🌸 Chương 27: Vương tử người cá (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 27: Vương tử người cá (9)

Bài hát: Bán hồ sa - Lưu Kha Hĩ

Editor: AnGing

Lúc Tĩnh Hảo ra sân bay còn hơi choáng váng, Tần Cách Tri ở bên cạnh đỡ cô, trên tay còn cầm nước khoáng lúc trước tiếp viên hàng không đưa tới, sắc mặt so với người đang bị say máy bay là cô còn kém hơn, ôm cô lên xe, tri kỷ chọn vị trí có thể mở cửa sổ, hơi mở ra một chút.

"Thế nào? Thấy đỡ hơn không?"

Tĩnh Hảo một tay che ngực ngăn chặn cảm giác buồn nôn, khua tay ý bảo anh rằng mình không sao, ngooid ở phía sau nhìn sắc mặt tái nhợt của cô càng cảm thấy có lỗi. 

"Nguyệt đại, tôi không biết cô sẽ say máy bay, lúc trước cũng quên hỏi, làm hại cô khổ sở như vậy..."

Lúc nãy trên phi cơ gọi một tiếng "Hoa khôi" bị người ghé mắt nhìn, bọn họ tự động sửa lại xưng hô với Tĩnh Hảo, đặc biệt lúc Lâu Nguyệt khó chịu khi nghe thấy xưng hô đó, Trần Khả Khả gọi càng thêm hăng hái.

Tĩnh Hảo quay đầu cười trấn an với cô ấy.

"Không việc gì, lúc trước không nghiêm trọng, chắc do cơm sáng ăn nhiều."

Liền chính cô cũng không biết thể chất của Tần Hảo sẽ bị say máy bay.

Cũng may sau khi lên xe lịch trình cũng không xa, lại là mùa ế hàng du lịch, xe đi chưa tới một giờ đã đến nơi, dừng trước mặt biệt thự ba tầng.

Tĩnh Hảo cảm nhận hơi nước trong gió, vừa quay đầu nhìn sắc mặt Tần Cách Tri, quả nhiên thấy cặp mắt xanh lam của anh đang nhìn biển rộng, trong ánh mắt mang theo sợ hãi, rồi lại áp không được khát vọng bản năng đang dâng lên.

Biển rộng, là cố hương của anh.

Nhưng nếu không cẩn thận chạm vào nước biển, anh sẽ mọc đuôi cá trước mặt mọi người. 

Tĩnh Hảo nắm lấy bàn tay không tự giác run rẩy của anh, cười với người đang kinh hoảng một cái, trấn an.

"Chúng ta cũng đi xuống xem?"

Tần Cách Tri chần chờ vài giây mới gật đầu.

Vừa xuống xe đã nghe thấy một giọng nói thanh thúy thuyết minh của Trần Khả Khả thanh thúy không biết từ đâuu ra thuyết minh.

"... Thủy thành là dựa vào vùng biển này, là nơi giao thoa giữa đại dương và lục địa, sinh sống đến nay mới không còn sinh vật biển phong phú mấy, trong đó có một bộ phận sinh vật biển thần bí đều còn chưa được mệnh danh chính thức, hơn nữa lịch sử ghi lại, vùng biển này từng xuất hiện giao nhân rơi lệ dưới trăng, cũng chính là người cá xinh đẹp mà chúng ta hiện tại gọi..."

Thủy thành, cũng là nới lúc trước vợ chồng Tần gia nghỉ phép nhặt được Tần Cách Tri.

Trương Trì đang vội vàng khuân vác rương hành lý và nhu yếu phẩm gần đây mua, lại phát hiện thiếu mất một sức lao động, khi tìm thấy lại nhìn thấy vẻ mặt Tần Cách Tri tái nhợt sững sờ nhìn biển rộng, hai mắt phóng không mà dại ra, vẫn không nhúc nhích.

Bên cạnh còn có một mỹ nữ.

Cậuhừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, lại đây trực tiếp vỗ bả vai Tần Cách Tri.

