🌸 Chương 21: Vương tử người cá (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 21: Vương tử người cá (3)

Bài hát: Những năm tháng cũ - Đàm Duy Duy

Editor: AnGing

Tần Cách Tri dọn dẹp xong phòng bếp đi ra, liếc mắt một cái thì thấy ánh đèn sáng ngời khác hẳn với ánh đèn thường trong phòng khách, trên chiếc sô pha thả vài cái gối ôm màu sắc tươi tắn, mỗi chiếc là một chú cá khác nhau, một con sao biển màu hồng phấn hơi lõm nằm một góc và một miếng bọt biển màu vàng.

Trước ghế sô pha còn bày một tấm thảm nhung màu lam nhạt, bàn trà trống trống không cũng được bày một cây nhỏ lông xù máu xanh, lắc lư theo làn gió thổi từ ban công, hợp với khung cảnh trông như một cây rong biển. 

Không, cả cái phòng khách này đã trông giống như biển xanh rồi.

Vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.  

Tần Cách Tri đi đến sô pha ngồi xuống, duỗi tay cầm lấy một con cá bên cạnh đang bĩu môi phun bong bóng, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi xẹt qua hình hoa văn cá, ánh mắt khó đoán. 

Tĩnh Hảo đi ra từ phòng của anh, một tay dùng khăn lông lau khô tóc, Tần Cách Tri ngẩng đầu nhìn lên, đi vào cầm máy sấy, cắm điện đưa qua, lại đang thấy tay cô đang ướt thì ngừng động tác, tay bật nút mở.

"Để anh."

Mái tóc của Tần Hảo chỉ cần dài thêm một bàn tay nữa là có thể dài đến eo rồi, tóc cô được ốn xoăn, mái tóc đen bóng được chăm sóc rất tốt, cầm trong tay mát lạnh mượt mà, anh dùng ngón tay khơi tóc, cảm giác được trong lòng bàn tay ẩm ướt mới đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn xuống chân mình.

Cách quần nhìn không thấy, nhưng có thể cảm giác được phần eo đã bao trùm vài miếng vảy.

Tần Cách Tri cứng đờ, đang muốn thứ trên tay trốn trở lại trong phòng, bàn tay còn hơi ẩm ướt tay đã bị một cảm giác khô ráo mềm mại bao phủ lấy, nhẹ nhàng lau cho anh. 

Tĩnh Hảo để cho anh sấy tóc nhưng anh vẫn luôn sấy mỗi một bên. 

"Anh, anh nếu cứ sấy mỗi chỗ đó, tóc sẽ cháy mất."

Cô nhanh chóng thu khăn lông lại, giống như không để ý tới sự khác thường của anh. 

"Sấy sương sương thôi là được, không cần kỹ quá đâu."

Cô xoay người hưởng thụ sự phục vụ khó có được, khi cảm giác được tay Tần Cách Tri chần chờ để lên tóc cô, mới làm như vô tình đổi đề tài. 

"Anh, em vừa mới phát hiện trong phòng tắm của anh..."

Bàn tay đang đặt trên đầu cô lại cứng đờ.

Tần Cách Tri chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh nháy mắt thổi từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, anh cau mày nhớ lại phòng tắm của mình, chẳng lẽ tối hôm qua sau khi mình tắm xong quay trở về giường bị rớt vảy nửa đường? 

Tĩnh Hảo thở dốc rốt cuộc nói ra nửa câu sau.

"Bồn tắm của anh thật lớn a."

Tuy là Tần Cách Tri vô cùng dễ tính sau khi nghe xong nhưng lời này, rốt cuộc cũng không kìm lòng được phải động tay, anh nhẹ nhàng cốc đầu cô một cái cho hả giận. 

"Bồn tắm thì có gì lạ."

Cái bồn tắm kia là mua sẵn, tuy nhiên vẫn đủ để cho anh vẫy đuôi ở trong. 

"Lãng phí nước."

Tĩnh Hảo đúng lý hợp tình.

