🌸 Chương 62: Con ông cháu cha (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 62: Con ông cháu cha (5)

Bài hát: GFRIEND - Fallin' Light (天使の梯子)

Editor: AnGing

Bánh kem dâu?

Tĩnh Hảo nhìn hắn, giơ tay chỉ vào bếp, "Chắc là trong tủ lạnh vẫn còn một miếng," cô nhìn thời gian, kéo lại cái người đang định chạy xuống phòng bếp, "Bây giờ muộn rồi, ăn không tiêu được đâu, để mai mà ăn."

Ôn Tích Triều cúi đầu nhìn ba ngón tay đang bị cô nắm lấy, đầu ngón tay lạnh lẽo nhanh chóng chở nên ấp áp như bàn tay cô, ấm áp thoải mái từ bỏ việc giãy giụa. Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, Dembuon.vn

"Ừ."

Hắn gật đầu trở tay nắm lại tay Tĩnh Hảo, kéo cô vào phòng tắm vẫn còn ẩm ướt, cầm máy sấy trong tủ ra cắm điện, sau khi thử độ ấm thì trực tiếp sấy tóc cho cô, giọng nói hơi bất mãn.

"Trời lạnh, để đầu ướt dễ ốm, sau này tắm xong sấy tóc rồi hẵng ra ngoài."

Cả người hắn đứng ở phía sau, nâng tay lên tự nhiên giúp cô sấy tóc, Hắn cả người đứng ở phía sau, nâng xuống tay tự nhiên lại săn sóc ôn nhu mà giúp nàng thổi tóc, mang theo hơi lạnh đầu ngón tay xen kẽ ở nàng phát gian, ngẫu nhiên còn chạm đến da đầu, đen nhánh sợi tóc bị hắn năm ngón tay tách ra, an tĩnh ngoan ngoãn mà cuộn tròn ở hắn khe hở ngón tay chi gian, theo hắn động tác một chút tiếp xúc cùng chia lìa, một đường không tha cùng tương ngộ, triền miên đến như là tại thế gian liên tiếp trình diễn ái hận ly biệt.

Ôn Tích Triều thả chậm động tác, đột nhiên liền nhớ tới thời niên thiếu bên ngoài tổ trong thư phòng nhìn đến câu kia bị sao chép ở giấy Tuyên Thành thượng thơ, gắng gượng hữu lực đầu bút lông, viết lại là triền miên lâm li tình ý.

婉伸郎膝上,何处不可怜

Uyển thân lang tất thượng , hà xứ bất khả liên

* Trong Nhạc phủ thi tập có 42 bài Tử Dạ ca, thuộc chương Ngô ca. Thiên Nhạc chí sách Đường thư chép rằng Tử Dạ ca thuộc Tấn khúc, đời Tấn có người con gái tên là Tử Dạ sáng tác ra khúc này, lời ca rất đau khổ.

子夜歌其三
宿昔不梳頭,
絲發被兩肩,
婉伸郎膝上,
何處不可憐。

Tử Dạ ca kỳ 03 (Bài hát của nàng Tử Dạ kỳ 3)
Túc tích bất sơ đầu,

Ty phát bị lưỡng kiên,
Uyển thân lang tất thượng,
Hà xứ bất khả liên.

Dịch nghĩa
Đêm xưa chẳng chải đầu,
Tóc như tơ phủ kín đôi bờ vai.
Lả thân trên gối chàng,
Chẳng chỗ nào là không dễ thương.

(Nguồn: )

Tóc đen chưa dài tới đầu gối đã khiến hắn nảy sinh niềm thương tiếc chưa bao giờ có.

Động tác của hắn càng ngày càng chậm, Tĩnh Hảo đứng ở giữa hắn và bồn rửa mặt, trước người là bồn nước lạnh lẽo, duỗi tay lại là cơ thể ấm áp, hơn nữa mái tóc bị người khác chậm rãi vuốt ve mang tới cảm giác ngứa ngứa, cô ngẩng đầu nhìn hình bóng mơ hồ của ôn Tích Triều đang ngây ngẩn ở trong gương, duỗi tay lấy lại cái máy sấy.

"Để em tự làm."

Ôn Tích Triều giơ tay tránh đi, nắm lấy tay cô, "Để anh làm tiện hơn."

Hắn cao hơn 1m8, Bùi Tĩnh chẳng qua chỉ mới hơn 1m6, đi dép trong nhà cũng mới chỉ cao tới cổ hắn, hắn chỉ cần giơ tay lên là có thể để tay lên đầu cô, không cần phải nâng cao tay.

