Khoai tây, khoai tây, tớ là khoai lang.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bạc
Beta: Tử Mộc Lan

An Đậu Khấu có một biệt danh, gọi là khoai tây, tên như ý nghĩa, vì cô lùn.

Dù ở trước mặt nam sinh, hay ở trước mặt nữ sinh, cô đều có vẻ vô cùng nhỏ bé, đi đến đâu cũng đều có cảm giác là linh vật của cả nhóm.

Từ lúc học nhà trẻ, đã có bạn học nhỏ ồn ào gọi cô là khoai tây.

Cũng từ lúc ấy, cô liền nghi ngờ chiều cao của mình có phải bị dị tật hay không? Ở đối diện nhà cô có một gia đình, có cậu bé chỉ lớn hơn cô có một tháng, nhưng từ lúc cô có kí ức, cậu bé kia lúc nào cũng cao hơn so với cô.

Trong trí nhớ của An Đậu Khấu, cậu nhóc đó cũng coi như thanh mai trúc mã của cô. Những người bạn nhỏ khác ngại vóc dáng cô quá nhỏ, nên không bao giờ dẫn cô đi phá phách từ đầu làng đến cuối xóm, chỉ có cậu bé kia ở lại chơi với cô.

Bàn tay be bé của cậu nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng nói: "Khoai tây đừng sợ, tớ là khoai lang, chúng ta đều cùng là một loại, về sau tớ chơi với cậu."

Khoai lang và khoai tây cùng đi nhà trẻ, học xong tiểu học, nhưng khi chuẩn bị lên cấp hai, thì một nhà bọn họ đã dọn đi rồi.

Ah, đúng rồi, khoai lang không phải tên là khoai lang, cậu ấy có một cái tên rất dễ nghe, là Lâm Trí.

So với An Đậu Khấu lo lắng cho chiều cao của mình, thì ba An và mẹ An lại vô cùng bình tĩnh, còn an ủi cô.

"Không sao đâu, con không phải là không cao, chỉ là chưa tới thời điểm thôi."

Nhưng lần kiểm tra sức khoẻ sau khi thi đại học, lúc đo chiều cao, cô vẫn lén lút nâng cằm để mình cao hơn.

Dù sao trí óc mới là tinh hoa, tuy lùn, nhưng cô thông minh! Kỳ thi tuyển sinh đại học được nhận vào trường đại học nổi tiếng nhất cả nước, đứng thứ ba toàn trường.

Cho nên, cô an ủi mình, không sao cả, thượng đế đóng cánh cửa này, nhưng chắc chăn sẽ mở một ô cửa sổ khác.

Nhưng khi cô mang cảm xúc kiên định tự an ủi chính mình, tại ngày khai giảng lại bị đả kích đến sụp đổ.

Vì nhà ở trong thành phố, nên cô cũng không tính trọ ở trường, liền tự mình đi báo danh. Nhưng khi tới chỗ báo danh cho tân sinh viên, cô cực kỳ hối hận vì sao mình lại không kêu lão ba cùng tới.

Chen chúc ở chỗ báo danh, vóc dáng nho nhỏ của cô bị ép trong một đám nam sinh cao ráo, vô lực như một con cừu con mặc người xâu xé. Tuy rằng mọi người đều xếp hàng, có thể vì vóc dáng quá nhỏ nên cô không có cảm giác tổn tại, lúc đến cô rồi, lại bị những người đó đẩy một cái, đẩy sao lại đẩy ra phía vòng ngoài.

An Đậu Khấu ở bên ngoài nhìn đám người trước mặt, suy nghĩ xem có nên quăng tiền nhằm gây xôn xao để lựa thời cơ chen vào báo danh hay không, đột nhiên phía sau có một bàn tay nam sinh đặt lên vai cô.

Cô quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt cực kì đẹp, bạn nam đó cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó cao giọng với đám người ở phía trước, la lên: "Mọi người ở phía trước nhường một chút đi, có một bạn nữ bị đẩy ra ngoài rồi."

