🌸 Chương 20: Vương tử người cá (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 20: Vương tử người cá (2)

Bài hát: Những năm tháng cũ - Đàm Duy Duy

Editor: AnGing  

"Sao buổi tối anh không bật đèn?"

Tĩnh Hảo lại ngáp một cái, tắm rửa xong càng cảm thấy mỏi mệt, đôi mắt cô phủ kín sương mù.

"Em đi ngủ trước, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Tần Cách Tri gật đầu, mãi cho tới khi nghe tới tiến đón cửa phòng bên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Từ lúc có thể biến thành người cá, cơ thể của anh đã xảy ra rất nhiều biến hóa, năng lực nhìn trong đêm tối rõ ràng đã được nâng cao, cho dù buổi tối cũng không cần bật đèn, mà bây giờ, thậm chí anh còn có thể nghe thấy người ở phòng bên đang giũ chăn ra đắp trên người, ở trên giường lăn lộn một vòng phát ra một tiếng rên nhẹ hưởng thụ.

Anh sờ soạng mặt hơi nóng , tắt đèn thu dọn đồ xong xuôi đi tắm lại rồi nằm trên giường, chờ đuôi cá màu bạc biến trở lại thành hai chân, một bên vô thức lắng nghe âm thanh ở phòng bên, nghe được tiếng hít thở hoà hoãn phía đối diện mới thở dài.

Chợt nhiều thêm một người, cảm giác có chút lạ.

Ít nhất cũng phải bỏ được thói qhen tắm rưae hàng ngày.

Anb không thể ôm may mắn rằng mình sẽ không bị phát hiện.

Cửa sổ sát đất trong phòng đã được anh trang trí với một tấm rèm dày nặng, ngăn cách ánh đèn, mà đuôi cá màu bạc vẫn phát ra ánh sáng oánh nhuận, vây trên đuôi còn dính một tầng giống như sa mỏng, như một đoạn ánh trăng bị cắt xuống, ở trong phòng tối tăm, làm người muốn bỏ qua nó cũng khó.

Tần Cách Tri đợi hơn một giờ, mãi cho đến khi xác định đuôi cá đã biến trở về hai chân, mới kéo chăn ở một bên, nhắm mắt, vốn dĩ cho rằng tiếng hít thở bên tai sẽ quấy rầy giấc ngủ của mình, không nghĩ tới hô hấp không tự giác đuổi theo tiết tấu của cô, ngủ càng thoải mái.

Tần Cách Tri tỉnh lại do ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, anh mặc đồ vào, xoa đầu tóc hỗn độn ra khỏi phòng, chuyển qua phòng khách thì thấy có người đang đứng trong phòng bếp.

Cuối thu ở Văn thành nhiệt độ không khí rất thấp, Tĩnh Hảo mặc áo tắm dài rất dày, bên hông buộc dây lưng, hiện ra vòng eo thon một vòng tay có thể ôm hết, chỗ thì phập phồng như dãy núi, đẹp đến mê người.

Chung cư độc thân của anh ngay cả dép lê kiểu nữ cũng không có, cô chân trần đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, thường cuộn tròn bàn chân, móng chân tinh xảo đặc sắc linh hoạt co rút lại một chút, ở trên cẳng chân tinh tế thon dài cọ, sơn móng tay đỏ thẫm càng thêm nổi bật da thịt tinh oánh như ngọc.

"Anh, anh sững sờ ở đó làm gì? Sữa bò trong lò viba, anh lấy ra cẩn thận một chút."

Tĩnh Hảo ngậm bàn chải đánh răng xoay người, liếc mắt một cái liền thấy người còn ngơ ngác đứng đó, duỗi tay vẫy vẫy trước mắt anh, dường như anh bị doạ tới, lui về phía sau một bước rất lớn.

Biết anh còn thẹn thùng, không biết còn tưởng rằng cô dọa người lắm cơ đấy.

Tần Cách Tri cũng cảm thấy mình phản ứng thái quá, tưởng tượng lại vì sao mình sững sờ, trên mặt lại phiếm hồng, chỉ có thể vội vàng đi tới phòng bếp.