Lý do đầy đủ như thế, Tĩnh Hảo cũng đành thu tay lại, nhìn người trong gương đang chăm chú xử lý tóc đen cho mình, đột nhiên cong khóe miệng, "Ngưởi có thể được Ôn thị trưởng đích thân ra tay phục vụ thế này, chắc là không nhiều lắm đâu nhỉ?"

Ôn Tích Triều liếc nhìn cô qua tấm gương đã dần trong trẻo trở lại, đôi mắt hắn ánh lên một vài tia sáng nhỏ, từ từ hiện lên nụ cười, động tác trên tay lại càng ngày càng dịu dàng hơn, "Hiện tại nhớ lại, cũng chỉ có mình em."

Tĩnh Hảo nhìn hắn cười một cái, "Vinh hạnh quá đi." Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, Dembuon.vn

Hắn liếc nhìn phía ngoài một chút, cựa quậy dí sát vào cái gối kia, nhặt một sợi tóc dính trên gối lên, hớn hở mỹ mãn ngồi dậy, gấp chăn tử tế xong lại ma xui quỷ khiến mà cầm chiếc gối của Tĩnh Hảo lên, tạm dừng một lúc mới mặt không biến sắc đổi chỗ hai chiếc gối với nhau.

Tĩnh Hảo vớt bánh sữa chua chiên trong chảo dầu ra, vừa mới quay đầu lại đã thấy Ôn Tích Triều đứng ngay sau lưng cô, tầm mắt di chuyển từ trên người cô tới mâm thức ăn, bước chân đi tới, đứng phía sau cô, vòng tay qua eo cô, bốc một miếng bánh sữa chua lên.

"Đây là cái gì?"

Thấy hắn sắp nhét miếng bánh vào miệng, Tĩnh Hảo vội vàng ngăn cản, "Mới rán xong, còn nóng lắm."

Ôn Tích Triều tạm dừng một chút, trực tiếp đưa tới bên miệng cô, đôi mắt lưu ly lộng lẫy nhìn chằm chằm cô không chớp, môi mỏng động đậy, phun ra mấy chữ, "Thổi một chút."

Phong cách đổi quá nhanh, đến Tĩnh Hảo còn không kịp phản ứng.

Cô đang định mở miệng, Ôn Tích Triều đã ghé sát lại cắn một miếng, tay còn lại thì bóp mũi cô, đầu ngón tay hơi lạnh lơ đãng lướt qua đôi môi cô, lạnh tới mức khiến cô run lên.

"Lừa em thôi," Ôn Tích Triều cong khóe miệng nở một nụ cười, đưa ngón tay lên miệng mút mấy cái, như đang dư vị hương vị gì đó, biểu tình rất là vừa lòng, "Ngon lắm."

Nói xong hắn còn thuận tay vòng qua người cô tắt bếp đi, nhìn những miếng vuông vàng óng trong chảo hỏi, "Những cái đó chắc được rồi chứ, ăn sáng được chưa?"

Biểu tình của hắn rất bằng phẳng và chính trực, giống như người đàn ông mới vừa mút tay vừa cười chỉ là ảo giác của cô, trong chớp mắt đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc không cẩu thả thường ngày, "Sắp muộn rồi đó."

Tĩnh Hảo duỗi tay đẩy hắn ra xa một chút, thuận tay lau khóe mắt cho hắn, dơ ngón tay dính ghèn lên cho hắn nhìn, "Biết sắp muộn rồi thì mau đi rửa mặt đi, cơm sáng sắp được rồi."

Ôn Tích Triều nhìn vệt ghèn màu vàng trên đầu ngón tay cô, ý cười nơi khóe miệng ngừng lại một chút mới lại dãn ra, "Ừ."

Bữa sáng có món cháo táo đỏ đặc sệt, thịt táo thẫm màu đã được cẩn thật cắt vỏ bỏ hạt, điểm xuyết trong nền cháo trắng đặc sệt trông vô cùng xinh đẹp, bên cạnh còn có sủi cảo hấp và bánh sữa chua vàng óng, hơn nữa trong cháo còn có mấy cọng rau muối ngon miệng, vô cùng phong phú.

