🌸 Chương 15: Thái giám lộng quyền (xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸Chương 15: Thái giám lộng quyền (xong)

Bài hát: Cố mộng - Song Sênh

Editor: AnGing

Minh Tịnh Hàm nằm trên giường ba ngày, từ lúc bắt đầu thương tâm thất vọng đến dần dần trở nên tàn nhẫn quả quyết, cậu dùng thời gian ba ngày hoàn toàn hạ quyết tâm: Sẽ không còn lưu luyến bất kỳ tình cảm gì với nàng nữa, chờ sau khi Ngụy Hiền quay trở về, cho dù phải dùng tới phương pháp gì, cậu nhất định vây người ở Trường Minh điện.

Cậu phải giữ lại nàng, càng không thể không có nàng. 

Đến ngày thứ tư, tay chân rốt cuộc khôi phục sức lực, cậu đang tính toán trong cung có bao nhiêu người thật sự là người của mình, Trương Hỉ đã vội vã tiến vào, nói là Hình bộ thượng thư lưu thủ ở kinh đô có việc gấp cầu kiến ở ngự thư phòng.

Minh Tịnh Hàm đi vào ngự thư phòng, nhìn Hình bộ thượng thư mặt phiếm sắc hồng thì chú ý tới người đi theo phía sau ông ta, tuy rằng chưa chính thức gặp qua vài lần, nhưng nhờ những đại thần kiên trì không ngừng mà ở bên tai nhắc với mình mãi, cậu liếc mắt một cái đã nhận ra người kia không giống như gã sai vặt.

"Lý Thiên Niên?"

Nửa canh giờ sau, Lý Thiên Niên cẩn thận kể lại quá trình gặp phải sơn phỉ trên đường hồi kinh, gian nan mà bảo vệ một cái mạng, lại chật vật trốn tránh ở bên ngoài gần một năm, mới tìm thấy cơ hội vào kinh có thể gặp mặt thánh nhan, cuối cùng quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.

"Bệ hạ, trước khi lão thần hôn mê chính tai nghe thấy đám sơn phỉ kia nói bọn họ phụng mệnh Ngụy công công đuổi tận giết tuyệt một nhà lão thần, lão thần may mắn tránh thoát một mạng, nhưng con cái cùng phu nhân lại bỏ mạng trong tay kẻ cướp, lão thần trung tâm vì nước, tại sao lại có kết cục như thế? Thỉnh bệ hạ vì làm chủ cho lão thần!"

Minh Tịnh Hàm vỗ bàn, trực tiếp đứng dậy từ long ỷ.

"Người đâu, phái người đi Minh Sơn, lập tức đem Ngụy Hiền mang về chỗ trẫm."

Cậu vẫn không tin Hiền Hiền sẽ phái người đi giết Lý Thiên Niên, cho dù nàng thật sự phái người đi, vậy cũng là co Lý Thiên Niên đáng chết.

Cậu chỉ cảm thấy, đây là lý do không thể tốt hơn để bắt người cậu  muốn gặp về.

Thị vệ tuân lệnh đang muốn lui ra, cậu lại nghĩ đại điển tế trời còn chưa kết thúc, lúc này nói không chừng Hiền Hiền sẽ không chịu trở về, vội vàng lại bổ sung thêm một câu.

"Nếu Ngụy Hiền phản kháng, không tiếc hết thảy đại giới cũng muốn mang người hoàn chỉnh trở về."

Lấy bản lĩnh của Hiền Hiền bản lĩnh, nếu nàng là không nghĩ trở về, đám thị vệ này khẳng định phải thiệt hại hơn phân nửa.

Ngụy Hiền đi tế thiên mang đi hơn phân nửa thần thuộc, những người lưu thủ ở kinh đều nhịn không được ngo ngoe rục rịch, Ngụy Hiền dám thay thiên tử tế trời, lòng muông dạ thú đã rõ như ban ngày, nếu là bọn họ thừa cơ người không có kinh đô phụ tá bệ hạ đoạt lại triều chính, vậy về sau sẽ có thể là trọng thần.

Chúng đại thần cân nhắc trong lòng mấy ngày, nghe thấy Hình bộ thượng thư vào cung mà bệ hạ lại tự mình tiếp kiến, sau khi gặp lập tức liền hạ chỉ tróc nã Ngụy Hiền hồi cung, bắt đầu ngồi không được, vội vàng thay đổi quan phục đuổi vào cung.

