🌸 Chương 60: Con ông cháu cha (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 60: Con ông cháu cha (3)

Bài hát: YOASOBI「アンコール」

Editor: AnGing

Chiếc xe hơi màu đen chẫm rãi dừng lại ở cửa, Ôn Tích Triều xuống xe đang định vào cửa lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, xoay người quay lại bên cạnh xe, hạ ghế điều khiển cửa sổ xe xuống, "Lát nữa 5 giờ tới đón cô ấy trước rồi qua đây đón tôi về nhà cũ."

Ôn Kỳ gật đầu, chuyện bọn họ phải về Ôn gia tất nhiên là hắn đã biết, nhưng mà...

Hắn ngẩng đầu nhìn người đang đi về phía tòa nhà, nhíu mày nghi hoặc, từ bao giờ mà quan hệ của hai người bọn họ lại trở nên tốt như thế?

Cùng đi cùng về, tuy rằng lúc ngồi trên xe cũng không có nói chuyện mấy nhưng cảm giác giữa hai người cứ quái quái thế nào.

Như là đột nhiên từ một người xa lạ biến thành tri kỷ ít lời vậy.

Ôn Tích Triều đang vào thang máy không hề biết tài xế nhà mình đang tự hỏi, hắn nghe bí thư báo cáo xong thì hơi chau mày, "Lùi lịch hẹn tối nay lại."

Bí thư vô cùng khó xử, "Nhưng vốn dĩ ngày hôm nay đã là do lùi lịch rồi..." Hắn nhìn biểu tình của Ôn Tích Triều, ngoan ngoãn không nói nốt lời trong miệng nữa, nhớ tới một chuyện khác, "Thị trưởng Ôn, sau khi bí thư Lân từ chức, phía dưới đã điều lên một vị bí thư mới," hắn lật sổ lên, cuối cùng cũng nhớ tới tên của vị bí thư mới này, "Là Cao Anh, bí thư Cao."

Hắn vừa mới dứt lời, cửa thang máy đã "Đinh" một tiếng mở ra, trong máy là một vị mỹ nhân cao gầy, mái tóc dài uốn xoăn nhẹ chảy xuống vai, ngũ quan trang điểm nhẹ sáng bừng, mang theo nụ cười ôn hòa cung kính.

"Chào thị trưởng Ôn, tôi là bí thư Cao Anh mới được điều tới, tôi..."

Cô còn chưa nói xong, Ôn Tích Triều đã dời tầm mắt khỏi cô, đi về văn phòng của mình, "Tới nhậm chức không cần liếc mắt đưa tình với tôi."

Sắc mặt Cao Anh cứng đờ, vội vàng cúi mặt xuống trả lời một tiếng, che khuất biểu tình trên mặt.

Nhìn bóng dáng người trong văn phòng, vài người xung quanh liền quay đầu đi, một người đàn ông hơi mật đi lên, hiền hoà chụp bả vai cô.

"Tiểu Cao đừng nên nhụt chí, thị trưởng Ôn của chúng ta nhìn thì ăn nói khó nghe vậy, chỉ cần sau này cô nghiêm túc có trách nhiệm bới công việc của mình, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ gây phiền phức cho cô đâu."

"Cảm ơn trưởng khoa Lưu," Cao Anh khéo léo tránh khỏi bàn tay định chuyển xuống dưới của hắn, nở một nụ cười ôn hòa, "Tôi đi làm việc đây."

Cô vừa đi tới bàn làm việc của mình, vừa quay đầu nhìn vào văn phòng của Ôn Tích Triều, đôi mắt lóe lên sự hận thù, thần sắc tối tăm.

Ôn Cố, là do ông sai, tôi sẽ khiến cho đứa con trai ông tự hào nhất phải trả lại món nợ cho tôi.

Cho ông nếm thử mùi vị cửa nát nhà tan.

Gần tới giờ tan làm, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, đang muốn kéo nhau đi ăn cơm thì cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, một vị mỹ nữ khí chất cao quý bước ra.

Mái tóc đen mềm mại phía sau lưng được búi lên vô cùng xinh đẹp, tao nhã, hai bên tóc mai viền lên sườn mặt, ngũ quan tinh tế như điêu khắc, kết hợp với nhau tạo thành một nét đẹp cổ điển, cô mặc một chiếc áo khoác nhung mỏng màu trắng gạo, áo khoác được cắt may khéo léo vừa vặn dừng lại ở vị trí đầu gối, tôn lên chiều cao của cô, như mỹ nhân bước ra từ tranh sơn dầu.

Tầm mắt bốn phương tám hướng như tìm được điểm chung để tập hợp.