Ôn Tích Triều uống một ngụm, cảm giác cháo ấm áp chảy xuôi theo thực quản của hắn xuống dạ dày, đầu lưỡi còn lưu lại hương vị của táo đỏ hòa lẫn với gạo tẻ, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn về phía Tĩnh Hảo đang ngồi bên cạnh, "Em dậy lúc nào thế?"

Nhìn món cháo này có vẻ đã được nấu khá lâu.

Tĩnh Hảo nuốt miếng sủi cảo trong miệng xuống, "Cũng không sớm lắm, ngủ không được nên dậy thôi," cô nhìn Ôn Tích Triều, lập tức hiểu được ý của hắn, nở một nụ cười ấm áp, "Gần đây em cũng định nghỉ ngơi một thời gian, dậy sớm vẫn có thể ngủ lại vào buổi trưa."

"còn nữa," cô nhìn Ôn Tích Triều, tầm mắt lướt qua vẻ mỏi mệt trên gương mặt hắn, "Em đã đồng ý với mẹ là sẽ chăm sóc tốt cho anh, anh nghĩ rằng em nói mà không giữ lời hay sao?"

Đầu ngón tay đang cầm muỗng múc cháo của Ôn Tích Triều hơi dùng sức, tiếng muỗng sứ va vào thành bát tạp thành một âm thanh thanh thúy.

"Tất nhiên là không phải," hắn đè xuống khóe miệng sắp không ức chế nổi mà nhếch lên, dùng lại câu nói hôm qua của Tĩnh Hảo, "Vinh hạnh quá đi."

Ôn Kỳ khó được đợi ở dưới tầng lâu hơn mọi ngày mấy phút mới thấy Ôn Tích Triều khoan thai tới muộn, hắn đã nhìn Ôn Tích Triều từ lúc hắn đang đi trong thang máy ra ngoài, tới lúc hắn ngồi trên xe rồi vẫn chưa định thần lại được, khó nhịn mà liếc Ôn Tích Triều trong kính chiếu hậu đánh giá một vài lần, còn chớp mắt để xác định mình không gặp ảo giác.

"Sao vậy?"

Tất nhiên Ôn Tích Triều nhận ra ánh nhìn chăm chú của tài xế nhà mình, lại không biết đang nghĩ tới cái gì, miễn cưỡng bốc một miếng trong cái hộp nãy giờ hắn vẫn nắm trong tay đưa cho tài xế, "Chẳng lẽ cậu thật sự đã được huấn luyện kỹ năng đặc biệt nào đó, ngay cả chuyện này mà cũng đoán được?"

Hắn nhìn hộp đồ ăn mà Ôn Tích Trì thuận tay đặt bên ghế phụ, hơi bất mãn, "Bên trong đặt bánh kem, nếu mà xóc nảy hỏng rồi thì không thể ăn nữa đâu."

"Bánh kem?" Ôn Kỳ nhìn lại, suy đoán đáp án, "Ngày hôm qua có người ăn sinh nhật à?"

Đừng nói là để thừa ở nhà làm thị trưởng đại nhân chướng mắt, lại không muốn lãng phí nên mới để thừa cho hắn đó chứ?

"Không có ai ăn sinh nhật cả, là chị dâu cậu làm, phần kia là dành cho cậu."

Tài xế vừa mới hỏi, Ôn Tích Triều đã biết ngay vừa nãy hắn không đoán được là hắn định im ỉm giấu phần bánh kem kia đi, lặng lẽ hối hận rằng vừa nãy mình không nên chột dạ mà vội vàng đưa ra, ánh mắt lại lưu luyến nhìn hộp bánh kem đặt ở trên ghế phụ.

Ngày hôm qua bị Bùi Quý ăn mất hai miếng, hôm nay lại phải phân ra hai miếng...

"Chị dâu?" Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, Dembuon.vn

Ôn Kỳ nghi ngờ hỏi, hắn từ bé đã được nhà họ Ôn nhận nuôi, chẳng lẽ không phải chỉ biết pha trà, cắm hoa, dạo phố, mua sắm rồi lại thảo luận các kiểu dáng đồ hàng hiệu sao? Từ bao giờ mà tài nghệ đã phát triển tới mảng trù nghệ rồi?

Ôn Tích Triều duỗi tay mở cửa xe, "Đừng áp đặt tưởng tượng của cậu lên người cô ấy, cô ấy tốt hơn cậu nghĩ nhiều đấy."

So với tưởng tượng lúc trước của mình còn tốt hơn rất là nhiều.