"Hơn nữa lớn quá cũng không tốt, vừa nãy em muốn dựa vào để nghỉ ngơi, ai ngờ bị trượt xuống uống phải hai ngụm nước tắm của mình."

Vừa nói vừa giả bộ nôn ọe, ý ghét bỏ vô cùng rõ ràng. 

Tần Cách Tri bị cô chọc cười, ngũ quan tinh xảo nháy mắt giãn ra, đẹp đến kinh tâm động phách, anh cười cười sờ đầu cô, tắt máy sấy.

"Được rồi, anh chưa từng thấy ai ghét bỏ bản thân mình như thế đâu. 

Tĩnh Hảo lườm hắn một cái, vừa lúc thấy con cá đặt trong tầm tay hắn, lập tức liền toát ra một vấn đề.

"Anh, anh nói xem, cá ăn uống tiêu tiểu hay ngủ đều ở dưới nước, hơn nữa hô hấp cũng trong nước, vậy chẳng phải là..."

Cô dừng lại, tỏ vẻ nói không nên lời, Tần Cách Tri theo tầm mắt nhìn mắt cô nhìn con cá còn phun bong bóng kia, nghĩ theo hướng của cô, sắc mặt có chút khó nói.

Anh không biết, nhưng anh cũng không muốn nghĩ tiếp. 

Tĩnh Hảo cũng cảm thấy đề tài này hơi kỳ quái, sáng suốt ngừng lại, đứng dậy trở về phòng, trước khi muốn đóng cửa lại ló đầu ra, cười khanh khách nhìn Tần Cách Tri còn ngồi ở trên sô pha ngơ ngác nhìn con cá.

"Anh."

Tần Cách Tri phối hợp ngẩng đầu nhìn cô.

Đôi mắt xanh thẳm hơi hơi tò mò.

Tĩnh Hảo cười càng thêm sáng lạn.

"Em chỉ muốn nói với anh rằng, ban nãy anh cười lên đẹp lắm, sau này anh nên cười nhiều hơn."

Cô nhìn sắc mặt Tần Cách Tri bắt đầu đỏ lên, nghiêm túc nói thêm một câu.

"Cười nhiều thêm, nói không chừng đến em cũng phải quỳ gối dưới sắc đẹp của anh."

Tần Cách Tri mặt đỏ bừng.

Anh ngồi chờ ở phòng khách cho tới khi gương mặt hạ nhiệt mới đứng dậy tắt đèn chuẩn bị về phòng, khi vào cửa, lại trở lại xách con cá phun bong bóng trên sô pha vào.

Ngày mai dậy sớm một chút, đem cá thả lại là được.

Hơn nữa đâu thể lúc nào cũng để cho em gái làm bữa sáng cho mình. 

Tần Cách Tri đem cơm sáng đến nhà ăn, đúng lúc thấy Tĩnh Hảo lắc lư ra khỏi phòng , thấy cô híp mắt đi tới phòng vệ sinh, chỉ có thể bất đắc dĩ đi qua cản lại, chuyển hướng cho cô.  

"Bên trong toàn là nước thôi, em vào chỗ của anh mà rửa mặt."

Tĩnh Hảo "Ừm" một tiếng, khi đi qua bàn ăn thuận tay nhón một miếng gà vừa rán nhét vào trong miệng, mắt khép hờ đớp một miếng hết luôn. 

Tần Cách Tri bất đắc dĩ nhìn cô phồng má bước vào phòng tắm, một bên quay đầu thì thấy máy tính sáng lên trên mặt bàn, không ngừng lập loè đánh dấu.

Cười khanh khách: Tốc độ của G đại nhanh quá, chưa gì đã thu âm xong rùi ~~~

Cười khanh khách: G đại, vừa mới nghe xong một lần, xin hãy chấp nhận sự cúng bái của iem, lỗ tai lại mang thai lần nữa rồi.

......
Cười khanh khách: G đại có đó không? Nếu tốc độ nhanh như thế, hay chúng ta lại làm thêm một bài nữa đi ~~

Cười khanh khách: G đại xin hãy tới nơi này nhìn một cái...

......

Tần Cách Tri di con chuột nhìn, rũ mắt đáp trở về mấy chữ.

