🌸 Chương 25: Vương tử người cá (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 25: Vương tử người cá (7)

Bài hát: Tường vy đỏ, hoa hồng trắng - G. E. M Đặng Tử Kỳ

Editor: AnGing

Ngày thường trên bàn cơm nhà họ Tần chỉ có mình Tĩnh Hảo độc thoại, mà nay lại đổi thành Trương Trì, Tĩnh Hảo bị hắn điểm danh trả lời, Giải Nam thi thoảng độp một câu, cũng đôi khi giải vây cho Tĩnh Hảo, còn cười thông cảm với cô, phong độ nhẹ nhàng.

Tần Cách Tri vừa ăn vừa nghe bọn họ ba người nói chuyện, đúng lúc ngẩng đầu thấy Tĩnh Hảo đang cười với Giải Nam, đột nhiên cảm thấy không còn muốn ăn nữa. 

Còn một mình Lâm Hàn vẫn tập trung ăn cơm. 

Rốt cuộc chờ đến khi cơm nước xong xuôi tiễn khách, Tần Cách Tri đóng cửa lại đi thu dọn bàn ăn với Tĩnh Hảo.

"Để anh, em đi nghỉ ngơi một chút đi."

Anh quen biết tụi Giải Nam cũng khá lâu, cũng là số ít người có thể được anh nhập vào danh sách "bạn bè", cho nên cũng sẽ không để ý dẫn người về nhà làm khách, nhưng hôm nay mới vừa mở cửa nhà đã thấy hơi hối hận.

Trong phòng chỉ có dấu vết của anh và cô. 

Hơn nữa chuẩn bị và dọn dẹp đều rất mệt mỏi.

Thật ra Tĩnh Hảo cảm thấy cũng được, không phản đối việc anh phụ giúp mình, hai người thu dọn xong bàn ăn, đứng ở trước bồn rửa, một người rửa chén, một người tráng sạch sẽ.

Đợi một lúc không nhận được chén, Tĩnh Hảo nghiêng đầu nhìn, đúng lúc Tần Cách Tri cũng nghiêng đầu nhìn cô, hai người ngơ ngác đối diện.

Lúc cô cho rằng Tần Cách Tri sẽ dời ánh mắt đi như lúc trước, anh nhấp nhấp môi, vẻ mặt hơi rối rắm. 

"Em cảm thấy ba người đến hôm nay thế nào?"

Đây là đang dò hỏi cái nhìn của cô với bạn bè anh sao?

Tĩnh Hảo vẫn luôn hy vọng anh có thể dung nhập cuộc sống đời thường, chứ không phải lôn lo sợ bị bại lộ thân phận rồi trốn tránh ở một góc âm u, nhưng bởi vì chính anh chưa từng nói tới chuyện này, cô cũng không dám nhắc tới, tránh cho bị hiểu sai ý.

"Cũng được."

Cô cúi đầu rửa sạch sẽ cái mâm cuối cùng.

"Trương Trì có vẻ rất thích nói chuyện, cũng bổ sung được cho anh, tính Lâm Hàn thìhơi giống anh, nhưng thật ra cũng rất dễ thân thiết, còn Giải Nam thì..."

Cô dừng lại, nhớ lại ra hình như lúc trước trên tư liệu có thấy qua cái tên này, Tần Cách Tri sau khi bị người yêu phản bội có thể thoát khỏi phòng thí nghiệm, hình như anh ấy cũng giúp rất nhiều. 

"Giải Nam cũng rất tốt, ôn tồn lễ độ, hào hoa phong nhã."

Cô cẩn thận suy nghĩ tới ưu điểm của anh ấy, biểu tình rất chân thành tha thiết.

"Hơn nữa giọng nói cũng rất êm tai."

Lúc cô tạm dừng, Tần Cách Tri có dự cảm điềm xấu, thật sự khi nghe cô nói ra miệng, trong lòng hụt hẫng, ngay cả giọng nói đáp lại cũng trở nên nặng nề.

"À."

Hôm nay ở bên ngoài lông bông nửa ngày, một người bụi bặm, Tần Cách Tri trở về phòng thì quẹo vào phòng tắm, chuẩn bị xả nước tắm rửa, khi bàn tay để lên chốt mở, nghĩ đến đánh giá vừa rồi của Tĩnh Hảo với Giải Nam, đôi mắt dần trở nên ảm đạm.

Trước giờ cô chưa từng khen giọng anh dễ nghe.

Chẳng lẽ cô tương đối thích giọng khàn khàn trầm thấp như vậy?

Tần Cách Tri ho nhẹ, tay đang mở nước ấm liền chuyển qua chốt mở nước lạnh.

Nước lạnh chảy ra ồ ạt, chỉ chốc lát sau đã gần đầy, Tần Cách Tri ngồi vào, nhìn hai chân tiếp xúc với nước nháy mắt biến thành đuôi cá màu bạc, mỗi mảnh vảy đều như đã trải qua rèn khắc tỉ mỉ, bao vây độ cung duyên dáng của đuôi cá, nhẹ nhàng vừa động liền vẽ ra từng đợt sóng gợn.

