Anh yêu em, vì em là chính em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cáo lỗi với các bạn ạ. Lẽ ra là nay up chương mới của bộ kết hôn, cơ mà tại tớ bận quá chưa beta xong, nên đành up bộ truyện ngắn này để các bạn đọc tạm. Các bạn thông cảm nha.

Hứa sẽ up ngay khi beta xong.

_TửMộcLan_aka_LanLan_

-----

Edit: Thanh Yên
Beta: Tử Mộc Lan

1

Duyên phận giữa Đường Thi và Tống Từ bắt đầu từ ngày khai giảng cao trung. Tống Từ đưa giấy báo trúng tuyển của mình cho giáo viên, giáo viên liếc nhìn rồi bật cười: "Tống Từ? Đường Thi Tống Từ, tên rất hay, mạo muội hỏi em một câu, có phải em có chị hoặc là anh tên Đường Thi hay không?"

Loại trêu đùa này từ nhỏ đến lớn Tống Từ gặp vô số lần, cậu chuẩn bị nói vài câu vui đùa để đổi đề tài thì phía sau có người đập "bộp" giấy báo trúng tuyển lên bàn.

"Em tên là Đường Thi, nhưng mẹ em không có con trai lớn như vậy." Phía sau vang lên giọng nữ trong trẻo.

Tống Từ quay đầu lại, thấy Đường Thi đứng sau lưng mình. Lúc đó cô mặc nguyên một bộ đồ đen, đội nón lưỡi trai, vành nón che hết hơn phân nửa khuôn mặt, cô ngẩng đầu nhìn Tống Từ rồi cong môi khẽ cười: "Vẻ mặt này là sao, không phải cậu thật sự cảm thấy tôi là người chị thất lạc nhiều năm của cậu đó chứ?"

Tống Từ nhún vai, nhướng mày nói: "Tôi sống mười sáu năm, hôm nay mới xem như là được gặp Đường Thi."

Đường Thi lại xua xua tay: "Tiết mục nhận người thân để sau này rồi diễn tiếp, bây giờ báo danh trước đi, trời nóng quá."

Tống Từ báo danh trước, khi Đường Thi báo danh xong đi tới phòng học thì Tống Từ đã chọn xong chỗ ngồi, thấy Đường Thi đi vào cậu vẫy vẫy tay gọi cô.

"Tổ hợp Đường Thi Tống Từ lần đầu hợp thể." Cậu kéo ghế bên cạnh chỗ ngồi của mình ý bảo Đường Thi ngồi xuống.

Đường Thi nhìn khắp xung quanh cũng không có chỗ ngồi nào tốt hơn, cô đành đồng ý ngồi cùng bàn với Tống Từ. Cô bỏ cặp sách xuống, đá đá cái ghế của Tống Từ: "Tôi muốn ngồi bên trong cạnh cửa sổ, bên ngoài quá ồn."

Không phải thương lượng mà là giọng điệu cương quyết, nếu đổi lại người khác yêu cầu cậu với giọng điệu vô lễ như vậy thì Tống Từ đã sớm ra tay rồi. Nhưng người này lại là Đường Thi, Tống Từ vậy mà cảm thấy, ừm, cô gái nhỏ này có tích cách riêng nha.

Cậu nhường chỗ cho cô, sau khi Đường Thi vào chỗ ngồi thì không để ý gì tới cậu nữa.

Khi Tống Từ chiếm chỗ chờ Đường Thi, có mấy nữ sinh mơ ước chỗ bên cạnh cậu, họ đến hỏi liệu mình có thể ngồi cạnh cậu không nhưng đều bị cự tuyệt. Hiện tại thấy cậu nhường chỗ cho Đường Thi thì không khỏi tự nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ.

Khi học quân sự, mấy nữ sinh kia đứng bên cạnh Đường Thi, bọn họ tranh thủ lúc nghỉ ngơi tới gần Đường Thi dò hỏi quân tình.

"Đường Thi, cậu và Tống Từ có quan hệ gì vậy?"

