🌸 Chương 59: Con ông cháu cha (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 59: Con ông cháu cha (2)

Bài hát: YOASOBI「Tabun (Có lẽ)」

Editor: AnGing

Ánh nắng ban mai xuyên qua khe hở của bức màn, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, tia sáng lóe lên còn mang theo những hạt bụi đang khiêu vũ, uyển chuyển từ trên xuống dưới, như đang biểu diễn theo nhịp nhạc, mang theo vẻ đẹp phong tình.

Ôn Tình Triều thu lại ánh mắt đang nhìn những tia nắng kia lại, hắn quay người nhìn bóng lưng xinh đẹp đang quay lưng về phía mình, trong đầu chiếu lại một màn tối hôm qua.

Hắn không ngờ rằng mình còn có thể dại dột một cách sáng tạo khác người như vậy.

Ôn Tích Triều duỗi tay xoa xoa thái dương, cố gắng không nghĩ tới chuyện tối hôm qua nữa, đang suy nghĩ xem nên xóa bỏ kí ức tối hôm qua của đối phương như thế nào.

Tay còn chưa buông, một bên mép sườn khác truyền đến âm thanh, người bị đánh thức mơ màng mở to mắt, vươn một cánh tay trắng như ngó sen lên cầm lấy di động.

"Ừm?"

Giọng nữ vừa mới bị đánh thức hơi hơi khàn, giống như bánh trôi bọc nhân mè đen, ẩn chứa vị ngọt không dễ phát hiện, nhưng lại càng phụ trợ cho giọng nam kích động phía bên kia càng thêm chói tai.

"Vất vả cho anh rồi , chứng cứ như vậy là đủ rồi. Anh đem tài liệu về trước ngủ một giấc đi, đến trưa rồi nói.''

Nói xong Tĩnh Hảo ngồi dậy, vừa quay người đã thấy hắn đang trợn tròn mắt ngồi kia, gật đầu coi như chào một cái rồi đi thẳng tới bên cửa sổ kéo tấm màn ra.

Ánh nắng ấm áp ngập tràn căn phòng, soi sáng toàn bộ phòng ngủ, cũng chiếu lên người đang đứng bên cửa sổ, bên ngoài tời xanh mấy trắng bao phủ lấy cô, khiến cô giống như thiên thần đạp ngàn mây bước xuống nơi trần thế.

Tĩnh Hảo duỗi tay thả di động lên giường, khom lưng gấp chăn.

Cuộc hôn nhân của Bùi Tĩnh và Ôn Tích Triều là môn đăng hộ đối, hai người đều đã tới tuổi kết hôn, lại đều không có người yêu, trước khi kết hôn hai người đều bận công việc riêng nên chưa từng tìm hiểu lẫn nhau, sau khi lấy nhau vốn là mỗi người ngủ một phòng, nhưng sau cha mẹ hai bên vẫn chưa hề từ bỏ ý định mà rất thường hay tới đột kích kiểm tra, bọn họ dứt khoát mua hẳn một chiếc giường lớn, mỗi người một chăn.

Ngủ nửa tháng cũng êm đẹp chưa xảy ra chuyện gì.

Sau khi thu dọn xong bộ chăn ga của mình, Tĩnh Hảo ngẩng đầu lên nhìn thị trưởng Ôn khó được một bữa không ngủ nướng hỏi, "Muốn ăn sang ở nhà không?"

Nghe thấy giọng nói bình thường của cô, Ôn Tích Triều tạm dừng suy nghĩ mới bốc lên trong đầu, tự nhiên trấn định đứng lên, thuận miệng hỏi một câu, "Trong nhà có gì ăn không?"

Vừa dứt lời hắn đã nhận ra chỗ quái dị tối hôm qua, cúi đầu che dấu ánh mắt liếc qua nhìn của mình.

Tuy rằng vẫn là cảm giác giống lúc trước, nhưng không còn lại cảm giác tôn trọng nhau như khác nữa, tối qua hỏi đáp lẫn nhau như thế đã đành, rõ ràng giờ đây hắn cũng không hề say rượu, vậy mà cũng thảo luận chuyện hôm này ăn gì với cô như một cặp vợ chồng bình thường.

Còn vô cùng tự nhiên mà nói, "Nhà".

Cố tình hắn vừa cảm thấy quái dị, lại vừa cảm thấy như thế mới là bình thường.

Tĩnh Hảo rửa mặt chải đầu xong xuôi thì ngó qua nhìn tủ lạnh một vòng, quay lại cố vấn cho người đang đứng cạo râu trong toilet, "Đang còn thừa một ít bánh bao chay và sủi cảo đông lạnh, chắc là cô Lưu để lại, canh gà tối qua cũng vẫn còn một chút, làm một bữa sáng vẫn được."

Ôn Tích Triều nghiêng đầu nhìn cô qua gương, "Ăn mì đi."

