🌸 Chương 18: Phiên ngoại bệ hạ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 18: Phiên ngoại bệ hạ (3)

Bài hát: Vén rèm châu - Hoắc Tôn & Trương Dã.

Editor: AnGing

Khi Tĩnh Hảo bước vào Từ An Cung đã liếc mắt đánh giá cung điện trước mắt, lúc nàng rời khỏi, nơi này đã hầu như trở thành một tòa lãnh cung, mà mới có 5 năm, cung nhân lui tới, y hương tóc mây, hoàn toàn là hình mẹ đẻ đế vương tôn quý phồn hoa.

Nàng mới vừa bước lên một bước cầu thang, trước mắt liền xuất hiện một góc áo, tà váy đỏ nhạt la cẩm dệt thêu mây, thược dược màu tím sinh động như thật.

"Thục phi muội muội thật đúng là quý nhân, ngày thường thỉnh ngươi cũng thỉnh không tới, gặp được bổn cung cũng không hành lễ. Thì ra thật là bé gái mồ côi, chẳng có gia giáo gì?"

Tĩnh Hảo ngẩng đầu nhìn, cung nhân bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của nàng, tiến lên một bước nhắc nhở.

"Vị này chính là Hiền phi nương nương, đích ấu nữ của Hữu tướng."

Hiền phi hiển nhiên cũng nghe thấy, hừ lạnh một tiếng, cằm hơi hơi ngẩng lên, tất cả đều là kiêu căng.

"Hóa ra muội muội còn có mắt không tròng, thì ra ta đã đánh giá cao ngươi rồi."

"Đánh giá cao hay không còn chưa thể kết luận được."

Tĩnh Hảo vòng qua nàng đi lên vài bậc thang, một chúng cung nhân phía sau đi theo đã sớm tiến lên ý muốn ngăn trở người ngoài màn che.

"Theo thể lệ tổ chế, bệ hạ lập phi, tất là đến hành phong phi đại điển, chiêu cáo thiên hạ, ít nhất cũng đến có một đạo thánh chỉ, nhưng ngươi chỉ xưng là Hiền phi, dường cũng không có thứ hạng gì."

Hiền phi tức trắng mặt, năm đó bọn họ có thể tiến cung, tất cả đều là nhân bệ hạ lúc ấy tâm như tro tàn, không hề để ý hậu cung có người nào vào, chư vị đại thần lén tính toán, tìm Thái Hậu định phân vị rồi đón người, sau khi tiến cung lại chưa từng có một đạo thánh chỉ, thậm chí ngay cả thị tẩm cũng chưa từng có.

Ấy vậy mà bây giờ lại có người có thể suốt đêm túc trực ở Trường Minh điện, hơn nữa cung nhân mua được tin nói cũng là bệ hạ đối nàng tốt bao nhiêu, quả thực chính là tâm can bảo bối.

Nàng ta dựa vào cái gì!

Trong lòng quả thực ngập trời ghen ghét, Hiền phi cắn răng xoay người trừng mắt nhìn người đứng trước cửa điện, cười lạnh phản kích.

"Ngươi dám nói chắc chắn đến thế, hay là ngươi đã có thánh chỉ?"

Cùng lắm là tám lạng nửa cân, ai có thể giễu cợt được ai.

Tĩnh Hảo xoay người nhìn nàng, phía sau Hiền phi đã tới một chúng phi tần, yến gầy béo phì, muôn hồng nghìn tía, so qua mãn viên, cố tình sắc mặt lại không đồng nhất, ghen ghét có, chết lặng có, tò mò có, bình tĩnh cũng có, một đám lại đều ở áp lực, như là bị mấy năm cô đơn cùng vô vọng chà mòn đi các góc cạnh vốn có, không còn sức sống như ban đầu.

Mấy năm qua đi, sẽ lại sẽ có một Minh Tịnh Hàm mới.

