🌸 Chương 28: Vương tử người cá (xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 28: Vương tử người cá (xong)

Bài hát: Túy Hồng Nhan - Lưu Y Đóa

Editor: AnGing

Trước lúc rơi xuống nước Tĩnh Hảo đã hít sâu một hơi, tận lực cuộn tròn thân thể bảo vệ nội tạng, giảm bớt lực đánh vào khi rơi xuống nước, vừa cảm thấy vị trí mình rơi xuống còn xem như may mắn, nếu không rơi vào cánh quạt, một giây có thể khiến cô nở hoa.

Nhưng khi rơi vào trong nước vẫn khiến cô cảm thấy đau đớn, hơn nữa hôm qua cũng mệt mỏi, trong nháy mắt dường như năng lực khống chế tứ chi đều mắt đi, chỉ có thể vô lực cảm giác chính mình tựa như điện ảnh pha quay chậm, lảo đảo lắc lư rơi sâu xuống.

Chờ cô lấy lại chút sức lực, chuẩn bị trồi lên mặt nước trước, mở mắt ra thì thấy bóng người mơ mơ hồ hồ trong nước biển, đuôi cá màu bạc sau người tự nhiên quẫy đạp, nôn nóng nhìn trái phải xung quanh tìm kiếm cái gì, một con cá xinh đẹp bơi tới bên người anh quơ quơ, dẫn anh bơi thẳng về phía cô.

Quả nhiên sẽ tìm được mình.

Tĩnh Hảo thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên tâm nhắm mắt lại thả lỏng người.

Khi Tần Cách Tri nhảy xuống nước nháy mắt liền hóa ra đuôi cá, đuôi cá màu bạc giống như là chiếc anh vẫn thấy lúc bình thường, dưới ánh sáng thưa thớt nơi đáy nước hạ đều còn chiết xạ cùng loại với màu sắc ánh trăng, anh lặn xuống đáy biển, tránh làm người trên thuyền không nhìn thấy tung tích.

Nhìn biển rộng mênh mang, anh lại không biết nên đi đâu tìm người, chỉ có thể dựa vào ký ức, nhớ lại phướng hướng lúc trước thuyền đi, trong đầu không thể ức chế hiện ra một ý nghĩ đáng sợ.

Nếu cô ấy chết.

Anh đong đưa đuôi cá nhanh hơn, chưa bao giờ cảm tạ chính mình là người cá như lúc này.

Nếu tìm không thấy cô ấy, hoặc là tìm được thi thể của cô, vậy anh sẽ ở lại trong vùng biển này, không bao giờ trở về nữa.

Bọn họ phải vĩnh viễn ở bên nhau.

Anh dùng sức bơi, lại nghe thấy tiếng người ồn ào náo động, cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy chính mình ấy vậy mà đã bất tri bất giác bơi trở về bờ biển ban đầu.

Thuyền chạy hơn nửa giờ, với toàn lực của anh chẳng quá chỉ mất có vài phút.

Tính ra tốc độ của mình, anh lập tức quay đầu trở về, trên đường gặp mấy bầy cá xinh đẹp, thấy anh đều co rúm lại lại hốt hoảng tránh đi, thân thể nho nhỏ trong nước nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Anh áp xuống nỗi lòng nôn nóng khó nhịn, ngăn cản một bầy cá, sai bọn chúng hỗ trợ tìm kiếm người rơi vào trong nước, một bên tìm kiếm ở nơi Tĩnh Hảo đại khái sẽ rơi xuống, nhưng một người ở trong nước biển nhỏ bé như vậy, anh lại không xác định được vị trí xác thực, tương đương với việc mò kim đáy biển.

Chờ tới lúc anh rốt cuộc tìm được người đang không ngừng chìm xuống nước, khi tiến lên đem người ôm vào trong ngực, chuyện anh có thể làm, chỉ là một bên gắt gao ôm lấy người, một bên tránh đi nơi có khả năng bị phát hiện, lộ ra khỏi mặt nước run rẩy dùng tay thử hơi thở của cô.

An tĩnh không có một hơi thở.

Tần Cách Tri tay run rẩy đem Tĩnh Hảo thả tới đảo nhỏ bên bờ biển, dùng phương Pháp lúc trước vô ý nhìn thấy đi cứu cô, đôi môi dán lên làm hô hấp nhân tạo đều run rẩy.

Tỉnh lại, em nhất định phải tỉnh lại.

Anh lại cúi người xuống truyền không khí một lần nữa, bên tai liền nghe được tiếng cái gì rơi xuống đất, ngẩng đầu mới thấy viên chân châu rớt bên mặt sườn cô.

Nước mắt người cá là chân châu.

Tĩnh Hảo ho ra một ngụm nước lớn, lại khó chịu ho khan vài tiếng, rốt cuộc giãy giụa từ hôn mê thức tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy người trước mắt.

