. 

Nhưng đối mặt với thiếu niên mình chăm bẵm từ nhỏ tới lớn này, có lẽ là cậu nhóc Thái Tử vô lo vô nghĩ trước kia khiến cho cô quá hoài niệm, nhiều lúc cô cũng vô thức mềm lòng.

Hy vọng cậu có thể hạnh phúc an khang, hy vọng có thể giúp cậu giảm miễn trắc trở.

Tĩnh Hảo mỉm cười nhìn thiếu niên nhìn mình sững sờ.

 "Lúc trước nô tài sai người chuẩn bị thiện, nghe nói bệ hạ ăn sáng không được ngon miệng, ngài muốn cùng ta ăn điểm tâm không?"

Nửa đêm, người trên hoa lệ long sàng ẩn nhẫn trở mình, trong miệng phun ra vài tiếng rên rỉ,  hỗn loạn mơ hồ không rõ.

Cung nhân canh gác tiến tới trước màn che nhẹ giọng kêu bệ hạ vài tiếng, không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì mới xác nhận động tĩnh vừa rồi là do bệ hạ nói mớ, yên tâm quay lại chỗ.

Hôm sau, vài vị cung nữ phụ trách hầu hạ bệ hạ ngơ ngác đứng ngoài màn, vẻ mặt đưa đám nhìn ánh sáng mặt trời dần dần dâng lên ngoài cửa sổ, đánh giá đã đến thời gian lâm triều, cắn chặt răng chuẩn bị dẫn đầu lại khuyên bệ hạ không biết vì sao còn chưa chịu thức dậy , dư quang liền thấy tiểu thái giám chạy một mạch tiến vào điện.

Trương Hỉ là người của Ngụy công công, đại biểu hơn một nửa thể diện của nàng, trước mặt bệ hạ xem như cũng còn có chút phân lượng nói chuyện, huống chi lúc này một đường từ ngoài điện tiến vào, tất là được Ngụy công công bảo tới khuyên bệ hạ.

Một chúng cung nhân đều nhẹ nhàng thở ra.

"Bệ hạ." 

Trương Hỉ đứng ngoài trướng thở hổn hển nói. 

"Ngụy công công ở ngoài cung làm việc, trong lúc nhất thời không thể phân thân, đặc biệt sai nô tài trở về nghe bệ hạ phân phó, Ngụy công công còn nói, nếu thân thể bệ hạ không khoẻ, vậy nghỉ một ngày lâm triều cũng không quá đáng ngại."

Người trong trướng thấp giọng đáp lại, xem như đồng ý nghỉ triều một ngày.

Không có áp lực vội vã vào triều sớm, cung nhân cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng chờ hai canh giờ sau, trong trướng bệ hạ vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, không thức dậy cũng không cho phép bọn họ triệu thái y, cả đám gấp tới mức xoay quanh.

Lúc trước thì thôi, tới giờ bệ hạ vẫn chưa dùng đồ ăn sáng. 

Sau khi khuyên nhủ lại bị làm lơ, ngay cả Trương Hỉ cũng sốt ruột nóng nảy, nếu là ngày thường, bọn họ dám thì thầm như vậy, bệ hạ ít nhiều cũng sẽ phát hỏa, hôm nay họ cũng lải nhải hơn nửa canh giờ rồi, thế mà bệ hạ vẫn không có một chút động tĩnh, ngoại trừ thi thoảng rên rỉ một chút, cũng không có động tĩnh gì. 

Rốt cuộc không dám đi kéo màn che của bệ hạ, Trương Hỉ vẫn còn cắn răng, việc này cho dù sẽ bị Ngụy công công trách phạt hành sự bất lực, cũng phải chạy đến nói cho Ngụy công công, bằng không mỗi người nói như vậy, nhỡ đâu bệ hạxảy ra chuyện gì...

"Bệ hạ, nô tài sẽ đi tìm Ngụy công công, nếu Ngụy công công biết, nhất định sẽ về gấp vì bệ hạ."

Ít nhất Ngụy công công có thể kéo màn che của bệ hạ ra.

Chân trước vừa bước ra khỏi cửa, màn che vốn im ắng lại đột nhiên bị kéo ra, không biết vì sao bệ hạ giận đỏ mặt chui nửa người ra ngoài, rống lên một tiếng.

"Đứng lại!"

Trương Hỉ ngoan ngoãn dừng lại bước chân.

Minh Tịnh Hàm nhìn xung quanh một vòng, càng nóng giận.  