Đường Thi đang uống nước, nghe vậy cô quay lại nhìn người hỏi rồi mới trả lời: "Không có quan hệ gì, chỉ có tên có chút dính dáng."

"Nhưng hình như cậu ấy đối xử với cậu không tệ."

Làm sao Đường Thi không biết được tâm tư của cô ta, thiếu nữ hoài xuân là đáng sợ nhất, nhưng cô không muốn khuấy cho nước đục thêm nên suy nghĩ một lát rồi nói: "Có thể là, cậu ta cảm thấy tôi là người chị thất lạc nhiều năm của mình đó."

Cô còn chưa dứt lời thì Tống Từ đã đi từ xa tới, cậu cầm bình nước Đường Thi vừa mới uống qua rồi ngửa đầu uống, tất cả động tác đều lưu loát liền mạch, Đường Thi muốn ngăn cản cũng không ngăn được. Mấy nữ sinh kia thấy cảnh này thì mặt tối sầm, dậm chân một cái rồi bỏ đi.

Tống Từ uống nước xong còn hỏi cô: "Các cậu đang nói chuyện gì vậy? Lén la lén lút."

Đường Thi nhìn theo hướng các nữ sinh kia rời đi, vô cùng tiếc hận nói: "Vốn dĩ muốn giúp cậu tìm bạn gái, bây giờ xem ra không được rồi."

Tống Từ cười nhạt một tiếng: "Thật đúng là tự coi như chị của mình, còn quản rất rộng nữa."

2

Tính tình Đường Thi rất hờ hững, không thích nói chuyện, đôi mắt đẹp mang theo sự cô đơn xa cách, vẻ mặt luôn không vui. So với những cô gái cùng tuổi thì cô quá lạnh lùng, mặc dù bên cạnh cô là một tên hay lải nhải nhưng cũng không thể làm khuôn mặt lạnh lùng của cô biến mất.

Nhưng cô lại rất đẹp, dù đã từ chối người ở ngoài ngàn dặm nhưng vẫn có không ít nam sinh quỳ gối trước sắc đẹp của cô. Khai giảng không lâu đã có nam sinh đến tỏ tình, cô liếc mắt một cái rồi cự tuyệt: Tôi đi xem số mệnh, thầy bói nói độc thân sẽ gặp may mắn."

Đối với lý do cự tuyệt này, Tống Từ bội phục.

Chờ nam sinh kia đi khỏi, Tống Từ thò đầu lại gần trêu chọc: "Độc thân gặp may mắn, cậu có thể lấy lý do nào có lệ hơn không?"

Đường Thi vươn lưng nói: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói, thật xin lỗi, tôi thích nữ sinh?"

"..."

Tống Từ thật sự khâm phục, yên lặng giơ ngón tay cái lên với cô.

Có đôi khi Tống Từ cảm thấy bản thân đã mời một bình hoa đẹp đến để trang trí bên cạnh mình. Nhưng Đường Thi càng không vui thì sở thích tà ác của Tống Từ càng bị kích thích, cậu muốn nhìn thử xem lúc mất bình tĩnh thì Đường Thi có dáng vẻ như thế nào.

Ngày đó trong lớp có bạn học nam mua con rắn giả bằng plastic để dọa bạn học nữ, Tống Từ thấy bèn mượn nó rồi nhân lúc Đường Thi làm bài thi ném tới trước mặt cô, muốn dọa cô sợ. Bạn nữ bên cạnh thất thanh hét chói tai nhưng Đường Thi chỉ hơi nao núng, sau có có chút không vui mà nhíu mày lại. Cô nhìn Tống Từ, giọng điệu vẫn hờ hững: "Khi còn học sơ trung, có một bạn học nam bỏ con chuột chết vào ngăn tủ của tôi muốn làm tôi sợ, cậu biết sao đó thế nào không? Tôi đã nhét con chuột đó vào cổ áo cậu ta, bây giờ tôi không ngại làm lại lần nữa đâu."