Anh nhìn chằm chằm nhìn cuối cùng thất bại dời tầm mắt, nhắm hai mắt cảm thụ bốn phía đều là nước mang đến cảm giác quen thuộc và an bình.

Ngây người một hồi, bỗng dưng anh mở bừng mắt.

Cá, có ngâm nước lạnh có bị cảm được không?

Buổi sáng lúc Tĩnh Hảo rời giường không phát hiện Tần Cách Tri gần đây luôn luôn thức dậy sớm hơn so với cô đâu, cô đến phòng bếp đun nước, rửa mặt xong vừa lúc nước sôi, đem mì sợi thả vào nồi rồi đi gõ cửa phòng Tần Cách Tri.

"Dậy ăn sáng."

Tần Cách Tri đã sớm tỉnh, nhưng vẫn chờ đến khi cô gõ cửa mới đứng dậy rửa mặt chải đầu, khi mở cửa ra đúng lúc thấy cô đang tìm kiếm gì dótrong tủ lạnh, nhét cả cái đầu vào tủ lạnh, bên trên một vại mứt trái cây nửa treo không, nhìn thấy sắp rớt vào đầu cô.

Anh chạy qua đỡ vại mứt trái cây kia, vô thức hỏi cô. 

"Tìm gì thế?"

"Em nhớ ngày hôm qua em mới mua một vại tương ớt, tính ăn, nhưng hôm nay lại không tìm thấy."

Tĩnh Hảo sau khi trả thì thấy hơi lạ lạ, không tìm nữa, ai ngờ do động tác cô nhanh và bất ngờ, vừa quay đầu lại đã đụng vào cằm Tần Cách Tri.

Cô kêu lên một tiếng lui về phía sau một bước, đột nhiên liền cảm giác được một bàn tay chặn động tác của mình, một cái tay khác ấn lên trán của cô, nhẹ nhàng xoa.

"Không sao chứ?"

"Không sao."

Tĩnh Hảo lầu bầu, không cự tuyệt ý tốt của anh.

"Nhưng mà, anh bị cảm à, cổ họng rất khó chịu sao? Giọng nghe rất khàn."

Không trầm thấp từ tính giống bình thường, nghe hơi giống giọng của Giải Nam hôm qua.

Hai người đứng sát nhau, hơn nữa vừa rồi Tần Cách Tri che chở cô, hai người giống như đang ôm nhau, khi cô nói chuyện mang theo hơi ấm phà lên cổ an.

Tần Cách Tri cứng đờ, buông ra tay kéo dãn khoảng cách.

"Trương Trì khá thích ăn cay, bình tương ớt kia cậu ta ăn mất rồi, cái lọ không anh vứt vào thùng rác rồi."

Tĩnh Hảo đáp lại, đi vào phòng bếp, nghiêng đầu vừa nhìn thì thấy chiếc lọ không bị ném vào thùng rác, vẫn hơi nghi ngờ.

Ngày hôm qua rõ ràng cô đã bỏ lọ tương ớt bỏ vào tủ lạnh, Trương Trì lấy ra khi nào? Hơn nữa một lần ăn luôn một lọ tương ớt thì vô lý quá đi?

[Cái này là do Cách Tri muốn có giọng nói như bạn Giải Nam, nhưng không biết làm sao, anh người cá nên không thể bị cảm khi ngâm nước lạnh được, nên ăn nhiều tương ớt để giọng bị bỏng, trở nên trầm thấp hơn. Thấy Hảo Hảo hỏi ngượng ngùng tổ tội cho bạn Trương Trì. Thật là ghen quá hoá rồ?]

Cô vừa nghĩ vừa nhấc cái nồi không ra, rồi đun nước, thả một vài viên đường phèn vào,tìm trứng vịt đánh tan, đợi khi nước sôi thì đổ vào đánh thành những tia trứng mỏng, cả nồi vàng ươm. 

Tần Cách Tri đi vào ăn bữa sáng, thấy một cái nồi không biết tên.

"Đây là cái gì?"

"Đường phèn trứng vịt, khỏi ho nhuận giọng."

Tĩnh Hảo đổ ra, múc một chén nhỏ, nhét vào trong tay anh.

"Đang còn nóng thì uống đi, nguội sẽ có mùi tanh."

Cô nhìn Tần Cách Tri lộ ra vẻ mặt ngây thơ hiếm có, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, đôi mắt mờ mịt càng thêm xanh thẳm, trông hơi đáng yêu, cô không kìm được duỗi tay vỗ mặt anh.

"Uống lên giọng nói cũng sẽ thoải mái hơn, buổi chiều lại nấu cho anh một chén."

Tần Cách Tri bưng chén ngơ ngác đi theo cô ra phòng bếp, nghẹn họng nhưng vẫn nói ra.

"Em cảm thấy giọng bây giờ của anh không hay sao?"

Tĩnh Hảo dừng bước chân quay đầu lại nhìn anh, trong nháy mắt ánh mắt anh khiến cô hiểu ra tất ca, lại quay lại ve ôn hòa chân thành tha thiết ban đầu, mang theo vài phần ý cười.