Ôn thị trưởng yêu nước thương dân không lãng phí đồ ăn nêu lí do như thật, "Canh gà không ăn sẽ bị hỏng."

Sau khi ăn no căng bụng, lại đứng lên rửa bát như lời hứa tối qua, Ôn Tích Triều đứng trong phòng thay đồ nhìn chiếc áo sơ mi mà tối hôm qua hắn ném bừa xuống đất, thát cà vạt xong thì cúi người xuống, mở ra cánh cửa tủ nhỏ hiếm khi đụng đến, đá chiếc áo sơ mi đó vào trong.

Hắn vừa mới đóng cửa tủ lại, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Tĩnh Hảo đi vòng qua phía sau hắn, đứng trước một chiếc tủ quần áo khác, tìm một bộ quần áo phù hợp, "Đúng rồi, tối qua quên nói với anh, hôm qua mẹ gọi điện về, bảo chúng ta sắp xếp thời gian về nhà cũ ăn một bữa cơm."

Cô gọi mẹ hai bên đều như nhau, nhưng nhắc tới nhà cũ, nghĩa là nói tới nhà họ Ôn.

Ôn Tích Triều mặc tây trang, đứng trước gương ngắm nghía bản thân, lại giơ tay sửa sang cà vạt, "Ngày mai anh có thời gian."

"Vậy ngày mai đi."

Tĩnh Hảo hẹn thời gian, đang định đi vào phòng trong, đột nhiên người bên cạnh lại duỗi tay ra nắm lấy cổ tay cô, bàn tay lạnh lẽo cầm lấy cổ tay ấm áp, hai người đều hơi run lên một chút.

Ôn Tích Triều chỉ cảm thấy cổ tay mình đang nắm vừa ấm vừa nhỏ xinh, như là một viên ngọc hoàn mỹ, khiến người khác muốn nắm mãi không buông.

Hắn ra vè không có việc gì buông tay cô ra, thản nhiên đối diện với Tĩnh Hảo đang kinh ngạc nhìn, "Tối qua anh huống hơi nhiều, làm phiền em rồi."

"Không sao." Tĩnh Hảo đột nhiên duỗi tay phủi một sợi tóc trên tây tráng màu xám đậm của hắn, "Nhân phẩm khi say của anh không tệ, không chơi trò rượu điên." Cô hơi ngừng, giọng nói bình thản không gợn sóng, "Hơn nữa, chúng ta vốn dĩ đã kết hôn rồi, chăm sóc anh cũng không gọi là phiền phức."

Ôn Tích Triều cầm túi đựng côn văn ở bên cạnh lên, đi đến bên cạnh cô, vô cùng tự nhiên kéo cổ tay cô, "Vừa mới nhớ ra hôm nay đúng lúc anh cần qua tòa án, tiện đường chúng ta đi cùng nhau đi."

Chiếc xe hơi màu đen giảm tốc, vững vàng dừng lại.

Tĩnh Hảo đang định duỗi tay mở cửa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, xoay người lại hỏi Ôn Tích Triều, "Trong nhà không còn gì ăn cả, chiều anh có về ăn không? Lúc về em sẽ ghé qua siêu thị, anh muốn ăn gì?"

Ôn Tích Triều suy nghĩ đến lịch làm việc ngày hôm nay, chất cồn còn đọng lại hôm qua vẫn đang tàn phá thần kinh hắn, hắn suy nghĩ hai giây, dứt khoát trả lời trước một vấn đề, "Chiều anh có về ăn."

Nhưng còn câu hỏi phía sau...

Hắn lại suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra đáp án cuối cùng từ phía chính phủ, "Lúc về muốn ăn gì, đợi lát nữa anh nghĩ kỹ rồi sẽ trả lời em."

Tĩnh Hảo, "..."

Chỉ là một bữa cơm chiều thì có gì mà nghĩ?

Cô gật đầu, duỗi tay mở cửa xa, "Được, nhắn tin cho em."

Cô xuống xe đóng cửa lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy một người đồng nghiệp, hắn đang đứng ở lối đi làm mặt quỷ với cô, chờ tới khi cô tới gần mới dời mắt khỏi chiếc xe, ghe miệng lại nói thầm.

"Luật sư bùi, chiếc xe vừa nãy là xe của chính phủ đúng không, hơn nữa nhìn mấy số không trên biển số xe, nhìn là biết đó là người có địa vị không nhỏ," hắn ném cho Tĩnh Hỏa một cái ánh mắt "Chị hiểu chứ", "Người đó là gì của chị thế? Người theo đuổi hả?"

Tĩnh Hảo liếc anh ta một cái, tân hôn của Bùi Tĩnh qua chưa lâu, hơn nữa cô vốn không phải người thích khoe khoang, lại cố kỵ tính chất của cuộc hôn nhân này, chưa từng kể cho ai nghe rằng mình đã kết hôn cả.

