🌸 Chương 17: Phiên ngoại bệ hạ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 17: Phiên ngoại bệ hạ (2)

Bài hát: Hồng trần khách trạm - Bài cốt ft. Vương Bàn Tử

Editor: AnGing

Còn đang ăn bữa tối, bên ngoài sấm chớp ầm ầm nổi lên mưa to, Minh Tịnh Hàm hướng mắt nhìn ra ngoài, vẻ mặt có chút cô đơn, giọng điệu lại ẩn dấu sự hưng phấn.

"Trời mưa, lát nữa không thể đi ra ngoài tản bộ."

Giờ đây chàng không hề có ý muốn đưa Hiền Hiền đi ra ngoài. 

Hiền Hiền đến quá mức thần kỳ, giường hư bất kỳ lúc nào cũng có thể rời đi. 

Hơn nữa chàng càng sợ đây chỉ là một giấc mộng, bước ra cửa điện, chàng sẽ tỉnh mộng. 

Tĩnh Hảo ngừng bàn tay định gắp thêm đồ ăn của chàng, ý bảo chờ các cung nhân bên cạnh dọn đồ ăn đi.

"Vậy đi lòng vòng hai vòng trong điện đi, đột nhiên chàng ăn nhiều lên, vẫn phải tiêu hóa một chút."

Nàng mới vừa đứng dậy, Minh Tịnh Hàm đứng lên bắt lấy tay nàng, trên mặt lóe lên sự hoảng loạn.

Tĩnh Hảo vừa định nói chuyện, người lôi kéo nàng đã ra vẻ trấn định dời tầm mắt đi, nhìn về phía một chiếc bình men sứ trong điện, cố gắng nở một nụ cười.  

"Chúng ta phải đi vài vòng?"

Tĩnh Hảo bị ấn ngồi xuống long sàng, người bên cạnh vội vàng quét sách từ kệ xuống, đặt xuống cho nàng, nàng mới vừa chọn một quyển mở ra đọc được hai trang, người lúc nãy bị nàng thúc giục đi tắm gội vội vàng quay trở về, trên vai còn ướt, áo lót vàng cũng ướt sũng.  

Nàng đứng dậy sai cung nhân đi cầm khăn vải, lau cho chàng.

"Sau đã vào thu mà chàng lại để đầu tóc như vậy như vậy đi tới đi lui, cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh lắm rồi đúng không?"

Minh Tịnh Hàm không phản kháng với những hành động của nàng, ngược lại vô cùng hưởng thụ mở mắt nhìn nàng, vẫn ỷ lại và tín nhiệm nàng như xưa, mái tóc ướt át. 

"Dù sao cũng có Hiền Hiền ở đây mà."

Đợi tóc chàng khô gần hết, Tĩnh Hảo ném chiếc khăn đi, ra lệnh, "Nằm xuống, nhắm mắt ngủ."

Chàng nghe lời ngồi xuống giường, lại chỉ ngồi vào một mép long sàng, dôi mắt xinh đẹp nhìn nàng chăm chú, muốn lặng yên trói chặt nàng bằng một đám sợi chỉ. 

"Hiền Hiền có thể ngủ với ta không?"

Vừa dứt lời chàng đã cảm thấy hối hận, lần nào cũng như vậy, rõ ràng đã lớn rồi, rõ ràng đã có thể ứng đối với các vấn đề, nhưng chỉ cần gặp Hiền Hiền, chàng lập tức liền sẽ biến thành một đứa trẻ chỉ biết túm góc áo nàng đòi an ủi, hoàn toàn không hề giống một người đàn ông đã trưởng thành.

Tuy rằng chàng không dám nghĩ tiếp, nhưng chung quy cũng không muốn hình tượng của chàng trong lòng nàng chỉ là một đứa trẻ. 