Sinh ra đã mang theo vinh quang, trưởng thành lại tràn đầy cực khổ.

Nàng đột nhiên thở dài.

"Có hay không có, rốt cuộc hôm nay cũng sẽ biết."

Thái Hậu hiện giờ chưa đến bốn mươi, dung nhan vốn diễm lệ còn có thể nhìn ra phong tình ngày xưa, thấy Tĩnh Hảo lẻ loi một mình tiến vào thì cười lạnh, đem chung trà trong tay đặt thật mạnh lên bàn.

"Thục phi hóa ra cũng thật ghê gớm, đứng ở trước điện của ai gia còn dám bất kính với các phi tần khác, xem ra đúng là ỷ vào bệ hạ bị ngươi làm mờ mắt. Đáng tiếc dù có mờ mắt đi chăng nữa, rốt cuộc cũng chỉ là một cái thế thân, thế thân của một tên thái giám chết bầm."

"Chẳng lẽ Thục phi chưa từng để ý xưng hô mà bệ hạ gọi ngươi   sao? Bệ hạ căn bản không gọi ngươi, mà là một tên thái giám, nếu ngươi dựa vào điều này đã cho rằng bệ hạ là thật lòng, vậy mới đúng là trò cười."

Bà ta vừa nói vừa nở nụ cười cười lạnh, không giống như một người mẹ đang nhắc tới con ruột, mà giống như là đang nhắc đến kẻ địch.

"Làm đế vương không tốt hay sao, thiên hạ sắc đẹp đều ở trước mặt nó, lại cố tình đi thích mặt tên thái giám, ném hết thể diện hoàng gia..."

"Ném hết thể diện hoàng gia chính là Thái Hậu nương nương mới đúng." 

Tĩnh Hảo trực tiếp đánh gãy lời nói của bà ta, cảm thấy mình đến đây quả thực chính là sai lầm lớn, nàng vốn đang cho rằng Minh Tịnh Hàm giải trừ lệnh giam giữ Thái Hậu, là bởi vì quan hệ hai người giữa có hòa hoãn, không nghĩ tới có một vài người bản không dời.    

"Thái Hậu cho rằng, thập lục hoàng tử không còn nữa, chứng cứ về những chuyện mà ngài đã sẽ hoàn toàn biến hay mất sao?"

Sắc mặt Thái Hậu lập tức tái nhợt, bà ta chăm chú nhìn chằm chằm vào người trước mặt, đột nhiên khớp với hình bóng của người nhiều năm trước nhẹ nhàng bâng quơ đã có thể nhốt bà ta vào Từ An Cung.

"Ngươi nói gì, tại sao ngươi lại biết chuyện này? Ngươi nói bậy, ngươi đang bôi nhọ người khác!"

Bà ta nắm chung trà trên bàn định ném qua.

Tĩnh Hảo đang định né tránh, đột nhiên có người nắm lấy tay nàng, ôm nàng thật chặt để bảo vệ nàng, giơ tay ngăn lại chung trà.

"Người đâu, bệnh điên của Thái Hậu lại phát tác, sai người phong Từ An Cung lại cho trẫm!"

Thái Hậu đứng lên thân mình lảo đảo dữ dội.

"Bệ hạ!"

"Đưa toàn bộ cung nhân hầu hạ tới nội thị giam an bài lại lần nữa, mặt khác tìm hai phụ nhân cường tráng tới trông coi Thái Hậu."

Minh Tịnh Hàm một bên lạnh giọng phân phó, một bên liền duỗi tay lau nước trà bắn lên mặt Tĩnh Hảo, ánh mắt khi nhìn nàng lập tức biến thành nhu hòa, khi nàng nhìn kỹ còn thấy trong đó một tia áy náy, hỗn loạn che dấu không được nỗi sợ hãi.

Chàng vẫn luôn sợ nàng lại rời đi.

Tĩnh Hảo kéo xuống bàn tay đang lau mặt cho mình, nắm ngược lại tay chàng.  

