🌸 Chương 14: Thái giám lộng quyền (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 14: Thái giám lộng quyền (9)

Bài hát: Hoạ tình - Diêu Bối Na

Editor: AnGing

"Bệ hạ, bệ hạ xin hãy nghe lão thần một lời, Ngụy Hiền ỷ vào bệ hạ mà dẫm đạp hoàng quyền giẫm đạp, nàng ra lệnh các nơi xây dựng công trình vì nàng, xây dựng rầm rộ, đến nay đã khiến hàng trăm dân công mệt chết, dân sinh các nơi lầm than, bá tánh Nguyên Châu không muốn lao dịch, lẩn trốn đến Tế Châu, nếu bệ hạ vẫn không có động tĩnh, làm mất lòng người dân, xã tắc khó an, bệ hạ."

Minh Tịnh Hàm nhìn Lại bộ thượng thư quỳ gối trước điện khóc một phen nước mũi tèm lem, lại thấy nhị hoàng thúc cũng đang lau nước mắt, nhíu mi âm trầm hạ giọng điệu.

"Vậy chư vị cảm thấy nên hành sự như thế nào?"

Đã hơn nửa tháng, rốt cuộc nghe thấy bệ hạ sửa lại lời, ngay cả giọng điệu mưa gió sắp đến của bệ hạ cũng không xuất hiện, Lại bộ thượng thư dẫn đầu nói ra quan điểm của mình ngay lập tức

"Lão thần cho rằng, bệ hạ năm nay đã mười bảy, đã đến tuổi đại hôn, chỉ cần bệ hạ đại hôn, lại đoạt lại quyền từ trong tay gian thần, nhất định sẽ khiến xã tắc an..."

Từ sau sinh nhật mười bảy tuổi của cậu tới nay, đám đại thần hễ cong lưng là lại dẫn đề tài đến việc hôn sự của cậu, ai cũng đặt ánh mặt lên bảo tọa Hoàng Hậu, cũng không nhìn lại xem, bằng vào suy nghĩ dung tục của bọn họ sao cậu có thể gật đầu nghênh người đến bên gối.

"Nếu để Thạch đại nhân nói tiếp, có phải sẽ khen Thạch đại tiểu thư hiện huệ đoan trang,ôn nhu hiền thục tới cỡ nào, xứng làm mẫu nghi thiên hạ có đúng hay không?"

Người từ trắc điện chậm rãi bước vào nhanh chóng ngắt lời của Lại bộ thượng thư, bước lên chín tầng cầu thang trực tiếp đứng cạnh long ỷ, đôi môi đỏ tươi điểm xuyết lên gương mặt tái nhợt trông càng thêm yêu dị, nhìn giống như là thái giám chết bầm đang kéo dài hơi tàn.

"Cũng may ta tới kịp, ngắt lời Thạch đại nhân, nếu không cái mũ tội khi quân đội lên, đồ trên cổ Thạch đại nhân, chỉ sợ cũng khó bảo đảm."

Tĩnh Hảo cong môi nói, ý bảo tiểu thái giám bên cạnh bưng hộp đưa cho Lại bộ thượng thư.

"Ta vừa mời trở về từ ngoài thành, đúng lúc gặp Thạch đại tiểu thư mang theo tay nải hốt hoảng rời đi, thời gian hấp tấp, nàng cũng chỉ cho đưa cho ta một bức thư, nhờ ta trình cho Thạch đại nhân, cũng cầu tình thay cho nàng trước mặt bệ hạ, thả nàng và tình lang một con đường sống."

Lại bộ thượng thư run tay đọc xong bức thư, lại thấy ánh mắt trào phúng từ bốn phương tám hướng, lập tức muốn duỗi tay xé chứng cứ duy nhất, hết thảy cùng lắm chỉ là cái thái giám chết bầm kia tự mình nói bậy.

"Thạch đại nhân đừng xé vội, ta còn muốn hỏi, nguyên châu thứ sử là cháu trai ruột của Thạch đại nhân, tốt xấu cũng là người có học, đọc đủ thứ thi thư, vì sao lại làm ra hành động đuổi bình dân đi, thư của vạn dân đều được trình tới rồi Tư Lễ Giám án, Thạch đại nhân định giải thích như thế nào cho tốt đây?"

