🌸 Chương 54: Loạn thế kiêu hùng (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 54: Loạn thế kiêu hùng (12)

Bài hát: Thư gửi con gái - Trương Kiệt | 给女儿的一封信 - 张杰

Editor: AnGing

Lý Tạ vội vàng xuống ngựa trước của phủ, chỉ nhìn thấy người ra vào tới tấp, người nào người đấy đều đang mặc hỉ phục, sau khi thấy hắn thì sửng sốt sau đó lại tươi cười chúc mừng, mãi cho đến khi tiến vào cửa chính, quản gia mới vội vàng tới đón hắn.

"Không phải Tam công tử bảo là sáu bảy ngày nữa mới tới sao? Sao hôm nay lại về gấp như thế? Nhưng mà vừa lúc có thể đưa Tứ cô nương lên kiệu, lang chủ còn nói nếu không được thì để cho Thất công tử cõng."

Hắn vừa nói vừa dẫn người vào trong, đi vài bước mới thấy hắn chưa theo kịp, quay đầu lại thì bị dọa cho hết hồn, nhìn cả người hắn quấn đầy sát khí, sợ tới mức run cả chân.  

"Ngươi bảo đưa ai lên kiệu?" Lý Tạ nhìn người tới tới lui lui xung quanh, tay phải trực tiếp đè lên chuôi kiếm, trong đôi mắt phượng tràn ngập sóng lớn, chỉ đợi phá đê mà tràn, từng câu từng chữ đều mang theo khí thế của vạn quân lôi đình, "Hôm nay ai thành thân?"

Quản gia nhìn vào mắt hắn, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, lại không nói nên lời.

Hắn không thèm chờ, trực tiếp sải bước đến nơi quen thuộc nhất, dọc theo đường đi vốn dĩ đám nô bộc còn đang vui mừng hớn hở bị khí thế của hắn dọa cho sợ chết khiếp, đánh rơi cả đồ vật đang cầm xuống đất.

Lý Quan đứng trong đình nhìn nô bộc đi lại, đột nhiên thấy vài tên nô bộc vội vàng lao tới, đã thấy con thứ ba bước nhanh vào, phía sau dẫn theo mười vị quan tốt, sát khí từ chiến trường còn chưa rút hết, giống như ác ma bò dưới địa ngục lên.

"Tạ Nhi." Hắn tươi cười ra đón, "Sao con lại về đúng lúc này? Lúc trước đội kỵ binh tới đón không phải bảo là con vẫn còn ở ngoài Hạo thành sao?"

"Hóa ra đội kỵ binh kia là do người phái tới." Lý Tạ ngước mắt nhìn người cha ruột đang đứng trước mặt mình, ánh mắt càng thêm thâm thúy, "Nếu phụ thân không nói, ta còn tưởng rằng đó là đôi quân của địch cơ, nên giết sạch cả rồi." Hắn nhìn Lý Quan đột nhiên trợn trừng mắt, miệng mỉm cười, "Tiệc rượu chưa quá nửa đã vội vã hạ dược, nếu không phải ta phát hiện ra sớm, sợ là bây giờ ta vẫn còn đang ngủ ở ngoài Ninh Thành đấy."

Lý Quan ngơ ngác nhìn người trước mặt mình, bốn nắm trước hắn mới chỉ là một thiếu niên cao hơn bả vai hắn, bây giờ còn cao lớn hơn cả hắn, đôi mắt phượng kia lộ ra  ý vị, khiến cho hắn nhận rõ hiện thực.

Đội kỵ binh mà hắn phái ra để chặn lại , đã bị giết sạch.

Hoảng hốt một giây, Lý Quan lập tức phục hồi tinh thần, cố gắng nở nụ cười, "Tạ Nhi cẩn thận là chuyện tốt."