Đường Thi nói xong thì bỏ bút xuống, đứng lên đi ra ngoài. Tống Từ không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, dưới tình huống cấp bách cậu nắm cánh tay Đường Thi lại không cho cô đi lại bị cô hất ra.

Cô nói: "Tống Từ, cậu thật ấu trĩ."

Tống Từ không biết tại sao Đường Thi lại có phản ứng mạnh như vậy, cậu chỉ muốn dọa cô một chút để xem dáng vẻ bị dọa đến mức thét chói tai của cô giống như những cô gái khác.

Nhưng rõ ràng là, cách làm này của cậu đã chọc Đường Thi giận.

Đợi Đường Thi trở lại, Tống Từ vì xin lỗi mà làm trò trước mặt cô, phanh thây con rắn giả kia, nhưng Đường Thi không hề liếc mắt nhìn cậu.

Liên tiếp mấy ngày Tống Từ đều xum xoe bên cạnh nhưng Đường Thi không có phản ứng gì. Tuy trước kia Đường Thi cũng không để ý tới cậu, nhưng mỗi khi cậu nói chuyện cũng sẽ làm ra một chút phản ứng, bây giờ cô thật sự làm lơ cậu.

Có ngày đi học vào buổi trưa, Đường Thi uể oải ngây người nhìn cửa sổ, bị giáo viên hỏi đột ngột, cô đứng lên với vẻ mặt mờ mịt, Tống Từ viết câu trả lời lên giấy lén nhắc cô nhưng Đường Thi giả vờ như không thấy mà nói với giáo viên: "Thật xin lỗi, thưa thầy, em không biết."

"Không biết mà em còn ngây người ra đó!" Giáo viên tức giận phạt cô ra ngoài đứng.

Đường Thi vừa ra hành lang đứng không lâu thì Tống Từ cũng ra theo.

Cô nhìn cậu một cái rồi không nói gì, nhưng Tống Từ lại tung ta tung tăng mò tới gần.

"Thật trùng hợp nha, mình cũng bị phạt đứng."

Đường Thi vẫn không để ý tới cậu, không khí có chút ngượng ngùng.

Lúc đó đang là mùa thu, từ chỗ hành lang bọn họ đứng nhìn ra ngoài sẽ là một rừng phong bị mùa thu nhuộm đỏ, gió thu nhè nhẹ mang theo một chút nóng của mùa hạ còn dư lại. Phía sau họ vang lên tiếng đọc sách lầm rầm, nghe nhiều có cảm giác bức bối.

"Thực sự xin lỗi."

Tống Từ đột nhiên lên tiếng nói với Đường Thi.

Đường Thi quay đầu nhìn cậu, thiếu niên mặc áo sơ mi cổ màu xanh đứng dưới ánh mặt trời, không hề có lý do, dường như Đường Thi đã hiểu tại sao những bạn nữ sinh trong lớp lại thích Tống Từ.

Một chàng thiếu niên tiêu sái như vậy, rũ mắt cụp mi xin lỗi cô, nếu cô còn tự cao tự đại thì có vẻ như mình không hiểu nhân tình.

Đường Thi đột nhiên bật cười thành tiếng: "Cậu có biết vì sao tôi lại tức giận không?"

"Không biết."

"Không biết mà cậu còn xin lỗi, lỡ như tôi có ý trêu cậu thì sao?"

Tống Từ cười, cậu nói: "Nếu cậu có tâm tình trêu mình, sao mình không biết xấu hổ mà không phối hợp chứ?"

Nói xong bọn họ nhìn nhau cười, vô tình gió thổi đến, mang theo một mùi hương không biết tên, thổi đi làn sương mù trong lòng họ.

3

Cuối cùng Đường Thi vẫn không nói với Tống Từ vì sao mình lại tức giận như vậy. Đường Thi không nói, Tống Từ cũng không hỏi.

Nhưng Tống Từ âm thầm đoán rằng, hẳn là Đường Thi sợ rắn, nhưng cô lại muốn duy trì hình tượng lạnh lùng của mình, mà bản thân cậu lại thiếu chút nữa phá đi hình tượng lạnh lùng đó nên tất nhiên là cô sẽ tức giận.