Gương mặt quen thuộc, hình dáng quen thuộc.

"Anh..."

Cô mới vừa giãy giụa phát ra một âm tiết, liền nghe thấy "Thình thịch" một tiếng, người vừa rồi còn ở đây nháy mắt mất tung tích, bọt nước bắn lên gương mặt của cô.

Thật sự biến thành người cá a.

Cô nằm không có sức lực để nhúc nhích, dứt khoát từ bỏ đứng dậy đuổi theo, chắc chắn cái người cá kia sẽ không cứ như vậy đem cô lẻ loi mà ném tại chỗ.

Gió biển rất lớn, cô lại ướt đẫm cả người, thổi vài phút đánh mười mấy cái hắt xì, khi đang định đánh thêm một cái, một cái lá chuối tây cực lớn đắp lên.

Tĩnh Hảo nằm không nhúc nhích, lá chuối tây kia rất nhanh đã bị gió thổi đi rồi.

Chưa được vài phút lại đắp lên một cái khác.

Tiếp theo lại bị thổi đi.

Lại đắp lên, lại thổi đi...

Một loạt động tác sau khi lặp lại vài lần, Tĩnh Hảo đã tiến vào mộng đẹp sau sự nhàm chán và sự mỏi mệt tra tấn.

Chờ đến khi hô hấp của cô trở nên thuận lợi tự nhiên, Tần Cách Tri vẫn luôn trốn tránh rốt cuộc lại cầm một lá chuối tây thò qua tới, lần này còn tri kỷ cầm mấy tảng đá, ý đồ dùng cục đá ngăn chận lá cây không có trọng lượng.

Lúc hắn lướt qua Tĩnh Hảo muốn đè lại sườn lá, người một giây còn ngủ lập tức lấy động tác nhanh nhẹn lúc trước chưa từng có trở mình, trong nháy mắt đè anh phía dưới.

Tần Cách Tri lập tức giãy giụa.

Tĩnh Hảo cúi đầu dựa vào bên gáy anh, hô hấp hơi nóng phà lên bên tai anh, cùng với giọng nói yếu ớt, truyền thẳng tới trái tim của anh. 

"Anh, em không có sức, anh đừng bỏ em một mình ở đây."

Tần Cách Tri nháy mắt dừng giãy giụa, đôi tay nắm chặt đặt ở hai bên sườn, không ôm cô vào lòng. Anh nhìn bầu trời xanh trên đầu, dưới thân còn có bọt sóng nảy lên từng cơn, không ngừng thấm ướt cát dưới thân anh, nhắc nhở trạng thái hiện giờ của anh.

Anh không muốn để cô thấy bộ dạng hiện giờ của mình nhất.

Nếu cô sợ hãi, nếu cô chán ghét, vậy anh nên làm gì bây giờ?

Tĩnh Hảo không nghĩ tới anh sẽ thật sự dừng giãy giụa, lại vẫn không dám buông lỏng tay, chỉ đem đầu mềm mại dựa vào sườn vai anh, ỷ lại và tin tưởng.

"Lúc em ngã xuống, đã cho rằng mình phải chết."

Cô đột nhiên dùng ngữ điệu bình tĩnh nói chuyện, như không chú ý tới nháy mắt anh trở nên căng cứng.

"Nhưng lúc ấy, em lại đột nhiên thấy anh, thấy vẻ mặt của anh, em tưởng, không cần sợ, anh nhất định sẽ tới cứu em."

Tần Cách Tri tay chậm rãi đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng mà trấn an.

"Cũng chính là ở trong nước, lúc em sắp ngất xỉu đi, em lại thấy anh bơi đến. Anh có biết khi đó em nghĩ gì không?"

Tĩnh Hảo ngẩng đầu yên lặng nhìn anh, nhìn đến mức người bị nhìn rốt cuộc chịu không nổi mà dời tầm mắt không đối diện với cô nữa, trên mặt đỏ bừng.

"Khi đó em nghĩ..."

Tĩnh Hảo đột nhiên duỗi tay đi xuống, ấn trên đuôi cá của Tần Cách Tri, ngón tay dọc theo độ cung của vây cá chậm rãi vẽ nửa vòng, một tay khác chặt chẽ đè lại ý đồ giãy giụa của anh, hoàn toàn không còm bộ dáng suy yếu vô lực lúc trước.

Mà Tần Cách Tri rốt cuộc sợ làm cô bị thương, co dù giãy giụa cũng không dám dùng sức quá mức.

"Em suy nghĩ, em rất thích đuôi cá xinh đẹp này của anh."

Toàn bộ động tác của Tần Cách Tri đều bị ấn nút tạm dừng, nhìn chằm chằm người trước mắt ngay cả con ngươi đều chưa từng chuyển động một chút.

Tĩnh Hảo cũng nhìn anh, không chút nào lảng tránh đối diện cùng đôi mắt màu lam của anh.

"Tần Cách Tri."

Khó được cô gọi tên anh, mỗi một chữ đều như kích thích lòng người, êm tai chấn động trái tim.

"Anh cũng thích em đúng không? Lúc trước khi thấy vẻ mặt của anh, anh lo lắng cho em, anh sợ mất em."

Cô thả chậm tốc độ, cố ý để anh nghe rõ từng chữ một.

"Em cũng rất lo lắng, lo lắng sẽ không còn được gặp lại anh, rốt cuộc không có cơ hội nói cho anh những lời này."

Tần Cách Tri ngơ ngác nhìn cô, quên mất phải phản ứng như thế nào. 

Bộ dáng khẽ nhếch miệng hoàn toàn không biết làm sao của anh chọc cười Tĩnh Hảo, cô cúi đầu hôn đôi môi hé mở của anh một cái, trong mắt đều là ý cười.

"Cho nên, bây giờ em phải nói cho anh, em thích anh."

"Em thích anh, cũng thích đuôi cá xinh đẹp của anh."

Lời nói mới nói xong, cô liền cảm giác được một trận trời đất quay cuồng, một tay giữ bên bên hông cô, một tay che chở miệng mũi cô, cả người đều bị bao phủ bởi một mảnh đại dương mênh mông.

Khắp nơi đều là nước, Tĩnh Hảo dứt khoát từ bỏ giãy giụa, duỗi tay vòng lấy eo Tần Cách Tri, theo lực đạo của anh liền đem đầu dựa vào nơi thoải mái nhất.

Trước khi cô phải bị nghẹn đến mức thiếu dưỡng khi, Tần Cách Tri rốt cuộc ôm cô trồi lên mặt nước, đôi mắt màu xanh biển khi thấm nước càng thêm trong suốt, không nháy mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, mang theo thâm tình không hề che dấu, xen kẽ sự mừng như điên và không thể tin tưởng.

"Em nói thật sao?"

Giọng nói của anh run rẩy, đôi tay lại ôm chặt lấy cô, như muốn đem đuôi cá tách đến xa hơn, rồi lại không kìm được dựa gần sát cô, vừa sợ hãi lại dũng cảm nói cho cô biết hiện thực tàn khốc. 

"Sao em phải lừa anh?"

Tĩnh Hảo hỏi lại một câu, hai chân ở đáy nước vòng lấy đuôi cá muốn lùi lại của anh, những chiếc vảy xinh đẹp vào lúc này giống như thú nhỏ bị thuần phục, dễ bảo mà bao vây lấy độ cung xinh đẹp của đuôi cá, mang theo hơi lạnh, phá lệ mềm mại giao thoa từ lòng bàn chân cô,, như là thổi một trận gió lạnh.

"Từ nhỏ mẹ đã nói với em rằng anh và em hơi khác nhau, hoá ra là ở chỗ này."

Cô không phục chọc gương mặt tinh xảo mê người của Tần Cách Tri.

"Khó trách học cái gì đều mau hơn em, lớn lên cũng đẹp hơn, thì ra là thiên phú không giống nhau."

Giọng cô giống như ghen ghét ngày hôm qua mẹ cho cô ít đi một cái kẹo vậy.

Trái tim luôn lo sợ bất an của Tần Cách Tri lại được trấn an bởi giọng nói kỳ lạ của cô, anh nhìn người trước mắt cũng không có tỏ vẻ quá kinh ngạc, hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm trong lòng một hơi.

Hoá ra, trong mắt cô chuyện lớn như vậy.

Cô không kinh ngạc, cũng không sợ hãi.

Còn nói sẽ rất thích.

Lo lắng lớn nhất trong phút chốc rơi xuống, rốt cuộc snh cũng không nhịn được niềm vui sướng muốn phát điên tong lòng mình,cho dù cố gắng bình tĩnh cũng không thể ngăn lại tình cảm mãnh liệt, bao dung trong lòng, hận không thể đem ấn chặt cô vào lòng mình, mãi không chia lìa.

Người anh yêu sâu đậm, cũng yêu anh.

Tần Cách Tri cẩn thận khống chế sức lực của mình, dùng lực lượng quý trọng nhất ôm cô vào lòng, như đang ôm trân bảo khó tìm.

"Thực xin lỗi, để em phải nói trước như vậy."

Anh cúi đầu đem làn môi hơi lạnh áp qua, dư lại thanh âm hàm hồ ở giữa môi răng.

"Anh yêu em, anh càng không thể rời khỏi em."

Tĩnh Hảo lại một lần bị ném vào nước biển màu xanh lam, nhưng nước biển bốn phía lại trở nên ôn hòa mà bao dung, giống như đôi mắt vẫn luôn dừng lại trước mặt cô, ảnh ngược đều là cô.  

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, Dembuon.vn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net