"Làm sao? Em gái Tần Hảo vừa mới say máy bay, anh trai lại say biển? Hay cậu muốn thừa cơ nhảy vào biển biến thành cá trốn tránh vận mệnh cu li?"

Gần đây bị Tĩnh Hảo kích thích nhiều, Tần Cách Tri đối với loại lời nói kiểu này đã miễn dịch, biết cậu chỉ nói giỡn, cho dù trong lòng có hơi chột dạ, trên mặt cũng có thể không biến sắc.

"Không có."

Cậu lôi kéo Trương Trì đi đến gara.

"Không phải còn muốn dọn đồ hay sao?"

Mới vừa đi vài bước, anh lại ngừng bước chân nhìn Tĩnh Hảo còn đứng tại chỗ.

"Anh đi trước hỗ trợ, nếu em vẫn không thoải mái, thì tìm một phòng nằm một chút, đợi lát nữa anh đi xem có gì ăn..."

Anh còn định tiếp tục dặn dò, Trương Trì đã chịu không nổi kéo anh đi.

"Được rồi được rồi, em gái Tần Hảo là người lớn, không cần cậu quan tâm thế đâu...Thật là phát cơm chó cũng không suy nghĩ tới cảm nhận của người khác, ít ra trước kia tôi còn là người được đề cử làm em rể của cậu, là tình địch của cậu, tình địch đó..."

Giải Nam đúng lúc đi qua nghe thấy mấy câu lải nhải cuối cùng của cậu, "săn sóc" ném một chiếc vali to đùng qua. 

"Chính bởi vì là tình địch mới phải nhả cơm chó trước mặt cậu, hoàn toàn bóp nát tâm tư của cậu, cũng đủ để cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Trương Trì làm bộ làm tịch thở dài, trên mặt cực kỳ bi thương.

"Tôi muốn bãi công để trấn an trái tim nhỏ của mình, tình cảm yêu say đắm của tôi còn chưa bắt đầu đã thai chết trong bụng!"

Lâm Hàn thuận tay đặt một cái chăn trên cái vali của cậu.  

"Làm việc cũng có thể quên đi."

Trương Trì: "..."

Bạn xấu, đây tuyệt đối là bạn xấu!

Kế hoạch ra biển định vào ngày hôm sau, một đám người phân công rõ ràng, đàn ông làm việc nặng, phụ nữ trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.

Đáng tiếc một đống người không được mấy người sẽ nấu cơm, chỉ có thể ở bên cạnh trợ thủ, cảm khái đại thần không hổ là đại thần, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, khó trách bắt được G đại dễ như trở bàn tay, cùng lắm chỉ bỏ công phu làm một bữa cơm, cũng không yên tâm phải tới nhìn vài lần.

Trù nghệ của Tĩnh Hảo đã được rèn luyện từ một loạt các nhiệm vụ lúc trước tới đầu bếp tiêu chuẩn năm sao, thật thật sự cảm thụ được chân lí "Muốn bắt được trái tim của đàn ông, trước tiên phải bắt lấy dạ dày", lại không nghĩ rằng những lời này đối với phụ nữ cũng hữu dụng như thế. 

Sau khi nếm thử vài món, Trần Khả Khả và Ứng Quả đã hoàn toàn bị thuần phục.

Tĩnh Hảo một bên đặt nồi áp suất hầm móng heo đậu nành, một bên tiện tay rán một ít thịt viên, khi chiên tóp mỡ chuẩn bị làm thịt kho tàu, còn có thể chú ý tới hai cô gái nhỏ một bên nhìn thịt viên đến xanh lè mắt.

"Các em nếm thử trước, muốn có đạm thì trực tiếp thử đồ ăn, được thì đến canh."

Các cô vừa mới nghe xong, hai tay đã bắt cầm thịt viên nhét vào miệng, ăn đến mức giọng nói nghe mơ hồ. 

"Ăn ngon, ăn ngon, nóng quá ~~~"

Các cô bị nóng đến nhe răng trợn mắt, Lâu Nguyệt một bên thờ ơ lạnh nhạt hừ một tiếng.