Hắn vỗ bả vai thiếu niên, muốn mang hắn ra ngoài, "Nếu đã trở về, vậy hãy kể cho vi phụ nghe quá trình trận thắng lợi này nào, trên quân báo viết giản lược quá, một thắng lợi lớn như thế, ngay cả kim thượng còn muốn lắng nghe một hồi, sợ là hôm nay sẽ triệu con vào cung để yết kiến..."

"Không vội." Lý Tạ kéo tay hắn xuống, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, "Nếu ta đã gấp gáp trở về, điều quan trọng nhất vẫn là đi gặp em rể tương tai của ta một lần đã, xem vị kia có can đủ can đảm không, vội vàng đến thế, Tĩnh Nhi mới có mười ba tuổi, đã hùng hổ muốn cưới muội ấy vào cửa."

Hắn lại duỗi tay để lên chuôi kiếm bên hông một lần nữa, kiếm keo "keng" một tiếng rời ra khỏi vỏ, phản chiếu ra ánh sáng mặt trời, nơi nối tiếp chuôi kiếm còn lộ ra vết máu chưa lau, chỉ lộ ra một đoạn đã mang theo sát khí kinh người.

Hắn vừa mới nói dứt lời, một vị quản sự gương mặt đầy vẻ nịnh nọt đã tiến vào sân, theo sau là một gã sai vặt, "Thừa tướng có chuyện gì thế? Tân nương tử đã chuẩn bị xong chưa? Thế tử nhà chúng ta sắp đến cửa rồi, đang chờ để nghênh đón tân nương đây..."

Hắn vừa nói xong, âm tiết cuối cùng đã ngừng lại nửa đường, ngẩn ngơ nhìn chuôi kiếm xuyên qua ngực mình, máu chảy tỉ tách xuống gót chân, lạnh lẽo, không còn độ ấm nào.

Lý Tạ thu hồi kiếm, lau vết máu lên người vị quản sự ngã trên mặt đất, duỗi tay chỉ vào mấy gã sai vặt đứng ở phía sau, "Trở về nói với thế  tử của các ngươi rằng, Tĩnh Nhi không gả, hắn từ đâu đến thì cút về nới đó, bằng không..."

Hắn chỉ mũi kiếm xuống thi thể trên mặt đất, "Bỏ mạng ở đây."

Mấy tên sai vặt bị dọa choáng người chưa kịp phản ứng lại, Lý Quan đứng ở bên cạnh không nhịn nổi nữa, "Lý Tạ," hắn gầm lên một tiếng, "Vốn dĩ ta còn không tin lời Nguyên Điển nói, hóa ra lời nó nói là thật, con và Tĩnh Nhi, hai đứa...hai đứa..."

Lúc Nguyên Điển chính miệng báo cho hắn, nói thấy Lý Tạ và Tĩnh Nhi lưu luyến, tình tứ chia tay trên tường thành hắn còn không tin, hóa ra, hóa ra nghịch tử này thật sự co tâm tư trơ trẽn như vậy.

Hắn nói "Hai đứa" nửa ngày vẫn chưa hết được câu, rốt cuộc không muốn nói ra chuyện đó trước mặt người khác, "Ta còn nói Tĩnh Nhi luôn ngoan ngoãn như thế, vì sao có thể cãi nhau với ta lâu như vậy, hóa ra là do ngươi xúi giục."

Hóa ra nàng cũng cãi nhau một hồi lâu. 

Thần sắc Lý Tạ nhu hòa, vỗ vỗ vào thân kiếm, "Chúng ta làm sao?" Hắn cười hạ giọng nói một câu chỉ có Lý Quan mới nghe thấy, "Ta thích nàng ấy, cũng dám tuyên cáo với thiên hạ chuyện này."

"Ta không phải ông, lợi dụng người khác mà không hề nương tay, thê thiếp con cái tỏng mắt ông cũng chỉ là công cụ mang hình người, chỉ cần được đặt ở vị trí thích hợp là được, một khi chắn đường ông, kết cục là tan xương nát thịt, nghiền nát họ không thương tiếc."

Hắn nhấc kiếm đặt lên cổ Lý Quan, "Ta không giống ông, ta không cần thanh danh, giết cha thì đã sao, ta không để bụng."

Tay hắn vừa động, một mỹ nhân mặc áo cưỡi đỏ thẫm lao ra từ căn phòng phía sau lưng Lý Tạ, lao thẳng tới túm lấy cánh tay đang cầm kiếm của hắn, cắm lại vào vỏ, quay người nhảy lên lưng Lý Tạ, che kín tấm lưng hắn,"A huynh về đúng lúc lắm, đúng lúc có thể đưa ta lên kiệu."

Một tay Tĩnh Hảo nắm vai hắn, một tay cầm chặt cánh tay hắn, lòng bàn tay nàng ướt dính mồ hôi, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Quan cười, "A phụ đồng ý chứ?"

Không đáp ứng, một sân toàn người đều nhìn thấy nàng công nhiên nhảy lên lưng Lý Tạ, hơn nữa có cuộc đối thoại lúc trước của hai người, danh tiết của nàng sẽ không giữ nổi.

Hoàng hậu tương lai của một nước có thể bị bôi nhọ không?

Tất nhiên là không.

Gân xanh trên đầu Lý Quan nổi lên, cuối cùng vẫn gật đầu, "Tất nhiên rồi, cảm tình của hai anh em con vốn dĩ rất tốt, lúc ta nói a huynh không thể đến đưa dâu, Tĩnh Nhi còn làm ầm lên một trận, lần này con vừa lòng rồi chứ?"

Tĩnh Hảo gật đầu, nhận khăn voan hỉ nương đưa đến, ngoan ngoãn đội lên đầu. 

"A huynh," chung quanh vang lên hỉ nhạc, lấn át tiếng của nàng, "A huynh mau rời khỏi đây đi," giọng nói của nàng xen lẫn sự kinh hoảng, "A phụ bố trí cung thủ ở khắp nơi, chàng mau rời đi, đưa ta đến cửa chính, đừng bao giờ trở lại đây nữa."

Lại đợi thêm một lúc nữa, ngay cả hỉ nương đứng bên cạnh cũng cảm thấy có vấn đề, huynh trưởng cõng tân nương đứng bất động tại chỗ là có ý gì, lúc trước đã phải trì hoãn giờ lành, nàng ta đang định tiến lên một bước, sau khi thoáng nhìn qua sắc mặt Lý Tạ, rốt cuộc vẫn cảm thấy sợ hãi.

Tĩnh Hảo thở dài, đè nén cảm xúc hoảng sợ khi thấy cung thủ nhắm tên vào lưng hắn lúc nàng lao ra khỏi phòng, duỗi tay ôm vòng lấy cổ hắn, "Tin tưởng ta, ta đã đáp ứng với chàng rồi, thì nhất định sẽ làm được."

Lý Quan mang tính cách đa nghi điển hình, cho dù lúc trước ông ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời nói của Nguyên Điển đi chăng nữa, nhưng sau khi nàng mở miệng từ chối hôn ước, ông ta thật sự canh phòng Li viên vô cùng chặt chẽ, ngay cả khi Khích phu nhân đi vào cũng phải bố trí người nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, mấy ngày trước khi Tám Điểm Sáu rời khỏi đúng lúc bị một tỳ nữ bắt gặp, sau đó toàn bộ Li viên đã bị bố trí cung thủ.

Không nghĩ tới lại thiếu chút nữa ở thời điểm này phái thượng công dụng.

Người dưới thân nàng vẫn đứng im không sứt mẻ gì, Tĩnh Hảo ôm chặt hơn, giọng nói nhẹ nhàng, "Lý Tạ, ngươi đừng khiến cho ta phải phân tâm lo lắng cho chàng ngay lúc này đấy chứ?"

Cơ bắp toàn thân Lý Tạ căng chặt, không phải hắn không cảm giác được những ánh mắt đang nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn, là do lúc đó hắn không quan tâm mà thôi.