Tĩnh Hảo băng qua làn ánh mắt của mọi người đi thẳng tới cánh cửa văn phòng phía trước, đang định duỗi tay gõ cửa, cửa đã bị người bên trong mở ra, Ôn Tích Triều xuất hiện ở cửa, tầm mắt thoáng dừng lại ở phía cô trong một chốc, lại ra vẻ không có gì rồi rời tầm mắt đi.

"Sao em lại tới đây?"

Tĩnh Hảo lùi về phía sau một bước tránh phải tiếp xúc quá gần với hắn, "Mẹ gọi điện thoại hỏi chúng ta sao vẫn còn chưa về, nên em mới đi lên gọi."

Ôn Tích Triều gật đầu, lúc này mới chú ý tới những ánh mắt của những người xung quanh, chủ yếu là dừng lại trên người cô, duỗi tay cầm lấy cổ tay của cô, tạm dừng một giây lại vô cùng tự nhiên mà dịch xuống bàn tay, dắt cô đi về phía thang mát, "Lúc nào mẹ cũng giục vài ba lần, em quen dần là được."

Mãi tới khi bóng dáng của hai người hoàn toàn biến mất, đám người đang thả chậm tốc độ thu dọn đồ đạc mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt ai cũng có sự tò mò về thân phận của vị mỹ nhân được thị trưởng Ôn nắm tay mang đi lúc nãy.

"Đó chắc là thị trưởng phu nhân," trưởng khoa Lưu vuốt ve cái bụng to tròn cười ha ha hai tiếng, ánh mắt lơ đang lướt qua vài người trong văn phòng, cuối cùng tạm dừng trên người Cao Anh, "Nghe nói là con gái út nhà họ Bùi, ở nhà được ông Bùi vô cùng yêu thương, cũng xem như một đôi trời sinh với thị trưởng Ôn."

Cao Anh nghe giọng nói bốn phía, dựng thẳng hồ sơ trong tay lên, che lại gương mặt nghi hoặc xen lẫn tức giận của mình.

Lúc trước rõ ràng cô ta đã do thám được rằng Ôn Tích Triều và cô vợ mới cưới không hề có cảm tình, vậy chuyện hôm nay là như thế nào? Lúc nãy rõ ràng cô ta đã thấy, Ôn Tích Triều còn bất mãn khi thấy ánh mắt của người khác nhìn về phía vợ mình, còn cố ý tuyên bố chủ quyền, không hề giống như không có tình cảm gì!

Tại nhà cũ của nhà họ Ôn, mẹ Ôn đang định cầm điện thoại lên lần thứ ba, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng động cơ xe hơi, bà vừa mới đi tới cửa đã nhìn thấy con trai và con dầu mà hằng đêm bà nhắc mãi.

"Mẹ trên đường về hơi tắc đường, chúng con về muộn một chút."

Tĩnh Hảo chào hỏi mẹ Ôn, đang định xoay người lấy dép lê trông nhà, Ôn Tích Triều đứng gần cô im lặng cầm lấy bàn tay đang vươn ra của cô, "hạ mình" cầm dép đặt bên chân cô, ánh mắt tức giận.

"Bảo em mặc nhiều quần áo vào rồi, sao tay lạnh như vậy."

Nét mặt hắn cũng không biến hóa nhiều, nhưng nhìn thế nào cũng thấy là hình ảnh người chồng đang đau lòng cho cô vợ mới cười, Tĩnh Hảo vừa nhấc mắt đã thấy nụ cười hài lòng trên mặt mẹ Ôn, lập tức nhớ tới nguyên do hắn sẽ làm như thế.

Cuộc hôn nhân của hai người bọn họ có thể nói là do ông bà hai bên một tay tác hợp, làm cha mẹ không thể trái với lời của người lớn, thêm nữa họ cũng vừa lòng với hôn sự này, dưới kết quả đã định, tất nhiên họ càng thêm hy vọng rằng hai người bọn họ có thể sống chung hạnh phúc, hòa hợp,

Cho nên, mỗi khi về tới nhà cũ, ra vẻ ân ái là điều cần thiết.

Tĩnh Hảo nhấp miệng cười với hắn một cái, vừa có nét ngượng ngùng lại hơi oán trách rồi cũng ẩn chứa sự ngọt ngào, vô cùng giống một cô vợ được chồng mình yêu thương, chiều chuộng, tránh khỏi bàn tay hắn, "Mẹ đang nhìn đấy."

Mẹ Ôn lập tức vừa lòng cười hai tiếng, vẻ mặt từ ái, "Vậy hai đứa cứ từ từ, mẹ không làm phiền nữa, mẹ vào xem đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa đây,."

Tĩnh Hảo đi dép vào, cũng có qua có lại là cất giày vào hộc tủ cho hắn, lúc đứng lên thấy hắn đang đứng sau mình, đôi mắt luôn luôn sáng lấp lánh nay lại u ám lạ thường, có lẽ là do đứng ngược sáng, hắn đứng im không nhúc nhích mà nhìn cô.