"Ơn huệ nhỏ là có thể bị mua chuộc được, đúng là không biết xấu hổ."

Ứng Quả đem thịt viên ăn ngon nuốt xuống, lườm cô ta một cái.

"Cô muốn mặt mũi thì đừng ăn, tuy vậy tôi khuyên cô có chừng mực, miễn cho đói bụng còn ảnh hưởng tới khẩu vị của người khác."

Trần Khả Khả một bên liều mạng gật đầu.

Lâu Nguyệt bị các cô cùng phản bác khiến cho tức giận, nhưng cũng biết mình ở chỗ này chiếm không được chỗ tốt, dứt khoát liền đứng dậy chạy lấy người.

"Không ăn thì không ăn, tôi xem sắc mặt thối của các cô mới không muốn ăn."

Cô dậm chân từ phòng khách đi lên phòng trên tầng, mỗi một bước đều cố gắng dẫm mạnh, nghĩ đến mấy người kia dù thế nào, Trương Trì sẽ không thật sự để cô giận dỗi không ăn cơm, mà em họ bạn mình không ăn cơm, dù thế nào G đại cũng nên tới khuyên một chút.

Đã vậy cô sẽ chờ bọn họ phải tới khuyên cô đi ăn cơm.

Nghĩ thì hay, trở lại phòng còn cố ý tắm rồi thay đổi quần áo và trang điểm cho xinh, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt trước mặt G đại.

Nhưng khi cô lên tầng, Trương Trì đang chơi đua xe với Lâm Hàn, đeo tai nghe ầm ầm, cơm vừa có đã quên sạch mình có dẫn em họ theo, múa may đôi đũa chăm chú ăn cơm, đoạt thức ăn với Lâm Hàn.

Thật ra Tần Cách Tri có chú ý đến việc thiếu một người, nhưng người thiệu lại là một người chướng mắt, Tĩnh Hảo một bên còn mỏi mệt ăn không phấn chấn, anh vội vàng để cô ăn một ít, càng không có tâm tư đi quản người vắng mặt kia.

Ứng Quả đoạt một miếng ngó sen ngâm đường dấm cuối cùng, một bên nhai một bên cảm khái ——

Ngày hôm sau, ông trời dường như biết bọn họ chuẩn bị ra ngoài chơi nên không hề bủn xỉn cho trời đẹp lại không quá nắng, bầu trời xanh thẳm cùng nước biển xanh lam thật sự khó phân giới hạn.

Tần Cách Tri vốn dĩ không định đi ra biển cùng bọn họ, nhưng khi anh từ chối Trương Trì đã ôm lấy nửa vai Tĩnh Hảo, nửa cưỡng bách cô đi ra ngoài, một bên còn làm mặt quỷ với cô, ý bảo cô phối hợp một chút.

"Cậu không đi cũng được thôi, vậy giao nhiệm vụ bảo hộ em gái Tần Hảo cho mình."

Anh xoa nhẹ đầu Tĩnh Hảo.

"Em gái Tần Hảo, em không cần sợ hãi, đợi lát nữa cho dù em rơi vào biển, anh cũng sẽ phấn đấu quên mình tới cứu em!"

Lâm Hàn yên lặng nhìn cậu ta diễn kịch, Lâm Hàn thì khinh bỉ.

"Tôi nhớ là cậu không biết bơi."

Tĩnh Hảo lại biết nguyên nhân Tần Cách Tri không muốn ra biển, không muốn dùng sự kiện này cùng người khác ép buộc anh, đang muốn tránh ra từ chối Trương Trì, đã có người nắm cánh tay của cô, chặt chẽ đem cô kéo vào trong lòng ngực, kéo cô cùng nhau đi tới du thuyền.

Tĩnh Hảo ngẩng đầu nhìn chiếc cằm căng chặt của anh, nắm tay anh, nhìn anh, trong ánh mắt trong sáng không một chút để ý.

"Anh nếu không muốn đi, chúng ta cùng nhau trở về nghỉ ngơi."

Tần Cách Tri yên lặng nhìn cô, quay mặt đi đem tầm mắt đầu hướng nơi biển ngọc xa xa.