Trong ngự thư phòng một đám la hét ầm ĩ, trên long ỷ bệ hạ không biết đang xuất thần nghĩ điều gì, các đại thần phía dưới mồm năm miệng mười mà bày ra chứng cứ phạm tội của Ngụy Hiền, thề muốn nắm lấy thời cơ để đẩy nàng vào chỗ chết.

Chính vào lúc đang la hét ầm ĩ, ngoài điện đột nhiên nổi lên động tĩnh lớn hơn, Hỉ công công cơ trí đi ra ngoài nhìn, mang về một tiểu thái giám đĩnh bạt, trong tay còn nắm lệnh bài Tư Lễ Giám Ngụy công công đặc chế  thân tín đeo bên eo.

"Thôi Du? Ngươi là trưởng tử Thôi Du của Thôi thế huynh gia?"

Dương đại học sĩ đứng một bên liếc mắt một cái đã nhận ra tiểu thái giám trông rất quen mắt kia, vài vị đại thần phản ứng lại nhìn kỹ, cũng nhận ra, Thôi đại công tử danh mãn kinh đô năm đó, là hoá trang, hay là đã đầu nhập làm thủ hạ của tên thái giám chết bầm kia?

"Không đúng, năm đó Thôi thế huynh bị chém đầu, Thôi gia những người khác đều bị lưu đày, sao có thể còn có lưu tại kinh đô?"

"Thảo dân đích xác chưa từng lưu tại kinh đô."

Thôi Du dường như không nhìn thấy phản ứng của những người khác, lập tức hành lễ với bệ hạ trên ngự tòa.

"Thảo dân tới kinh đô, là để báo thù cho muội."

Cậu chuyển tầm mắt nhìn về phía Lý Thiên Niên bên cạnh.

"Lý đại nhân diễn một vở kịch thật lớn, đáng tiếc ngài lại đã quên danh sách lưu truyền bên ngoài kia, lệnh phu nhân lén chào hàng dân nữ, lệnh công tử háo sắc tàn hại mạng người, Lý đại nhân chắc chắn rằng không ai sẽ tìm ngươi tính sổ sao?"

Chúng đại thần vây quanh một mảnh ồ lên.

"Bệ hạ."

Thôi Du lại đưa tầm mắt quay lại trên ngự tòa.

"Hôm nay thảo dân tự tiện xông vào ngự thư phòng, chính là hy vọng bệ hạ có thể cho hai trăm hai mươi mốt hộ bá tánh có con gái bị thất thân ở Hồ Châu làm chủ, ngày đó khi Lý đại nhân rời đi Hồ Châu, theo như lời rằng bá tánh đường ngõ đưa tiễn, kỳ thật chính là những người tới năn nỉ ông ta có thể phái người đi tìm những thiếu nữ bị mất tích đó, mà Lý đại nhân vì chiến tích, hối lộ nhân viên tùy tùng, tự sửa lại lý do thoái thác, nếu không phải tộc muội ở Lý phủ trong nhà thảo dân mất tích, tộc lão gửi gắm thảo dân đi tra rõ việc này, hành vi phạm tội của Lý đại nhâ đã có thể chìm vào bóng đêm."

Minh Tịnh Hàm trầm ngâm.

"Cho nên, chuyện phái sơn tặc chặn giết Lý Thiên Niên lúc trước, kỳ thật cũng là do ngươi làm?"

Thôi Du khom người nhận.

"Chỉ là trong tay thảo dân không có bất kỳ người nào để dùng, vì thế đã báo việc này cho Ngụy công công, cầu Ngụy công công ra mặt chu toàn."

"Nói bậy!"

Lý Thiên Niên nhảy bổ ra.

"Bệ hạ, người này nhất định đã bị Ngụy Hiền sai sử, cố ý bôi nhọ thần, năm đó Thôi gia chưa bị thôi di liên lụy, chắc chắn đã lén lút cấu kết với Ngụy Hiền..."

"Thảo dân không hề cấu kết với Ngụy công công."

Thôi Du giương giọng ngắt lời ông ta.

"Nếu chư vị không tin, gia phụ ở Tế Châu ó thể tới làm chứng cho thảo dân, bá tánh Tế Châu và Hồ Châu cũng có thể làm chứng cho thảo dân."

"Gia phụ?"

Dương đại học sĩ run run.

"Thôi thế huynh vẫn chưa chết?"

"Khiến Dương đại học sĩ thất vọng rồi, gia phụ đích xác chưa chết."

