Chương 1: Cầu hôn! ! !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió thu kèm theo mưa suốt đêm, hoa quế thơm ngát ngoài cửa sổ, không khí ẩm ướt tràn ngập vị ngọt sảng khoái.

Khi ánh bình minh dần ló dạng, những bông hoa vàng trên mặt đất nở rộ, nhụy hoa rực rỡ.

Trong lúc Khương Ngưng nửa mê nửa tỉnh, hương hoa vương vấn quanh chóp mũi, hàng mi dài dày của cô khẽ run lên, đôi mày xinh đẹp từ từ giãn ra.

Soạt——

Tấm rèm dày nặng bị kéo ra, ánh nắng chói chang tràn vào phòng.

Ánh sáng chói mắt đã quấy nhiễu đến Khương Ngưng đang say giấc trên giường.

Cô khẽ cau mày, chậm rãi nhướng mí mắt lên với vẻ khó chịu vì bị quấy rầy khỏi giấc mộng đẹp, rồi nhìn về chỗ nguồn sáng bằng đôi mắt ngấn nước.

Người đàn ông với dáng người cao thẳng đang đứng trước cửa sổ, ngón tay thon dài hơi cong, chậm rãi cài từng cúc áo sơ mi.

Dưới ánh mặt trời, các khớp xương ngón tay của anh vừa rõ ràng vừa hữu lực, mũi cao môi mỏng, toàn thân toát ra hơi thở mang vài phần trong trẻo, nhưng lại xa cách, lạnh lùng, cấm dục.

Thì ra là anh, Lục Thời Kỳ.

Nhớ lại những mây mưa thất thường đêm qua, Khương Ngưng cảm thấy vô cùng thoải mái, phần lớn cơn tức giận do mới thức dậy đều tiêu tan.

Cô hơi nheo mắt lại, lười biếng chống tay lên đầu nghiêng người nhìn về phía anh, tư thế biếng nhác lại tuỳ tiện.

Vì động tác này, chiếc váy ngủ lụa màu hồng phấn trên người cô trượt xuống vài tấc, mái tóc dài xoăn nhẹ tản mát qua đầu vai, tôn lên làn da trắng hơn tuyết của cô.

Ánh mắt Lục Thời Kỳ xẹt qua đường viền cổ áo hơi hở của cô, mơ hồ nhìn thấy dấu hôn trên ngực người phụ nữ, con ngươi khẽ tối sầm lại.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, Khương Ngưng kéo váy ngủ lên, mặt hơi nóng.

Anh đi công tác đã quá lâu nên đêm qua mới không tiết chế như vậy, Khương Ngưng thậm chí còn không nhớ nổi rốt cuộc thì khi nào người đàn ông này mới cho cô ngủ.

Trong lúc cô đang phân tâm thì Lục Thời Kỳ đi tới, một bóng đen đổ xuống khuôn mặt non mịn thanh tú của người phụ nữ.

Hàng mi dài của Khương Ngưng khẽ run, cô ngước mắt nhìn lên.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, mí mắt cụp xuống, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy dịu dàng: "Chúng ta kết hôn đi."

Khương Ngưng sửng sốt, có chút không kịp phản ứng: "Anh nói gì cơ?"

"Anh nói, chúng ta kết hôn đi." Lục Thời Kỳ cực kỳ kiên nhẫn lặp lại từng chữ.

Anh quỳ một gối xuống, nắm lấy tay cô và đeo một chiếc nhẫn kim cương được gọt đẽo rất tinh xảo vào ngón giữa của cô.

Nhịp tim của Khương Ngưng lúc này tăng đột biến, không thể tin vào mắt và tai mình.

"Anh, muốn kết hôn với em sao?"

Người đàn ông này chẳng phải đã kiên quyết không kết hôn sao?

Âm mưu, nhất định là có âm mưu!

Cảm giác lúc này thật không chân thực, ngay lúc Khương Ngưng đang định hỏi anh chuyện gì đang xảy ra thì trên bàn đầu giường lại vang lên một cuộc gọi WeChat bất ngờ.

Không biết là kẻ nào không có mắt mà lại làm phiền cô ngay lúc này.

Nhạc chuông cuộc gọi WeChat ngày càng lớn hơn, trời rung đất chuyển khiến người ta không thể làm ngơ, Khương Ngưng nghe mà đau đầu, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trời đất xung quanh quay cuồng——

Khi một lần nữa mở mắt ra, Khương Ngưng thấy mình đang nằm trước bàn làm việc. Mia giơ điện thoại di động lên nói: "Khương Ngưng, điện thoại cô đang reo kìa."