"Anh đi lấy sữa bò ra."

Tĩnh Hảo bước vào buồng vệ sinh đánh răng, lại lau mặt, trở về phòng bếp đúng lúc trứng gà đã chiên hai mặt vàng óng, toả ra mùi hương, thịt xông khói bên cạnh cũng đã chín, cuộn tròn thành sóng nhỏ xinh đẹp.

Cô lấy ba miếng bánh kẹp ở một bên, một tầng kẹp kẹp trứng tráng một tầng kẹp thịt xông khói, theo đường chéo cắt thành hai cái sandwich, đưa cho Tần Cách Tri đang chờ ở bên cạnh, lại đẩy ly sữa bò trước mặt sang cho anh.

Tần Cách Tri sửng sốt nhìn đồ trước mặt mình, rốt cuộc vẫn ngồi xuống, chậm rì nhét vào miệng, trứng tráng nóng hầm hập kẹp thịt xông khói cộng thêm sữa bò, tạo ra một loại ra một loại hương vị bình thường nhưng mê người, truyền nhanh tới đại não.

Sau khi có thể biến thành người cá, anb tự nhiên sinh ra cảm giác bài xích không muốn ra khỏi nhac, ăn uống có khuynh hướng dùng lương khô đơn giản dễ gửi, mà thể chất người cá cũng không tiêu tốn quá nhiều lương thực, thường thường ăn một lần no là cả ngày sẽ không đói bụng, cũng dần dần quên một ngày ba bữa cơm và hương vị đồ ăn nóng.

Nhiều thêm một người, đúng là thay đổi rất nhiều.

"Anh, siêu thị lớn chỗ gần chỗ anh sống nằm ở đâu?"

Tĩnh Hảo giải quyết xong bữa sáng, nhìn quanh phòng một vòng một cách bất mãn.

"Đi chợ hoa nữa, mua dụng công cụ trong nhà, xem ra cơm trưa cũng chỉ có thể ăn ở ngoài."

Tần Cách Tri chính đứng dậy thu thập bộ đồ ăn trên bàn—— em gái đã làm cơm sáng, lại không thể để người vừa tới nấu cơm lại còn rửa chén —— nghe thấy cô hỏi chuyện còn thấy hơi khó hiểu.

"Em muốn đi chỗ nào mua cái gì?"

Nghe như định mua rất nhiều.

"Mua nhiều thứ lắm, phải liệt hẳn một cái danh sách cơ."

Tĩnh Hảo lấy giấy nhớ, vừa nghĩ vừa viết chữ.

"Bàn chải đánh răng, khăn lông, dép lê, chăn đơn, giường bộ, tấm màn, thảm, gối ôm, bồn hoa, còn có phòng bếp gia vị, bộ đồ ăn và nguyên liệu nấu ăn..."

Cô viết một đống, Tần Cách Tri chỉ chú ý vào món đầu tiên.

"Bàn chải đánh răng, vậy cái bàn chải đánh răng hôm nay em dùng là lấy đâu ra?"

Anh vô thức nhớ lại, muốn xác định màu sắc chiếc bàn chải bị ngậm ban sáng.

"Buổi sáng? Đó là lúc trước lấy ở khách sạn, dùng một lần."

Tĩnh Hảo liệt kê ra một đống vật phẩm, làm như vô tình mà nói ra.

"Anh, nếu trong phòng anh không có tiếng hô hấp, không ai sẽ nghĩ rằng đây là chỗ cho người ở, ngay cả hơi người cũng không có."

Nói xong cũng không thấy sắc mặt Tần Cách Tri nháy mắt tái nhợt, thay hắn nắm rửa sạch mâm, thuận tay bỏ vào tủ chén.

"Nhiều đồ vật như vậy khẳng định em một người không thể xách hết, anh thu dọn đi cùng đi a."

Tần Cách Tri vừa muốn cự tuyệt, Tĩnh Hảo liền nói thêm một câu.

"Bằng lái của em bị ba giữ ở nhà, nếu đồng ý chờ sẽ đi nơi đó đón em, không hỗ trợ tài xế đi đường cũng đúng."

Lời nói cự tuyệt đều bị nuốt trở về.