Thôi Du nhìn những vẻ mặt khác nhau của chư vị đại thần, đúng thật không biết nên khóc hay cười, hoá ra cẩm tú phồn hoa mà cậu từng hưởng thụ, bên trong lại chứa đầy sự bất kham dơ bẩn, có thể đem tội đẩy cho người khác, bản thân thì quang minh chính đại.

"Bệ hạ, không những gia phụ không có việc gì, ngay cả hoàng tân Hoàng đại nhân cũng không có việc gì, mà những chuyện Ngụy công công đã làm, kỳ thật bên trong đều có nội tình...."

Cậu chậm rãi vạch trần bí mật nhiều năm cất giấu, tựa như theo lời phụ thân, cho dù bản thân Ngụy công công không màng bêu danh, nhưng thứ nên là của nàng, cũng tuyệt đối không thể bị một đám ăn thịt cướp đi.

Trong ngự thư phòng nhất thời không một tiếng động, vài vị đại thần há miệng thở dốc, rồi lại nói không ra lời, đang nghĩ xem bây giờ có nên khen ngợi Ngụy công công một chút hay không, ngoài điện lại truyền đến ầm ĩ, thị vệ trưởng buổi sáng lĩnh mệnh mà đi vẻ mặt trắng xanh quỳ gối ở trước điện, bàn tay nắm bội kiếm phát run.

"Bệ hạ, thần... Thần mang thi thể Ngụy công công về."

Trong điện nháy mắt đình trệ.

Vài vị đại thần theo bản năng nhìn vẻ mặt của bệ hạ, sau khi thoáng nhìn, vội vàng cúi đầu.

Minh Tịnh Hàm không biết mình trở lại Trường Minh điện như thế nào, sau khi cậu nghe câu nói kia đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể nghe thấy bên tai có tiếng nói chuyện. 

"Thần tới Minh Sơn, vốn bị mấy người cung nhân ngăn cản, nhưng sau khi truyền lời vào, Ngụy công công bước ra, là vài vị cung nhân đỏ mắt đỡ nàng xuống xe ngựa, lúc ấy thần vẫn chưa nghĩ nhiều... Dọc đường không nghe thấy động tĩnh gì trong xe, thần nhớ tới phân phó của bệ hạ, sai người lên đường thật nhanh, giục xe ngựa đi nhanh chút... Bệ hạ, dưới chân có cầu thang, ngài cẩn thận chút...lúc tới cửa cung muốn kiểm tra, mới phát hiện Ngụy công công đã, đã... mấy cung nhân kiên trì cưỡi ngựa đi theo xông tới liền khóc rống, nói rằng đêm qua Ngụy công công đã bị đâm, vốn dĩ thái y cũng nói không cứu được, nhưng Ngụy công công vẫn tỉnh, nghe thấy lời truyền vào càng kiên trì muốn ra, nói muốn gặp bệ hạ lần cuối... Bọn họ ngăn cản không được, Ngụy công công lại nghiêm cấm bọn họ nói ra chuyện đêm qua, không yên tâm cũng chỉ có thể đi theo, ai ngờ... Bọn họ còn nói, kể từ năm ngoái thân thể của Ngụy công công đã càng ngày càng kém, nhưng vẫn không chịu thỉnh thái y, hình như không muốn kinh động bệ hạ..."

Ai ngờ ngay cả nhìn mặt lần cuối cũng không được.

Là cậu bức tử Hiền Hiền, cậu vì mong muốn của bản thân, khiến cho Hiền Hiền bị trọng thương chết trên đường về.

Lúc ở trên xe ngựa Hiền Hiền đã nghĩ  gì? Có phải nghĩ rằng cậu vẫn luôn luôn tùy hứng càn quấy, chưa từng gánh trách nhiệm của một đế vương? Cậu vẫn luôn ỷ lại vào nàng, ngay cả thân thể của nàng càng ngày càng kém cũng không biết, thậm chí còn giận dỗi với nàng, để cho một đám người nhân cơ hội tìm nàng gây phiền toái... Mà nàng không nói bất cứ một điều gì cả, yên lặng hy sinh vì cậu. 

Đừng tin tưởng ta.

Hiền Hiền, ngươi nói  đừng tin, là ý này sao? 

Xác của Ngụy Hiền vốn dĩ không nên mang tiến cung, nhưng thân phận của nàng đặc thù, Trương Hỉ cắn răng, sai người đem xác chết mang vào trong tiểu viện tử sau Trường Minh điện, đặt ở trên giường nàng.