Khương Ngưng nhìn Mia rồi lại nhìn bốn phía, cuối cùng mới chậm chạp quét mắt nhìn ghi chú điện thoại: Thẩm Tứ.

Cô còn tưởng rằng Lục Thời Kỳ cầu hôn mình thật rồi chứ, nhưng hóa ra chỉ là giấc mộng đẹp trong giờ nghỉ trưa.

Cô cầm điện thoại áp lên tai, vừa mới nói "Alo", đối phương đã cúp máy, ngay sau đó cô nhận được tin nhắn WeChat.

Thẩm Tứ: 【 Phỏng vấn sắp bắt đầu rồi, Tiểu Ngũ, khi nào có thời gian anh sẽ nói chuyện với em sau nhé. 】

Khương Ngưng trợn mắt không nói nên lời, có phỏng vấn thì không thể để lát sau rồi hãn gọi điện cho cô được sao?

Cô còn đang mơ dở cơ mà.

Lục Thời Kỳ đang cầu hôn cô cơ mà!

Cầu hôn đóoooooooooo!     !     !

Khương Ngưng siết chặt nắm đấm, tức đến phát điên.

Mia huých cùi chỏ vào cô, nhỏ giọng nói: "Mau tỉnh táo lại đi. Hết giờ nghỉ trưa rồi. Cẩn thận lát nữa chị Lam đến kiểm tra, lại gây rắc rối cho cô đấy."

Khương Ngưng hơi ngồi thẳng dậy, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ: "Chị ta chướng mắt tôi cũng đâu phải ngày một ngày hai, quan tâm đến chị ta làm gì, dù sao thì tôi cũng không có ý định ở lại đây nữa. "

Mia ngạc nhiên: "Cô muốn từ chức à?"

"Ừa." Khương Ngưng một tay chống cằm, cả người toát ra vẻ uể oải: "Tôi viết xong đơn từ chức rồi."

Mia nhìn bộ dáng của cô, đoán: "Không phải là vì chị Lam luôn gây rắc rối cho cô đấy chứ?"

"Tất nhiên là không rồi, tôi còn chả thèm để ý đến chị ta nữa kìa."

Mia thấy cô là "vịt chết còn mạnh miệng", thở dài: "Chúng ta vừa mới tốt nghiệp đại học, lương hiện tại không cao, nhưng dù sao công việc lễ tân này cũng là một vị trí hành chính trong tập đoàn Lục Thị, tương lai có rất nhiều cơ hội thăng tiến, nếu chăm chỉ học hỏi và biểu hiện tốt thì sau này còn có thể gia nhập vào Văn phòng Thư ký của Tổng giám đốc. Cô phải suy xét thật kỹ, một khi đã ra đi rồi thì không dễ dàng để tìm được một công ty lớn có cơ chế thăng tiến nội bộ và phúc lợi tốt như thế này nữa đâu."

Quen nhau mấy tháng gần đây, Mia cảm thấy hình như gia cảnh của Khương Ngưng không được tốt cho lắm.

Là bộ mặt của Tập đoàn Lục Thị, ban lễ tân hành chính đại diện cho hình ảnh của cả tập đoàn và có những yêu cầu khắt khe về cả lời ăn tiếng nói, khí chất cũng như phong cách ăn mặc.

Trong thời gian làm việc phải mặc đồng phục công sở của tập đoàn gồm áo sơ mi trắng, áo khoác vest màu xanh đậm, váy bút chì ôm hông và giày cao gót.

Đồng phục nhân viên của Tập đoàn Lục Thị rất đẹp, nhưng nhìn lâu cũng khó tránh khỏi cảm giác nhàm chán về mặt thẩm mỹ. Hầu hết các đồng nghiệp ở ban lễ tân đều mặc thường phục đi làm, rồi sau khi đến công ty sẽ vào phòng thay đồ để thay quần áo công sở.

Khương Ngưng là một trong số những người hiếm hoi hàng ngày đều mặc quần áo công sở ngay cả trên đường đi làm lẫn tan sở.

Một lần trong bữa ăn, Mia nửa đùa nửa thật hỏi cô tại sao lại thích đồng phục công sở của tập đoàn Lục Thị đến vậy, các đồng nghiệp chưa bao giờ thấy cô mặc quần áo thường ngày.

Khương Ngưng nói, sau khi tốt nghiệp toàn bộ quần áo của cô đều được gửi về quê, tất cả những gì cô mang theo đều là quần áo mùa hè, hiện tại đang là mùa thu nên không thể mặc được.