"Bệ hạ mới vừa hạ lâm triều, chắc là chưa ăn sáng, ta đã sai người chuẩn bị đồ ăn ở Trường Minh Điện, bệ hạ đi về trước lót bụng."

Minh Tịnh Hàm nắm chặt tay nàng, lôi nàng đi ra khỏi đại điện.

"Được, đi cùng nhau."

Nhưng bọn họ mới vừa bước ra khỏi đại điện, bên ngoài một đám phi tần lại bắt đầu vây quanh, một đám khom người hành lễ, tầm mắt lại dừng trên người mặc triều phục màu vàng .

"Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an."

Hiền phi dẫn đầu sau khi thỉnh an xong còn e lệ ngượng ngùng mà nhìn Minh Tịnh Hàm liếc mắt một cái, khi ánh mắt lưu chuyển sang Tĩnh Hảo khi còn mang theo vài phần khiêu khích.

"Bệ hạ chưa từng tới hậu cung, sợ là ngay cả bọn tỷ muội cũng không thể đảm nhận hết, hôm nay nếu có rảnh, để cho thần thiếp vì ngài..."

Nàng đang nghĩ ngợi định cho bệ hạ một cái liếc mắt đưa tình, liếc mắt một cái thì thấy bệ hạ đang chăm chú nhìn vào Thục phi, trong ánh mắt thế còn có chút lo lắng, sau khi nhận thấy tầm mắt ngơ ngác của nàng, ánh mắt lập tức tràn đầy lệ khí.

Bệ hạ cảm thấy các nàng chướng mắt Thục phi.

"Quen biết cũng vô dụng, về sau các ngươi nên ở đâu thì cứ ở yên đó, trẫm không muốn thấy các ngươi ở chỗ khác trong cung."

Khi Tĩnh Hảo bị lôi kéo đi, người phía trước đã dừng bước chân, chậm rãi như hạ quyết tâm điều gì rồi xoay người lại.

"Hiền Hiền, ta... Những người đó đều không phải do ta..." 

Chàng ảo não ngậm miệng lại, cảm thấy lý do này quá vô lý.

"Trước kia ta thật sự cho rằng nàng đã chết, có một đoạn thời gian, không muốn làm bất cứ chuyện gì cả, đúng lúc đó các đại thần đã thúc giục nạp phi, ta liền mặc kệ luôn."

Nhưng mới cho người vào chàng đã hối hận, chỉ là lúc ấy đúng lúc gặp được một tên đạo sĩ, chàng chỉ đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện Hiền hiền có thể trở về, rốt cuộc chưa từng vào hậu cung, thời gian lâu cũng đã quên còn có những người này.

Nếu Hiền Hiền sẽ để ý, nếu nàng sẽ bởi vậy mà ghét bỏ chàng.

"Hiền Hiền, lúc trước nàng nói với ta về chuyện xã tắc dân cư, ta đã đi tra xét rồi, là người quản lí hộ tịch ra vấn đề, chỉ cần bổ sung sẽ không có việc gì."

Tĩnh Hảo ngẩn ra, mới lóe lên một ý nghĩ, còn chưa kịp bắt lấy đã bị làm phân tâm.

"Hiền Hiền, ngự thư phòng bên kia còn có việc, ta... Nàng về Trường Minh điện chờ ta được không?"

Chàng tránh tầm mắt của nàng theo bản năng, nói rõ là đang nói dối, nhưng Tĩnh Hảo cũng đoán được chàng định đi làm gì, gật đầu đáp ứng.

Minh Tịnh Hàm lại lần nữa rảo bước tiến lên Từ An Cung, người trong điện nhìn thấy chàng tới cũng không có phản ứng gì.

"Bệ hạ lại nhốt ta trong Từ An Cung, là không sợ người ngươi nhớ trong lòng sẽ lại bỏ ngươi mà đi sao? Lần trước nhốt ta 5 năm, Ngụy Hiền đã chết oan chết uổng, lần này, bệ hạ là tính được bao nhiêu năm?