Đám nam sinh kia quay đầu lại, thấy vóc dáng nhỏ bé của cô, đều tự động tránh ra. An Đậu Khấu tiến lên phía trước, nghĩ là nên quay lại cảm ơn bạn kia một tiếng, nhưng người lại không thấy đâu.

Báo danh xong, sau khi đã đăng kí ổn cả rồi. An Đậu Khấu về nhà, vừa đến dưới lầu nhà mình, cô phát hiện có một chiếc xe tải của công ty chuyển nhà dừng ở căn nhà đối diện, An Đậu Khấu tò mò nhìn vài lần, sau đó liền đi hỏi mẹ An đang nấu ăn dưới bếp.

"Mẹ, ai chuyển vào nhà hàng xóm đối diện vậy?"

Mẹ An đang thái rau, đầu cũng không ngẩng lên: "Vẫn là nhà bác Lâm thôi, chắc hẳn con vẫn còn nhớ, khi con còn nhỏ chơi rất thân với con nhà bác ấy."

An Đậu Khấu ngẫm nghĩ, có chút ấn tượng.

Tới bữa tối, An Đậu Khấu cũng gặp được bác Lâm và dì Lâm đã lâu không gặp. Vừa thấy An Đậu Khấu, lòng dì Lâm đã nở hoa rồi, ôm ôm cô, sau đó nói: "Con khi còn nhỏ xíu đã đặc biệt đáng yêu rồi, dì còn nghĩ con khi trưởng thành thì không còn thế nữa."

An Đậu Khấu xấu hổ: "Đúng ạ, con vẫn còn bé xíu như khi còn nhỏ vậy, nên dì không cần lo đâu."

Ba An, mẹ An và vợ chồng họ Lâm cùng ăn cơm, dì Lâm vẫn luôn tán gẫu với An Đậu Khấu, trò chuyện một lúc, bà đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Chắc là Đậu Đậu đã vào đại học rồi nhỉ!"

"Vâng." An Đậu Khấu gật đầu: "Hôm nay vừa mới khai giảng ạ!"

"Con thi đậu đại học nào."

"Là đại học A."

"Ai, A Trí nhà chúng ta cũng thi đậu đại học này, chúng ta vì tiện cho thằng nhóc ấy đi học, mới phải dọn về đây. Đúng rồi, con học chuyên ngành gì?"

An Đậu Khấu đang tính trả lời, di động của dì Lâm lại reo lên, dì Lâm phải nhận máy.

"A, A Trí hả, mẹ không có ở nhà, mẹ đang ăn cơm ở nhà bác An đây.... con cũng đến đây đi."

Dì Lâm ngắt máy, đột nhiên xoay người nắm chặt tay An Đậu Khấu: "Ôi, Đậu Đậu, con cũng lâu rồi chưa gặp A Trí nhỉ!"

Trong đầu An Đậu Khấu thoáng qua hình ảnh khi còn nhỏ có cậu bé nói với cô câu "khoai tây, khoai tây, tớ là khoai lang", không nhịn được mà nhoẻn miệng cười: "Đúng ạ, từ lúc sắp lên cấp hai đến giờ."

"Một chút nữa tụi con có thể gặp nhau rồi, dì còn nhớ hồi nhỏ tụi con còn rất thân với nhau nha! Lúc chúng ta chuyển nhà, A Trí còn khóc lóc một trận đấy."

Đang trò chuyện thì chuông cửa vang lên, An Đậu Khấu kéo dép lê đi ra mở cửa, nhưng người bên ngoài quá cao, cô lại quá lùn, thế nên tầm mắt mới tối sầm. Cô ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt đẹp nhưng lạnh lùng, cảm thấy có chút quen mắt, lại nghĩ xem, liền nhớ ra rồi, là bạn nam đã giúp cô ở chỗ báo danh hôm nay.

"Là cậu à." An Đậu Khấu kinh hô[1]: "Cậu chính là Lâm Trí?"

[1]kinh hô: kinh ngạc la lên

Việc này cũng quá là trùng hợp đi, hơn nữa, thế mà hôm nay cô lại không nhớ ra cậu ấy.