Công ty cấp ba bộ đồng phục, đủ để thay hàng ngày.

Mia phiên dịch lại lời của cô, để rồi tiếp nhận được thông tin như sau:

Tiết mùa thay đổi, không mang theo quần áo dày, không có tiền mua;

Quê xa, đi lại tốn kém, không muốn về lấy.

Kết hợp với việc cô không đeo bất kỳ đồ trang sức nào trên người cho thấy gia cảnh của cô thực sự không hề giàu có.

Mia không thể không thừa nhận rằng, Khương Ngưng eo thon chân dài, dáng người ngực nở mông cong, khuôn mặt xinh đẹp quá mức, đặc biệt là cặp mắt hồ ly đẹp đến nghẹt thở kia khiến cô dù là con gái cũng không khỏi đỏ mặt khi nhìn vào.

Một vẻ đẹp như vậy, cho dù mặc đồng phục công sở của Lục Thị hết ngày này qua ngày khác thì vẫn chói mắt không gì sánh bằng.

Hàng ngày trong thời gian đi làm, có vô số đồng nghiệp nam khi đi ngang qua đại sảnh đều giả bộ lơ đãng nhìn quầy lễ tân.

Có một số người mặt dày hơn thậm chí còn chủ động đi tới chào hỏi Khương Ngưng và tặng đồ ăn sáng cho cô.

Không có ngoại lệ, Khương Ngưng đều từ chối tất cả.

Mia lại nghĩ tới gì đó, nhỏ giọng hỏi: "Cô muốn từ chức không phải do chị Lam gây rắc rối, chẳng lẽ là vì Tiểu Lục tổng à?"

Vừa dứt lời, Mia đã nhìn thấy một chiếc Bugatti màu sắc rực lửa đậu bên ngoài đại sảnh, Tiểu Lục tổng với vẻ ngoài sáng sủa bước xuống xe, ném chìa khóa xe cho nhân viên an ninh ở cửa rồi bước đi đầy phong nhã về hướng này.

Mia vội vàng dùng khuỷu tay huých Khương Ngưng, ra hiệu cho cô nhìn sang bên kia.

Lục Thời Lâm, hay còn gọi là Tiểu Lục tổng, là cậu Ba nhà họ Lục, cũng chính là em trai của ông chủ Lục Thời Kỳ.

Mấy ngày nay anh ta trắng trợn theo đuổi Khương Ngưng, tặng rất nhiều hoa và quà, hành vi cực kỳ phô trương, đã đồn ầm khắp công ty.

Tuy nhiên, theo những gì Mia biết, Khương Ngưng không hề lay động trước sự theo đuổi của Tiểu Lục tổng, những món quà cô nhận được cuối cùng đều bị trả lại cho thư ký của anh ta.

Lúc này đây, Mia vẫn rất khâm phục định lực của Khương Ngưng. Người ta là Tiểu Lục tổng của tập đoàn Lục Thị, bối cảnh gia thế khỏi cần bàn, bản thân anh ta cũng đẹp trai, phóng khoáng phong lưu, dí dỏm hài hước, lúc nào cũng cười đùa toe toét và không bao giờ nóng nảy với bất cứ ai.

Đối mặt với sự truy đuổi mạnh mẽ quyết liệt của anh ta, hầu hết mọi người đều thực sự không thể cưỡng lại được.

Khương Ngưng hoàn toàn không hay biết gì về những ý nghĩ xoay chuyển bên trong đại não của Mia. Cô liếc nhìn Lục Thời Lâm đang đi về phía mình, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Lại phải ứng phó với vị Phật tổ này.

Lục Thời Kỳ với anh ta là anh em ruột thịt, sao lại khác biệt lớn như vậy nhỉ.

Nếu Lục Thời Kỳ có thể sốt sắng đi tìm cô như thế này thì tuyệt biết mấy.

Hôm nay cô thật sự chẳng có tâm tình gì cả nên chỉ giả vờ như không nhìn thấy anh ta, vẻ mặt vô cảm nhìn xuống danh sách khách đến thăm hôm nay.

Người đàn ông dừng lại trước bàn làm việc, cánh tay tự nhiên gác lên mặt bàn làm việc, chào hỏi một cách thân quen: "Tiểu Ngưng Ngưng, đang bận gì thế?"

Khương Ngưng cố nén cảm giác nổi da gà khắp người, chăm chú kiểm tra danh sách khách đến, như thể chưa hề nghe thấy gì.