"Anh muốn đi xem."

Anh lặp đi lặp lại, như muốn tự mình an ủi mình. 

"Anh muốn đi ngắm biển rộng."

Đúng là anh đang sợ hãi, lại ức chế không được khát vọng từ đáy lòng.

Cảm giác toàn bộ biển rộng đều đang gọi mời anh.

Hơn nữa.

Anh lại nghiêng đầu nhìn Tĩnh Hảo.

Anh không hê muốn giao cô cho người khác, cho dù một ngày cũng không được. Anh sẽ tự mình bảo vệ cô, không để cô chịu một chút thương tổn nào. 

Bao gồm thương tổn đến từ anh.

Du thuyền đi trước nửa giờ, chung quanh ngoài biển vẫn là biển, mọi người lúc trước còn hứng thú bừng bừng giờ đều đã mất hứng thú, sôi nổi trở lại phòng khách nhỏ bên trong chơi bài, trên boong tàu chỉ còn lại Tĩnh Hảo và Tần Cách Tri.

Tĩnh Hảo lôi kéo người nhìn chằm chằm mặt biển đến ngơ ngác lùi về phía sau một bước, tránh nước bắn lên boong tàu.

"Dẫm đi lên sẽ bị ướt, cẩn thận một chút."

Cô mới vừa dứt lời, lại hắt xì một cái rõ to, xoa cái mũi hơi ngẩn ngơ.

Tần Cách Tri nhìn cô cười một cái, buông tất cả nỗi lòng vừa rồi, duỗi tay che gió biển thổi lên làm gương mặt cô trở nên lạnh lẽo.

"Ở yên chỗ này, anh đi lấy quần áo cho em."

Tĩnh Hảo nhìn theo bóng dáng anh đi về phía phòng khách nhỏ, xác nhận sẽ không xuất hiện biến cố gì để anh biến ra đuôi cá, quay lại tùy ý nhìn đại dương mênh mông.

Tần Cách Tri lúc đó, sau khi chịu tra tấn như vậy, có phải sẽ quay trở về vùng biển rộng này hay không?

Hơn nữa, đây mới chính là quê nhà chân chính của anh, so với lục địa nho nhỏ thì rộng hơn gấp bao nhiều lần, cũng tự do tự tại không bị hạn chế, hơn nữa có rất nhiều truyền kỳ, đều cho rằng người cá là bá chủ chân chính nơi đáy biển, khi anh ở trong biển, là bộ dáng như thế nào?

Hơn nữa hình như cô chưa từng nhìn thấy đuôi cá của anh.  

Cô suy nghĩ một đống, chờ đến lúc phát hiện phía sau có người tiếp cận, Lâu Nguyệt đã đứng vài bước bên cạnh cô.

"Tần Hảo, tôi rốt cuộc đắc tội cô chỗ nào? Cô ỷ vào xuất thân tốt, lúc nào cũng ngứa mắt tôi thì thôi, tại sao giờ cũng muốn đoạt người với tôi? Cô có biết tôi đã thích anh ấy bao lâu rồi hay không? Từ khi anh phát hành bài hát đầu tiên tôi đã thích anh ấy rồi, ngày nào cũng chú ý tới anh ấy, lúc nào cũng đều quan tâm tới anh ấy. Mà cô thì sao? Cô quen biết anh ấy mới được bao lâu? Cô chẳng qua là không vừa mắt tôi mới muốn tranh giành với tôi, chuyện khác tôi đều có thể nhẫn, riêng cái này tuyệt đối không thể nhẫn, cô đừng tưởng rằng dùng thủ đoạn làm tôi chịu đói tôi liền sẽ từ bỏ..."

Cô ta càng nói càng không đúng mực, Tĩnh Hảo chẳng buồn phản bác, gặp được loại bệnh tâm thần luôn cho rằng cho rằng "Thiên hạ là của ta", cũng chỉ có thể tránh xa.

Cô nhấc chân chạy lấy người, Lâu Nguyệt lại không biết là bị trúng gió  gì, đột nhiên đi lên dùng sức túm tay cô.

