Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỊ bác sĩ trẻ , thấy Anh Hai cũng chẳng thèm nghe lời , còn ngang nhiên làm chuyện đó trước mắt mình( dĩ nhiên là đã bị che đi bởi lớp chăn) 

thì chỉ biết lắc đầu , rồi đi về phía vật tư y tế , chuẩn bị đồ khi nào anh làm xong thì vào làm việc. 

Và dĩ nhiên vị bác sĩ đó có đi hay ở thì họ cũng chẳng quan tâm , vì bây giờ họ đang chìm đắm trong thế giới của hai người. 

Sau khi vuốt chán chê cái thứ khó hiểu đó , mà nó không những không xẹp đi , mà lại càng to hơn 

- Anh à ! Sao nó mãi mà không bé đi thế? Em mỏi tay qúa à? 

Anh đang nằm hưởng thụ khoái cảm sung sướng mà cô mang lại, 

thấy cô hỏi vậy cũng chỉ biết mỉm cười chịu thua cô vợ của mình. 

- À… Thì… Ờ… Ừm … 

- Anh nói đi sao cứ ờ…ừm… Mãi thế? 

Hix sao càng ngày nó càng lớn lên vậy trời? 

- Ừm… Tại nói thích em đấy mà ! 

Em làm tuyệt lắm ! Mạnh lên nữa đi em! Ưgừ… Ưgừ… 

” nịnh nọt , dụ dỗ ” 

- Sao mặt anh lạ thế ? Y như sai thuốc vậy? 

*ngạc nhiên , tò mò* 

- À… Vì em làm cho anh sung sướng! 

- Sung sướng??? 

- Nhóc của anh vui thì anh cũng vui ! 

- Nhóc nào??? 

- Cái thứ mà em đang cầm , rồi không ngừng nắn bóp , ve vuốt đó!

- Anh nhầm rồi ! Nó là cái cây mà! 

Hêhê ! Nó còn biết dựng đứng thẳng băng lên thế này nè , em đã cố ý quăng quật , đánh ,bẻ , vậy mà nó lại càng to lớn hơn , cứng rắn , làm thế nào nó cũng không chịu xụi xuống. 

Anh có cái này chơi hay như vậy ? Mà Cứ giấu em hoài! 

- Hìhì Em thích nó không? 

- Thích!!! Cái này chơi lạ mà hay nha! 

Cô hí hửng xoa xoa nắn nắn cái thứ biến hình trong nháy mắt đó . 

Khiến anh mặt đỏ lựng lên vì khoái cảm dâng trào. 

Không ngờ vợ yêu làm bàn tay lại tốt thế này. 

Vậy là anh không phải lo những ngày Nguyệt sự của cô đến, nhóc của anh không phải buồn nữa rồi. 

Chứ ngày trước , mỗi lần cô đến tháng , đó cũng là những ngày đau khổ nhất của anh , mon men đến mà không làm ăn gì được , đành phải lấy nước lạnh dập lửa. 

Nhưng bây giờ thì tốt rồi , cô lại thích nó nữa . 

Vợ à ! Lần này em chết với anh rồi hắc hắc. 

- Anh… Anh… Nó ra nước này anh ! 

Nó còn có nước nữa này hihi 

tiếng gọi thủ thỉ của cô , khiến anh choàng tỉnh thoát khỏi cơn mê man 

- Hìhì… Em giỏi qúa ta! 

- Híhí Đương nhiên! 

Nó ra một chút lên tay em nè. 

- Ừm… Em xoa nên nhóc của anh đi , nó sẽ mềm và trơn hơn đấy! 

Đây là nó chỉ rỉ ra một chút thôi . 

- Thật sao ? 

Oa … Bôi lên trơn thật , vuốt thích hẳn đi ! 

Cái này lạ qúa ta! Thích thật đấy! 

- Ugừ… Ưmgừ… Nếu em thích ! Anh tặng nó cho em đấy… Ưm gừ…

- Ái… Anh Nói rồi đó nhé ! Từ bây giờ trở đi nó là của em ! Hihihi. 

Mà Anh đừng rên nữa được không ? Nghe ghê chết đi được! 

- Đương nhiên ! Nó vốn dĩ là của em mà! 

Gừ… Ừmgừ… 

- Đã bảo đừng rên nữa rồi cơ mà! 

- Sao ? Chỗ đó của em khó chịu à ? 

Hay để anh giúp… 

Anh vừa nói vừa đưa tay xuống chỗ đó của cô , vừa chạm tay vào chưa mon men làm ăn được gì! 

Đã bị đẩy tay ra , rồi lườm cho một cái cháy mắt. 

- Vớ vẩn ! Bỏ tay ra! Em cấm anh động vào đó! 

- Làm gì mà căng dữ vậy. 

Anh chỉ muốn giúp em giải tỏa cái ham muố…. 

- Không ham muốn gì hết ! Anh mà động vào nữa là em chặt cụt tay. Hứ 

- Sao tự nhiên lại bốc hỏa với anh rồi , rõ dàng lúc đó còn rất vui vẻ mà! 

Á… Sao em bóp mạnh thế? Ưgừ… Ưgừ… 

- Ơ ! Em làm nó đau anh cũng đau à ? 

Hay nha ! 

Anh cho em xem thử mặt mũi nó thế nào đi . Được không? 

- Nó là của em ! Em muốn làm gì thì làm ! Hộc… Hộc 

- Híhí… Za~ 

- Ối ! Không được kéo lên như thế? 

Em… Em… Cái cô ngốc này… Em định giết anh à… Uida … Đau qúa!… Có phải thứ gì cũng lôi kéo được đâu chứ ! Ngốc ạ! 

( nhăn nhó mặt mày , đau mà không dám hét , giận mà không dám quát to) 

- Nhưng không kéo thì sao em nhìn thấy được? 

( ngây thơ vô số tội) 

- Ngốc thế em không biết vạch chăn ra , cúi đầu xuống mà nhòm à ? 

Bảo bối của anh , làm sao anh có thể để nơi lộ liễu được! Hừ hừ 

- Ừ ha ! Quên mất ! Híhí để em xem thử nó như thế nào? 

Nói xong cô tốc chăn lên , lần mò đi xuống chỗ ta mình đang cư trú. 

Đập vào mắt cô là một thứ trắng hồng nhẵn nhụi trơn trơn , nó khá to và mập nhưng rất cân xứng với chiều dài . 

Cô khẽ bỏ tay ra không cầm nó nữa , nhưng nó vẫn đứng hiên ngang không một chút lay động. 

Anh khẽ gầm gừ lên một tiếng khi cô bỏ tay ra , mắt thì nhìn cô đắm đuối khó chịu. 

- Anh có cái này hay vậy mà dám giấu em , trông dễ thương thật đấy, nó còn có tóc hay rễ thế này? Trông ngồ ngộ qúa ha! 

Mà nó dùng để làm gì vậy anh? 

 TrướcSau 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net