Mia nhanh chóng mỉm cười trả lời: "Chúng tôi nào giống Tiểu Lục tổng trăm công ngàn việc ạ."

"Giễu cợt tôi đấy à?" Lục Thời Lâm cười khẩy một tiếng, ngước mắt nhìn Mia, cà lơ phất phơ nói: "Trên dưới cái tập đoàn này có ai là không biết, tôi là người nhàn rỗi nhất."

Việc điều hành tập đoàn luôn do anh cả và anh hai quản lý, Lục Thời Lâm không có tham vọng, suốt ngày chỉ lảng vảng.

Mia: "Ngài đây là đang trù bị để tiến công, không lên tiếng thì thôi, một khi đã làm là kinh thiên động địa."

Lục Thời Lâm dùng ngón trỏ gõ nhẹ Mia hai cái: "Tiểu Lục tổng đây rất thích người biết nói chuyện như cô đấy. Tôi đang nghĩ đến việc đổi thư ký, trông cô có vẻ rất phù hợp, làm thư ký cho tôi nhé, ok không?"

Mia trợn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi chỉ vào chính mình: "Tôi sao?"

"Không sai." Lục Thời Lâm liếc mắt nhìn Khương Ngưng, "Chỉ cần cô có thể đảm bảo quà tôi tặng sẽ không bị trả lại."

Mia: "..."

Hóa ra vì Khương Ngưng đã trả lại tất cả những thứ anh ta tặng, nên mới nói muốn đổi thư ký.

"Tiểu Lục tổng, anh đang làm khó tôi rồi." Mia chế nhạo.

Lục Thời Lâm thấy Khương Ngưng vẫn đang xem danh sách khách tới thăm, thò người tới đó dò xét: "Trong danh sách khách này có ai đến gặp tôi không?"

Rốt cuộc Khương Ngưng cũng ngẩng đầu cười nói: "Tiểu Lục tổng, để tôi xem giúp ngài."

"Hôm qua có một cô gái họ Lâm đến gặp anh, tự xưng là bạn gái cũ của anh, cô ấy nói không tìm được Tiểu Lục tổng, điện thoại cũng không liên lạc được nên mới đến tập đoàn. Chúng tôi nói anh không có ở đây, nhưng mà cô Lâm không tin và định vào văn phòng của anh nhưng sau đó đã bị bảo vệ chặn lại."

Khương Ngưng chỉ vào một chỗ khác: "Còn có cô Triệu, nói đã làm quen với anh một tuần trước, muốn gặp lại anh, đã để lại thông tin liên lạc."

Khương Ngưng còn muốn tìm tiếp, nhưng Lục Thời Lâm lại ấn vào tờ danh sách khách trên tay cô: "Tôi với cô Triệu kia chỉ là bèo nước gặp nhau, việc cô ấy đến tìm gặp tôi là do cô ấy tự nguyện, không liên quan gì đến tôi. Về phần cô Lâm gì gì đó, như em đã nói cô ta là bạn gái cũ của tôi, thì quan hệ đã xa đến mức bắn đại bác cũng không tới từ lâu rồi, hơn nữa, ban đầu là do cô ta cắm sừng rồi đá tôi. Tôi là người luôn một lòng trong các mối quan hệ nam nữ, tuyệt đối không phải là dạng Playboy chơi đùa con gái gì đâu."

Khương Ngưng cười: "Tiểu Lục tổng, tôi chỉ đang báo cáo công việc của mình, anh không có nghĩa vụ phải giải thích với tôi."

Lục Thời Lâm: "Tôi đang theo đuổi em, đương nhiên có nghĩa vụ phải giải thích."

"Tiểu Ngưng Ngưng..."

Lục Thời Lâm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Mia đột nhiên gọi: "Lục tổng!"

Khương Ngưng và Lục Thời Lâm đồng thời nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông với thân hình cao gầy mặc âu phục, được vây quanh bởi một nhóm người, đang bước vào.

Ngũ quan khuôn mặt của anh giống với Lục Thời Lâm, nhưng vì phong thái nghiêm túc mà càng lộ ra vẻ lạnh lùng tự phụ, mỗi một động tác đều toát lên sát khí và sự hung hãn của người đã nắm giữ chức vụ cao trong một thời gian dài.

Người trước mặt, hoàn toàn trùng khớp với người trong giấc mộng xuân của Khương Ngưng.

Người đàn ông vừa vặn nhìn sang, giữa không trung bắt gặp ánh mắt của Khương Ngưng, cô vô thức dựng thẳng sống lưng.