Tới nỗi hiện giờ hắn đã hơi hối hận vì ngày xưa đã cùng cô ký bản hiệp ước kia, bản hiệp ước kia giấy trắng mực đen ghi rõ ràng rằng trong vòng hai năm nếu như một trong hai người có người trong lòng, cuộc hôn nhân này sẽ trở thành phế thải.

Lúc trước hắn cảm thấy không có gì, nhưng sau khi biết được cô tốt như vậy, hắn lại không mong cuộc hôn nhân này biến thành phế thải.

Vốn dĩ là của hắn, sau này cũng sẽ là của hắn.

Gần tới thời gian nghỉ trưa, bí thư đứng dậy gõ cửa văn phòng của Ôn Tích Triều, đang định dò hỏi thị trưởng Ôn có an bài gì về bữa trưa hay không, vừa mới gõ cửa thì đã thấy vị mỹ nhân cổ điển hơi quen mặt đang từ từ đi từ hành lang lại đây.

Ôn Tích Triều nghe thấy tiếng đập cửa lại không thấy có ai vào, không kiên nhẫn đứng lên mở cửa thì thấy Tĩnh Hảo đang đúng chào hỏi ở cửa.

Buổi sáng hắn đã lôi bản hiệp ước hai người đã ký ra đọc lại một lần, nhận ra được tâm ý của mình, lại nhìn về phía tờ giấy có thể biến cuộc hôn nhân của hai người bọn họ trở thành phế thải, tâm trạng của hắn không thể tốt đẹp lên được, nhìn ai cũng giống như thấy người có thể đâm thủng cuộc hôn nhân này vậy.

Đặc biệt là lúc này Tĩnh Hảo còn nhấp môi cười một cái, ngũ quan vốn dĩ lạnh như băng sương lại trở nên ấm áp, đẹp như thể mỹ nhân trong tranh bước ra, khiến cho vị bí thư đang nói chuyện cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn thêm mấy lần.

"Đang định xuống đón em, hóa ra là đang ở đây nói chuyện với mọi người," Ôn Tích Triều tiến lên vài bước, duỗi tay kéo Tĩnh Hảo lại gần mình, giơ tay phủ lên gương mặt cô, cảm thấy mặt cô ấm lên mới thả tay xuống, thân mật vén tóc của cô ra sau tai, một tay dắt người, một tay cầm lấy hộp thức ăn cô mang đến, "Đi thôi, anh đói lắm rồi."

Bí thư hoàn toàn bị ngó lơ đang muốn tiến lên nói thêm mấy câu, Ôn Tích Triều quay lại đóng cửa đột nhiên quay lại lườm hắn một cái, khiến hắn sững sờ ngay tại chỗ.

Ánh mắt kia ám chỉ là, còn bước lên một bước thì sẽ cho hắn biết tay sao?

Sau khi đuổi hết ruồi muỗi không liên quan đi, Ôn Tích Triều đặt hộp đồ ăn lên bàn, lơ đãng kể ra một vài chuyện dạo gần đây hắn không vừa lòng với bí thư ra, cuối cùng tổng kết một câu, "Sớm muộn gì cũng phải đổi thành một người khác phù hợp hơn, có nhiều chuyện làm được còn không bằng có một cấp dưới tốt."

Đôi tay đang bưng hộp đồ ăn của Tĩnh Hỏa dừng lại, cầm đôi đũa đặt vào tay hắn, "Bây giờ anh còn thảo luận cả chuyện công việc với em cơ à?"

Trước kia hai người bọn họ là điển hình cho cặp vợ chồng tôn trọng nhau như khách.

Cô nhìn Ôn Tích Triều, đẩy phần thịt luộc hắn không hề liếc qua về phía hắn, "Đừng có kén ăn," lại dịch món xào đã được hắn ăn hơn nửa kia ra xa, "Còn nữa, thị trưởng đại nhân mà cũng cần phu nhân tới đưa cơm, truyền ra không sợ ảnh hưởng xấu sao?"

Giọng cô rất bình đạm, giống như chỉ thuận mồm hỏi một câu, Ôn Tích Triều nhìn mấy lần vẫn không nhận ra cái gì, tất nhiên thuận theo ý muốn ở chung với cô trong lòng, "Mọi người thấy sẽ chỉ khen hai chúng ta tình cảm hòa thuận."

