🌸 Chương 64: Con ông cháu cha (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 64: Con ông cháu cha (7)

Bài hát: Miku Hatsune, Megurine Luka & Sasume Zimi「Reboot」

Editor: AnGing

Chớp mắt đã tới ngày mới.

Ôn Tích Triều ăn mặc chỉnh tề, đứng trước gương dài ngắm nghía bản thân, tuy rằng áo sơ mi đơn giản chưa từng làm giảm bớt sự đẹp trai của anh nhưng nhìn nhiều cũng sẽ có lúc ngán, hơn nữa...

Anh sửa lại cà vạt của mình, cẩn thận điều chỉnh tới lúc vừa ý thì thôi, sự đẹp trai của anh sao có thể vĩnh viễn bị phong ấn trong một loại quần áo được.

"Hôm qua ăn cơm cùng với bản thân, hôm nay ăn cơm xong lại tiếp tục tự tráng miệng bằng mình hay sao mà ngắm mãi vậy?" Tĩnh Hảo đứng luôn bên cạnh anh, nhìn bóng hình hai người phản chiếu trong gương, cẩn thận nhìn anh một lượt từ đầu tới chân, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên đôi chân dài thẳng tắp của anh, "Thật ra nếu anh mặc áo gió thì sẽ đẹp trai hơn."

Cô cúi người chỉ một điểm trên chân anh, "Dài đến đây là đẹp, nhìn cao hơn hẳn," cô lùi về phía sau mấy bước, lại đánh giá thêm lần nữa, "Thật ra dài thêm tí nữa cũng được, còn cả áo khoác mùa đông nữa, nhìn mặn mà hơn..."

Ôn Tích Triều vô cùng hưởng thụ việc ánh ánh mắt cô luôn dừng lại trên người mình, tiến lên vài bước tự nhiên véo má cô, ngón tay anh chạm vào làn da mịn màng tinh tế, cảm xúc tuyệt tới mức anh không muốn bỏ tay ra.

"Không cần em lo, anh sẽ mặc từng cái cho em xem," trông anh nhìn như vô cùng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề đó vậy, như thể sắp hạ một quyết định  sâu xa nào đó vậy, "Nếu em thích, anh mua hết cũng được."

Tĩnh Hảo nhìn anh, cười cười gạt tay anh ra khỏi mặt mình, "Thị trưởng Ôn, dỗ dành phụ nữ là phải mua đồ cho cô ấy, chứ không phải để cô ấy mua đồ cho anh."

"Nếu em muốn, anh cũng có thể dỗ dành em," Ôn Tích Triều nắm tay cô, kéo cô tới phòng khách, ánh mắt vẫn hướng về cô, "Nói đi nói lại, kỳ thật anh mua cũng để mặc cho em xem, cho nên chỉ có em cảm thấy đẹp thì mới được, chỉ có em..." (Truyện được đăng tại Mái ấm của Nadia, Dembuon.vn, wattpad.)

Anh chưa nói hết đã bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời, lúc cầm điện thoại lên vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, sau khi nghe bên kia nói mấy câu đã tức giận, còn đâu cảm xúc sung sướng vừa nãy, nhìn thấy Tĩnh Hảo đang đứng bên cạnh, không dám mắng chửi người.

"Anh sẽ quay lại ngay, em đợi anh quay lại rồi nói."

Anh cúp điện thoại, vẻ mặt xin lỗi nhìn cô, "Anh phải đi ra ngoài một chuyến, đợi lát nữa Ôn Kỳ đưa em tới đó trước, em đợi anh ở trung tâm mua sắm nhé."

Tĩnh Hảo gật đầu, duỗi tay dãn nếp nhăn trên trán anh, "Anh không cần lo lắng cho em," cô cười với Ôn Tích Triều, "Chúng ta còn nhiều cơ hội sau này nữa mà."

Cuối tuần đường phố vô cùng nhộn nhịp, nhưng phần lớn đều đi có đôi có cặp, không nắm tay thì cũng ôm eo, vô cùng gần gũi, khiến cho những bóng hình cô đơn lẻ bóng trở nên vô cùng nổi bật.

Tĩnh Hảo ngồi trong quán cà phê đợi gần một tiếng, đã đuổi đi ba người đàn ông trẻ tuổi, sau khi cô đuổi thêm một người nữa, rũ mắt suy nghĩ một lúc, cầm di động đi tới một nơi yên tĩnh gọi điện thoại cho Ôn Tích Triều.