"Các ngươi đều cút cho trẫm, mình Trương Hỉ ở lại."

Đám người rút sạch.

Trương Hỉ dùng khuôn mặt tươi cười đi lên, nịnh nọt gọi bệ hạ, cơ trí nhìn sắc mặt để nói chuyện. 

"Bệ hạ không cần lo lắng tới nhóm nô tài chết bầm, nếu không phải sợ Ngụy công công lo lắng cho bệ hạ, sáng sớm nô tài sẽ phải đi kêu Ngụy công công tới..."

"Được rồi, câm miệng." 

Minh Tịnh Hàm bực bội mở màn che, vừa cử động đã đụng phải chỗ ướt ướt kia, nháy mắt biến sắc.

Hơn nữa chẳng những dưới thân có, ngay cả giữa hai chân đều có cái cảm giác khó chịu này, khiến cho lúc đó cậu tức giận tới mức suýt nữa ném bay gối đầu. 

Không phải cậu chưa từng trải qua tình huống này, năm ngoái có một cung nữ muốn bò lên giường cậu, lén bôi thuốc vào chăn của cậu, nửa đêm bò lên giường, cúi đầu tính làm chuyện đó khiến cậu sợ tới mức bừng tỉnh đạp người ta xuống, động tĩnh quá lớn, toàn bộ người trong điện đều vọt vào, ai cũng nhìn thấy hiện trường hỗn độn của cậu. 

Cố tình cung nữ kia còn dập đầu xin tha phía dưới, thề rằng nàng ta tuyệt đối không đụng tới một sợi lông của mình.

Tới bây giờ cậu vẫn không thể quên được ánh mắt lúc đó của Hiền Hiền, khiếp sợ, chần chờ bên trong còn có sự trấn an, rồi lại xấu hổ không tìm được lời nói.

Hồi ức đó, cậu tuyệt đối không muốn có thêm lần nữa.

Nhưng tình huống trước mắt, không có khả năng cậu vẫn luôn tránh trên giường, chờ lúc nào đó tìm nơi tự nhiên đi hóng gió.

Minh Tịnh Hàm hung tợn đạp chăn, muốn đá bay phiền não trước mắt.

"Ngươi nghe kĩ cho ta, lát nữa cho dù thấy cái gì, cũng không được nói cho bất kỳ ai, nếu có ai biết, trẫm chém đầu ngươi." 

Trương Hỉ lập tức rụt hạ cổ, thử dò hỏi.

 "Ngay cả Ngụy công công cũng không thể nói?"

Bệ hạ dò ra từ màn che nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một giống như muốn rớt một miếng thịt của hắn.

"Đặc biệt không thể để nàng biết."

Chuyện mà ngay cả Ngụy công công cũng không thể nói, đây là chuyện lớn thế nào?

Trương Hỉ vừa nghĩ, một bên theo phân phó của bệ hạ nhìn qua, sau khi thấy dấu vết trên giường thì hoàn toàn choáng váng.

Bệ hạ, là đang khoe bản thân hoàn chỉnh?

Không cho nói cho Ngụy công công, là không muốn để Ngụy công công cảm thấy tự ti?

Bệ hạ thật tri kỷ.

Trương Hỉ âm thầm cảm thán, lại không đề phòng chân rồng bệ hạ đột nhiên vươn tới hung hăng đạp hắn một cái, trực tiếp làm đầu của hắn đập vào đuôi giường có khắc hoa văn.

"Nếu người dám nói việc này ra ngoài, trẫm diệt cả nhà ngươi!"

Chân Trương Hỉ lập tức mềm nhũn quỳ trên mặt đất, trong lòng run sợ không dám nhìn nhiều, trong miệng lại theo thói quen mà xin tha, "Nô tài không dám, nô tài chỉ là, chỉ là..."

Hắn "chỉ là" nửa ngày, rốt cuộc không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, đang nghĩ ngợi xem nên nói gì để thoát tội, bệ hạ ngồi ở trên giường lại bực bội đá chăn xuống, "Được rồi, nhiều lời như vậy làm gì."

Minh Tịnh Hàm lại nhìn trên giường, suy nghĩ về người có thể hỏi vấn đề này, loại trừ Hiền Hiền, tựa hồ cũng chỉ có thái giám còn tính cơ trí trước mắt này còn tính cơ linh thái giám.

Vì thế, bệ hạ trong lòng vạn phần khó xử lắp bắp hỏi xảy ra vấn đề.