Đang nghĩ xem nên nói cái gì để vãn hồi hình tượng và có thể giữ nàng lại, một đôi tay đã ấn trên vai chàng ấn chàng nằm xuống giường, đồng thời một cơ thể ấm áp vòng qua chàng, ngủ bên mép giường, tiện thể dùng tay bịt mắt chàng lại. 

"Được, bây giờ nhắm mắt, ngủ."

Chàng kinh ngạc chớp mắt, lông mi dài quét vào lòng bàn tay, rốt cuộc Tĩnh Hảo nhịn không được bỏ tay ra, và quay đầu lại nhìn người đối diện.

Minh Tịnh Hàm vô thức nắm chặt tay, cảm giác lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi, Hiền Hiền đang nằm bên cạnh mình, chỉ cần mình động một cái, duỗi tay là có thể ôm nàng vào lòng.

Có thể ôm Hiền Hiền vào trong lòng.

Chàng vô thức nuốt nước miếng.

"Hiền Hiền."

Rốt cuộc không thể khống chế bản thân được nữa, chàng chẫm rãi di chuyển, duỗi tay định ôm cô vào lòng, đồng thời cẩn thận quan sát sắc mặt nàng.

"Ta chỉ ôm một chút, ôm một chút thôi."

Tĩnh Hảo yên lặng mặc kệ chàng, rốt cuộc người ôm nàng lại hơi ảo não: Tại sao mình lại nói chỉ muốn ôm nàng một chút thôi, rõ ràng không hề muốn tách ra.  

Cuối cùng, đem hành động của Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ giải thích một chút, chỉ cần hắn kiên trì bất động, vậy có thể vẫn luôn ôm nàng.

Ôm Hiền Hiền, vĩnh viễn không muốn cử động.

Được chàng ôm vào lòng mới thấy chàng rất mảnh khảnh, Tĩnh Hảo duỗi tay sờ soạng cánh tay hắn, một cây xương cốt cứng như đá, bên trên chỉ phủ một lớp da, nhìn lạnh cả người, mà trong cặp mắt xinh đẹp kia còn pha lẫn không ít tơ máu, đôi mắt cô tối sầm lại.

Chỉ trong nháy mắt, nước mắt nàng tuôn như mưa.

Quen biết mười mấy năm, Minh Tịnh Hàm chưa bao giờ thấy Hiền Hiền rơi nước mắt trước mặt mình, cho dù lúc trước bị tiên đế tìm cớ đánh chết, lúc nàng tỉnh lại cũng chỉ an ủi mình, tay run rẩy tự viết phương thuốc, chưa bao giờ than thở một câu, cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt.

Mà bây giờ, mình lại khiến cho Hiền Hiền khóc.

Minh Tịnh Hàm kinh hoảng duỗi tay lau nước mắt trên mặt nàng, trong giọng nói tràn đầy ảo não.

"Hiền Hiền, đây là do lúc trước Minh Hà vỡ đê, có nhiều chuyện không lo xuể, chỉ cần mấy ngày nay ta ăn nhiều một chút, rồi nghỉ ngơi thật tốt, lập tức liền sẽ béo lên thôi."

Giọng nói của chàng hoảng loạn, nhìn chằm chằm cánh tay mình chỉ tiếc nó không thể béo lên luôn tại chỗ. 

Tĩnh Hảo cũng là do tạm thời mất cảm xúc, sau khi ý thức được thì nàng nhớ tới nguyên nhân mình trở về.

"Chàng ngày ngày chính sự vội vàng, vậy sao lại đột nhiên chợt giảm? Còn có những chế độ đã đặt ra lúc trước, vì sao lại bị huỷ bỏ? Hơn nữa chàng còn tăng thêm thuế má, khiến cho nơi nơi không ngừng oán thán, quốc lực còn không bằng thời Bình Tông cầm quyền nữa." 

Cho dù chàng không phải Minh Tông anh minh thần võ, chỉ riêng những cọc ngầm năm đó nàng bố trí, vài năm sau xây dựng ra một thịnh thế cũng không khó, không có khả năng sẽ tồi tệ như thế này.