"Giọng nói bây giờ cũng được tuy nhiên em lại thích giọng vốn có của anh hơn."

Em càng thích giọng vốn có của anh hơn.

Tần Cách Tri trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói đó, khiến lúc anh ngồi trước bàn công tác còn chưa phục hồi tinh thần lại, nhạc phổ nằm xoài trên trên bàn, lại không hấp dẫn được một chút lực chú ý nào của chủ nhân.

Cuối cùng thứ kéo lại một chút tâm trí của anh là chiếc di động đang rung một cách điên cuồng, Tần Cách Tri cúi đầu nhìn, thấy cái tên ngày hôm qua còn làm anh canh cánh trong lòng, tâm trạng giờ đã khác, dứt khoát nghe máy.

"Ơi?"

"... Xem ra tâm trạng của cậu rất tốt."

Giải Nam trêu chọc anh một câu.

"Ngày hôm qua bị Trương Trì kích thích, đợi bọn tôi đi rồ mới nói với người ta à?"

Tần Cách Tri tạm dừng, thu lại khóe miệng đang cong lên.

"Bọn mình không giống như các cậu tưởng tượng đâu, con bé là em gái mình..."

"Em gái không có quan hệ huyết thống, đây là chính miệng em gái cậu giải thích."

Giải Nam khó được tốt tính khuyên vài câu.

"Đừng nói là cậu biết cô ấy giải thích thêm một câu này là có ý gì đấy chứ? Không càn biết giữa hai cậu có gì, mình cảm thấy người ta không tồi đâu, con cẩu độc thân lâu năm như cậu kho có cơ hội thoát ế, nếu vì lí do gì đó mà bỏ lỡ, người ta bị người khác cướp đi, cậu đừng hòng khóc hối hận cả đời."

Tần Cách Tri không nói chuyện.

Giải Nam cũng khuyên nữa.

"Được rồi, mình gọi điện thoại cũng cho cậu cũng không phải vì chuyện này, không biết là ai đăng hình chúng ta xuất hiện ở phòng thu âm hôm qua lên tieba, chụp không rõ lắm, mình đã đăng Weibo giải thích, nhưng cảm thấy chuyện này cậu vẫn nên giải thích hì hơn.."

Tần Cách Tri đáp, cúp điện thoại.

Weibo của anh cũng mới tạo không lâu, bởi vì bình thường cũng không dùng, cho nên cũng trắng trơn, nhưng thật ra vẫn có nhiều người tương tác, không cầu xin đăng hình cũng cố gắng gây chú ý, phương thức hoa hòe hoa sói, còn lại cũng là giục anh ra bài mới. 

Bởi vì không biết nói gì, Tần Cách Tri dứt khoát đổi mới tin nhắn, hầu như cách bốn năm ngày sẽ hiện lên một id tin nhắn quen thuộc, tên còn có chút quen mắt: Tần Lâu Nguyệt.

Anh nhìn chằm chằm cái tên kia hồi lâu, ấn nút cắt bỏ lựa chọn.

Do dự hơn mười phút còn không có nghĩ ra từ thích hợp, rốt cuộc anh vẫn viết ra một bài không khác thông báo là mấy, khô cằn, tự nhìn còn thấy khô khan, cuối cùng do dự bỏ thêm cái icon, nhấn gửi đi.

Truy nguyên v: Bài hát mới, song ca cùng Trăng lên đầu cành 《 Luyến điệp 》. o(n_n)o

Weibo mới đăng chưa đầy một phút đồng hồ đã cs hồi âm, năm phút đồng hồ đã vượt qua hai số, hầu hết lời bình luận đều hò hét với việc hợp tác của hai vị đại thần, nói rằng chờ mỗi người ra một hát đã không dễ, ai ngờ có ngày hai người này lại còn song ca, cuối cùng còn không quên trêu cái icon của G đại.

Trong đó còn có chân tướng yên lặng.

Củ cải giòn: "G đại và hoa khôi, chẳng lẽ lén lút có quan hệ tốt? Lúc trước G đại còn tự mình độc thoại gì đó, đây là lần đầu tiên hoa khôi hợp tác với người khác đấy."

Tôi vẫn là một đứa con nít: "Đúng thế, lúc trước hoa khôi từng nói, tự cô viết lời, bình thường sẽ không song ca với người khác, vì nhạc điệu phong cách sẽ khác biệt, khó ăn ý..."

Hổ bông: "Đánh đố hai người có gian tình "

......

Tần Cách Tri yên lặng mà xem bình luận, tâm trạng hòa hoãn không ít, lại kiên nhẫn xem tiếp.

Tần Lâu Nguyệt: "G đại, tôi cũng là người trong giới, chỉ là vẫn là một tiểu trong suốt*, cầu G đại cũng có thể cùng tôi hợp tác một lần!!!"

* Tiểu trong suốt: nhỏ bé, ít ai biết, như người tàng hình.

Tần Cách Tri dừng một lúc, yên lặng đáp, đánh mấy chữ ít ỏi.

"Xin lỗi, tôi không thích tên của cô."

Truyện chỉ được đăng tại Mái ấm của Nadia, wattpad, dembuon.vn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net