Nếu không có nàng, nếu không có nàng ấy...

Trọng sinh lại một lần nữa cũng chỉ có mình hắn cô độc.

Rốt cuộc hắn vẫn cất bước, bước từng bước một ra ngoài, mỗi bước chân đều như dẫm vào lòng hắn, đạp nát tất cả đồ vật mà hắn trân trọng thành cát bụi.

Chết lặng, hắn thoát ly khỏi thực tại.

Ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy, "Nàng nên nói cho ta biết..."

Hắn nói được một nửa thì ngừng lại, đoán được nguyên nhân nàng vẫn luôn lừa dối mà không nói. Nếu hắn biết trước được chuyện này, lúc đó đang là thời gian giao chiến giữa hai quân, hắn chỉ cần phân tâm một chút, sẽ không biết có trở về được từ chiến trường nữa hay không.

Huống chi, chuyện vô dụng nhất trên đời là hối hận.

Chuyện quá khứ không thể sửa đổi, sai lầm khó có thể sửa chữa.

Tĩnh Hảo ngẩng đầu nhìn cổng chính lờ mờ nơi xa, bên tai dần dần vang lên tiếng người, cúi đầu nhẹ nhàng dựa lên vai hắn, "Đừng lo lắng cho ta, lập tức trở lại Ninh Thanh, cùng đại quân quay lại Hạo Thành."

Nàng hạ thấp giọng nói nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ta ở Hạo Thành chờ chàng."

Tiếng kèn trống vang lên, âm thanh của hỉ nhạc.

Tế vương thế tử uống say khướt bị mọi người xung quanh đưa đến hỉ phòng, việc lặt tấm khăn che đầu cô dâu mới khiến cho mọi người xung quanh ồn ào náo động một lúc, gương mặt vốn đã đỏ nay càng thêm hồng hào, vết sẹo kia bị căng ra càng thêm xấu xí.

Rốt cuộc cũng đuổi được mấy người không liên quan ra khỏi cửa, Nguyên Điển xoay người nhìn về phía người đang ngồi trên hỉ giường, nghiêng ngả lảo đảo đi qua, "Ha ha, rốt cuộc...rốt cuộc cũng là của ta, không uổng công ta đã ăn một đống roi, mặt ta cũng trở thành như vậy..., ta bảo rồi huynh trưởng thì làm sao...mà làm được đến mức này, hóa ra, hóa ra ngay trên tường thành còn...còn dám mắt đưa mày lại, thật...thật là..."

Hắn lảo đảo đi đến mép giường, còn chưa dứt lời, đã bị Tĩnh Hảo nhét thuốc vào mồm, bắt ép nuốt xuống, còn chưa kịp nói gì đã bị đánh ngất trên giường.

Tĩnh Hảo nhanh chóng đứng dậy tránh khỏi đám thịt mỡ kia, ngẫm lại vẫn còn chưa nguôi giận, nhấc chân đạp hắn xuống sàn nhà, rầm một tiếng.

Sau tiếng vang kia, cửa sổ bên cạnh bị đẩy ra, Lý Tạ nhảy vào.

Sau khi thấy Tĩnh Hảo và người nằm ngã ra trên đất, gương mặt đang hằm hằm cũng dịu bớt, đi lên đạp cho hắn cái nữa, "Chết chưa?"

P/s: Gì kì chui vào phòng tân hôn con người ta :))

Tình hình là wattpad lại fix lỗi đổi ID tĩnh để truy cập rồi nên hiện giờ mình đang phải đổi ID sang ID nước ngoài mới vào được. Vì khá bất tiện nên mình sẽ đăng cả hai bên Dembuon.vn và ở đây nhé. (Sợ mất bản thảo đa edit đó mà) 

Link: https://dembuon.vn/rf/?c=WMCNL6-X (Mọi người đăng kí tài khoản rồi gõ trên google tên truyện + dembuon là nó ra nhé).

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net