Nàng vừa hỏi xong, nháy mắt Minh Tịnh Hàm cứng người, tay nắm chặt thành quyền, đè nén xuống câu hỏi trong lòng. 

Quả nhiên nàng trở về vì giang sơn xã tắc, tình nghĩa mười mấy năm, không bằng giang sơn xã tắc trong lòng nàng. 

Minh Tịnh Hàm nắm chặt tay, rốt cuộc vẫn không nỡ cáu với nàng, hy vọng sự chờ đợi ít ỏi đã sớm không ngừng ăn mòn cảm xúc của chàng, nếu ngay cả thời gian và tưởng niệm đều không thể khiến cho chàng hoàn toàn tuyệt vọng và trở thành cái xác không hồn, vậy hiện thực được như ước nguyện càng có thể khiến cho chàng kìm chế những ý tưởng bất hòa.  

Chàng không thể để cho Hiền Hiền biết chàng đã sớm điên cuồng, càng không thể để cho nàng biết đây là một canh bạc khổng lồ chàng tạo ra để bức bách nàng quay trở về. 

Đánh bạc giang sơn xã tắc, đánh bạc trăm năm cơ nghiệp, chỉ vì nàng có thể trở về.

Chàng nhắm mắt, ngăn chặn cay chát nới đáy mắt.

"Ừ, những chuyện đó ta đã giải quyết, rất nhanh sẽ thấy được kết quả."

Tĩnh Hảo cũng không buộc chàng quá mức, rốt cuộc những chuyện này không thể một sớm một chiều là có thể thấy thành quả, nàng dùng khuỷu tay xoay người, nhìn hoa văn trên long trướng đã thay đổi, khó tránh khỏi có chút cảm khái.

"Cùng lắm ta mới chỉ rời đi được 5 năm, vậy mà trong cung đã thay đổi rất nhiều, ngày mai cũng nên đi xem."

Chàng nắm chặt lấy tay nàng.

Minh Tịnh Hàm đón tầm mắt của nàng cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười.

"Hiền Hiền muốn đi xem cũng được, đợi sau khi ta thượng triều trở về sẽ đi cùng nàng, bây giờ chuyện cần xử lý, lâm triều nhanh thôi..."

"Ta không đi xem."

Tĩnh Hảo quay người lại ôm lấy eo chàng, cả người nằm trọn trong ngực chàng, ánh mắt đã từng quen thuộc nhất mang theo ôn hòa bao dung tựa như muốn hòa chàng vào trong  suối nước nóng ấm áp, cả người khoan khoái dễ chịu.

"Ta ở Trường Minh Điện đợi chàng trở về."

Ta đợi chàng trở về.

Minh Tịnh Hàm trước nay không dám nghĩ tới sẽ có những ngày tháng như vậy, không cần nhìn đồng hồ cát, không có áp lực mệt mỏi, ngày tháng tốt đẹp nhất giống như dòng nước trường lưu, uốn lượn mơn trớn da nẻ nội tâm đã sớm khô cạn của chàng, chạm nhau trong nháy mắt sẽ bừn gleen sức sống mãnh liệt. 

Tầm mắt chàng vô thức di chuyển,  duỗi tay tới một chỗ, Hiền Hiền đang ngồi nơi đó, hơi hơi cau mày thêu một chiếc túi tiền, màu vàng, màu sắc chỉ thuộc về chàng.

Chuyện do chàng buột miệng nói ra, muốn một chiếc túi tiền mới. 

Chàng cẩn thận đánh giá nàng, nỗ lực khiến ánh mắt của mình trở nên ôn hòa hơn để không quấy nhiễu tới nàng, che dấu niềm vui sướng mãnh liệt mênh mông trong lòng.

Đó là Hiền Hiền, Hiền Hiền đã trở lại.