Minh Tịnh Hàm đi từ trong sân vào, mấy người cung nhân đứng ngoài cung kính hành lễ với cậu, giọng nói nghẹn ngào, cậu đứng trước cửa đẩy ra cánh tay Trương Hỉ đang đỡ mình, một mình tiến lên đẩy cánh cửa ra.

Cũng là cuối xuân, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác biệt.

Không còn người có thể ở bên cạnh cậu, không còn có người phấn đấu quên mình tới cứu cậu, không còn người có thể đứng bên cạnh cậu để cậu cảm thấy mình có thể dựa vào khi cậu buồn, rốt cuộc... không còn Hiền Hiền nữa.  

Đột nhiên Minh Tịnh Hàm mềm chân, suýt nữa ngã ở ngạch cửa. 

Phía sau liên thanh "Bệ hạ".

Tất cả đều không phải nàng.

Minh Tịnh Hàm chống đỡ thân thể, trở tay đóng cửa lại, đi từng bước một tới.

Người nằm ở trên giường thực an tĩnh, đơn bạc đến cả tấm chăn bên mép giường cũng không có, nàng an tĩnh nằm ở  đó, sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa, không bao giờ sẽ dùng ánh mắt ôn hòa bao dung nhìn cậu chăm chú nữa. 

Giờ đây cậu thật sự chỉ còn có một mình.

Minh Tịnh Hàm ngồi bên mép giường, ngốc nghếch nhìn người nằm trên giường, rốt cuộc chậm rãi nằm sang bên cạnh, xoay mình ôm người vào lòng, vùi mặt sâu vào một bên gáy lạnh băng của nàng.

"Hiền Hiền, ta sai rồi, thực xin lỗi, đừng dùng cách này để trừng phạt ta, cầu xin ngươi..."

"Ta không thích ngươi, ta cũng không hề nghĩ có thể lưu lại ngươi, ngươi tỉnh lại được không?"

"Hiền Hiền, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, ta..."

Giọng nói nghẹn ngào hoàn toàn ngăn chặn lời nói kế tiếp của cậu, nhưng người trong lòng thờ ơ, không bao giờ có thể cảm nhận được niềm vui hay nỗi buồn của cậu nữa, không bao giờ trở thành người duy nhất cứu rỗi cậu khi cậu khổ sở.

Hiền Hiền.

Minh Tịnh Hàm không biết mình đã nằm bao lâu, mãi cho tới khi nghe thấy âm thanh nhỏ bé của Trương Hỉ ngoài cửa. 

"Bệ hạ, bệ hạ, vừa nãy có tiểu thái giám trở về từ Minh Sơn đưa cho nô tài một phong thư, là bút tích  của Ngụy công công, viết  cho ngài, ngài có muốn xem không?"

Cửa đóng chặt mở ra, Trương Hỉ vui vẻ, đang muốn khuyên bệ hạ dùng chút đồ ăn, bệ hạ đã giật phong thư mỏng khỏi tay của hắn, lại đóng cửa lạ một ilần nữa .

Đúng là chữ viết của Hiền Hiền.

Do dự một chút, Minh Tịnh Hàm vẫn mở ra mảnh giấy mỏng kia.

Bệ hạ, thực xin lỗi vẫn để ngài xem được phong thư này. Nô tài vẫn còn nhớ rõ bệ hạ lúc vừa mới gặp vào năm đó, cậu Thái tử nhỏ bé cài đóa hoa nhài trên trên đầu đi bắt bướm, lúc ấy nô tài đã nghĩ, nếu có thể may mắn được tới bên hầu hạ bệ hạ, vậy đó nhất định là phúc phận lớn nhất của nô tài, đáng tiếc phúc phận này giờ đây nhìn lại hình như hơi ngắn. Bệ hạ, cả đời phúc họa tương y, trời cao đã giáng họa cho bệ hạ đã quá nhiều quá nhiều, sau này nhất định bệ hạ sẽ dùng không hết phúc phận, nô tài...

* Phúc họa tương y: trong họa có phúc.

Một tờ giấy viết thư ngắn ngủn, bút tích hỗn độn trần thuật và một vài vệt máu dính vào, chứng minh được lúc đó người viết thư rất hấp tấp.

Nhất định là lúc Hiền Hiền viết thư đã cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, muốn viết cho cậu một phong thư, mới viết được vài câu, lại đúng lúc gặp được người cậu phái đến, nên ngừng bút muốn trở về chính miệng nói cho cậu.