Nhưng Lục Thời Kỳ chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, cuối cùng nhìn em trai Lục Thời Lâm, ngữ điệu không giận tự uy: "Theo anh đến văn phòng."

Sau đó anh bước vào thang máy cùng mọi người.

Anh cả đã ra lệnh, Lục Thời Lâm không dám trì hoãn, liền chào tạm biệt Mia và Khương Ngưng rồi đi theo anh.

Quầy lễ tân cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh, Mia thì thầm: "Lần này Lục tổng đi công tác lâu thật đấy, đã lâu rồi tôi không gặp anh ấy."

Khương Ngưng nhìn chằm chằm về phía thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, lơ đãng đáp: "Ừ, đã hai mươi tám ngày rồi."

"Âu mai gót!" Mia đập bàn một cái, như ngửi thấy mùi tin tức nào đó, "Cô thế mà nhớ rõ như vậy sao?!"

Khương Ngưng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không thay đổi: "Đương nhiên là tôi không biết, trưa nay ở căng tin nghe thấy người ở văn phòng tổng giám đốc nói là sếp đã đi công tác 28 ngày."

Mia không hề nghi ngờ gì, cũng không truy hỏi thêm nữa: "Tôi nói này, Tiểu Lục tổng cũng không tệ đấy chứ, chắc chắn là một người biết thương hoa tiếc ngọc. Sao cô không thử xem xét?"

Khương Ngưng bật cười: "Mắt cô có vấn đề gì vậy? Loại người như anh ta vừa nhìn đã biết là kiểu thiếu gia phóng đãng phong lưu quen thói rồi. Hôm nay có thể thương tiếc tôi, ngày mai cũng sẽ tiếc thương người khác."

"Không phải anh ấy vừa nói là bị người yêu cũ đá sao? Cũng đáng thương ghê mà."

"Nói thế mà cô cũng tin à?"

"Cũng đúng ha, lời của anh ta không thể tin được." Mia gật đầu đồng tình, thở dài: "Hầu hết con em giới nhà giàu đều như vậy cả đấy, người trong sạch lại biết giữ mình như Lục tổng của chúng ta hiếm lắm, đáng tiếc toàn bộ tâm tư lại chỉ tập trung hết vào công việc, không đặt bất kỳ người phụ nữ nào vào mắt, nổi danh là người theo chủ nghĩa "không kết hôn". Nếu muốn gả cho một người như anh ấy, đại khái là vọng tưởng xa vời."

Khương Ngưng nhớ lại ánh mắt chưa từng dừng lại trên người cô của Lục Thời Kỳ ban nãy, cô mím môi, nhấn click một tiếng vào công tắc trên đầu bút ký.

Editor: quattutuquat
—————

Buổi chiều hôm đó đối với Khương Ngưng đặc biệt khó khăn.

Cuối cùng đến gần giờ tan làm, cô suy đi nghĩ lại rồi lấy ra lá thư xin nghỉ việc đã viết từ lâu.

Sau khi tốt nghiệp, cô đến làm việc tại tập đoàn Lục Thị chỉ để theo đuổi Lục Thời Kỳ. Tuy nhiên, đã gần ba tháng kể từ khi gia nhập công ty, cô không có nhiều cơ hội gặp mặt Lục Thời Kỳ.

Sau đó, nghe nói Lục Thời Kỳ là người theo chủ nghĩa "không kết hôn", cô đã tham dự một bữa tiệc tối mà Lục Thời Kỳ cũng góp mặt, tạo cơ hội được ở riêng với anh, trong lúc trò chuyện, cô còn không để lại dấu vết nào mà tiết lộ rằng mình chỉ muốn yêu đương, không kết hôn, cô và anh là cùng một loại người, rất thích hợp để kết giao.

Đêm đó, Lục Thời Kỳ không phải là kiểu xa không thể chạm như Khương Ngưng nghĩ. Hai người trò chuyện vui vẻ và uống rất nhiều rượu.

Sau đó, cô chủ động nhờ Lục Thời Kỳ đưa mình về khách sạn, anh cũng không từ chối.

Đêm đó, Lục Thời Kỳ đưa cô về phòng, sau đó không rời đi.

Hết thảy đều như nước chảy thành sông.

Tối hôm đó, cả hai xác định mối quan hệ yêu đương, nói sẽ hẹn hò một thời gian ngắn thử xem.