Vị đồng sự nam kia vẫn đang thao thao bất tuyệt, "...Em biết ngay mà với điều kiện của luật sư Bùi đây, sao lại không có ai theo đuổi cơ chứ, đúng là chỉ có mấy thằng nhãi kia, lúc nào cũng muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, nói gì cũng không nghe, còn đòi ôm được mỹ nhân về cơ đấy..."

"Chị kết hôn rồi." Tĩnh Hảo dùng một câu ngăn chặn lại miệng hắn, "Cảm ơn luật sư Hoàng đã quan tâm tới việc tư của chị, nhưng tốt hơn hết là cậu vẫn nên quan tâm nhiều hơn tới các vụ án giết người trong tay cậu thì hơn."

Cô gật đầu với người đang thất thần đứng đó, đi trước đẩy cửa bước vào.

Ôn Tích Triều khoan thai gửi tin nhắn cho cô khi cô sắp tan tầm, Tĩnh Hảo đang định nhắn tin trả lời thì lại nhận được một tin nhắn mới.

—— chỗ anh 6 giờ mới tan làm, tài xế qua đón em trước.

Tĩnh Hỏa rũ mắt suy tư, ngón tay lướt trên màn hình trả lời tin nhắn của hắn, mới vừa đẩy cửa văn phòng ra đã thấy những ánh mắt tối nghĩa từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Xem ra chuyện cô đã kết hôn mọi người đều biết cả rồi.

Một đám ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô đi ra ngoài cửa, rơi vào chiếc xe và người tài xế bước xuống mở cửa cho cô, ánh mắt nóng bỏng tới mức thiếu điều thiêu đốt cô mà thôi.

Ồn Kỳ mẫn cảm ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sắc bén như ánh mắt chim ứng, khiến cho đám người kia sợ tới mức lập tức thu hồi tầm mắt.

Hắn nghe lời chỉ huy đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm của siêu thị, xuống xe cùng Tĩnh Hảo, nhận thấy được ánh mắt nghi ngờ của Tĩnh Hỏa, hơi có cảm giác gia môn bất hạnh mà dời mắt đi.

"Hơi nhiều đồ nên thị trưởng Ôn phân phó tôi tới xách giúp ngài."

Gà vịt thịt cá cộng thêm một chút hải sản và rau dưa, đúng thật là khá nhiều, đến nỗi lúc nãy khi đọc được tin nhắn của hắn cô còn định trả lời là hắn nhắn nhầm rồi, đọc được tin nhắn tiếp theo cô mới tin là hắn gửi.

Tài xế lẫn lao công đều đã chuẩn bị tốt.

Ôn Tích Triều đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn từ khi thang máy mở ra, hắn buông đồ và áo khoác trong tay xuống, lần theo mùi hương nhìn thấy mấy món ăn bốc khói nghi ngút đang đặt trên bàn, thịt cá trắng nõn điểm xuyết sắc xanh của hành và những lát gừng vàng tươi, bên cạnh còn có bát canh vịt nấu nhừ với măng khô, mùi hương canh vịt vàng ươm thơm nức bay thẳng vào mũi hắn, một bên còn đặt một đĩa ngó xen xào đường dấm, từng lát ngó xen được xắt mỏng đến mức trong suốt.

Hắn nghe rõ ràng được tiếng bụng mình kêu.

Dứt khoát xoay người bước vào phòng bếp, nhìn về phía Tĩnh Hảo còn đang bận rộn trước sau, "Đồ ăn chắc là đủ rồi." Còn chưa ăn cơm hả?

Tĩnh Hảo gật đầu, tiện tay đưa cho hắn một đĩa rau cải xanh rờn, nhìn vô cùng ngon mắt, "Mang qua đó đi, tiện thể lấy đũa luôn."

Một bàn đồ ăn không nhỏ đều bị ăn sạch, Tĩnh Hảo mở nồi cơm lên nhìn nó sạch bóng không còn hạt nào, lại nhìn về phía người đang đứng rửa chén trước bồn, thấy tâm trạng hắn rất tốt, không hề có cảm giác đã ăn no căng.

Cô cầm cái nồi lên đưa cho hắn, "Em có mua ít hoa quả, anh muốn ăn không?"

Ôn Tích Triều gật đầu, "Có những gì?"

Đợi đến lúc cô rửa sạch anh đào và dâu tây, rồi cắt thêm xoài và táo, cầm thêm một lọ sữa chua đi tới phòng khách, chưa tới mười phút đã bị ăn sạch sẽ, rốt cuộc cô cũng tin một chuyện.

Lượng đồ ăn tối qua và hôm nay cô chuẩn bị, chỉ đủ tắc kẽ răng hắn.

P/s: Anh trai giống tôi rồi :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net