"Hay là bệ hạ cảm thấy, có một đứa thế thân là có thể thỏa mãn?"

Minh Tịnh Hàm phất tay sai cung nhân đem chén rượu bưng đi lên, hai phụ nhân cường tráng đi theo cũng đứng ở phía sau Thái Hậu, tiến lên giữ chặt cánh tay của bà ta, cung nhân khác tiến lên đem rượu rót đi vào, không bận tâm chút nào đến thân phận tôn quý vô hạn của người đang ra sức giãy giụa.

"Trẫm không cần ngươi, trẫm tự có thể giữ nàng lại được."

Lúc trước là do chàng đã tuyệt vọng nên cái gì cũng có thể thử mới đi tin lời nói của bà ta, thả ra bà ta ra, ai ngờ bà ta lại có gan đi chọc tới Hiền Hiền, khiến cho hậu cung loạn như nồi cháo. 

Từ trước tới giờ bà ta chưa bao giờ giống một người mẹ, luôn luôn chỉ làm chuyện mà mình muốn làm, chỉ tán thành ý mà mình cảm thấy đúng.

Vậy giữ lại thì có ích lợi gì.

Người bị ấn chậm rãi ngừng giãy giụa, Trương Hỉ cúi đầu bước nhanh tiến vào điện. 

"Bệ hạ, nương nương các cung đều đã hầu ở bên ngoài, bây giờ có để cho các nàng tiến vào không ạ?"

Một đám người tiến vào lấy Hiền phi là cầm đầu, đang cúi đầu hành lễ, vừa liếc mắt thì thấy Thái Hậu nương nương ngã ngồi, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn chảy vết máu, lập tức liền kinh hô vài tiếng, có người nhát gan đã ngã oặt xuống mặt đất.

"Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương đây là..."

"Thái Hậu bị người mưu hại, trước khi chết chỉ chứng chư vị ở đây đều có hiềm nghi, trẫm cho các ngươi lại đây, chính là cho các ngươi một cơ hội chứng minh bản thân trong sạch, nếu là không có mưu hại Thái Hậu, ngày mai liền thu thập đồ vật hồi phủ, trẫm sẽ tự hạ chỉ chứng các vị trong sạch, cũng lấy tiền thưởng trăm lượng để trấn an, nếu lưu lại, vậy ấn mưu hại Thái Hậu mà xử, ấn luật liên lụy mãn môn."

"Bệ hạ." 

Hiền phi cách gần nhất trực tiếp bổ nhào muốn ôm lấy chân chàng nhưng lại bị né. 

"Mưu hại Thái Hậu không liên quan tới hòa li, chúng thần thiếp ở trong cung chưa bao giờ xảy ra lỗi sai quá lớn, vẫn luôn cung kính với Thái Hậu nương nương, bệ hạ đây là..."

"Trẫm nói có can hệ là có can hệ."

Minh Tịnh Hàm lạnh lùng nhìn người ngồi quỳ trên mặt đất. 

"Huống chi thánh chỉ chưa hạ, các ngươi lại ở trong cung cư trú, thậm chí lấy ' thần thiếp ' tự xưng, là quyết định chủ ý muốn khi quân?"

Chàng không còn kiên nhẫn muốn đứng ở đây nữa, chỉ phân phó Trương Hỉ đang đứng ngốc tại một bên.

"Báo chuyện của Thái Hậu tới phủ đệ của các vị đại thần, nếu ngày mai trong cung vẫn còn có những người không liên quan, trẫm sẽ sai người đi xét nhà."

Các phi tần có thể kiên trì quỳ lúc này cũng đều mềm oặt ngã xuống mặt đất.

Trường Minh điện.