Gương mặt Lại bộ thượng thư tái nhợt trong khoảnh khắc, chuyện này cùng lắm mới phát sinh được mấy ngày, vốn dĩ còn đang định vu oan lên đầu tên thái giám chết bầm kia, vì sao hắn lại biết sớm hơn một bước? Ngay cả thư của dân cũng lấy được?

Ông ta cắn chặt răng, quay đầu nhìn vài vị đại nhân cũng muốn đưa nữ nhi của mình vào cung, lại đều chỉ nhìn thấy màu quan mũ, ngay cả Lễ Bộ Thượng Thư ngày thường có giao tình tốt nhất với ông ta cũng chỉ lén liếc ông một cái.

—— không phát hiện tên kia còn ở bên trên sao? Ta giờ cũng chỉ có thể bo bo giữ mình.

Có tấm gương Lại bộ thượng thư bị lôi ra chửi, các vị đại thần đều cúi đầu, khi tuyên bố bãi triều trộm nhẹ thở ra.

Còn may tên kia cũng không phải loại cái gì cũng truy cứu.

Vốn dĩ cho rằng có thể nhân cơ hội nàng ta đang xa cách với bệ hạ chặn ngang mấy đao, nhưng nỗ lực lâu như vậy, đao còn chưa cắm được, bản thân đã bị dọa cho sợ chết khiếp. 

Vẫn là bo bo giữ mình tốt nhất.

Minh Tịnh Hàm vội vàng ra ngoài cửa điện, lại đuổi sát vài bước, nhìn người phía ngay cả bước chân cũng không dừng lại, rốt cuộc nhịn không được thét giận một câu.

"Ngụy Hiền, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Cậu sải bước vội vã đi tới trước mặt nàng, đứng yên rồi lại không tìm ra lời nào để nói, những câu nói nghĩ sẵn trong đầu lúc ở Trường Minh điện giao đấu cũng quên hết.

Tĩnh Hảo im lặng đẩy người bên cạnh mình ra, áp lại cơn ngứa họng, đứng thẳng thân thể.

"Bệ hạ có việc muốn phân phó nô tài sao? Nếu như không có việc gì, nô tài phải về Tư Lễ Giám. Lễ tế trời của bệ hạ sắp tới rồi, ngự giá ra cung, có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị."

"Tư Lễ Giám, chuẩn bị."

Minh Tịnh Hàm lặp lại lời nói của nàng, quả thật muốn giật rách cổ áo của người đứng trước mặt mình.  

"Hiện tại những chuyện này quan trọng hơn việc nói chuyện với ta phải không? Ngụy Hiền lúc trước người không giống thế này."

"Đúng thật là trước kia nô tài không như thế này." 

Tĩnh Hảo chỉ cảm thấy người trước mắt mình đang phản nghịch tuổi dậy thì muộn, bắt đầu từ cuối mùa xuân năm trước tới đầu mùa xuân năm nay, lúc nàng tới không nhìn thấy chiếc ghế mà mình hay bày ở đó đâu cả, khiến cho người trong triều đình nghĩ rằng vận số nàng đã tận, luôn luôn chèn ép nàng, nhưng sau một thời gian dài lại chạy tới trước mặt nàng, chỉ trích nàng một trận.  hồi.

Trước kia có lẽ nàng còn có tinh lực để ứng phó với chuyện này, nhưng giờ đây, thật sự nàng không ứng phó nổi nữa. 

"Không phải trước kia bệ hạ cũng tránh mặt không gặp nô tài hay sao? Nô tài vì không chọc bệ hạ phiền lòng, chỉ có thể thức thời mà tránh bệ hạ."

"Ta không tránh ngươi!"

Minh Tịnh Hàm nhanh chóng ngắt lời nàng, sau khi nói xong lại càng cảm thấy chột dạ.

"Ta chỉ là, ta chỉ là... Có chút vấn đề, muốn yên lặng suy nghĩ một chút, thật sự không phải vì không muốn gặp ngươi."

Tĩnh Hảo thấp giọng ho, nuốt vị ngọt tanh trong cổ họng xuống.

"Nếu bệ hạ muốn yên lặng, vậy nô tài liền cáo lui trước."