"Làm sao? Cô chột dạ muốn chạy lấy người?"

Cô ta sau khi túm lại buông tay, thân thuyền đột nhiên lung lay, Tĩnh Hảo trượt chân, theo thân thuyền nghiêng lệch, thẳng tắp lướt qua một thước vài vòng bảo hộ, nằm ngửa ngã xuống mặt biển.

Liếc mắt cuối cùng một cái lại thấy Tần Cách Tri mặt đầy kinh hoảng, thần sắc trắng bệch.

Trương Trì thật đúng là miệng quạ đen a, không có việc gì nói rằng cô sẽ rớt xuống nước.

Thân thuyền đột nhiên nhoáng lên, ở trong khoang thuyền khi mọi người nghe thấy một tiếng thét chói tai vội lao ngoài phòng khách nhỏ, vừa lúc thấy một bóng người rớt xuống mặt biển tĩnh lặng, tìm không được một chút tung tích.

"Tần Cách Tri!"

Giải Nam phục hồi tinh thần lại sớm nhất nhìn đến người đang chuẩn bị nhảy theo, lập tức tiến lên ôm chặt người.

"Cậu bình tĩnh một chút, chúng ta lập tức dừng thuyền trở về vớt, phụ cận nới này ngay cả một cái đảo nhỏ đều không có, toàn bộ đều là một vùng biển rộng, cậu cho dù định nhảy xuống, cũng..."

Cậu ta nói còn chưa nói xong, Tần Cách Tri đã vùng ra khỏi cánh tay của cậu ta, ánh mặt lạnh lẽo thấu xương thẳng tắp nhìn Lâu Nguyệt bần thần đứng một bên, mỗi ánh mắt đều hận không thể đem xe cô ta làm đôi.

"Là cô đẩy cô ấy đẩy xuống, nếu thực sự cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô."

Tầm mắt mọi người đều kinh ngạc chuyển về phía Lâu Nguyệt, vừa quay đầu lại lại phát hiện Tần Cách Tri cũng nhảy vào trong nước, sóng gợn dữ dội, không còn có tung tích.

Giải Nam mắng giận một câu, lập tức liền nhằm về phía phòng điều khiển, chạy vài bước sau quay đầu gắt gao mà trừng mắt nhìn Lâu Nguyệt còn thất thần tại chỗ.

"Tôi mặc kệ cô là người nhà nhà ai, hôm nay nếu bọn họ thật sự xảy ra chuyện, hai mạng người này đều tính trên đầu cô."

Lâu Nguyệt run môi nói không nên lời, chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Trương Trì, người duy nhất ở đây khả năng sẽ giúp cô lại chỉ nhìn thấy ánh mắt không thể tin tưởng của đối phương, trong lòng cô run lên, theo bản năng trốn tránh trách nhiệm.

"Tôi, tôi chỉ là bắt cô ta nói chuyện với tôi mà thôi..."

Cô ta nhìn quanh một vòng, phát hiện không ai sẽ đứng về phía mình.

"Chuyện này không phải tôi sai, là cô ta cố ý muốn tìm tôi gây phiền toái, là cô ta đoạt người tôi thích, là cô ta không cho tôi ăn cơm... Đều là cô ta sai, tôi chỉ là túm cô ta một chút, đều là do cô ta sai!"

Cô ta giọng điệu từ kinh hoảng thất thố đến chắc chắn, hiển nhiên đã nhận định lời của mình mới là sự thật.

Ứng Quả ngăn lại Trần Khả Khả muốn nhào lên đánh người, túm cô đi về phía phòng điều khiển.

"Chúng ta trước tiên tìm người trở về, tìm trở về lại đánh chết cô ta."

Lời nói là như thế này, nhưng chính trong lòng cô cũng càng thêm không tin tưởng.

Vùng biển lớn như vậy, còn không biết sẽ có cái gì, G đại cùng Nguyệt đại không biết sẽ gặp phải cái gì, có thể an toàn trở về hay không, ai cũng đều không thể nói chắc chắn.  

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, Dembuon.vn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net