🌸 Chương 36: Nửa người nửa ma (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 38: Nửa người nửa ma (7)

Bài hát: Thời gian đi đâu mất rồi - Diêu Bối Na.

Editor: AnGing

"Tôi nói chứ xuất thân của thằng nhóc kia chắc chắn là không tốt, lúc trước khi tiểu thư Clorice không ở đây, tôi đi đưa đồ ăn cho cậu ra, mới buông ra vừa quay đầu lại, trong chén đã ăn sạch sẽ, bắn hết lên bàn, trên mặt còn đều là vụn thức ăn, ực ực uống nước, thanh âm lớn đến mức cách cửa phòng vẫn có thể nghe thấy, một chút giáo dưỡng và lễ nghi đều không có."

"Còn không phải sao, thế mà tiểu thư Clorice vẫn còn chơi với cậu ta, tôi nói thật chứ mấy cậu trai lúc trước bị ngài Holly đuổi đi còn tốt hơn nó, người ta tốt xấu gì cũng là nam tước, chẳng qua trước mặt tiểu thư Clorice mặt nói sai mấy câu mà thôi... Tên kia, không biết nói cái gì không phải với tiểu thư Clorice đâu."

"Lần trước tôi còn thấy tiểu thư Clorice ngồi xổm xuống dỗ cậu ta, Weini nói với tôi là vì tiểu thư Clorice ném mấy miếng điểm tâm cậu ta giấu...ấy cái đồ kia cũng đã mốc meo, ngay cả lão Johan chăn ngựa bên kia cũng không thèm ăn."

"Đâu chỉ là điểm tâm mốc, lần trước tôi thấy cậu giấu sữa bò thiu vào giày ủng mà tiểu thư Clorice đưa, tên kia thật là..."

Mấy cô hầu gái trong phòng bếp một bên vội vàng làm việc, một bên tiếp tục lắm mồm mấy chuyện bát quát gần đây, ngay cả chuyện lúc trước phòng ăn thường bị mất trộm, cũng không hấp dẫn nhiệt tình của các cô với chuyện này.

Các cô nghị luận cậu bé cùng trang viên Virginia xa hoa không hợp nhau, dùng mọi lời nói bất kham áp xuống lòng ghen ghét của mình.

Được tiểu thư Clorice thân cận, tiểu tử kia xứng sao?

Hầu gái xoa mặt đang định nói xen vào vài câu, vừa nhấc mắt đã bị người trước mắt làm hoảng sợ.

"Hầu gái trưởng Livia... Sao ngài lại ở đây?"

Đầy đầu tóc bạc hầu gái trường xụ mặt đứng ở phòng bếp cửa, ánh mắt nghiêm khắc liếc qua từng cô hầu gái vừa mới nói xấu sau lưng, nhìn đến mức các cô một đám đều co rúm thấp đầu.

"Mời các cô tới không phải mời các cô nói xấu, lần sau lại để ta nghe thấy, các cô đều về nhà đi."

Nhóm hầu gái vừa rồi còn tụ tập trong phòng bếp đều sôi nổi cầm đồ vật tản ra, e sợ mình sẽ gặp cái kết cục kia.

Livia đi đến chỗ một ngăn tủ lớn dính không ít tro bụi ở ven tường, vừa muốn duỗi tay, hầu gái bên cạnh lập tức cầm giẻ lau sạch sẽ, lúc lui về phía sau bởi vì quá sốt ruột trật chân, hít khí lạnh bị người phía sau đỡ lấy.

Livia như cũ mặt không biểu tình, duỗi tay mở cái ngăn tủ lớn kia ra, lộ ra cậu bé cầm một cái bánh mì ăn bên trong, sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng lại bất mãn.

"Albert, tiểu thư lập tức sẽ trở lại, cậu còn không chuẩn bị đi vào phòng mặc quần áo hay sao?"

Cậu bé chưa từng liếc mắt nhìn bà lấy một cái, cúi đầu tiếp tục cắn một miếng bánh mì.

Hầu gái lại lặp lại lời nói, cường điệu nội dung, "Tiểu thư Clorice lập tức sẽ trở lại, cậu cứ định sẽ ngồi ở đây mãi sao?"

Cậu bé rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn bà, nhìn biểu tình hình như đang nghĩ xem bà là ai, sau khi xác nhận mới gật gật đầu, cầm cái bánh mì đã ăn được một nửa trong tay đi ra khỏi ngăn tủ, để chân trần đi ra ngoài.

Quần áo trên người hắn đã sớm bị ngăn tủ cọ bẩn, lại dính mạng nhện không biết ở đâu ra, đi qua đại sảnh làm nam phó cùng hầu gái đều nhìn nhiều thêm vài lần, mỗi người đều mang theo sắc mặt khinh thường lại ghen ghét.