Giống như hắn vậy, chẳng qua mới chỉ có mấy ngày, tâm thái đã hoàn toàn thay đổi, biết rõ hạnh phúc và sự hài hòa trước mắt vẫn còn hơi hư ảo, vẫn không ngăn nổi bản thân sa vào, muốn nắm chặt sự may mắn khó có được này.

Trước đó chỉ là một cuộc hôn nhân, hiện tại chính là duyên phận lớn lao.

Lúc chưa yêu đã ở bên cạnh, sau khi yêu rồi thì sao có thể buông tay.

Chuyện vợ chồng thị trường tình cảm mặn nồng lan truyền nhanh chóng, sau vài lần Tĩnh Hảo ghé thăm, thậm chí chuyện hai người họ nắm tay nhau đi về đã được chứng thực, từ lời đồn đãi ban đầu đã biến thành hiện thực chắc chắn, ngay cả mẹ Bùi cũng nghe được tiếng gió, gọi điện thoại tới dò hỏi, lại nhắc tới đề tài nhớ mãi không quên đợt trước.

Trên thực tế, Ôn Tích Triều đã gần 30, Bũi Tĩnh cũng đã 27, bảo sao cha mẹ hai bên đều vội vàng thúc giục, thấy cảm tình của hai người dần dần tốt đẹp thì vô cùng gấp gáp nhắc mãi đề tài cũ.

Cúp điện thoại của mẹ Bùi, Tĩnh Hảo vào phòng bếp sắp xếp từng món một vào hộp giữ nhiệt, tầng dưới cùng là xôi thập cẩm mềm mại ngọt ngào, tầng trên là sườn heo chua ngọt màu sắc đậm đà, bên cạnh chen thêm vài miếng cá chiên vàng giòn rụm, tầng trên nữa là rau xào, đậu cô-ve và thịt heo thái lát, cuối cùng là một khay bánh táo đỏ mài, mềm mụp thơm dịu.

Cô xách theo hộp đồ ăn đi tới đại sảnh tòa nhà thị chính, lại đụng mặt Cao Anh ở thang máy.

Trong thang máy yên tĩnh là hai người đứng một trái một phải, Tĩnh Hảo nhìn số tầng chậm rãi tăng lên, nghiêng đầu vừa lúc đối diện tầm mắt chưa kịp thu lại của Cao Anh, mở miệng cười một cái, "Sao Bí thư Cao nhìn tôi mãi như thế?

Cao Anh đang định thu lại ánh mắt, nghe thấy lời cô nói thì ngừng lại động tác, mặt mày diễm lệ khơi mào, đôi môi đỏ dụ hoặc chậm rãi gợi lên, "Bùi tiểu thư sao lại biết tôi vậy?" Cô bừng tỉnh đại ngộ mà kêu lên một tiếng, "Không phải là do Tích Triều từng nhắc về tôi với cô đó chứ? Tiếc là ngoại trừ ngày ngày thấy Bùi tiểu thư trông coi gắt gao người ta như vậy, tôi lại chưa bao giờ nghe thấy Tích Triều nhắc tới Bùi tiểu thư."

"Tất nhiên là anh ấy chưa từng nhắc về tôi với cô," Tĩnh Hảo nhìn số tầng ngừng lại, quay đầu lại nhìn Cao Anh, nụ cười bất biến, "Nhưng lý do chỉ sợ là vì bí thư Cao cũng chẳng có cơ hội nói chuyện với anh ấy mấy phải không?"

Cô ra khỏi thang máy, nhìn về phía Cao Anh còn đang đứng ở trong, "Nếu bí thư Cao vẫn còn thắc mắc vì sao tôi lại biết ấy, thì tất nhiên là do mỗi lần giới thiệu về tôi với người khác, đều gọi thẳng tôi là phu nhân Ôn."

"Tốt nhất là sau này bí thư Cao nên khiêm tốn một chút, đừng làm ẫm ỹ khiến cho ai cũng biết chuyện, rồi lại tới hỏi tôi vì sao tôi lại biết cô là ai." (Cho ai chưa hiểu thì chị cảnh cáo là tao biết hết chuyện mày định làm với chồng tao rồi nghen Cao Anh)

P/s: Đợt vừa rồi mình thi cử sấp mặt, vội quá nên không kịp báo cho mọi người. Mà wattpad lại còn trục trặc nữa. Mọi người thông cảm nhé.

Gợi ý pass chương sau: Tên nam chính thế giới này (viết liền, không dấu, viết thường, 11 ký tự)

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, Dembuon.vn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net