 "Ngươi nói, trẫm có phải sinh bệnh hay không? Lần trước bị người dùng dược thì không nói, lần này... Có phải trẫm nên tìm thái y hay không?"

Trương Hỉ dùng sức khép lại cái miệng đang mở to của mình , bệ hạ cho rằng mình bị bệnh? Hình như cũng đúng, Thái Hậu vẫn luôn ở Từ An Cung không lộ mặt, chuyện trong nội cung được Ngụy công công dốc sức quản, sợ là cả Ngụy công công cũng đã quên, mà sau chuyện xảy ra với bệ hạ vào năm ngoái, bệ hạ vẫn luôn bài xích việc này, ngay cả cung nhân tới dạy bảo cũng bị đuổi ra ngoài, các cũng nữ càng không dám ho he gì. 

Cho nên, bệ hạ là...

Cảm giác đột nhiên thân thiết hơn với bệ hạ, hắn vui mừng tới mức nói lắp, lôi thoại bản của các cung nữ thái giám khác ra nghiên cứu để thu hoạch tới tri thức, để báo cho bệ hạ, cuối cùng tổng kết một câu.

"Bệ hạ chuyện như thế này, hầu hết đều do mơ thấy cái gì, bệ hạ nghĩ lại xem đêm qua đã mơ thấy gì?"

Đêm qua mơ thấy gì?

Minh Tịnh Hàm nhíu mi nhớ lại cảnh trong mơ, tựa hồ, hình như là quay lại ban ngày khi đẩy ra của phòng Hiền Hiền, nhưng Hiền Hiền không có ném muỗng gỗ vào cậu, cậu đi thẳng tới, ôm eo Hiền Hiền nhấc ra khỏi thau tắm, sau đó...

Trương Hỉ nhìn bệ hạ suy tư, đang định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bệ hạ đỏ bừng mặt, lại đá hắn một chân, mạnh tới mức hắn lăn mấy vòng trên mặt đất. 

"Nói hươu nói vượn, nói bậy, ăn nói bừa bãi, ngươi... Ngươi quả thực chính là tội khi quân!"

Tĩnh Hảo xử lý một đống sự vụ ngoài cung, lại tận mắt nhìn người đó bị đưa ra khỏi kinh đô, khi hồi cung đã tới giờ dùng bữa tối, nàng suy nghĩ tói chuyện sáng nay Trương Hỉ vội vã đi tìm nàng, sai người nâng kiệu đi đến trước Trường Minh điện.

Trương Hỉ ra  đón nàng, trên mặt nở một nụ cười khó xử.

 "Ngụy công công, hôm nay bệ hạ mệt mỏi, đã đi nghỉ sớm, nhay là ngài cũng đi về trước nghỉ tạm?"

Tĩnh Hảo nhìn tiểu thái giám bưng đồ ăn đứng ở trong điện , lại nhìn thấy nụ cưỡng của Trương Hỉ, gật đầu xoay người trở về.

Mười mấy năm qua, lần đầu tiên nàng bị Minh Tịnh Hàm bắt đứng ngoài cửa.

Xảy ra vấn đề ở đâu? Là do chuyện hôm qua, nhưng sau đó nàng đã thử rồi, căn bản Minh Tịnh Hàm không nhận ra được bất luận chuyện gì không đúng, mà năm đó những người biết Ngụy Hiền và Doanh Nhi, mấy năm trước cũng đã bị nàng tống cổ ra cung, sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Cho nên, nếu không phải là dophát hiện thân phận của nàng, bệ hạ đây là... giận dỗi với nàng?

Nàng xoa nhẹ huyệt Thái Dương đau nhức, lúc nhắm mắt đột nhiên ngã về phía sau một bước, khiến cho mấy tên thái giám đi theo phía sau sợ tới mức vội vàng duỗi tay đỡ nàng, sau khi đỡ ổn lại vội vàng buông lỏng tay.

"Dạo này cơ thể của công công càng ngày càng xấu, vẫn nên mời thái y xem đi."

Tĩnh Hảo xua tay, thân thể của nàng, lúc trước trung tâm hệ thống đã cảnh báo, nhiều năm chịu ám sát hạ độc và làm việc ngày đêm sinh bệnh, rễ đã suy tàn, thỉnh thái y cũng chỉ khiến cho mọi việc bị bóc trền, không có tác dụng gì.

Cho nên giờ nàng mới vội vã giải quyết hết mọi chuyện.

Rốt cuộc, năm đó là nàng chính miệng đáp ứng hạt đậu nhỏ.

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net