Mà người bị chú ý lại giống như không nhìn thấy, nhấc chân bước lên cầu thang có khắc các kiểu hoa văn.

"Albert."

Thanh âm quen thuộc từ cửa truyền đến làm cậu bé như rối gỗ quay đầu lại, cậu nhìn bóng người càng ngày càng gần, trực giác giấu hai chân chưa đi giày ra phía sau, nhưng cả hai chân đều chưa đi giày, cậu căn bản không giấy được cả hai chân.

Nhìn bóng người kia càng ngày càng gần, cậu dùng lực một chút nắm bánh mì trong tay thành vụn nhỏ, rơi dọc theo quần áo xuống đất.

Cậu bé ngày thường xem trọng đồ ăn nhất lúc này cũng bất chấp không đi lên nhặt, cậu chớp mắt, khi bóng người bước lên cầu thang, đặt mông an vị hành lang, đem hai chân lót dưới mông, tạo thành một tư thế kỳ lạ.

Tĩnh Hảo nhìn nửa thân cậu đều nghiêng ra ngoài thềm đá, bước nhanh tới đỡ cậu.

"Đột nhiên sao lại ngồi kì vậy?"

Cô cúi đầu nhìn Albert, từ ánh mắt tránh né của cậu đoán được ý đồ.

"Lại không đi giày đúng không? Cũng mất công cậu nghĩ ra cách dấu giếm thế này, cậu định ngồi đây mãi hay sao?"

Albert nhìn sắc mặt cô, rõ ràng là đang suy xét đề nghị của cô.

"Được rồi."

Tĩnh Hảo búng trán cậu, coi như trừng phạt nhỏ.

"Tự mình đứng lên ngay ngắn, đi với tôi nào."

Cô buông lỏng tay đi lên lầu, trên đường vội vàng trở về, xe ngựa đi rất nhanh, xe ngựa không có lốp xe thật sự đã đem dạ dày cô đảo lộn ra ngoài, hơn nữa quần áo trên trên người lúc rời đi còn bị bắn chút mứt trái cây, tuy rằng cô không có thói ở sạch, nhưng vẫn bị mùi quá nồng huân đến khó chịu, chỉ muốn đi nhanh trở về thay quần áo.

Albert một đường đi theo cô tới trước cửa, thấy cô dừng bước quay đầu lại trợn mắt nhìn, cậu còn làm vẻ mặt vô tội và khó hiểu, thậm chí lúc cô muốn đóng cửa còn duỗi tay chắn, đôi mắt đen không chớp, không tiếng động dò hỏi.

Tĩnh Hảo không lại giải thích với cậu rằng cô đóng cửa để thay quần áo, rốt cuộc lần trước nói như vậy, vị tiểu tổ tông này mặt lại kiểu "cô gạt tôi" khiến cho cô ấn tượng khắc sâu, thậm chí lúc cô thay quần áo còn cố ý đi tới trước mặt cô, tỏ vẻ rằng lúc thay quần áo thì có thể nhìn.

Rất nhiều chuyện Albert sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô mà sửa đổi, nhưng ở một vài chuyện khác thì bộc lộ ra tính cách cố chấp, cho dù trước mặt cô cũng miễn cưỡng sửa lại, nhưng lúc cô không ở đây thì vẫn làm.

Ví dụ như không đi giày.

Cô móc từ trong túi ra một viên đường, lột ra nhét vào trong miệng cậu.

"Ăn xong tôi sẽ ra."

Nói xong lại không yên tâm bổ sung thêm một câu.

"Cho dù tôi chưa ra cũng không được phá cửa."

Khi Albert cảm giác được đường tan trong miệng thì nhăn mặt, còn chưa nói được một chữ, cánh cửa trước mắt đóng lại giòn tan, cậu đẩy viên đường lên bên miệng dùng răng cắn, một bên quay đầu nhổ ra, đi đến cầu thang ngồi xổm định đem đường nhổ hết ra, cúi đầu thấy hai chân mình lộ ra ngoài.


Cậu nhịn không được quay đầu lại nhìn cửa đang đóng, đột nhiên nghĩ thông suốt.

Bởi vì cậu không đi giày nên tức giận, đưa cho cậu một cục đường đau khổ rồi nhốt cậu ngoài cửa

Cậu bé gật đầu, tự khẳng định suy đoán của mình, vặn tấm thảm xoắn lại, thở dài nhẹ nhàng ngửa cổ ra sau nuốt cục đường vào.

Ăn xong rồi thì có thể đi vào.

Cậu bé tự giác hoàn thành nhiệm vụ đi đến cạnh cửa nắm lấy tay vặn, lại phát hiện cửa bị khóa trong, cậu nhìn cửa ngây người, ngồi xổm cuộn tròn cạnh cửa, giơ tay phải tới bên miệng thì phát hiện bánh mì trong tay đã sớm biến mất.