Đường Thi có tính cách quái gở, ở trong lớp trừ Tống Từ ra thì hình như cô không có người bạn thân nào. Ngoại trừ đi học thì Tống Từ cũng không thấy cô tham gia bất kỳ hoạt động gì, thật sự là giống như Tiểu Long Nữ ở cổ mộ, vô dục vô cầu.

Cho nên khi Tống Từ thấy một chiếc máy ảnh cơ kiểu cũ trong ngăn kéo của Đường Thi thì vô cùng vui mừng, loại vui mừng này không thua gì Columbus phát hiện ra đại lục mới.

"Cậu thích nhiếp ảnh à!" Tống Từ hỏi cô.

Lúc ấy Đường Thi đang đọc sách, nghe vậy cô quay đầu nhìn về phía Tống Từ, cả người cô được ánh mặt trời bao phủ, khuôn mặt dưới sự phản chiếu của ánh sáng càng thêm nhu hòa. Cô gật đầu nói: "Đây là của mẹ mình."

Cô lấy máy ảnh ra, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy, thân máy cũ kỹ cho thấy tuổi của chiếc máy ảnh.

"Mẹ mình đặc biệt thích chụp ảnh, chỉ là ảnh lúc nhỏ của mình chỉ có vài tấm."

"Ảnh của cậu?" Tống Từ ngập tràn hứng thú: "Ngày mai đem cho mình xem với."

Đường Thi chống cằm, nhướng mày nhìn cậu: "Người thật ở trước mặt cậu mà còn muốn xem ảnh chụp sao?"

Nhiếp ảnh, đây là thứ duy nhất Tống Từ biết Đường Thi có hứng thú. Nhưng thật không khéo, không lâu sau trong lúc tổng vệ sinh, máy ảnh của Đường Thi bị hai nam sinh đùa giỡn đụng phải, từ trong ngăn kéo rớt xuống đất.

"Thật xin lỗi, Đường Thi, mình không cố ý đâu, nếu không mình đền cho cậu cái khác?"

Hai nam sinh kia xin lỗi liên hồi, Đường Thi nhặt máy ảnh từ dưới đất lên. Máy ảnh vốn đã cũ giờ bị rơi xuống đã chia năm xẻ bảy, Đường Thi thử ghép máy ảnh lại nhưng tốn công vô ích.

Lúc đó Tống Từ đang quét dọn ở bên ngoài, đến lúc cậu chen vào trong đám người thì thấy hốc mắt Đường Thi đỏ lên, cô ôm máy ảnh khóc nức nở: "Quét rác đàng hoàng không được sao, các người chạy làm gì?!"

Nói xong cô đẩy đám người rồi chạy ra ngoài.

Hai nam sinh kia cũng không phải cố ý, hơn nữa bọn họ đã nói xin lỗi, lại có nhiều người thấy như vậy nên cảm thấy hơi mất mặt, một nam sinh nhìn bóng lưng của cô nói: "Không phải đã xin lỗi rồi sao? Còn hung dữ như vậy, thật nhỏ mọn."

Tống Từ đá vào lưng cậu ta một cái: "Làm hỏng đồ của người ta mà mày còn nói lý!"

Sau đó cậu không đợi cậu ta phản ứng đã xoay người chạy đuổi theo Đường Thi.

Tống Từ chạy khắp trường một vòng mới tìm được Đường Thi trên nóc tòa nhà Khoa học và công nghệ. Cô ngồi xổm trong góc tường, ôm gối khóc nức nở. Tống Từ chạy vội lên lầu, mệt đến mức thở hổn hển, khi thấy cô an toàn cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Tống Từ đi qua ngồi bên cạnh cô. Đường Thi quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đã sớm sưng đỏ, cô vội vàng lau đi.

"Cậu đến làm gì?"

Tống Từ không nói gì, chỉ ngồi cạnh cô rồi đưa tay áo mình qua.

"Làm gì?" Đường Thi khó hiểu hỏi.