Mãi một lúc lâu bên kia mới bắt máy, giọng nói mỏi mệt truyền qua đường nghe, "Xin lỗi, chắc anh không tới được, " Ôn Tích Triều nhìn mấy người đang ngơ ngác đứng trước bàn làm việc, một đám vừa bị anh mắng té tát xong, anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương nén cơn giận, "Bên này có chút việc, anh không rời đi được."

Mãi không nghe được tiếng trả lời, trong ống nghe chỉ truyền tới tiếng gió, tiếp theo là tiếng xô xát với nhau, trong ống nghe truyền đến âm thanh đuổi bắt.

Ôn Tích Triều nhìn điện thoại bị cúp, chần chờ một chút, cầm lên lại buông, rốt cuộc vẫn gọi lại, anh đứng dậy đi vào phòng nghỉ để không cho mọi người nghe thấy, "Em giận à? Anh cứ tưởng vấn đề này sẽ nhanh chóng được giải quyết, nhưng bọn họ lại gây ra chuyện rồi..."

"Người mà thị trưởng Ôn đang nhắc tới không phải là tôi đó chứ?"

Giọng nói truyền tới là của một người đàn ông, trong ống nghe truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng nói mơ hồ của một cô gái, không nghe rõ được nội dung của cuộc nói chuyện. (Truyện được đăng tại Mái ấm của Nadia, Dembuon.vn, wattpad.)

Khi tôi mới nghe kể còn không tin cơ đấy, hóa ra thị trưởng Ôn nói chuyện với vợ nhẹ nhàng tới thế, lúc trước tưởng việc hai người ân ái chỉ diễn kịch thôi, ai ngờ lần chó cùng dứt rậu này lại may mắn tới thế, nghe được tin tức chính xác, cũng tin đúng người, không trói sai."

"Thích Phong?" Ôn Tích Triều nhận ra chủ nhân của giọng nói này, hí hà vài với, cầm lấy bút trên bàn viết mấy chữ, lại vì dùng lực quá mạnh mà làm rách tờ giấy, chữ viết trở nên nguệch ngoạc.

"Vì sao điện thoại di động lại đang ở chỗ tôi, không phải thị trưởng Ôn đã đoán ra được rồi sao? Tôi biết lai lịch của phu nhân anh không nhỏ, anh chỉ cần giao chứng cứ anh thu thập được cho tôi thôi, tôi bảo đảm sẽ thả người ra, nhưng nếu thị trưởng Ôn luyến tiếc chứng cứ tới thế, chỉ có thể bắt phu nhân Ôn chịu khổ chạy án cùng với tôi thôi."

Ông ta cười khàn khàn mấy tiếng, "Tới lúc đó nếu thị trưởng Ôn muốn tìm được người, cũng chỉ tìm được chứng cứ phạm tôi của tôi mà thôi."

Ông ta vừa dứt lời, bên kia truyền tới tiếng hét của phụ nữ, giống như vừa mới chịu tra tấn vậy.

Ôn Tích Triều run rẩy, tờ giấy trên tay cũng trở nên nặng trĩu.

"Ôn thị trường suy nghĩ nhanh lên, nếu một giờ sau vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ chứng cứ tôi không cam đoan rằng phu nhân Ôn còn nguyên vẹn hay không đâu."

Nói xong, ông ta cúp di động.

Người bên cạnh cầm tờ giấy Ôn Tích Triều đưa qua, lại nhìn điện thoại trong tay anh đã bị cúp máy, không biết phải làm sao, nhưng người đàn ông trung niên đang mặc cảnh phục đứng bên cạnh lại chần chừ một lúc, cân nhắc lợi và hại cùng với chuyện lúc trước mà ông vừa mới đáp ứng, mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này.

"Thị trưởng Ôn, vụ án của Thích Phong không hề nhỏ, hơn nữa ông ta vô cùng ranh ma, lần này cần phải nắm được chứng cứ phạm tội của ông ta, lần sau không biết phải tới khi nào mới bắt được..."

Giọng của ông càng ngày càng bé cuối cùng biến mất dưới ánh mắt khiếp người của Ôn Tích Triều, cúi đầu không dám nói thêm một chữ nào.

"Bây giờ mới nói với tôi rằng vụ án này rất quan trọng? Vậy chuyện điều tra Thích Phong là ai để lộ ra?" Giọng Ôn Tích Triều không lớn nhưng lại khiến cho những người đứng ở đó cảm thấy rét lạnh.