Nói là muốn ăn bên ngoài, nhưng thấy người ngồi ở ghế điều khiển cả người căng chặt, Tĩnh Hảo vẫn là quyết định không cần cùng một lần bức quá tàn nhẫn, mua sắm đến không sai biệt lắm liền đi một tiệm ăn không tồi đóng gói đồ ăn mang về, mang theo một thùng đồ vật trở về chung cư.

Ăn qua cơm trưa, tủ quần áo buổi sáng chọn tốt đã được người đưa tới, Tần Cách Tri tìm lấy cớ tránh về phòng, cách cửa phòng còn có thể nghe thấy một vài thanh âm nói chuyện ngoài phòng khách, nhìn không thấy biểu tình, ngữ điệu nhiệt tình lại che dấu không được.

Hắn lại nghĩ buổi sáng hắn chờ trong xe, vừa quay đầu đã thấy Tần Hảo xách hai túi lớn lại đây, bên cạnh còn có đàn ông theo hỗ trợ, tựa hồ nói gì đó làm cô cười một cái, mang theo phía sau các màu thực vật sinh cơ bừng bừng, đẹp như tiên nữ giáng trần vậy.

Cho dù Tần Hảo không hài lòng người ba mẹ giới thiệu cho cô, lấy điều kiện của cô, muốn tìm một người đàn ông thích hợp yêu nhau lần thứ hai qua cả đời cũng không khó.

Cho nên sao cô ấy nói vậy?

Hẳn là chỉ là thuận miệng nói.

Không nghĩ tư duy của mình lại bối rối, Tần Cách Tri dứt khoát đứng dậy mở cái cửa hông trong phòng, phòng chuyên cách âm để ghi âm, ngày hôm qua quyết định ra bài hát mới.

Sửa chữa vài lần, rốt cuộc quyết một bản ghi âm không tồi, Tần Cách Tri trở lại phòng đem ghi âm chuyển cho người ta, mới xoa cái bụng có chút bất mãn, đi đến trong phòng bếp tính toán tìm chút đồ ăn lấp bụng.

Hắn theo thói quen định mở tủ lạnh, thấy bên trong tràn đầy các loại rau dưa và trái cây mắt to đối mắt nhỏ mà sửng sốt, phản ứng không kịp tủ lạnh nhà mình khi nào bị mấy thứ này chiếm lĩnh.

"Anh, anh ra lúc nào vậy? Lúc nãy em gõ cửa phòng anh cũng không thấy đáp."

Tĩnh Hảo nắm cái cờ lê từ một bên phòng vệ sinh vòng ra tới, bật đèn phòng khách hất cằm lên với hắn

"Cơm chiều đặt cho anh để ở nồi cơm điện, bây giờ chắc vẫn còn nóng."

Tần Cách Tri lại nhìn góc áo bị dính ướt của cô nhíu mày.

"Em đang làm gì?"

"Vòi phun trong phòng tắm hỏng rồi, em đang thử có thể tự mình sửa hay không."

Tĩnh Hảo nói thay đổi một cái cờ lê nhỏ hơn, một lúc lại bị người cầm đi.

"Những việc này em có thể gọi anh."

Tần Cách Tri bước nhanh vào cửa buồng vệ sinh, thấy tình huống bên trong dừng bước chân, Tĩnh Hảo bị dừng phía sau cũng lập tức đuổi theo, đem hắn từ cửa kéo ra.

"Bên trong đều ngập nước, anh đừng vào kẻo ướt quần áo."

Tần Cách Tri nhẹ nhàng thở ra.

Hắn đem cờ lê trong tay thả lại chỗ cũ, thuận tiện cũng cầm đi công cụ khác trong tay Tĩnh Hảo.

"Ngày mai tìm người tới thay là được, em..."

Hắn nhìn vạt áo bị ướt của Tĩnh Hảo, mùa đông trong nhà quần áo cũng không ít, sau khi bị ướt tuy rằng không có lộ ra cái gì, nhưng vẫn là có chút...

"Em vào phòng tắm của anh mà tắm rửa đem quần áo ướt thay đổi, cẩn thận cảm mạo."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net