Minh Tịnh Hàm vừa rảo bước tiến lên đã nhận ra có gì không đúng, loại cảm giác này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho chàng cảm thấy tuyệt vọng vạn phần, đây là đoạn thời gian lúc trước, hoàn toàn không có Hiền Hiền ở đây mới có cảm giác này.

 Chàng chợt quay đầu, nhìn chằm chằm vào cung nhân đứng chờ ngoài điện.

"Thục phi ở đâu?"

Cung nhân bị ánh mắt chàng nhìn tới mức run lên, run run trả lời.

"Thục phi, Thục phi nương nương buổi sáng sau khi rời đi thì chưa từng trở về."

Không có trở về?

Hiền Hiền không trở về!

Rõ ràng chàng đã để cho nàng trở về trước.

Cho nên, nhất định là sai cái gì.

Nhưng rốt cuộc là sai cái gì?

Chàng đè lại trái tim bất an đang điên cuồng nhảy lên, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại suy ngẫm, bản tính của Thái Hậu nàng đã biết rõ, chuyện phi tần hắn cũng đã giải thích qua với Hiền Hiền, vậy lại sẽ là gì?

Giải thích?

Chàng đã nói rõ chuyện hộ tịch rõ ràng với Hiền Hiền, mà đây chính là nguyên nhân chủ yếu Hiền Hiền trở về, cho nên, cho nên...

Hiền Hiền cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, lại rời đi ư? 

Hiền Hiền vẫn rời đi.

Không, sẽ không, nàng nói sẽ không, nàng nói nàng trở về là vì chàng, nhất định sẽ không.

Nhưng người lại không thấy đâu.

Khác với lúc trước chỗ nào? Một khối thi thể mới sao?

Cho dù làm cách nào cũng không giữ nàng lại được sao?

Các loại khả năng đều được chàng suy nghĩ một lần, đột nhiên Minh Tịnh Hàm đá chân sang một bên, lực quá lớn khiến cho cánh cửa to lớn rung ầm ầm.

"Bệ hạ lại cáu cái gì vậy?" 

Giọng nói quen thuộc càng ngày càng gần. "Đồ ăn sáng lúc trước đã nguội cả rồi, ta đi làm cái mới cho bệ hạ..."

Lời chưa xong nói đều bị nghẹn trong cổ họng, cái ôm quá chặt khiến cho nàng khó thở. 

"Hiền Hiền sẽ không rời khỏi ta đúng  không, đã trở lại thì sẽ không rời khỏi ta."

Tĩnh Hảo duỗi tay ôm lấy người vẫn luôn cảm thấy bất an vào lòng, dùng giọng nói nghiêm túc nhất hứa hẹn. 

"Ta sẽ không rời khỏi chàng."

《 Thái Minh Sử 》 tái bút: Minh Tông đăng cơ mười sáu năm, lập Thục phi Cao thị làm hậu, Đế hậu cảm tình cực thâm, sinh một năm hai nữ, quãng đời còn lại bên nhau không có người khác, phi thường ân ái. Sau khi nàng chết, Minh Tông cũng đi theo, từng nói với Thái tử rằng: Nhữ mẫu đã ngô mệnh, cả đời trân chi ái chi, không cảm thấy đủ.

P/s: Rồi nhé. Trong ba, bốn thế giới tiếp theo, có mỗi thế giới này là có phiên ngoại thôi đấy. 

Đăng nốt thế giới này thì cũng phải chờ thêm non nửa tháng rưỡi mới có truyện đấy. Bởi vì mình sắp khỏi ốm rồi, mà khỏi ốm thì đồng nghĩa với việc phải đi học thêm. Hức.

Mà mình đọc từ năm ngoái có một truyện xuyên nhanh hay lắm, nhưng có bạn edit rồi, bạn ấy dạo này không thấy ra chương. Mình sẽ cố edit hết truyện này, nếu bạn ấy vẫn không ra chương thì mình sẽ edit tiếp truyện đó. Truyện đó mình thích lắm luôn.

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, Dembuon.vn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net