"Sao thế?" Tĩnh Hảo sờ sờ mặt, "Mặt em dính gì à?"

"Không có gì," Ôn Tích Triều thu hồi tầm mặt lại, liếc thoáng qua đôi chân đang xỏ dép của cô, "Vừa rồi em thể hiện tốt lắm."

Tốt đến mức vừa rồi ngay đến cả hắn cũng cho rằng họ là một cặp vợ chồng đang yêu nhau.

Hơn nữa hắn còn vui sướng vì ý nghĩ đó.

Người bên cạnh vừa vặn chính là người có thể nắm tay cùng vượt qua hết quãng đời này, thấu hiểu lẫn nhau cả một đời, hoạn nạn nâng đỡ, cho tới khi đầu bạc răng long, đây là chuyện phải may mắn cỡ nào mới gặp được.

Hắn có thể có vận may này sao?

Rõ ràng lúc trước vẫn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vì để tránh cho sau này sẽ quấy nhiễu quá nhiều tới sinh hoạt của đối phương, hoặc là tạo ra một sinh mệnh hoàn toàn vô tội lại sẽ chắc chắn bị bọn họ ảnh hưởng lên, thậm chí hai người còn lén lút ký một hiệp nghị bảo đảm sẽ không ảnh hưởng tới đối phương ngoài cái danh vợ chồng này.

Nhưng bây giờ, chẳng qua là mới ngắn ngủi có mấy ngày, cảm giác có gì đó đã thay đổi.

Ôn Tích Triều cúi đầu, đúng lúc thấy một bóng người bên chân mình, bước chân hắn tạm ngừng, trước khi hắn kịp nhận ra, hắn đã duỗi tay cầm lấy tay của Tĩnh Hỏa, dắt theo cô đi vào nhà ăn.

Tĩnh Hảo giật giật bàn tay đang bị hắn nắm, sau khi nhận thấy mình không thể rút ra được thì bỏ buộc, đi theo hắn vào nhà ăn.

Tĩnh Hảo và Ôn Tích Triều vô cùng ăn ý phối hợp nhau trên bàn ăn, rõ ràng không có động tác cố ý hay biểu tình nào, nhưng loại cảm giác liếc mắt đưa tình lẫn nhau này vẫn luôn tồn tại, bất luận là món ăn mà Tĩnh Hảo gắp vô cùng chuẩn vào bát của hắn hay là việc Ôn Tích Triều vô cùng tự nhiên xử lý tôm cua cho cô, hoàn toàn giống một đôi vợ chồng son yêu nhau đã lâu.

Ngay cả ông Ông bình thường vẫn luôn nghiên túc sau khi ăn tối xong cũng tự nhiên hỏi cháu trai nhà mình một vấn đề mà trưởng bối trong nhà ai cũng quan tâm, "Mấy đứa định bao giờ có con đấy?"

Biểu tình nghiêm túc của ông vô cùng giống Ôn Tích Triều, nói năng vô cùng thẳng thắn, hào hùng, "Ông cũng già rồi, đợi thêm mấy năm nữa, sợ là không ôm nổi chắt nữa."

Tĩnh Hào nhìn ông Ôn khỏe tới mức có thể lên núi đánh hổi, cha Ôn và mẹ Ôn ngồi bên cạnh tuy rằng không nói gì nhưng rõ ràng cũng vô cùng tán thành với lời nói của ông.

Cô và Ôn Tích Triều liếc mắt nhìn nhau một cái, cười dịu dàng, "Không phải là dạo gần đây Tích Triều đang trong thời kỳ thăng tiến sao, cháu không muốn anh ấy phải phân tâm chú ý tới chuyện nhà cửa quá nhiều vào thời gian này."

Ánh mắt cô chuyển về phía mẹ Ôn đang ngồi bên cạnh, "Hơn nữa gần đây hình như công việc cũng nhiều, Tích Triều đã gầy hẳn đi, con muốn tẩm bổ cho anh ấy trước đã."

Tĩnh Hảo quay đầu cười với Ôn Tích Triều một cái, rõ ràng hắn đã tiếp thu được ý của cô, tiếp chuyện để kết thúc cái đề tài này, "Đây cũng là ý của con, hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp, con chưa thể phân tâm ra chăm sóc con cái được.

Mẹ Ôn há miệng định nói bà có thể chăm cháu được, nhưng lại lập tức nghĩ tới nhà họ Bùi bên kia, đành phải ngậm miệng, hộ trợ chuyển đề tài, "Hiện giờ cũng không còn sớm, hai đứa ngủ lại đây một đêm đi, sáng mai về nhà rồi đi làm cũng vẫn kịp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net