Nàng vòng qua người chắn ở phía trước,  bước chân nhanh như đang tránh hồng thủy mãnh thú.

"Ngụy Hiền!"

Người phía sau la lên một tiếng, giọng nói cao vút run rẩy.

"Trước kia người không phải như thế này, người nói người sẽ không thay đổi, trước kia ta vẫn luôn tin tưởng ngươi, nhưng cuối cùng ngươi vẫn thay đổi, ngươi cũng giống như bọn họ!"

"Bệ hạ."

Rốt cuộc Tĩnh Hảo vẫn quay lại, nhìn người đứng ở tại chỗ, lẻ loi như một đứa trẻ bị vứt bỏ.  

"Nô tài không có khả năng luôn đứng tại chỗ để bệ hạ ỷ lại, bệ hạ có thể tự mình làm được rất tốt, huống chi."

Nàng đột nhiên cười một cái, mềm nhẹ đến như là gió xuân sắp bị thổi tan.

"Nô tài đã nói rồi, bệ hạ không nên hoàn toàn tin tưởng ta."

"Bệ hạ không nên hoàn toàn tin tưởng ta."

Lời nói vẫn luôn văng vẳng bên tai, rốt cuộc Minh Tịnh Hàm nhịn không nổi ngồi dậy, kêu cung nhân đang chờ ngoài điện tiến vào hầu hạ thay quần áo.

Thu thập xong gọi người truyền thiện, người đầu tiên bước vào là Trương Hỉ với gương mặt tươi cười quá mức nịnh nọt khom người tiến vào, trong tay còn bưng chiếc chén ngọc phôi hơi mỏng lớn bằng bàn tay, đánh bạo đưa đến trước mặt cậu.

"Sớm nay Ngụy công công tự mình chuẩn bị canh đào hoa cho bệ hạ, nối là hôm qua không đúng, đã nói sai trước mặt bệ hạ rồi." 

Minh Tịnh Hàm hừ một tiếng, đang định duỗi tay cầm chén kia, tiểu thái giám bên cạnh tay mắt lanh lẹ bưng qua đi, mắt nhìn thấy sắp đưa vào trong miệng.

Từ sau khi bệ hạ liên tiếp bị hạ độc trong đồ ăn, đồ được đưa đến Trường Minh điện, trước khi bệ hạ ăn sẽ có người thử độc, dùng đồ ăn trong cùng một chén, tránh việc hạ độc trong chén bát. 

Tiểu thái giám đang định múc cái muỗng, cái chén trong tay đã bị người đoạt trở về, bệ hạ che chở chén giận trừng mắt hắn, Hỉ công công đứng bên cạnh cũng bất ngờ.

"Đồ không có mắt, chén canh này là Ngụy công công tự mình vào bếp đưa tới, có ai hạ được độc vào, nào được đến phiên ngươi duỗi tay!"

Minh Tịnh Hàm trừng mắt nhìn tiểu thái giám không ngừng dập đầu xin tha, sau khi bảo Trương Hỉ đem người dẫn đi, một mình bưng chén ăn sạch sẽ.

Ngoại trừ món tố gà ngày xưa, Hiền Hiền làm thứ gì cho cậu đều có thể đếm được trên một bàn tay, lần này vì xin lỗi có thể tự mình xuống bếp, thành ý xem như được.

Vậy cậu đành phải đại nhân đại lượng tha thứ cho nàng vậy.

Thời gian lâm triều, các đại thần đều ở điện trước đợi tới canh ba, đại thái giám Ngụy công công mặc bào phục màu xanh lá đậm mới từ trong điện chậm rãi đi đến, không nhìn rõ sắc mặt nàng.

"Bệ hạ đột nhiễm bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi, hôm nay không lên triều. Thái y nói muốn bệ hạ tĩnh dưỡng, ngày mai tế thiên, để ta sẽ thay bệ hạ đi ra ngoài, chư vị đại thần trở về chuẩn bị một chút."

Tĩnh Hảo nói xong, cũng không đợi các đại thần nói thêm câu nào, lập tức trở về Trường Minh điện, bị các cung nữ trong điện hốt hoảng trốn tránh đâm vào lòng, chiếc chén bạch sứ bị rớt xuống chân.

