🌸 Chương 8: Thái giám lộng quyền (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸 Chương 8: Thái giám lộng quyền (3)

Bài hát: Phía ngoài chân trời - Bất Tài.

Editor: AnGing

Điều nên nói đã nói, sau khi xác định người kia đã rời khỏi, Tĩnh Hảo trực đứng dậy luôn, ngửa đầu xem tiểu đậu đinh vẻ mặt phẫn nộ ngồi ở trên cây, khóe miệng lộ ra độ cong dễ nhìn.

"Điện hạ ngồi trên cây có mệt mỏi không? Nô tài đói bụng muốn đi ăn rồi."

Minh Tịnh Hàm còn chưa kịp hồi thần sau lời nói của nàng, ngay cả việc nàng đứng lên còn chưa phát hiện, sau khi nghe thấy câu nói dễ hiểu thì đầu óc mới online trở lại, thậm chí bụng cũng hợp tác kêu vang, nhưng tưởng tượng tới đống đồ chay mấy hôm nay, hắn lại uể oải lại.

Hắn hung tợn trừng mắt nhìn người đứng dưới tàng cây, đôi mắt vốn to càng tròn xoe hơn.

"Ta còn không có ăn, ngươi cũng không thể ăn!"

"Đúng vậy."

Tĩnh Hảo khó xử mà nhíu nhíu mày, tầm mắt tựa hồ là không tự chủ được mà liền chuyển hướng về phía phòng bếp nhỏ bên cạnh Ý Từ cumg.

"Món gà xào hôm nay nô tài chuẩn bị còn đang bắc trên bếp, không ăn sẽ nguội mất."

Cậu nhóc thông minh lập tức bắt được trọng điểm.

"Gà xào? Đó là cái gì? Cũng là một loại thịt gà sao?"

"Nô tài vị giác tầm thường, không nếm ra vị gì, hay là điện hạ qua nếm thử giúp nô tài?"

Trong Trường Thu cung, đại thái giám hạng nhất Lưu Điển được yêu thích nhất đang đứng trước mặt Hoàng Hậu nương nương báo cáo chuyện vừa rồi nghe thấy, nở nụ cười nịnh nọt.

Hoàng Hậu cùng lắm mới hơn hai mươi tuổi, lúc này đang chờ cung nữ sơn móng tay cho mình.

"Hắn ta thật sự nói như vậy?"

"Nô tài nghe được thiên chân vạn xác, lời nói thật là nhắc tới vị kia, nhìn là biết một người dám nói."

Lưu Điển cười một cái, nhớ tới sự tình lúc trước thủ hạ của đồ đệ kể lại, thuận miệng liền đem nói ra.

Thiên chân vạn xác 千真万確 Vô cùng xác thực.

"Nô tài nghe được xong vốn là vội vã muốn báo cho nương nương, nhưng lại không yên tâm về Thái Tử điện hạ, lúc quay trở lại thì thấy tiểu thái giám kia đã leo lên cây bế Thái Tử xuống, rồi dẫn điện hạ xuống phòng bếp nhỏ của Ý Từ cung, ăn cái gì hắn cũng thử trước rồi mới đưa cho điện hạ, đã lâu rồi nô tài chưa thấy điện hạ ăn uống ngon miệng như vậy."

Hoàng Hậu "Ừ" một tiếng, tinh tế đoan trang ngắm móng tay của mình, sau một lúc lâu cười lạnh.

"Nói chết thì chết, làm bao nhiêu người bị liên lụy, hiện tại ngay cả ta đều bị bó tay bó chân."

Đám người quỳ phía dưới không dám thở mạnh, cúi đầu chỉ mong sao bịt được lỗ tai của mình lại.

Cũng may Hoàng Hậu cũng không định cáu giận vào lúc này, đưa tay cho cung nữ bên cạnh, giọng nói lạnh lẽo.

"Còn sơn cái gì mà sơn, bây giờ là ngày mấy không biết sao? Rửa sạch sẽ cho ta."

Cung nữ run run vâng dạ, cầm tay nàng lau một cách cẩn thận.

Eo già đều cong đến có chút nhức mỏi, Lưu Điển rốt cuộc mới chờ được câu trả lời.

"Đợi lát nữa đem người mang đến cho ta xem, có thể dùng thì dùng đi."

Lưu Điển "dạ" một tiếng rồi lui ra tới cửa điện.

"Không có chuyện gì của ngươi nữa, về nghỉ ngơi đi."

Xem lão già kia mặt mày hớn hở mà đi rồi, thở dài ngẫm nghĩ.

Khi xưa vị trí hầu hạ bên cạnh Thái Tử điện hạ bao nhiêu người muốn tranh đoạt, Thái Hậu mới đi được mấy ngày, đám người ninh bợ đã trốn trốn tránh tránh thế kia.

Bệ hạ cũng quái... Rõ ràng là con ruột vậy cũng dám lật mặt ngay lúc này.

Nhưng phong ba bão táp trong cung có bao giờ dừng lại, chưa bước lên được vị trí kia thì chưa ai dám nói chắc chắn được điều gì, vị Tam hoàng tử kia chẳng có chỗ nào giống người có thể đăng cơ ngôi vị cửu ngũ cả.

Tĩnh Hảo cho cậu nhóc ăn hơn nửa món gà, sờ soạng bụng nhỏ phình ra của cậu, tiện tay bỏ nốt một ít gà còn sót lại vào bếp lò cầm tay, khi cậu nhóc nhìn qua thì cáo tội một cách đứng đắn.

Thái Tử điện hạ lúc nào cũng cảm thấy mình thâm minh đại nghĩa, sau khi được cho ăn no rồi thì rất dễ tính, cậu sờ sờ bụng, rộng lượng tha thứ cho tên nô tài "Đáng thương, chỉ có một chút đồ ăn" trước mắt này, cũng áy náy với việc mình ăn hết chút đồ ăn ít ỏi của nàng, đứng lên nghiêm trang sửa sang lại quần áo, lại ra vẻ một vị trữ quân quốc gia.

"Bổn cung đã biết, ngươi chờ ở chỗ này đi."

Cậu nói xong thì ễnh bụng rời đi, vừa đi vừa liếc mắt nhìn đám cung nhân bên ngoài, cố gắng giữ lấy sĩ diện của mình.

Nhưng mà hình như tên kia chưa no bụng thì phải.

Vậy lại cho nàng thêm hai cái bánh bao vậy.

Tĩnh Hảo chờ tại chỗ không bao lâu thì thấy người do Hoàng Hậu phái tới, sau khi được dặn dò một phen thì được đưa vào đại điện, cung kính quỳ gối trên sàn gạch lạnh lẽo.

"Nô tài tham kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương kim an."

"Ân."

Người trên ngự tòa lười nhác đáp lời.

"Gần nhất Thái tử rất kén ăn, nghe nói ở cạnh ngươi lại ăn được?"

"Dạ, mặc dù chỉ là món gà, tuy nhiên nô tài sáng tạo thêm một chút, có lẽ điện hạ chưa từng ăn qua nên mới nể mặt nô tài."

Tĩnh Hảo quỳ trần thuật sự thật, không lấy lòng cũng không tranh công, làm Lưu Điển đứng một bên nhìn nàng nhiều thêm vài lần.

Hoàng Hậu cũng không hỏi tiếp vấn đề này mà hỏi sang hướng khác.

"Nghe nói ngươi ở Ý Từ cung là vì vị giúp người có ơn với ngươi, ban đầu là thủ hạ được La tần yêu thích nhất bây giờ lại làm tạp vụ để sống, cũng xem như là người có tình có nghĩa."

Tĩnh Hảo làm như không nhận ra sự thưởng thức trong lời nói của nàng, chỉ cẩn thận đáp lại một câu, "Nô tài chỉ làm việc mình nên làm thôi."

Hoàng Hậu cười khẽ, hiển nhiên vừa lòng với nàng, "Thái tử đã xem trọng ngươi, đúng lúc cũng đang thiếu người, ngươi vào hầu hạ đi."

Nàng ta tạm dừng, sâu kín lộ ra trọng điểm, "Vì sao ta lại đề bạt ngươi, ngươi tự mình hiểu, đừng khiến bổn cung thất vọng."

Tĩnh Hảo vâng dạ lui ra, đi theo Lưu Điển liền đi tới Đông Cung của Thái tử.

Chính phi của đương kim bệ hạ khi còn là Vương gia bị người hãm hại lúc sinh sản, một thi hai mệnh, ngay cả con vợ cả cũng không giữ nổi, sau khi đăng cơ cưới em gái ruột của chính phi làm hậu, hai người gần tuổi nhau, lại do Thái Hậu làm chủ nê ông ta cũng không vui, ít khi tớt thăm, thành hôn ba năm trời mới sinh được một người con vợ cả.

Minh Tịnh Hàm làm đích trưởng tử, sau khi sinh hạ được lập làm Thái tử, khi chưa đầy một tuổi Thái Hậu đã từng bệnh nặng một lần, Hoàng Hậu sợ vị trí Thái tử của hắn khó giữ được, vội vàng đưa hắn tới Đông Cung.

Đột nhiên nàng dừng chân tại Đông Cung, Lưu Điên phụ trách đưa cô đi hết cả hồn, cho rằng nàng cũng bị sự hoang vắng của Đông Cung làm cho mờ mắt, bất mãn với công việc này, lòng hắn lạnh lẽo, định khuyên nhủ.

"Điện hạ còn nhỏ tuổi, cần một cung nhân trấn trụ..."

Tĩnh Hảo nhìn cung điện trước mắt, tiên hoàng khi chưa lập Thái tử, vốn dĩ cung điện uy nghiêm đã thấy hoang vắng, lúc Minh Tịnh Hàm chuyển đến lại vội vàng, bệ hạ mặc kệ, Hoàng Hậu làm lơ, Thái Hậu đau sủng hắn Thái Hậu cũng không rảnh lo nhiều tới chuyện này, cung nhân lúc ấy cũng thấy cậu là con nít nên lừa lọc, dùng thủ đoạn gian dối cho qua chuyện.