Đáng tiếc rốt cuộc không có thể nói cho cậu nữa rồi.

Minh Tịnh Hàm chính miết giấy viết thư muốn nhét trở lại phong thư, đột nhiên thấy bên trong phong thư vậy mà còn viết chữ.

—— khẩn cầu bệ hạ, vô luận ngài đã biết chuyện gì, hãy lấy thân phận gian thần Ngụy Hiền lưu vào trong sử sách. 

Biết chuyện?

Những chuyện nàng làm cơ hồ có thể gánh được cả một thế hệ danh thần, nhưng nàng lại tình nguyện làm gian thần, buồn cười lúc trước cậu còn dùng chuyện này để dụ dỗ nàng. 

Hiền Hiền, vô luận ngươi yêu cầu điều gì, ta đều có thể đáp ứng, chỉ là còn ngươi thì sao, chuyện ngươi đáp ứng ta người đã làm được chưa.

Thật không công bằng.

Ngoài cửa Trương Hỉ lại gõ cửa.

"Bệ hạ, thi thể Ngụy công công, nếu là không được làm lễ tang, sợ là..."

Hắn nhắc nhở tới lần thứ ba, rốt cuộc cửa cũng được mở ra, bệ hạ đứng ở bên trong, khuôn mặt tiều tụy, thanh âm khàn khàn.

"Áo liệm."

Một bên cung nữ lập tức cầm áo liệm liền tiến lên một bước, kết quả bệ hạ cầm lấy chiếc khay trong tay nàng, lại tiếp tục khóa cửa lại, bỏ rơi hai người đứng ngoài cửa hai mặt nhìn nhau. 

Bệ hạ là muốn đích thân thay quần áo cho Ngụy công công?

Bọn họ ngơ ngẩn ngoài cửa, đột nhiên nghe thấy được bên trong vang lên tiếng đồ vật bị hất ngã, tiếp theo chính là một tiếng rống giận áp lực của bệ hạ, như là vết sẹo trong nháy mắt bị vỡ ra, miệng vết thương lại lần nữa máu tươi giàn giụa.

Sợ tới mức một đám người đều tiến đến trước cửa, liên thanh kêu bệ hạ.

Minh Tịnh Hàm chăm chú nhìn sự thật trước mắt sự thật, bỏ mặc tiếng kêu la ở bên ngoài, hắn hít sâu vài hơi, giọng nói chất vấn vừa định buột miệng thốt ra, rồi lại ngăn không được bật cười ha hả, cười đến mức cậu rốt cuộc thở không nổi.

Hiền Hiền lại là một nữ nhân.

Vậy sự rối rắm trước kia của cậu có ý nghĩa gì? Thậm chí cậu còn vì thế mà đẩy nàng ra xa khỏi vòng tay mình, ngay cả việc bệnh tình của nàng trở nên nghiêm trọng cũng không nhận ra được, cho tới lúc sinh ly tử biệt. 

Sự giãy giụa của cậu như một trò hề. 

Không, cậu chính là một trò hề.

Cho rằng người mình yêu nhất là người mình không nên yêu, vì tôn nghiêm đế vương mà đau khổ giãy giụa, thậm chí ngay cả việc gặp mặt nhiều hơn  cũng không dám, lại khi hoàn toàn mất đi cơ hội, phát hiện chuyện này cùng lắm là chỉ do một mình cậu đấu tranh tư tưởng. 

Rốt cuộc cậu cũng cười không nổi nữa, nước mắt khó nền trào khỏi khóe mi, trước mắt một mảnh mơ hồ, chỉ còn câu nói phía trước vẫn luôn văng vẳng bên tai.

"Nô tài đã nói rồi, bệ hạ không nên hoàn toàn tin tưởng ta."

《 Thái Minh Sử 》 viết: Minh Tông sáu tuổi, cha Bình Tông chết, lên ngôi,  Ngụy Hiền chưởng Tư Lễ Giám, một mình nắm lấy đế quyền, tàn hại ấu tử của Bình Tông, giam cầm Tường Từ Thái Hậu, sát trung lương, lạm dụng Trung cung chi hình, lạm dụng chức vị, Minh Tông đăng cơ  được mười năm, thay thiên tử tế trời, trên đường bị ám sát, bị thương nặng không trị, bỏ mạng.

Thần tử lấy sách này trình bệ hạ, hoàng đế chú thích: Cực ngưỡng mộ.

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, Dembuon.vn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net