"Người nào tiết lộ thì người đó đi chịu trách nhiệm," anh nhìn một lượt nhân viên ở đây, "Chuẩn bị đầy đủ chứng cứ, xóa hết bản sao đi, trong vòng một giờ phải giao cho tôi."

"Tiếp tục theo dõi hành động của Thích Phong, có bất cứ động tĩnh nào cũng phải trực tiếp đăng báo cho tôi."

Anh ngẩng đầu nhìn quét qua một lượt những người đang định  mở miệng nói chuyện, giọng nói lạnh tanh, "Đó là con gái của nhà họ Bùi, là người tôi cưới hỏi đàng hoàng về."

Cô sẽ không phải trả giá bất kỳ giá nào cho sai lầm của bọn họ.

Anh cũng sẽ không dùng cô để đánh cược bất kỳ nguy hiểm nào.

Mọi người yên lặng một lúc, đang định nhận nhiệm vụ, điện thoại đặt trên bàn của Ôn Tích Triều đột nhiên vang lên, số lạ.

Mọi người trong phòng lập tức trở nên căng thẳng. (Truyện được đăng tại Mái ấm của Nadia, Dembuon.vn, wattpad.)

Ôn Tích Triều trượt mấy lần mới nhận được cuộc gọi, còn chưa đặt lên tai đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa thanh lãnh, quen thuộc, có tác dụng trấn an người khác vang lên, "Tích Triều."

Tĩnh Hảo cười với nhân viên cửa hàng đã cho cô mượn di động một cái, duỗi tay sửa sang lại quần áo của mình, vốn dĩ mái tóc gọn gàng giờ đây đã bị rối, áo gió còn bị cắt rách, giống như nữ chính bị thương sau khi đánh nhau trong phim điện ảnh.

Cô cầm di động nhìn nhân viên cửa hàng đang kinh ngạc nhìn mình, ấn lên lỗ tai đang nóng lên, duỗi tay chỉ vào một chiếc áo gió trong tủ kính, "Chiếc kia có cỡ lớn hơn không?"

Ôn Tích Triều nôn nóng ngồi trong xe hơi, cửa xe vừa mở ra đã quay phắt lại, rà soát một hồi ánh mắt anh ngừng lại chỗ tay áo cô, duỗi tay kéo cô lại kiểm tra, thấy vệt máu dính trên chiếc áo màu cam thì nhăn chặt mày lại.

"Không phải em đã bảo rằng mình không bị thương hay sao?" Đôi mắt xinh đẹp của anh tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào Tĩnh Hảo, "Vậy em bị làm sao đây?"

Sau khi anh nói Tĩnh Hảo mới chú ý tới miệng vết thương của mình, lúc nãy khi cô ngồi ở quán cà phê đối phó với những người đàn ông tới làm quen đã cảm thấy là lạ, chỉ là không ngờ họ nhằm vào mình, lúc cô gọi điện cho Ôn Tích Triều định kể cho anh nghe, ai ngờ chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng gió mãnh liệt phía sau, cô theo bản năng lùi về phía sau một bước giơ tay lên chắn, đồng thời cũng khiến cho điện thoại của cô văng ra ngoài, sau đó lại bị truy đuổi, đâu còn tâm trí xem xét xem có bị thương không.

 Cô nhìn xuống, miệng vết thương cũng không sâu lắm, đã ngừng chảy máu từ lâu, chỉ là do lúc trước cô chạy vội quá, máu dính lên áo.

"Không sao đâu, máu ngừng chảy rồi." Cô muốn rút tay ra nhưng không được, đành để mặc cho anh nắm lấy, "Nhưng mấy người đó là ai vậy? Nhìn cũng không lớn tuổi lắm, đuổi theo em một đoạn tới đường cái thì không dám đuổi theo nữa, chỉ là vừa tới đã trực tiếp dùng dao..."

Cô còn chưa nói xong đã bị Ôn Tích Triều ôm vào lòng, bên lai là tiếng tim đập thình thịch của anh, mái tóc rối được nhẹ nhàng vuốt ve, một nụ hôn nhẹ rơi lên mái tóc, "Sẽ không có lần sau nữa đâu."

P/s: Mình đã lên lịch đăng cho các truyện trên web rồi. Bởi vì mình khá bận nên trước mắt mình xả hết chương bên Mái ấm của Nadia, sau đó nếu rảnh mình up bù bên wattpad và Dembuon.vn sau nhé! Dự kiến là mỗi ngày có 1 chương mới của 1 trong 5 truyện bên web nha.

Truyện được đăng tại Mái ấm của Nadia, Dembuon.vn, wattpad.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net