Lâm Trú hơi hơi gật đầu: "Chào cậu, chắc là ba mẹ tớ đang ở đây."

Lúc này An Đậu Khấu mới phản ứng lại, dẫn cậu đi vào phòng ăn.

Lâm Trí ngồi đối diện An Đậu Khấu, cô cho cậu ấy một cặp chén đũa, cậu ấy còn rất lễ phép mà nói cảm ơn.

An Đậu Khấu nhịn không được mà nhìn cậu thêm vài lần, nghĩ thầm, đậy thật sự có phải là trúc mã hồi nhỏ của cô không? Không quá mức lễ phép, lạ lẫm với cô vậy chứ!

Dì Lâm cũng chú ý tới không khí xấu hổ giữa họ, bà liền nghĩ cách hoà hoãn lại một chút. Bà nhìn về phía Lâm Trí: "A Trí, Đậu Đậu học cùng trường với con đấy."

"Con biết." Lâm Trí ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt An Đậu Khấu: "Hôm nay khai giảng vô tình gặp." Dừng một chút, cậu lại bổ sung thêm một câu: "Con với cậu ấy cùng một khoa."

Bốn người lớn nghe vậy đều đồng nhất nhìn về phía An Đậu Khấu, An Đậu Khấu gật gật đầu.

Mấy người lớn vui vẻ, đều nói bọn trẻ có duyên phận, An Đậu Khấu cũng cười ứng phó, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trí, cậu ấy vẫn không có phản ứng gì.

Editor: muốn thế chữ 'người lớn' thành 'đại nhân' như trong cv cho nó hài hước nhưng thôi :)))

Sao lại lạnh lùng đến vậy.

Sau khai giảng là huấn luyện quân sự, Lâm Trí là người đứng đầu hàng nam sinh, An Đậu Khấu đứng cuối hàng nữ sinh. Cách một nửa số bạn học cùng khoa, Lâm Trí lại lạnh lùng, bọn họ đến cả nửa điểm tiếp xúc cùng không có.

Giờ nghỉ ngơi, An Đậu Khấu tụ tập một bên với các bạn nữ, trò chuyện hồi lâu, đề tài lại kéo đến trên người Lâm Trí. Vừa cao, vừa đẹp trai, thành tích lại tốt. An Đậu Khấu nghe vậy, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn về phía Lâm Trí. Thật ra thì, ngũ quan cậu ấy đúng là tinh xảo dễ nhìn, nhìn kĩ càng, sẽ nhìn ra dáng vẻ hồi nhỏ của cậu.

Đột nhiên An Đậu Khấu nhớ tới chuyện khi còn nhỏ, cô cực kì thích ăn hồ lô ngào đường của ông lão bán ở đầu hẻm, nhưng khi đó tiền tiêu vặt không nhiều lắm, một ngày chỉ mua được một cây. Ngày đó vừa dứt cơn mưa mùa hạ, cô bị té ngã trên con đường mua hồ lô ngào đường về, váy mới bị dơ, hồ lô cũng rớt xuống đất, cô ngồi bệt trên đất mà khóc. Lâm Trí đang làm bài tập trong phòng, nghe thấy tiếng khóc liên vội vàng chạy xuống an ủi cô, còn lấy tiền mình mua một cây hồ lô mới cho cô.

Cô liếm cây hồ lô ngào đường mới mua, nhìn Lâm Trí đang cúi xuống lau vết bẩn trên váy cho cô.

"Anh Lâm Trí." Cô gọi cậu ấy một tiếng, Lâm Trí ngẩng đầu, An Đậu Khấu cười nói: "Anh lớn lên thật là đẹp."

An Đậu Khấu nghĩ đến nhập thần, cho nên không chú ý Lâm Trí đã phát hiện ánh mắt như hổ rình mồi của cô, chờ cô phục hồi lại tinh thần, tầm mắt bọn họ đã giao nhau.

An Đậu Khấu hoảng sợ, chột dạ vội vàng mà dời mắt đi, qua lúc lâu sau, đã không nhìn thấy Lâm Trí nữa, cô nhìn khắp nơi, đều không thấy cậu ấy.