Truy nguyên: Đang làm cơm sáng, ăn xong xem.

Anh mới vừa nhấn gửi, Tĩnh Hảo đã bước ra từ phòng tắm, khi đi ngang qua cũng tiện thể túm lấy cổ tay của anh, kéo anh đi nhà ăn.  

Mà trên màn hình máy tính một làn sóng tin nhắn đang spam. 

Cười khanh khách: G một đi không trở lại làm cơm sáng?! Là ai phí phạm của trời như vậy?!

Miêu miêu miêu miêu: Không thể nào, nhất định là tôi thức dậy quá sớm, mở ra máy tính không đúng cách.

Yêu G đại nhất: G đại làm cơm sáng??? Cầu biến thành nguyên liệu nấu ăn của G đại, bị băm các kiểu!!!

......
Nhĩ nhã: Tôi không ngờ tên kia còn biết làm bữa sáng đấy.

Khắp chốn mừng vui: Tôi còn không biết là tên kia cũng biết ăn cơ đấy, không phải cậu ta uống nước cũng thấy no rồi à?

Hàn nhất đao: Xem diễn.
......

Tần Cách Tri thu dọn xong trở về đúng lúc thấy lịch sử trò chuyện của đám nhóc nhàm chán kia, không đứa nào chịu tin cả, anh nhấn nhấn mấy cái, cố chụp ảnh cơm trưa trên bàn, đăng lên chứng minh mình nói thật.

Vì thế lại đưa tới một đợt spam.

Nhĩ nhã: Đây thật sự không phải là ảnh từ Baidu à? 

Cười khanh khách: G đại của tôi đảm bảo là một người đàn ông tốt lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, G đại cầu gả, tôi rất dễ nuôi, tôi bảo đảm!

Miêu miêu miêu miêu: Vừa nãy tôi khoe ảnh chụp của G đại lên Weibo chính thức của cậu ấy, suýt thì bị một đám tiểu yêu tinh hỏi chết, cả đám nhìn đều hận không thể lột da tôi xuống...G đại, tôi chỉ giúp các cô ấy hỏi một câu: Lượng đồ ăn này nhìn là biết không phải nấu cho một người ăn, cầu hỏi, G xuống bếp là ai? 
......

Khắp chốn mừng vui: Không nghĩ tới anh còn có kỹ năng này, sau này nấu cho tôi ăn. 

Hàn một đao: Nằm mơ.

Truy nguyên: Ừ.

......

Khi Tần Cách Tri thu dọn xong đồ vật xách theo cá tắt đèn về phòng, đột nhiên liền nghiêng đầu nhìn lịch đặt cạnh máy tính, lịch vẫn chưa được xé, tủi thân tố cáo chủ nhân đã bỏ qua nó.

Thời gian trôi nhanh như tia chóp, người lúc trước đã chiếm cứ rất nhiều thời gian của anh đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, anh sẽ rất khó mà trở lại như lúc trước, nhìn căn phòng trống rỗng ngơ ngác, cảm xúc tuyệt vọng sợ hãi hầu như ngày nào cũng khiến anh bối rối.

Bởi vì sợ bị phát hiện anh khác hẳn với người thường, anh không dám ra cửa, không dám làm quen với quá nhiều người, thậm chí ngay cả cha mẹ nuôi và người nhà họ Tần anh cảm kích nhất cũng dần dần xa cách, nhốt mình trong một thế giới nhỏ.

Mà giờ đây, anh đã quen được với một hơi thở khác, hơn nữa ngày nào cũng ăn ba bữa, lúc rảnh rỗi sẽ nghĩ lần tới nấu món gì, sau khi hỏi ý cô thì lại ngồi nghiên cứu thực đơn một chút, cũng thường được kéo đi dạo siêu thị... 

Noi vốn yên tĩnh lại quay về ồn ào náo động. 

Anh quay người qua xé mấy tờ lịch xuống, lại không  ném vào thùng rác như mọi khi, mà mở một bên ngăn kéo bỏ vào.

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, dembuon.vn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net