"Vội vàng đến nên không đem khăn giấy cho cậu, đành thay thế một chút, dùng ống tay áo của mình đi."

Đường Thi khóc nấc lên, dưới ánh mắt chờ mong của Tống Từ, cô lấy một gói khăn giấy từ trong túi của mình ra.

Tống Từ: "..."

4

"Lần trước cậu không nói tại sao cậu lại tức giận như vậy. Lần này có phải cậu nên nói với mình vì sao cậu lại khóc nhỉ."

Chờ cô bình tĩnh hơn Tống Từ lại hỏi.

Đường Tô vẫn còn đang ôm chiếc máy ảnh vỡ thành nhiều mảnh nhỏ trong ngực, cô nghiền ngẫm thân máy thật lâu sau đó mới nói: "Nó là của mẹ mình."

Cô dừng lại một chút rồi nói thêm: "Nhưng mẹ mình đã không còn nữa."

Người ta thường nói đứa trẻ trong gia đình đơn thân sẽ có tính cách cực đoan, hoặc là mềm yếu dễ bị người ta bắt nạt, hoặc là mạnh mẽ cách xa người khác từ ngàn dặm. Rất rõ ràng, Đường Thi là người ở vế sau.

Cô có tính cách quái gở, kỳ thực là vì không muốn người khác biết cô chỉ mạnh mẽ ở bên ngoài nhưng bên trong lại yếu đuối.

Tống Từ đột nhiên không biết an ủi cô như thế nào, bởi vì nỗi đau này, cậu không trải qua nên không thể hiểu được. Cậu chỉ biết là, hiện giờ Đường Thi rất khổ sở, mà cậu lại không muốn cô khổ sở.

"Cái kia, máy ảnh của cậu, mình có thể giúp cậu cầm đi sửa thử xem." Cậu ấp úng hồi lâu mới nói được một câu như vậy.

Đường Thi nhìn cậu, lắc lắc đầu: "Không sửa được."

"Có thể thử mà, Đường Thi, cậu tin mình một lần đi."

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Thi nhìn thấy sự kiên định trong mắt người thiếu niên, không hiểu sao nơi mềm mại nào đó trong lòng cô đã bị chạm phải. Chuông tan học vang lên, dưới lầu tòa nhà Khoa học và công nghệ tiếng người đến người đi ầm ỹ, nhưng trong nháy mắt Đường Thi lại cảm thấy, toàn bộ thế giới đều đang lắng đọng lại. Trong mắt cô chỉ mong nhìn thấy một mình Tống Từ.

Nhưng Tống Từ chạy khắp thành phố, tìm mấy chục thợ thủ công sửa máy ảnh cũng không ai có thể sửa được chiếc máy ảnh này.

Kiểu dáng máy ảnh thực sự quá cũ, hơn nữa rơi xuống vỡ tan tành, dù Tống Từ cầu xin thế nào thì ông chủ cửa hàng máy ảnh cũng không chịu sửa.

"Đã hư thành như vậy rồi, không sửa được, thà mua một cái máy mới còn dễ hơn."

Tống Từ cố gắng ra sao Đường Thi đều nhìn thấy, thấy cậu ấy vì chuyện này mà bôn ba khắp nơi khiến Đường Thi rất băn khoăn, việc này vốn là nỗi đau của cô, sao giờ lại biến thành phiền não của cậu ấy rồi.

"Nếu không được thì thôi bỏ đi." Sau khi tan học, khi Tống Từ lại chuẩn bị chạy đi tìm người sửa máy ảnh, Đường Thi ngăn cậu lại: "Tuy rằng là của mẹ mình để lại, nhưng hỏng rồi thì chính là hỏng, không sửa được thì thôi vậy."

"Nhưng mình đã hứa với cậu."

"Mình nhận tấm lòng của cậu, nhưng máy ảnh không sửa được cũng không có cách nào khác, ngày mai cậu đưa máy ảnh lại cho mình đi."

Ngày hôm sau Tống Từ trả máy ảnh cho Đường Thi, lúc lấy máy từ trong túi ra thì lại phát hiện trong túi còn có một cái hộp.