An Đậu Khấu quay đầu nói chuyện với đám bạn, nhưng không lâu sau, liền có cảm giác có người đứng cạnh mình. Vừa ngẩng đầu lên, thì ra là Lâm Trí.

Editor: nghe có người đứng cạnh là hơi sợ á mọi người :))))

Trong tay cậu ấy cầm một chai trà xanh, thấy An Đậu Khấu ngẩng đầu, liền đưa chai trà xanh cho cô, nhưng An Đậu Khấu lại đang ngây người, không nhận lấy.

Lâm Trí bất động thanh sắc[2] mà nhướng mày, giơ tay lên, ném chai trà xanh cho cô. An Đậu Khấu hoàn hồn, luống cuống tay chân nhận lấy.

[2] Bất động thanh sắc: bình tĩnh

Thấy cô đã bắt được, cậu liền quay về hàng đầu của đám nam sinh.

An Đậu Khấu còn đang phát ngốc với chai trà xanh, bạn bè cô đã vây quanh cô nói chuyện phiếm.

"Đậu Đậu, cậu với Lâm Trí có quen nhau à?"

An Đậu Khấu nhìn chai trà xanh trong tay, nhìn nhìn Lâm Trí cách đó không xa, có chút do dự gật đầu.

"Coi như là có quen biết đi."

Lúc học quân huấn, cơ bắp đau nhức là chuyện thường tình. Ngày thường An Đậu Khấu không bao giờ rèn luyện, hiện giờ lại tập luyện với cường độ cao như vậy, bắt đầu huấn luyện tòng quân ngày hôm sau, chân cô như bị phế đi.

Bởi vì nhà cách trường học không xa, An Đậu Khấu mới đạp xe đi học. Nhưng sau kì quân huấn, cơ bắp bị đau nhức, đi đường đều vô cùng cực khổ, đạp xe không nổi nữa, cô chỉ có thể đẩy xe về nhà.

Cô vừa về đến nhà liền gặp Lâm Trí, Lâm Trí nhìn cô, không nói một lời. Nhưng ngày hôm sau, khi An Đậu Khấu ra cửa, đã thấy Lâm Trí đạp một chiếc xe điện đợi cô. Thấy cô ra rồi, Lâm Trí có chút mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: "Về sau tớ chở cậu đi học!"

Ở nơi góc tường có hoa giấy nở rộ rũ xuống, cậu thiếu niên như ngọc đứng trong nắng sớm, chỉ liếc mắt một cái, cô liền luân hãm[3].

[3] Luân hãm: chìm đắm.

Lâm Trí nói không nhiều lắm, ngay cả khi họ ngồi trên cùng một chiếc xe và cùng nhau đến trường. Giao tiếp giữa cô và cậu vẫn thiếu thốn như trước, cho đến khi có một sự kiện xảy ra lúc kì quân huấn sắp kết thúc, mới làm cho quan hệ giữa họ không còn xấu hổ như vậy nữa.

Ban huấn luyện viên của khoa họ nổi tiếng nghiêm khắc. Chiều hôm đó có mấy bạn nữ đến trễ, làm chậm thời gian huấn luyện, huấn luyện viên tức giận, liền phạt các cô chạy quanh thao trường.

Có nam sinh nhìn không được cầu tình[4] cho các cô, kết quả huấn luyện viên liền cho mấy người dính dáng đến các cô đều phải chạy phạt cùng.

[4] Cầu tình: dùng nhân tình để cầu xin một việc gì đó. Kiểu dùng lý do nhân tính của con người để nhân loại tốt đẹp hơn, không khắc nghiệt nữa :))

Giữa ngày hè nóng bức, vóc dáng nhỏ bé vô cùng đáng thương của An Đậu Khấu lạch bạch chạy theo phía sau hàng ngũ.

Lâm Trí đứng ở trong hàng nam sinh, nhìn bé lùn chạy phía sau đội ngũ, trong lòng có chút không thoải mái. Cậu đứng ra, làm một cái chào theo nghi thức quân đội cho huấn luyện viên.

"Báo cáo!"

"Nói!"

"Huấn luyện viên, em cảm thấy hình phạt này quá nặng, chiến lược học tập của chúng em không phải là gây mệt nhọc."

"Tôi cần cậu dạy như thế nào sao? Được, kế hoạch học tập không phải là gây mệt mỏi, nhưng đây chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé."

"Vậy ý thầy em so với thầy mạnh hơn, thầy sẽ nghe ý kiến của em, đúng không?" Lâm Trí ngắt lời.

Huấn luyện viên vui vẻ, bỏ dây thắt lưng thắt chặt bụng, nói: "Được, nhóc con, tôi cho cậu cơ hội để tự mình chứng minh."

Xôn xao bên này, khiến cho bạn cùng khoa cũng ồn ào theo. Huấn luyện viên cũng không nghĩ phải cậy già lên mặt, hỏi Lâm Trí muốn so tài gì, Lâm Trí lại nói: "Thầy muốn đấu gì, so tài gì thì tuỳ thầy."

"Rất ngông cuồng, cậu đấu được ư?"

Lâm Trí nhún nhún vai, bỏ áo khoác quân phục qua một bên. Huấn luyện viên cũng chuẩn bị tư thế ứng chiến.

Lúc đầu huấn luyện viên không để Lâm Trí vào trong mắt, cảm thấy thằng nhóc này tuổi trẻ khí thịnh, nhưng khi thấy Lâm Trí đá một cước mở màn cho thế tấn công mãnh liệt thì không nói nữa. Sau mấy chiêu, Lâm Trí cũng đạp một cước trúng lồng ngực huấn luyện viên, âm thanh ủng hộ vang lên không ngừng.

Huấn luyện viên vỗ vỗ ngực mình, la lên: "Nhóc con không tồi, đã học qua rồi?"

Lâm Trí không trả lời, hai người liền lao vào tấn công, lúc lâu mà mồ hôi đã đầy người. Lâm Trí tuy rằng có học qua, mạnh nhưng không thể so với huấn luyện viên luyện tập thường xuyên, khi cậu bắt đầu lơi lỏng và thấm mệt, lại nhớ tới bước chân vừa nhỏ vừa ngắn của An Đậu Khấu phải chạy dưới ánh nắng chói chang.

Mày cậu nhăn lại, lúc huấn luyện viên đấm một cú đánh về phía cậu, thân thể cậu loé về phía bên trái, tay trái bắt được cổ tay phải của huấn luyện viên, tay phải bắt lấy cánh tay bên trái, vặn về bên trái, đưa lưng qua phía huấn luyện viên, dùng thêm lực, quật ngã huấn luyện viên dưới đất.

Phân được thắng bại, huấn luyện viên chỉ có thể theo yêu cầu Lâm Trí, cho học sinh bị phạt nghỉ ngơi. An Đậu Khấu thực sự quá mệt, dừng lại rồi ngồi bệt luôn dưới đất.

Lâm Trí nhặt áo khoác đầy mồ hôi lên, đi qua đám người, liền thấy một khối nho nhỏ ngồi ở dưới đất. Cậu nhíu nhíu mày, đi đến trước mặt cô.

"Mới vừa chạy xong thì đừng lập tức ngồi xuống, sẽ bị gút gân."

Vẻ mặt An Đậu Khấu như đưa đám: "Chân mềm nhũn rồi, đứng dậy không nổi nữa."

Lâm Trí thở dài, đến gần cô hơn: "Tớ đỡ cậu, đứng lên nhanh đi."

Lúc Lâm Trí đỡ An Đấu Khấu đi vòng quanh, đi ngang qua trước mặt đoàn thể huấn luyện viện, trong đó có một giáo quân ý vị thâm trường mà nhìn họ, sau đó quay đầu nói với huấn luyện viên vừa mới đánh nhau với Lâm Trí nói: "Tôi hiểu vì sao thầy không đánh lại thằng nhóc kia rồi."

"Vì sao?"

Giáo quân kia chỉ chỉ An Đậu Khấu.

"Vì trong lòng thầy không có tình yêu."

Editor: tui cười vô trong mặt :))))

"..."

Lúc buổi tối về nhà, An Đậu Khấu ngồi phía sau xe Lâm Trí, nhớ tới sự kiện hôm nay, nhịn không được hỏi: "Hôm nay sao cậu có thể đánh thắng huấn luyện viên?"

Lúc ấy xe vừa mới chạy qua đoạn đường gồ ghề lồi lõm, Lâm Trí chuyên tâm lái xe không trả lời cô, trong lúc cô nghĩ cậu sẽ không nói, Lâm Trí lại mở miệng: "Cậu có còn nhớ lúc cậu học năm đầu tiểu học, ở lớp bên cạnh có một thằng nhóc mập mạp rất thích đi kiếm chuyện ăn hiếp khắp nơi không?"

An Đậu Khấu nhớ lại, có chút ấn tượng, liền gật gật đầu nói: "Nhớ rõ."

"Lúc ấy cậu bị cậu ta cướp đồ ăn vặt, tủi thân đến mức khóc lớn, tớ đi giúp cậu đòi lại, nhưng tớ đánh không lại cậu ta, ba tớ dẫn tớ đi học Sanda[5], đến năm hai tiểu học, cuối cùng tớ cũng có thể đánh lại tên mập kia."

[5] Sanda: tán đánh, tán thủ là một loại võ tổng hợp hết mọi kĩ thuật võ truyền của Trung Quốc, hình thức là đánh tay không, trên quyền đài. (Theo bác Google)

Nói tới đây, đột nhiên cậu lại khẽ cười, nói tiếp: "Bắt đầu từ lúc ấy, tớ vẫn luôn học Sanda đến bây giờ, cản thận suy nghĩ, tớ chỉ dùng Sanda đánh hai lần, một lần là ở năm hai tiểu học, bởi vì tên mập kia ăn hiếp cậu, còn thêm một lần, chính là hôm nay."

Editor: đây là tổ hợp giỏi học khờ xã hội x giỏi xã hội khờ học :))))) phúc hắc quá điiii.

Ngữ khí của cậu bình tĩnh, nhưng truyền vào trong tai An Đậu Khấu, lại có vẻ tình ý triền miên hơn bình thường.

Mặt cô có chút nóng lên, chạng vạng giữa hè, gió lạnh phất qua, không khí đều mang theo một chút tình ý lơ lửng.

Giống như ăn một miếng kem dâu tây, giống như nghe một đoạn hành thơ bên tai, giống như bông tuyết hoà tan ở trên môi, tất cả đều không đủ miêu tả điều tốt đẹp ấy.

Thật vất vả chịu đựng qua kì quân huấn, cuộc sống đại học của họ mới được tính là đi theo quỹ đạo.

Lâm Trí nói không nhiều lắm, thời gian đa phần đều lạnh lùng với cô, trên lớp cũng không nói chuyện mấy câu. Nếu không phải mỗi ngày cậu đều chở cô đi học, An Đậu Khấu thật sự nghi ngờ cô có phải đã từng có một thanh mai trúc mã như cậu hay không?

Nhưng đôi khi An Đậu Khấu cảm thấy, thật ra Lâm Trí cũng rất để ý đến cô.

Có hôm học thể dục, Lâm Trí đi đánh bóng rổ, An Đậu Khấu không muốn vận động, liền ngồi xuống bóng cây gần đó xem cậu chơi bóng. Một lát sau, có một bạn nam tới đây nói chuyện với cô, đang trò chuyện, có một trái bóng rổ lăn đến bên chân cô, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lâm Trí đang đuổi theo trái bóng đến đây.

Lâm Trí nhặt trái bóng ở bên chân cô, đứng lên, sau đó nhìn lướt qua nam sinh đứng bên cạnh, nói với cô: "Vì chỉ lo nói chuyện tán gẫu mà không vận động, nên cậu nới không cao, đi, đi đánh bóng với tớ."

An Đậu Khấu nhìn thoáng qua, nhìn cây cột bóng rổ còn cao gấp đôi, gấp ba cô, không hề nghĩ ngợi liền từ chối.

"Tớ không đi."

"Tớ dạy cho cậu." Lâm Trí nói, sau đó thì một tay nâng trái bóng, một tay xách An Đậu Khấu đem đi.

Buổi tối An Đậu Khấu về nhà, mẹ An liên kéo cô qua một bên nói chuyện.

"Đậu Đậu ơi, dạo này ở trường con có xảy ra chuyện gì không?"

An Đậu Khấu mặt đen lại, đầu đầy dấu chấm hỏi: "Sao vậy mẹ?"

"Hôm nay A Trí có nói chuyện với mẹ, trong khoa có một bạn nam không đúng đắn quấy rầy con, nhưng con nên chú ý, không được cùng chơi với những người này. Còn nữa, không nên hấp tấp yêu đương."

Khoé miệng An Đậu Khấu kéo kéo, sao cô lại nhìn không ra người có bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo như Lâm Trí thế mà lại có tâm tư đi lo chuyện tình yêu bao đồng vậy a!

Cô giải thích hồi lâu, mẹ An mới tin tưởng cô với bạn nam cùng khoa kia chỉ là bạn cùng khoa bình thường. Nhưng mẹ An lại nói thêm: "Con đến tuổi bây giờ, dù chúng ta không đồng ý cho yêu đương, chắc chắn con sẽ lại đi tìm đối tượng. Những người khác mẹ không yên tâm, nhưng đứa bé Lâm Trí này, mẹ coi như là nhìn nó lớn lên từ nhỏ đến lớn, mặc dù có khoảng thời gian không gặp nhau mấy năm, nhưng tóm lại vẫn khiến mẹ yên tâm. Nếu con thật sự muốn đi tìm đối tượng yêu đương, vậy thì đi tìm Lâm Trí đi!"

"Mẹ, trước kia mẹ có nói, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang[6]. Hơn nữa, con coi trọng người ta, người ta coi trọng con sao? Cậu ấy cao như vậy, con lại lùn."

[6] Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang: Thỏ tử bất cật oa biên thảo/兔子不吃窝边草: Thỏ không ăn cỏ gần hang; ý nói đừng làm chuyện xấu trước cửa nhà mình, không gây chuyện với hàng xóm láng giềng; cũng để chỉ kẻ xấu không làm chuyện xấu ngay tại địa phương. (Theo bachngocsach.com)

"Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, chủ yếu là nhắm tới mấy cây cỏ không tốt, một cây cỏ giống như Lâm Trí, con phải nắm chặt lấy chứ!"

Editor: Mẹ ơi, bán con cũng cần có tiết tháo :)))))))

An Đậu Khấu ừ ừ qua loa cho qua chuyện, lập tức chạy về phòng mình.

Nhưng buổi sáng đi học ngày hôm sau, lúc gặp được Lâm Trí, cô liền nhớ tới lời nói của mẹ, tự nhiên có chút xấu hổ. Nhưng đầu sỏ gây tội Lâm Trí lại rõ ràng vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đứa nhóc vừa mới mách lẻo hôm qua.

An Đậu Khấu có biệt danh là Khoai Tây, ở trong đám nữ sinh, thật ra đã sớm gọi rồi, khoảng thời gian sau đó, cũng có mấy bạn nam gọi theo. Có một lần đang ở trên lớp tự học, có một bạn nam ngồi phía trước quay đầu xuống nói: "Khoai tây ơi, cho tớ mượn cây bút chì."

An Đậu Khấu còn chưa kịp trả lời, Lâm Trí ngồi một bên liền trầm mặt xuống: "Cậu cũng gọi là Khoai Tây?"

Nghĩ đến vậy, An Đậu Khấu cảm thấy Lâm Trí có chút để ý đến cô. Nhưng cô lại không dám xác định, rốt cuộc quan hệ giữa họ có giống như cô nghĩ hay không, hay lỡ đâu cô đoán sai, thì sẽ xấu hổ đến mức nào đây!

Ở trong trường Lâm Trí không thiếu người theo đuổi, trong đó xinh đẹp nhất là hoa khôi khoa diễn xuất. Gương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net