Giờ đây trước cửa Đông Cung cỏ dại đã mọc dài.

Trong bãi cỏ hoang lại chui ra một người, đúng là cậu nhóc lúc trước.

Hắn thấy Tĩnh Hảo đứng trước cửa thì vô cùng kinh ngạc, vội giấu hai cái bánh bao ra sau lưng, thẳng lưng đánh phủ đầu.

"Không phải bảo ngươi chờ sao? Sao ngươi lại tự mình lại đây?"

Nếu để cái tiểu thái giám này biết hắn sợ đám xuẩn nô tài kia lạc đường, đưa đồ ăn cho hắn chậm, đang định tự mình đi qua, nàng còn tưởng rằng mình làm cho hắn thích cơ.

Tĩnh Hảo quy quy củ củ mà hành lễ.

"Nô tài phụng mệnh Hoàng Hậu nương nương, sau này sẽ hầu hạ điện hạ."

Ngoài Đông Cung ra thì Sùng Minh điện mới là chỗ ở của Thái tử, mà dọc đường đi tới, trừ bỏ cỏ dại cùng lá thụ rơi ra thì không hề nhìn thấy bóng một cung nhân nào.

Bên cạnh cùng không có ai khác, Tĩnh Hảo cũng chỉ có thể hỏi cậu nhóc.

"Điện hạ."

Nàng ẩn ý nhìn chung quanh, vẫn không tìm ra từ nào để hình dung.

"Ở nơi này vừa lòng không?"

Minh Tịnh Hàm cũng có thể hiểu được ý của nàng.

"Cũng được, Phụ hoàng dọn mấy đồ đó ra cũng không dùng được, hao tài tốn của, bổn cung làm Thái tử thì phải làm gương cho người trong thiên hạ."

Nói xong đáp án từ phía chính phủ, cậu lại cảm thấy như thế khá xa cách, bước lên nửa bước thấp giọng nói thầm.

"Dù sao ta cảm thấy không tồi, cỏ mọc cao còn có thể trốn đi, đám nô tài ngu xuẩn kia một cái đều tìm không thấy ta, chỉ có thể khóc lóc kêu tổ tông."

Hắn rất khinh thường mà hừ một tiếng.

"Chỉ biết khóc có ích lợi gì, bổn cung còn chưa bao giờ khóc."

Tĩnh Hảo bị cậu chọc cười, nghĩ lại thì thấy chua xót, vị này trong 《 Thái Minh Sử 》là một vị thiên cổ nhất đế, được xưng tụng như một vị đế vương cứu vớt toàn bộ hoàng triều, khi còn nhỏ thiếu tình thương, chỉ nhận được chút tình cảm tới từ người tên Ngụy Hiền, người vẫn luôn che chở cậu từ năm bốn tuổi, nhưng vẫn là một thái giám ham muốn quyền lực.

Nếu không nhờ cậu niệm tình cảm của Ngụy Hiền năm xưa, hắn chắc chắn sẽ không sống tiêu sái được như thế. p

Nói đến cùng, cho dù có anh minh thần võ, cũng vẫn chỉ là một cậu nhóc thiếu thốn tình cảm.

Nàng cúi đầu, rất chân thành phát biểu ý kiến của mình.

"Điện hạ nói đúng."

Chờ lúc tới Sùng Minh điện, nàng mới biết cho dù lá gan của đám nô tài kia có lớn đi chăng nữa cũng không dám ngang nhiên đối xử lạnh nhạt với thái tử một nước, Sùng Minh điện được quét dọn sạch sẽ, vật phẩm bày biện đều hợp với quy chế của Thái Tử, thậm chí lúc Minh Tịnh Hàm mới vừa rảo bước tiến lên cửa điện, đã có hai đại cung nữ đi tới, hình như muốn thay quần áo cho cậu.

Những thái giám còn lại cũng liếc thấy phục bào màu thanh lam trên người Tĩnh Hảo, tuy rằng bất mãn khi thấy một người thám giám trẻ tuổi nằm trên đầu mình, nhưng hiển nhiên nhìn nàng giống kẻ có người chống lưng, lập tức thu lại bất mãn, nở nụ cười nịnh nọt.

Tĩnh Hảo hỏi công việc hằng ngày của Sùng Minh điện, cung nữ thay quần áo cho Minh Tịnh Hàm kêu lên một tiếng, khiến nàng lập tức quay đầu nhìn qua đi.

Bào phục màu vàng kim của Thái tử, bị dính hai vạch màu trắng trên tay áo, bị người dùng sức che dấu nên áo bị bẩn hết cả.

Hai cục kia, hình như là... bánh bao?

Tĩnh Hảo hiểu rõ, cậu nhóc nhận ra ánh mắt của nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ưỡn thẳng mình ra lệnh.

"Nhìn cái gì mà nhìn, nhắm mắt lại cho bổn cung, nhìn nữa móc mắt các người ra bây giờ!"

Truyện chỉ được đăng tại: Annnadia.com, wattpad, Dembuon.vn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net