Chỉ có nàng mới có thể vô thức cau mày lúc đang nghiêm túc, chỉ có nàng mới có thể đặt lời nói buột miệng của chàng vào lòng, cũng chỉ có nàng, là ngồi gần bên người chàng, để khi chàng cần chỉ cần ngước mắt nhìn một cái, sẽ cảm thấy dịu dàng ấm áp.

"Bệ hạ, mực nước của ngài sắp nhỏ lên tấu chương kìa."

Minh Tịnh Hàm ngơ ngác nhìn, mãi cho đến khi Tĩnh Hảo bất đắc dĩ duỗi tay cầm lấy cây bút trong tay chàng đi, mới phản ứng lại hiểu ra ý của câu nói kia, chàng tiện tay khép tấu chương đã bị bẩn kia lại đặt sang một bên, nắm lấy bàn tay của Tĩnh Hảo đang chuẩn bị rụt về, vuốt ve chậm rãi.

"Hiền Hiền, nàng có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Nếu lần trước chàng hỏi như vậy, Tĩnh Hảo có lẽ sẽ còn gật đầu, nhưng sau khi biết cái gọi là nghỉ ngơi của người nào đó là cùng ôm nhau, thật sự rất khó để khiến cho nàng định nghĩa đó là nghỉ ngơi, đang định lắc đầu phủ nhận, miệng vết thương bị kim đâm ở ngón trỏ bị ấn vào một cái, một giọt máu chảy ra.

Minh Tịnh Hàm hiển nhiên cũng cảm nhận được xúc cảm khác thường ấy, chàng cúi đầu nhìn một lúc, không biết đang nghĩ tới chuyện gì, hầu kết trượt lên xuống, rút đi tơ máu trong mắt, giãy giụa mấy phen, rốt cuộc cúi đầu liễm ngón tay dính máu kia.

"Hiền Hiền, ta tuyệt đối không thể lại nhìn nàng chịu một chút thương tổn, cho dù là vì ta cũng không thể."

Ngày gần đây thượng triều, nhóm quần thần đều cảm nhận được tâm tình bệ hạ tốt, lại nghĩ đến tin tức truyền ra trong cung nói gần đâyThục phi nương nương luôn qua đêm ở Trường Minh điện, lập tức đột nhiên nhanh trí nháy mắt đã hiểu.

Bệ hạ, cuối cùng đã nếm mùi đời rồi.

Nhưng tại sao lại chọn Thục Phi?

Phân vị của Thục Phi là nể mặt cha mẹ nàng đã vì tổ quốc mà hy sinh thân mình trên sa trường, cơ thể nàng lại yếu, sức chiến đấu kém, mới đề nghị bệ hạ hạ chỉ sắc phong, các vị đại thần đều có chung nhận thức, chỉ vì muốn giúp nữ nhi nhà mình có thể chiếm được một danh ngạch có địa vị cao, giảm bớt địch nhân ngày sau.

Nhưng tình hình ngày nghịch chuyển đến lợi hại mất rồi.

Đại thần tấu chương phân tâm nghĩ sang chuyện khác, ngữ điệu càng ngày càng chậm, rốt cuộc bệ hạ cũng không nhịn nổi bưng chung trà ném về phía chân của ông ta, tỏ vẻ mình không hề kiên nhẫn.

Khi Minh Tịnh Hàm đứng dậy Tĩnh Hảo đã tỉnh, nghe giọng nói người đi đến trướng ngoài tay chân nhẹ nhàng dẫn dắt cung nhân rời đi, nàng cũng nhận ý tốt nằm trên đệm giường mềm mại, khép mắt tiếp tục ngủ nướng.

Nhưng rốt cuộc không thể như nguyện, một cung nhân khi Minh Tịnh Hàm đi rồi thì cúi đầu bước nhanh tiến vào, đứng ở ngoài trướng ngoại hơi cất cao giọng.

"Nương nương, Thái Hậu nương nương cho mời, nói cố nhân gặp lại, há có thể không gặp."

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, Dembuon.vn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net