"Lấy ra xem thử đi." Tống Từ chờ mong nhìn cô.

Đường Thi lấy cái hộp ra, khi mở nắp thì phát hiện bên trong là một chiếc máy ảnh mới tinh. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, Tống Từ lại cười nói: "Đồng ý giúp cậu sửa máy cậu nhưng lại không làm được, chỉ có thể lấy cái mới bồi tội."

Đường Thi có thể nhận ra giá cả chiếc máy ánh này khá xa xỉ. Cô vội thả máy ảnh lại, cự tuyệt nói: "Mình không thể lấy, cậu giúp mình sửa máy ảnh là do ý tốt, đâu ra việc không sửa được thì lấy cái mới tới bồi tội chứ."

Tống Từ không cho cô từ chối, nhét máy ảnh vào lồng ngực cô.

"Cậu nhận lấy đi, mình cũng không chụp ảnh, lấy máy ảnh này về cũng vô dụng. Hơn nữa đây là món quà sinh nhật đầu tiên mình tặng cậu."

Từ khi mẹ cô qua đời, Đường Thi chưa từng mừng sinh nhật, cho nên cô vô cùng kinh ngạc khi Tống Từ biết ngày sinh nhật cô, lại còn tặng quà sinh nhật. Nhưng chiếc máy ảnh này thật sự quá quý trọng, dù là quà sinh nhật thì cô cũng không thể nhận.

Nhưng cô vừa định từ chối thì Tống Từ liền nói: "Đừng nói cái gì mà nhận tâm ý nữa, nếu cậu thật sự biết tâm ý của mình thì hãy nhận đi. Khó lắm mới biết món đồ mà cậu thích, lỡ như bởi vì máy ảnh hư rồi mà cậu liền không thích nó nữa, mình đây thật sự không biết cậu thích cái gì."

Đường Thi bị cậu chọc cười, cô nói: "Mình thần bí như vậy sao?"

Tống Từ lại rất nghiêm túc nhìn cô: "Cũng không phải cậu có bao nhiêu thần bí, nhưng mình muốn biết nhiều thêm về cậu. Tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng."

5

Cuối cùng Đường Thi cũng nhận chiếc máy ảnh kia.

Mà bức ảnh đầu tiên được chụp là Tống Từ.

Cô cầm máy ảnh điều chỉnh ống kính, Tống Từ mặc sơ mi trắng dựa vào cửa sổ, gió thổi làm bay màn cửa sổ màu trắng. Có lẽ chú ý đến ánh mắt của cô nên cậu nhìn cô nở một nụ cười nhàn nhạt, thần xui quỷ khiến thế nào mà cô lập tức ấn nút chụp, khuôn mặt kinh diễm của thiếu niên dừng trên bức ảnh.

Ở phương diện nhiếp ảnh Đường Thi có thiên phú cực cao, cô dùng bức ảnh chụp chính mình để tham gia cuộc thi nhiếp ảnh của trường và dễ dàng đoạt được giải nhất. Cô bước lên sân khấu nhận giải thưởng trước toàn trường, trong biển người bên dưới, cô nhìn xuống chỉ thấy Tống Từ đứng sau cùng ở chỗ đứng của lớp mình.

Đường Thi có tích cách quái gỡ nên trong lớp không có bạn. Nam sinh lần trước làm hư máy ảnh của cô cũng tham gia cuộc thi này nhưng lại xếp cuối cùng, hơn nữa lần trước Đường Thi mắng cậu ta trước mặt mọi người trong lớp, thù mới hận cũ chồng lên nhau. Khi lớp tổ chức cuộc họp phụ huynh, Đường Thi không mời phụ huynh tới khiến cậu ta bắt được điểm yếu, bắt đầu bịa đặt, châm chọc Đường Thi.

Đường Thi đi ngang qua chỗ cậu ta ngồi, cậu ta lập tức đưa chân ra ngăn cô lại, Đường Thi liếc hắn nói: "Làm phiền một chút."