Nàng phất tay bảo cung nữ đang không biết làm sao đi ra ngoài, một mình bước đến trước long sàng, đối diện với tầm mắt như dao nhọn của người trên giường, cố tình bên trong dao nhỏ lại ẩn chứa niềm mong mỏi nhỏ bé, như người trong sa mạc trân trọng mà ôm những giọt nước cuối cùng của mình.

"Ngụy Hiền, nói cho ta, người hạ độc trong chén canh không phải ngươi."

Tĩnh Hảo ngồi bên mép giường, năm đó sau khi hạt đậu nhỏ dần dần trưởng thành thành một cậu thiếu niên, lần đầu tiên chủ động nắm lấy tay cậu, trái lại bây giờ tay nàng có ủ như thế nào cũng không ấm, đầu ngón tay cảm nhận được độ ấm giống như sinh mạng của người trước mắt, ngọn lửa bỗng chốc cháy lên, khó có thể dập tắt.

Nàng cười với người trên giường một cái, nắm chặt bàn tay không dãy dụa đến khác thường này.

"Là ta bỏ thuốc vào canh, nhưng đó không phải độc, nhiều nhất chỉ khiến cho bệ hạ nằm trên giường mấy ngày, không có gì đáng ngại với thân thể."

"Khác nhau chỗ nào."

Minh Tịnh Hàm dùng sức tránh tay, dễ như trở bàn tay mà liền tránh khỏi bàn tay nàng, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười trào phúng.

"Mục đích của người là vì ngày lễ tế trời ngày mai? Ngươi muốn đi thay ta?"

Giọng điệu của cậu chắc chắn.

"Bệ hạ đã đoán được, vậy nô tài cũng không nhiều lời nữa."

Tĩnh Hảo đứng lên, nhìn xuống chàng thiếu niên nằm trên giường đang nghiến răng nghiến lợi, ngay cả mặt cũng bắt đầu đỏ lên, đột nhiên liền khom lưng duỗi tay sờ tóc của cậu, cảm giác mềm mại giống như đúc với năm ấy. 

"Nô tài đã sớm bảo bệ hạ không cần tin tưởng ta, nhưng bệ hạ cố tình không nghe."

Cứ như vậy dễ dàng ỷ lại lại biết nhớ ơn, thật sợ lúc sau chỉ cần có người đến đối tốt với cậu một chút, là có thể dễ như trở bàn tay lừa cậu.

Càng nhìn càng có chút luyến tiếc, Tĩnh Hảo ngồi dậy, nhấc chân đi ra ngoài.

Động tác của nàng dứt khoát và quyết tuyệt, đột nhiên khiến cho người cảm thấy trước mắt không phải sinh ly chính là tử biệt.

"Ngụy Hiền!"

Người trên giường nghẹn ngào gọi to tên nàng.

"Bây giờ người quay lại, giải độc cho ta, đại điển tế trời ta có thể cho ngươi đi."

Trong thanh âm của thiếu niên mang theo tiếng khóc nức nở.

"Hiền Hiền, ngươi đang tức giận ta gần đây đối với ngươi không tốt đúng không? Sau này ta sẽ không bao giờ như vậy nữa, ngươi đừng làm ta sợ được không? Về sau ta sẽ chống lưng cho ngươi, không bao giờ để ngươi phải nhìn sắc mặt người khác nữa."

"Hiền Hiền, ta có thể coi như hết thảy đều chưa từng phát sinh, ta có thể nghe lời ngươi nói giống ông ta từng nghe lời hoàng tổ mẫu, ngươi trở về được không?"

Tĩnh Hảo thở sâu, kìm nén nước mắt, lời đến khoé miệng, càng thêm quyết tuyệt.

"Không được"

Đều nói không nên lời.

Nàng sợ một khi mở miệng sẽ bật khóc, cũng sợ khi mở miệng sẽ sửa lại đáp án.

Bước chân chỉ có thể đi nhanh hơn, cơ hồ là chạy trối chết.

P/s: Tĩnh Hảo là mái ấm duy nhất của Minh Tịnh Hàm. Không biết sau khi cô ấy rời khỏi hoàng đế bệ hạ của chúng ta sẽ đau lòng tới mức nào. Buồn quá trời. :<

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net