Không có ăn, lại không có người.

Chỉ còn mình cậu.

"Một người thì đã sao, cậu là ma mạnh nhất, trên người chảy dòng máu của ma vương, cậu không cần bất kì ai, những con kiến đó, cậu dùng một ngón tay là có thể bóp chết họ..."

Giọng nói lúc trước khi ở trong tủ không ngừng luẩn quẩn bên tai cậu lại xuất hiện, Albert ôm lấy đầu gối cuộn mình lại, áp lực lại lực lượng mạnh mẽ đang chảy trong cơ thể cậu. 

Lần trước cũng là loại lực lượng này xuất hiện, tuy rằng cậu không thèm để ý ba người kia bị chết thế nào, nhưng cậu thật sự không thích cái mùi máu tanh hôi đó trong miệng mình.

Máu của đám người bên cạnh hầu như đều có mùi như vậy, có lúc nhạt, lúc đậm thì không cần ngửi cũng cảm giác được nó tỏa ra trong không khí, ngoại trừ cậu và cô ấy, cậu không hề muốn uống máu người khác.

"... Cậu có được lực lượng như vậy, lại không biết quý trọng, cậu nhất định sẽ hối hận, cậu nhất định sẽ hối hận..."

Giọng nói kia cứ quanh quẩn nói chuyện bên tai cậu, cậu cuộn chặn thân thể, bỗng nhiên trầm giọng gào lên.

"Câm miệng!"

"Albert? Cậu đang nói cái gì?"

Tĩnh Hảo ngồi xổm xuống xem cậu bé cuộn chặn thành một đống, kéo tay cậu ra đối diện với đôi mắt đen của cậu, giọng điệu ôn hòa.

"Cậu thấy lạnh à? Cả người cứ co rúm lại?"

Cô không hề có ý định muốn tránh khỏi cặp mắt sâu thẳm khiến người khác sợ hãi kia, ngược lại cười tươi, vuốt ve dọc theo sống lưng cậu giống như đang vuốt lông cho mèo vậy, mặc kệ bụi bặm dính lên khi tà váy quét xuống mặt đất.

"Vừa rồi cho cậu cục kẹp kia ăn ngon không? Mới ăn có thấy đắng không? Ăn càng nhiều thì càng thấy ngọt, cậu có kiên trì đến cuối không đó? Lần đầu tiên tôi ăn cũng không chịu nổi vị đắng ấy, nhưng nhiều người quá nhổ ra thì ngại lắm, ăn mãi về sau mới phát hiện ra nó ngọt."

"Bây giờ đến mùa hè rồi, nhưng nhiệt độ không khí thành Vic có thể vẫn giống như mùa xuân, tôi ở bên ngoài không chịu nổi,..."

Cô ngồi xổm, lải nhải nói những hiểu biết của mình khi đi ra ngoài với cậu, lực tay mềm mại vỗ sống lưng cậu, rốt cuộc cậu cũng thả lỏng lực đạo còng lưng lại.

"Không thể ăn, rất đắng."

Albert đột nhiên liền mở miệng nói một câu, đôi mắt đen kia mất đi vẻ khiếp người vừa rồi lộ ra vẻ an tĩnh và ngoan ngoãn, phối hợp câu nói của chủ nhân lộ ra sự lên án nhè nhẹ, chỉ trích cô biết rõ viên đường kia ngay từ đầu sẽ rất khổ còn đưa cho cậu.

Tĩnh Hảo thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, tuy rằng cô không thể xác định trạng thái của Albert vừa rồi là vì cái gì, nhưng cái loại ánh mắt này vừa thấy thì biết không thuộc về người bình thường, cũng may giờ đã khôi phục lại.

Cô đứng lên ỷ vào ưu thế về chiều cao sờ tóc mun mềm mại của cậu bé.

"Cái này gọi là đồng cam cộng khổ hiểu không? Ngay từ đầu chua xót không đồng nghĩa với việc vĩnh viễn sẽ chua xót, ngược lại lúc sau sẽ trở nên ngọt."

Cô nói đầy ẩn ý, nhìn sắc mặt cậu bé rõ ràng không tin thì tăng thêm lực trên tay.

"Hơn nữa tôi cảm thấy ăn ngon nên mới đưa cho cậu, người bình thường thì tôi đã không thèm chia sẻ rồi."

Tĩnh Hảo nói xong xoay người xuống lầu ăn cơm, cảm giác được góc váy bị người kéo, cúi đầu thì thấy bàn tay kia chụp váy mình.

"Cho tôi một viên nữa."

Cậu nói rất nghiêm túc "Tôi sẽ cùng cô chia sẻ, cái gì cũng cùng chia với cô."  

Truyện chỉ được đăng tại Mái ấm của Nadia, wattpad, dembuon.vn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net