Nam sinh kia khinh miệt nhìn cô: "Đường Thi, Đường nhiếp ảnh gia, nghe nói mày là gia đình đơn thân, cha mày là một ma men. Tao thật sự bội phục, gia đình như vậy mà có thể bồi dưỡng ra một nữ nhiếp ảnh đấy."

Khi Đường Thi nghe cậu ta nhắc đến gia đình đơn thân thì sắc mặt thay đổi, nhưng nam sinh kia vẫn tiếp tục cười cuồng vọng và khinh miệt.

"Nhiếp ảnh là thứ tiêu tiền, cha mày thích rượu, thích đánh bạc, với điều kiện của gia đình mày hẳn là không thể mua cho mày cái máy ảnh quý như vậy. Không phải là mày trộm máy ảnh đó chứ!"

Lớp học nhốn nháo cả lên, kinh ngạc, phản cảm và rất nhiều nghi ngờ.

Ai lại nghĩ rằng, Đường Thi giống như nữ thần lại có gia đình tan vỡ như vậy.

Đường Thi bị quây bởi đám người, tuy ngoài mặt không thể hiện gì nhưng tay cô đã nắm chặt, giọng điệu lạnh lùng.

"Một tên nam sinh, cái miệng nhỏ mọn còn hơn con gái. Ác ý lớn nhất của con người chính là áp đặt sự hiểu biết của mình lên người khác. Nếu như cậu có nhiều thời gian như vậy, chi bằng chụp nhiều ảnh đẹp hơn một chút, tránh cho lần sau thua còn khó coi hơn."

Nón xong cô muốn xoay người tránh đi, nam sinh kia đứng lên ngăn cô lại, trong tay còn cầm một xấp ảnh chụp, cậu ta mở ảnh chụp ra trước mặt mọi người.

Đường Thi nhìn lướt qua rồi ngẩn người. Cha của Đường Thi thích uống rượu, sau khi uống say sẽ đánh chửi Đường Thi. Trong ảnh là cửa nhà Đường Thi, cha Đường Thi nắm tóc Đường Thi đang ra tay đánh cô.

Cô giống như như phát điên giựt lấy bức ảnh trong tay nam sinh kia, nhưng nam sinh lắc mình tránh khỏi cô, cô chụp vào khoảng không.

Nam sinh còn chưa phản ứng lại thì cô lại chụp tới. Nam sinh không để cô cướp được bức ảnh, hơn nữa tình thế cấp bách nên đẩy cô một cái, ai ngờ Đường Thi chụp quá nhanh nên đứng không vững, cậu ta đẩy như vậy khiến Đường Thi đổ nhào vào chiếc bàn bên cạnh, cái trán vừa lúc đập vào cạnh bàn.

Đường Thi chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên "ong ong ong", trên trán có chất lỏng âm ấm chảy ra, cô giơ tay lau một cái, là máu.

Ngay sau đó cô lại nghe tiếng kêu thảm thiết của nam sinh kia. Cô che trán lại rồi ngước mắt lên thì thấy Tống Từ đang nắm lấy cổ áo của cậu ta mà đánh, cậu xô nam sinh kia ngã xuống đất rồi chạy đến trước mặt Đường Thi. Thấy mặt Đường Thi toàn là máu thì nhỏ giọng mắng một câu rồi bế ngang cô lên.

Nam sinh kia bị Tống Từ đánh một quyền chảy cả máu mũi.

"Mẹ kiếp, mày dám đánh tao." Cậu ta nói xong thì chụp về phía Tống Từ, ánh mắt Tống Từ đen đi, đá một chân vào bụng cậu ta, vừa chính xác vừa tàn nhẫn, nam sinh kia sau khi hét thảm một tiếng thì ngã trên mặt đất.

Tống Từ không rảnh lo nhiều như vậy, ôm Đường Thi chạy đến phòng y tế.

Trán Đường Thi bị góc bàn làm rách tạo thành một vết thương, phải khâu ba mũi. Nhìn Đường Thi đau đến nhe răng trợn mắt thì trong lòng Tống Từ lại nổi lên một trận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net