Chương 4: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hạ Anh Lạc, cô đừng quấn lấy tôi nữa, mặc kệ cô giở thủ đoạn gì, Âu Lạc Thần tôi cũng không cưới cô, cô chết tâm đi!”

Trên sân trường, thiếu niên tóc màu đay mặc đồng phục màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ ngang ngạnh mang theo một tia chán ghét nhìn nữ nhân trước mặt, dùng sức nắm lấy cổ tay của cô hất một cái, phách lối kiêu ngạo mà nói.

Dưới chân Bạch Mặc là một đôi giày cao gót nhỏ, lảo đảo một cái, chật vật ngã sấp xuống bãi cỏ sân tập.

Không có một chút đề phòng, cũng không có một tia đắn đo, Bạch Mặc cứ như vậy xuất hiện trong thanh xuân vườn trường, tình huống trước mắt khiến cô có chút mơ hồ.

-

【 Đinh! Hoàn tất truyền tống! Thế giới thứ nhất – tình yêu thuần khiết vườn trường, độ khó nhiệm vụ cấp D, hoàn thành nhiệm vụ thưởng 99 điểm tích phân. 】

Na ni?

Chỉ có 99 điểm, ít như vậy?

100 điểm cũng không cho ta, hệ thống đại đại ngươi thật là xấu quá xấu ~

Bạch Mặc yên lặng ghét bỏ ở trong lòng.

【 Lúc đầu là 100 điểm, cô lần đầu tiên làm nhiệm vụ, bản hệ thống chỉ cho cô 99 điểm, nhiều 1 điểm kia sợ cô kiêu ngạo! Muốn nhiều điểm tích phân, có thể a, hoàn thành nhiệm vụ cấp S đi, yên tâm, bản hệ thống tuyệt đối sẽ không ngăn cản cô yêu đâu, haha ~】

Giọng điệu đê tiện này, sao cô lại muốn đánh người như vậy chứ?

Bạch Mặc nhịn, không biết xấu hổ hỏi: “Nhiệm vụ cấp S là cái gì?”

【 Là nhiệm vụ khó khăn nhất nha ~ bây giờ cô không cần nghĩ tới nhiệm vụ cấp S, an an tâm tâm làm nhiệm vụ cấp D của cô đi, cô cái con gà yếu!】

Mẹ nó!

Ngươi mới là gà!

“Tại sao hiện tại không thể làm cấp S, là bởi vì thất bại thì sẽ phải bị trừng phạt sao? Như thế, hình phạt khi nhiệm vụ thất bại lại là cái gì?”

Bạch Mặc rốt cuộc cũng đem nghi vấn dằn ở đáy lòng nói ra.

Tuy rằng hệ thống chọn trúng cô đi vào các thế giới tiến hành nhiệm vụ, nhiệm vụ thành công được thưởng tích phân, có thể tái tạo thân thể, thậm chí là bất tử, như vậy, nếu như…

Nhiệm vụ thất bại thì sao?

Cô sẽ phải chịu dạng trừng phạt gì?

Tê….

Nghĩ kỹ lại thật khủng bố a!

Bạch Mặc không phải kẻ ngu, cô tin tưởng, sẽ không có nhân bánh nào từ trên trời rơi xuống.

Ngược lại, cô hết sức thông minh, nếu không hệ thống cũng sẽ không tìm tới cô~\(≧▽≦)/~ rồi!

# Dùng Rejoice, chính là có tự tin như thế #

Hệ thống trầm mặc một giây, nói hai chữ:【…Mạt sát!】

Mẹ kiếp!

Thật mẹ nó hung tàn! Thật mẹ nó đẫm máu!

“Huhuhu, hệ thống thật đáng sợ, ta muốn về nhà tìm mẹ ~”

【Còn muốn chạy? Mạt sát nhá ~】

# Một lời không hợp liền mạt sát #

Lợi hại, thống của ta.

-

Bạch Mặc phủi tay đứng lên, nhìn xung quanh một vòng những người đang xem kịch vui bốn phía, thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi, nhưng trong mắt ẩn chứa ác ý, Hạ Anh Lạc là tên cổ thân thể này của cô sao? Thiếu niên bệnh trung nhị* trước mắt này là thế nào?

(*) Bệnh trung nhị: chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì". ( nguồn wikipedia )

Cô vô cùng mê mang a, thông minh liên lạc bên ngoài xin trợ giúp, ở trong lòng trìu mến kêu gào: “Hệ thống đại đại ~ lẽ nào ngươi không mở chức năng gợi ý nội dung vở kịch sao?”

Hệ thống nói như đinh đóng cột:【 Không có! 】

“Ngươi đừng khi dễ ta ít đọc sách!”

【 Chính là vì thấy cô ít đọc sách bản hệ thống mới khi dễ cô, người bình thường bản hệ thống còn khinh thường khi dễ người, nga ha ha ha ~】

“Đến đây đi, mời mặc sức chà đạp ta, đừng vì ta là một đóa hoa mềm mại liền thương tiếc ta!”

# Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ #

-

【Đinh! Đang truyền cốt truyện…】

Trong lúc nhất thời, số lượng tin tức như mảnh vụn mạnh mẽ thấu trời tràn vào trong đầu Bạch Mặc.

Mẹ nó, đau quá!

Bạch Mặc sắc mặt tái nhợt đứng lên, tướng mạo minh diễm tinh xảo, thiếu nữ luôn là một bộ vẻ mặt cao cao tại thượng, đột nhiên lộ ra biểu tình nhu nhược như vậy, như một đóa hoa bách hợp nhỏ lung lay sắp đổ, khiến người ta tan nát cõi lòng không thôi.

Hồi lâu không nghe được câu trả lời thuyết phục, nét mặt Âu Lạc Thần không kiên nhẫn, người phụ nữ này, đừng tưởng rằng giả vờ đáng thương ở trước mặt hắn, hắn sẽ mềm lòng.

“Hạ Anh Lạc, cô có nghe không, đời này tôi sẽ không bao giờ cưới cô, cô đừng si tâm vọng tưởng nữa!”

“Bởi vì, Âu Lạc Thần tôi – ”

“Tuyệt đối sẽ không yêu cô!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC