Lý Bạch và hoa Diên Vỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Rine
Beta: Thùy Ann + Tử Mộc Lan.

1.

Chu Khả Khả chuẩn bị kết hôn, quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày Giáng Sinh, cô ấy phát tấm thiệp đầu tiên được in ra đến tay cô. 

Thiệp mời màu đỏ đặt trong bì thư màu vàng, tinh xảo xinh đẹp, tràn đầy cảm giác vui mừng và hạnh phúc.

Kết tóc thành vợ chồng, tất nhiên tình yêu của họ là điều không thể nghi ngờ, nhưng giữa rất nhiều lời chúc phúc, Đường Diên Vĩ lại không nhịn được khinh bỉ. 

“Vì sao nhất định phải chọn ngày Giáng Sinh để kết hôn chứ, ngày mùa đông cậu không lạnh à, mặc áo cưới vào hoặc là mập mạp khó coi, hoặc là sẽ bị trúng gió độc đến nỗi run bần bật. Kết hôn vào mùa hè tốt biết bao nhiêu, tớ còn có thể ăn mặc thật gợi cảm, sau đó đi tranh nổi bật với cậu.”

“Cậu dám!” Chu Khả Khả nghiến răng nghiến lợi: “Trong hôn lễ của tớ, cậu không được trang điểm.”

Đùa à, Đường Diên Vĩ là ai, là siêu mẫu quốc tế đó, mấy năm gần đây là gương mặt thường xuyên xuất hiện ở các tuần lễ thời trang lớn của Trung Quốc. Nếu để cô xinh đẹp xuất hiện trong hôn lễ của cô ấy, cô ấy còn có thể kết hôn được sao? 

Chu Khả Khả ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Lễ Giáng Sinh là ngày tớ và chồng tớ gặp nhau, còn là ngày anh ấy tỏ tình với tớ nữa, rất có ý nghĩa kỷ niệm. Hơn nữa, hôn lễ tổ chức ở trong nhà, làm sao có thể lạnh?”

“Được rồi.” Đường Diên Vĩ lại bổ thêm một đao: “Nói như vậy, kỷ niệm lần đầu gặp nhau, kỷ niệm ngày tỏ tình, kỷ niệm ngày kết hôn đều là cùng một ngày, cậu sẽ bị lỗ rất nhiều quà tặng đó.”

“……” Mỗi lần cãi nhau, Chu Khả Khả vĩnh viễn đều thua Đường Diên Vĩ một bậc, cô ấy nghĩ nghĩ, quyết định nói sang chuyện khác: “Tớ cũng đã phát thiệp mời cho Quý Bạch, cậu ấy sẽ đến.”

Quả nhiên, Đường Diên Vĩ vốn đang khoe khoang vừa nghe đến tên Quý Bạch liền an tĩnh lại. 

Thiếu nữ nào mà không có thanh xuân, đứa trẻ nào ở tuổi dậy thì mà trong lòng không có chút bí mật nhỏ? Tất cả tình cảm và bí mật thời thiếu nữ của Đường Diên Vĩ đều liên quan đến Quý Bạch.

Lúc học cấp ba Đường Diên Vĩ còn chưa xinh đẹp gợi cảm như hiện tại. Nếu nói hiện tại Đường Diên Vĩ là một con thiên nga đen quyến rũ động lòng người, vậy thì thời cấp ba cô chỉ là một chú vịt con xấu xí ngâm trong bùn, cả người đều là gai nhọn giống như được hợp thể với nhím vậy. 

Nói đơn giản một chút chính là: Dáng vẻ khó coi, tính tình cũng không tốt.

Mười sáu tuổi cô đã có vóc dáng cao gầy mà nữ sinh khác không theo kịp, cắt một đầu tóc ngắn. Ngày khai giảng, cô được chủ nhiệm lớp để ý, giao cho làm lớp trưởng.

Mà Đường Diên Vĩ cũng không làm chủ nhiệm lớp thất vọng. Có nam sinh chạy đến WC hút thuốc, cô liền trực tiếp vọt vào bắt người, hoàn toàn mặc kệ các bạn học nam khác đang xả nước. Ngay cả nam sinh trèo tường ra ngoài, cô cũng có thể lấy gậy tre thọc khiến người trên đầu tường phải nhảy xuống đất. 

Mà Quý Bạch, chính là người bị Đường Diên Vĩ dùng gậy tre thọc kia. 

Quý Bạch là học sinh có thành tích hư cấp cao, hút thuốc, trèo tường trốn học, chuyện xấu gì cũng làm, theo như lời Đường Diên Vĩ thì là: “Loại người như Quý Bạch, chỉ cần ra khỏi cổng trường, cởi đồng phục là biến thành tên lưu manh lang thang ngoài đường.”

Đường Diên Vĩ không thích Quý Bạch, mà Quý Bạch nhìn Đường Diên Vĩ cũng thấy không vừa mắt. Điểm này, khi vừa khai giảng liền có thể nhận ra. 

Ngày đầu đi học, học sinh phải tự giới thiệu, chủ nhiệm lớp gọi tên lớp trưởng, Đường Diên Vĩ đứng mũi chịu sào, đi lên bục giảng tự giới thiệu. Khi đến phiên các bạn học khác thì mọi người đều không mấy tích cực. 

“Không ai tự nguyện đi lên, vậy tớ sẽ gọi tên trong danh sách.” Đường Diên Vĩ mở danh sách ra nhìn lướt qua: “Bạn học này, Lý Bạch, mời bạn Lý Bạch đi lên tự giới thiệu về mình.”

Cô nói vừa xong, tất cả mọi người đều cười.

Cả lớp nhìn quanh toàn bộ phòng học, muốn nhìn thử xem bạn nào trùng tên với nhà thơ lớn. Nhưng mà, chờ hồi lâu vẫn không có người đứng lên.

Có nam sinh ồn ào nói: “Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, bạn học Lý Bạch đừng ngại, đi lên để chúng tớ đọc bài thơ nào.”

“Xôn xao” một tiếng, cuối lớp có một nam sinh cao gầy đứng lên, mấy nữ sinh cũng không cười nổi, đều kinh ngạc nhìn bạn nam điển trai trên bục giảng.

Cậu đi lên bục giảng, liếc nhìn Đường Diên Vĩ một cái, sau đó lấy phấn viết lên bảng đen hai chữ to ngay ngắn – Quý Bạch. 

“Tên của tôi là Quý Bạch, Quý trong mùa, Bạch trong màu trắng, không phải Lý Bạch.” Cậu nghiến răng nghiến lợi nói, còn trợn trắng mắt với Đường Diên Vĩ. 

“Ách……” Đường Diên Vĩ có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Ngại quá, Quý và Lý có hơi giống...”

“Tên cậu là Đường Diên Vĩ à?” Cô còn chưa nói hết lời, Quý Bạch đã hỏi.

Đường Diên Vĩ ngẩn người, sau đó phản ứng lại: “Cậu đừng hòng đổi xấu tên của tôi.”

Quý Bạch nhướng mày: “Đường Diên Vĩ chính là đấu sĩ, ngoài ra Đường Diên Vĩ còn có một cách gọi khác là Thập Tam Thái Bảo.”

Từ đây, cô có thêm một biệt danh khó nghe. 

Sau đó chuyện Quý Bạch trèo tường ra ngoài đi chơi game bị Đường Diên Vĩ phát hiện, lại bị cô dùng gậy tre thọc xuống dưới, cậu liền nghiến răng nghiến lợi tuyên chiến với Đường Diên Vĩ. 

“Đường Diên Vĩ, ông đây nhất định không để cậu sống yên!”

Đường Diên Vĩ cũng không yếu thế, khiêng cây gậy tre trên vai, hất cằm lên nói: “Lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón cậu.”

2.

Trường học quy định không được phép ăn vặt trong phòng học, hơn nữa sẽ có giáo viên đi kiểm tra bất ngờ. Nếu bị bắt được, sẽ trừ điểm thi đua của cả lớp. 

Đường Diên Vĩ đã nhấn mạnh nhiều lần, nhưng Quý Bạch vẫn cố tình chống đối vi phạm. 

Có một lần nghỉ giữa giờ, Đường Diên Vĩ vừa không chú ý, Quý Bạch liền xách theo một phần bánh bao nhỏ vào lớp. Đường Diên Vĩ đang giải đề, đột nhiên ngửi được hương vị của bánh bao, cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Quý Bạch. 

“Quý Bạch, buông bánh bao trong tay cậu ra!” Đường Diên Vĩ vỗ bàn đứng dậy, sải từng bước lớn, vọt tới trước mặt Quý Bạch. 

Quý Bạch mới vừa tiêu diệt một cái bánh bao nhỏ, sau khi nhai kỹ nuốt chậm, cả người lười biếng dựa lên ghế, tỏ vẻ nghiền ngẫm nói: “Ồ, bây giờ lớp trưởng đại nhân thật chuyên chế độc tài, ngay cả bánh bao của người khác cũng muốn đoạt.”

“Hừ, ai thèm mấy cái bánh bao nát kia của cậu, trong phòng học không được phép ăn, hoặc là cậu đi ra ngoài ăn, hoặc là...”

“Hoặc là... Hoặc là thế nào?” Quý Bạch tiếp tục khiêu khích.

“Hoặc là, tôi vứt đi giúp cậu.”

Mọi người trong lớp đều biết bọn họ là hai thùng thuốc nổ, đụng vào nhau nhất định sẽ nổ lớn. Từ lúc Đường Diên Vĩ đứng lên đi đến trước mặt Quý Bạch, toàn bộ cả lớp đều chú ý đến hai người. 

Hai bên giằng co, tất cả mọi người đều cảm giác được xung quanh mình tràn ngập sát khí.

Đường Diên Vĩ chống một tay trên bàn Quý Bạch: “Quý Bạch, tôi mặc kệ cậu đã ăn bữa sáng hay chưa, nhưng trong phòng học không được phép ăn cái gì cả, cậu... Ưm.”

Đường Diên Vĩ đang nói, đột nhiên Quý Bạch cầm lấy một cái bánh bao nhỏ nhét vào miệng cô. 

Thấy cô bị bánh bao nhỏ lấp kín miệng, không nói được thành lời, tâm tình Quý Bạch rất tốt: “Hiện tại cậu cũng ăn, nếu cậu muốn phạt tôi, có phải chính cậu cũng sẽ bị phạt không, như vậy mới có sức thuyết phục chứ.”

Đường Diên Vĩ đáng thương bị bánh bao lấp kín miệng, không nói được lời nào. Bánh bao bị nhét ở trong miệng, cô phun cũng không được, nuốt cũng không được. 

Người xung quanh còn không sợ lớn chuyện, ồn ào bàn tán trận PK này, Đường Diên Vĩ thảm bại.

Chưa đến mấy ngày sau, bởi vì khu vực vệ sinh của lớp không được quét dọn sạch sẽ nên bị trừ điểm. Đường Diên Vĩ điều tra, phát hiện ngày đó Quý Bạch đi chơi bóng, không chịu làm vệ sinh. 

Trải qua một lần PK thảm bại, lần này nắm được nhược điểm của cậu ta, làm sao Đường Diên Vĩ có thể dễ dàng buông tha.

Cô không bắt những người không quét dọn sạch sẽ khác, chỉ gây chuyện với một mình Quý Bạch. Buổi chiều khi tan học, cô kéo Quý Bạch đang chuẩn bị chạy đi chơi bóng lại. 

“Quý Bạch, ngày hôm qua cậu không đi quét dọn khu vực vệ sinh, hôm nay phạt một mình cậu dọn sạch khu đó.”

Quý Bạch nhìn sân bóng rổ ngoài phòng học, nơi đó có mồ hôi, nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt. Nhưng giữa cậu và sân bóng rổ, cách một người là Đường Diên Vĩ!

Cho dù tâm lý có nhiều bất mãn hơn nữa, Quý Bạch vẫn phải cầm cây chổi đến dọn sạch khu vệ sinh. 

Khu bệ sinh của lớp bọn họ là tuyến đường giao thông chính trong trường học, hai bên đường trồng đầy cây ngô đồng. Bây giờ là giữa mùa thu, lá cây ngô đồng rơi xuống đầy đất, đưa mắt nhìn giống như trải lên mặt đất một lớp thảm thật dày. 

Quý Bạch phiền lòng, nhưng Đường Diên Vĩ lại mở miệng đọc thơ. 

“Ngô đồng chân bất cam suy tạ
Sổ diệp nghênh phong thượng hữu thanh.” [1] 

Quý bạch trợn trắng mắt, cầm lấy cây chổi đang chuẩn bị quét, lại nghe thấy cô tiếp tục đọc: 

“Ngô đồng cánh kiêm tế vũ,

Đáo hoàng hôn, điểm điểm trích trích.” [2]

“Đường Diên Vĩ, cậu còn đọc nữa có tin tôi quay lại quét chết cậu không?” Quý Bạch nghiến răng nghiến lợi, lúc này Đường Diên Vĩ mới an tĩnh lại. 

Quý Bạch quét chậm rì rì, Đường Diên Vĩ cũng không vội, đứng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ trỏ trỏ.

Quý Bạch tỏ vẻ, Đường Diên Vĩ đây là đang trả thù cậu. 

[1]: Hai câu trong bài thơ "Dạ toạ" của nhà thơ Trương Lỗi

“梧桐真不甘衰谢
数叶迎风尚有声。”

Ngô đồng nào muốn héo tàn
Xạc xào cành lá đón mừng gió thu.

[2]: Hai câu trong bài thơ "Thanh thanh mạn" của nhà thơ nữ Lý Thanh Chiếu

“梧桐更兼细雨到
黄昏点点滴滴。”

Cây ngô đồng lại thêm mưa nhỏ,
Đến hoàng hôn, từng giọt nước rơi.

3.

Quý Bạch và Đường Diên Vĩ đối chọi gay gắt, hai người đều bộc lộ gai nhọn của mình quá mức. 

Giáo viên chủ nhiệm cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhận nhầm sát khí giữa bọn họ thành tinh thần đoàn kết tích cực. Trong lúc sắp xếp chỗ ngồi, vậy mà lại xếp hai người họ ngồi cùng bàn.

Quý Bạch và Đường Diên Vĩ đã biết do cô chủ nhiệm sắp xếp, liền chạy đi tìm người kháng nghị.

“Em không muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy.” Hai người trăm miệng một lời nói.

Cô chủ nhiệm thong thả ung dung nhấp một ngụm trà: “Cho cô một lý do.”

“Em với cậu ấy không hợp bát tự!” Đường Diên Vĩ giành quyền lên tiếng.

Quý Bạch cười ha hả hai tiếng: “Lại còn không hợp bát tự, Thập Tam Thái Bảo, Mao Chủ tịch đã nói không được mê tín phong kiến.”

“Cậu câm miệng!” Đường Diên Vĩ trừng mắt nhìn cậu một cái: “Có người bảo cậu lên tiếng à, tật xấu thích nói chuyện trong lớp của cậu chính là không đổi được. Nếu cậu đi học với bộ dạng này, sẽ ảnh hưởng lớn đến việc học tập của tôi.”

“Này này này, còn dám ác nhân cáo trạng trước, lần trước ở trong tiết tự học, cậu ăn mì gói tôi có nói gì cậu không? Tôi không nên gọi cậu là Thập Tam Thái Bảo, lẽ ra nên gọi là da mặt quá mỏng.”

“Cậu...” Đường Diên Vĩ tức giận muốn hộc máu: “Tôi đi học ăn mì gói, còn cậu thì hút thuốc ở nhà vệ sinh! Lần trước chuyện cậu muốn trèo tường ra ngoài bị tôi dùng gậy tre thọc xuống, tôi vẫn luôn giấu giúp cậu, nhưng mà không ngờ rằng cậu lại nhỏ mọn xấu xa như vậy.”

“Đủ rồi!” Cô chủ nhiệm thấy bọn họ càng ngày càng ầm ĩ liền buông ly trà, đập bàn nói: “Hai đứa các em, ở trước mặt giáo viên cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì, tôi rất dễ nói chuyện có phải không? Đều trở về cho tôi, xếp các em ngồi chỗ nào thì các em ngoan ngoãn ngồi ở đó.”

Cứ như vậy, Quý Bạch và Đường Diên Vĩ trở thành một đôi bạn cùng bàn hận đến muốn giết nhau. 

Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn, Đường Diên Vĩ liền vẽ một cái vĩ tuyến 38 [3] ở trên bàn, hơn nữa còn cảnh cáo Quý Bạch: “Không được vượt qua đường này, nếu không, tôi băm nát cái chi chó kia của cậu.”

[3]: là đường ranh giới phân chia lãnh thổ giữa hai miền Triều Tiên thời thế chiến thứ hai (chi tiết xem Wikipedia). 

“Ha ha.” Quý Bạch cố tình không nghe, chân dài duỗi ra, cánh tay vươn tới, bá chiếm hai phần ba cái bàn, còn làm vẻ mặt khiêu khích nhìn cô: “Ngại quá, cái đầu có hơi lớn.”

“Tên ngốc to con!” Đường Diên Vĩ nghiến răng nghiến lợi.

Tuy rằng ngồi cùng bàn, nhưng bọn họ vẫn không thể bớt gây chuyện với đối phương. Môn toán của Đường Diên Vĩ không tốt, vì thế vào giờ toán học, chỉ cần thầy giáo đặt câu hỏi, Quý Bạch nhất định giơ tay giúp Đường Diên Vĩ.

Đường Diên Vĩ âm thầm dẫm chân Quý Bạch một phát, sau đó chậm rì rì đứng lên.

“Thưa thầy... Em không biết.”

“Chính vì không biết mới cần phải học, lên đây, em lên giải thử đề này xem.”

“……”

Đến giờ học buổi chiều, Quý Bạch luôn luôn gục trên bàn ngủ, mỗi lần như thế, Đường Diên Vĩ liền sẽ lay cậu tỉnh lại, sau đó lớn tiếng nói: “Quý Bạch, sao cậu lại ngủ chứ!”

Quý Bạch còn buồn ngủ ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt thầy giáo nhìn tới và người họ Đường nào đấy đang cười gian vì thực hiện được âm mưu. 

“Quý Bạch, em đứng lên cho tôi.” Thầy giáo gọi cậu. 

“Vâng.” Quý Bạch lười biếng đứng lên, còn không quên duỗi tay xoa rối đầu tóc của Đường Diên Vĩ để trả thù.

4.

Khi đó, ngoại hình Chu Khả Khả xinh đẹp, đi ra ngoài dạo phố liền gặp phải vận đào hoa. 

Có mấy nam sinh trường trung cấp nghề gần đấy, mỗi ngày tan học đều chặn đường trước cổng trường. Chu Khả Khả sợ đến mức không dám ra cổng, Đường Diên Vĩ tính tình kém lại còn vội vàng, thấy Chu Khả Khả bị dọa thành như vậy, cô liền bê bình nước ở quầy bán quà vặt bên cạnh tạt vào mấy nam sinh kia. 

Đường Diên Vĩ tạt một phát này xem như giúp Chu Khả Khả rửa sạch đào hoa, nhưng mà lại tự tìm phiền toái cho chính mình. 

Buổi tối cuối tuần, cô và Chu Khả Khả đi dạo phố, tối hôm đó anh Khả Khả đến đón cô ấy. Bởi vì cách nhà không xa nên cô từ chối việc Khả Khả bảo anh cô ấy đưa cô về. 

Buồn cười, một nữ hán tử cao một mét bảy như cô mà còn cần người đưa về sao?

Nhưng lần này, dường như Đường Diên Vĩ đã đánh giá cao lực uy hiếp của chính mình. 

Để về nhà sớm, cô đi tắt qua một con đường nhỏ hẻo lánh, nhưng mới vừa đi đến một nửa liền cảm thấy phía sau có người. Cô vừa quay đầu lại nhìn, là mấy nam sinh ngày đó đã chặn đường Chu Khả Khả, sau đó bị cô tạt một chậu nước lạnh. 

Đường Diên Vĩ hoảng sợ, chờ phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên của cô là: Chạy!

Nhưng nữ sinh dù có chạy nhanh thế nào cũng vẫn không nhanh bằng nam sinh, huống chi còn là một người so với nhiều người. Đường Diên Vĩ mới chạy được vài bước đã bị bọn họ dồn vào ngõ cụt.

“Đàn ông tốt thì không nên đấu với phụ nữ!” Cô hô lên. 

Có nam sinh cười một tiếng: “Nhưng có thù không báo thì không phải là quân tử. Hơn nữa, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo [4] , mày tạt bọn tao một chậu nước, bọn tao hẳn là phải trả lại mày mười thùng.”

[4]: nhận ơn của người khác chỉ bằng một giọt nước nhưng trả ơn thì bằng cả một dòng suối. 

Một nam sinh nhặt cây côn sắt, gõ gõ vào cái kệ sắt bên cạnh, tạo ra tiếng vang lớn. Sau đó quát cô: “Ăn no căng bụng không có chuyện gì làm phải không? Thích xen vào việc người khác như vậy à?”

Đường Diên Vĩ bị âm thanh kia doạ sợ tới mức che tai lại kêu lên một tiếng, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh thiếu nữ vị thành niên bị hành hạ, nghĩ đến chính mình có khả năng chịu cảnh hồng nhan bạc mệnh. Nhưng đột nhiên, cô đảo mắt đến đầu hẻm nhìn thấy có người đi tới.

Là Quý Bạch.

Áo trắng quần đen, cậu khoanh tay trước ngực, nửa dựa vào tường, khóe môi cong cong nhìn cô, dáng vẻ lưu manh kỳ lạ. 

Ngõ nhỏ không có đèn, mà bên ngoài ngõ thì đèn đuốc sáng trưng, đèn đường tản ra ánh sáng cam dịu ấm áp. Quý Bạch đứng ở nơi đó, nửa thân người che dấu trong bóng tối, nửa còn lại lộ ra ánh sáng, tâm trạng hoảng loạn của Đường Diên Vĩ dần ổn định lại. 

Cậu hơi nhướng mày với cô: “Lớp trưởng, nếu cậu cầu xin tôi, nói không chừng tôi sẽ giúp cậu.”

“Cậu...” Đường Diên Vĩ tức giận cậu vào loại thời điểm này mà còn đùa giỡn cô, nhưng mà lúc này, ngoại trừ cậu, cô không còn ai để dựa vào. 

Mấy nam sinh kia quay đầu lại, thấy một mình Quý Bạch đứng ở nơi đó, khinh thường nói: “Tên nhóc này là ai vậy, không phát hiện bọn tao đang bận à, đừng nghĩ cái gì anh hùng cứu mỹ nhân, xem chỗ nào mát mẻ thì đến đó chơi đi.”

Quý Bạch nhún nhún vai: “Thật trùng hợp, tao vừa mới dạo qua một vòng, thấy nơi này là mát mẻ nhất.”

“Thằng nhóc mày muốn bị đánh...”

Nam sinh cầm côn sắt còn chưa dứt lời, Quý Bạch liền duỗi tay đoạt lấy côn sắt trong tay cậu ta, sau đó lại nhanh chóng nhấc chân đạp thêm một phát vào bụng. 

Thừa dịp nam sinh bị đau ngã xuống đất, những người khác đều đang vội vàng đi dìu cậu ta, Quý Bạch bước nhanh đến trước mặt Đường Diên Vĩ. 

“Chạy!”

Cậu hô một tiếng, liền lôi kéo Đường Diên Vĩ chạy ra bên ngoài. 

Đường Diên Vĩ ngẩn người, sau khi phản ứng lại liền bắt đầu chạy theo. 

Cô đi theo phía sau Quý Bạch, cậu lôi kéo cô chạy trên đường lập loè ánh đèn. 

“Thịch thịch thịch”, trái tim trong lồng ngực đột nhiên nhảy lên liên hồi. 

Một khắc kia, xung quanh cô hết thảy đều tự động phai màu, ở trong mắt Đường Diên Vĩ, chỉ có một Quý Bạch bừng sáng. 

Tựa như trải qua dòng chảy của năm tháng, cô đều không thể tránh khỏi thiếu niên này nữa.

Từ khoảnh khắc kia bắt đầu, Đường Diên Vĩ liền biết, cô xong rồi.

Vào đêm hôm ấy, bởi vì một màn anh hùng cứu mỹ nhân, trong lòng Đường Diên Vĩ đối với Quý Bạch mà mình vẫn luôn chán ghét, sinh ra tình cảm không nên có. 

Bọn họ chạy thật lâu mới hoàn toàn thoát khỏi sự đuổi bắt của những người đó. 

Chờ dừng lại, hai người đều ngồi thở dốc trên bậc thang ở quảng trường, sau đó cười vô cùng sảng khoái.

Chờ cười đủ rồi, Đường Diên Vĩ hỏi Quý Bạch: “Đúng rồi, trời tối thế này, sao cậu lại đến nơi đó?”

Quý Bạch giơ tay vỗ nhẹ vào ót cô, giọng điệu không tốt: “Buổi tối ai mà lại chạy đến đó chứ, là tôi đi theo cậu vào. Cậu đánh giá cao lực sát thương của chính mình hay là xem nhẹ ác ý của thế giới này đối với cậu vậy, trời tối như thế mà dám đi vào trong ngõ nhỏ.”

Lần này Đường Diên Vĩ thật sự sợ hãi, hiếm khi không phản bác lại Quý Bạch, cô có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Đi từ nơi đó cách nhà tôi không xa...”

Quý Bạch thấy cô hiếm khi sợ hãi, đột nhiên tâm tình không tồi, bỏ tay vào túi quần nhìn cô nói: “Cậu như vậy mà cũng có thể lấy gậy tre hù dọa khiến tôi sợ.”

Quý Bạch đưa Đường Diên Vĩ về nhà, dọc theo đường đi, Đường Diên Vĩ đều cực kỳ an tĩnh. Quý Bạch cho rằng cô là bị dọa sợ, còn an ủi: “Những người đó cũng chỉ là muốn hù dọa cậu thôi, sau này trên đường về nhà cẩn thận một chút, buổi tối đừng đi đến chỗ vắng người thì sẽ không có việc gì.”

Nhưng chỉ có Đường Diên Vĩ biết, bắt đầu từ khi đó, Quý Bạch trở thành niềm hạnh phúc mỗi khi cô nhìn thoáng qua, thành nơi ánh mắt cô luôn hướng về mọi lúc, thành người nhận lấy hết thảy dịu dàng của cô, thành lý do có thể khiến khóe môi cô cong lên. 

Từ đây ngân hà dù có lộng lẫy cũng không bì kịp khoảnh khắc ánh mắt cậu ấy ngước nhìn.

5.

Nói như thế nào đây, từ nhỏ Đường Diên Vĩ đã được nuôi nấng như con trai, không thể làm nũng, không thể tùy hứng, không thể vô cớ gây rối. Những cô gái khác làm nũng là có thể giải quyết mọi chuyện thăng trầm, còn cô thì phải tự mình gánh vác lấy. 

Cô đã quen một mình kiên cường, đã quen một mình độc lập. Cho nên, Quý Bạch đột nhiên xâm nhập vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô, điều này làm cho cô có chút bối rối, không biết phải làm sao. 

Cô sợ hãi tâm tư của mình bị phát hiện, cũng bởi vì lòng tự trọng mãnh liệt, cô tuyệt đối không thừa nhận việc bản thân nảy sinh tình cảm không rõ ràng với cậu. 

Trong giờ tự học, thường có một người phải ngồi trên bục giảng để giữ gìn kỷ luật cho lớp, ngày đó đúng lúc đến phiên Quý Bạch. Mà vị trí ngồi của Đường Diên Vĩ ở đối diện bục giảng, khi cô giải đề thi, ngẫu nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net