Không ngờ, ngày hôm sau khi Khương Ngưng tỉnh dậy, Lục Thời Kỳ đã lặng lẽ rời đi trước mà không để lại dù chỉ một lời.

Khương Ngưng quay về tập đoàn mới biết được anh đi công tác rồi.

Cô đã từng tràn đầy tự tin, cảm thấy mình xinh đẹp như tiên nữ, có mị lực đặc biệt, nhất định sẽ chinh phục được bất kỳ người đàn ông nào mình để mắt tới, cho dù anh ta có bỏ cô một mình đi công tác mà không nói một lời, cô cũng tự an ủi mình rằng có thể anh ấy quá bận rộn với công việc và nhất định sẽ cho cô một lời giải thích.

Tuy nhiên, nhìn thấy thái độ của Lục Thời Kỳ ngày hôm nay như thể anh không nhớ gì về mình, Khương Ngưng hoàn toàn bị chọc giận.

Xem ra việc anh nói sẽ hẹn hò với cô đêm đó chỉ là một kế hoãn binh nhằm lợi dụng cô chứ không phải sự thật.

Tên cặn bã khốn kiếp!

Cứ tưởng anh khác với hầu hết đàn ông trên thế giới này, nhưng không ngờ tất cả đều là loại người giống nhau.

Trước đây là cô bị mù, tim chất đầy mỡ lợn mới muốn đuổi theo anh.

Cứ coi như đêm hôm ấy cô bị chó cắn đi. Bây giờ, trong cái tập đoàn nát này, ai muốn bị hành hạ thì mặc kệ, bà đây không hầu nữa!

Đứng trước cửa phòng làm việc của chị Lam với lá thư từ chức trong tay, Khương Ngưng dùng ngón tay gõ gõ, bên trong không có động tĩnh gì.

Vừa định gõ cửa lần nữa thì một đồng nghiệp đi ngang qua nói với cô: "Cô tìm chị Lam à? Nhà chị ấy có việc nên về sớm rồi."

Khương Ngưng nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng kín với vẻ mặt ủ dột.

Thật đúng là mọi chuyện đều không như ý.

Đơn từ chức vẫn chưa đưa được, Khương Ngưng chỉ có thể đợi đến ngày mai, trở về chỗ làm việc, nhét phong thư vào túi xách, hầu hết đồng nghiệp đều đã rời đi, vì vậy cô cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan sở.

Vừa ra khỏi công ty, Khương Ngưng nhận được tin nhắn WeChat từ chủ nhà nhắc cô đóng tiền thuê nhà.

Cô trực tiếp trả lời với chủ nhà rằng quý sau cô không thuê nhà nữa, sẽ thu dọn đồ đạc và chuyển đi trong hai ngày tới.

Sau khi gửi tin nhắn, cô cất điện thoại, chuẩn bị bắt taxi về nhà.

Mới đi được vài bước, trời đột nhiên đổ mưa, mây đen âm u giăng kín trên đỉnh đầu.

Gió mùa thu buốt giá cuốn theo cơn mưa phùn khiến người ta rùng mình vì lạnh.

Khương Ngưng nghiến răng nghiến lợi, trùm túi xách lên đầu rồi chạy nhanh đến bến xe buýt gần đó.

Đang là giờ cao điểm tan tầm, đây là khu trung tâm thương vụ của Đồng Thành, rất nhiều người muốn gọi taxi. Mỗi lần xe taxi đến, luôn có một đám người cả trai lẫn gái đều tranh giành chiếm chỗ.

Được nuông chiều sống trong an nhàn sung sướng từ bé, Khương Ngưng hiếm khi gặp phải cảnh tượng như vậy, hiện tại còn cô đang đi giày cao gót, căn bản không có cơ hội đến gần chiếc taxi.

Cô mở ứng dụng gọi xe trực tuyến, thấy số người xếp hàng chờ lên tới gần ba chữ số.

Mưa càng lúc càng lớn, tâm tình cả ngày của Khương Ngưng vào thời khắc này hoàn toàn rơi xuống đáy vực.

Trong màn mưa bụi, một chiếc Bentley màu đen cách đó không xa đang lái về hướng này.

Trong chuyến công tác vừa rồi Lục Thời Kỳ rất bận rộn, hơn nữa còn bị lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh lại, nên hôm nay anh tan làm sớm hơn bình thường.

Ở ghế sau xe, anh vừa kết thúc cuộc gọi công việc, lúc cất điện thoại di động, anh vô tình nhìn thấy bóng người đứng phía trước bên phải của biển báo trạm xe buýt.

Cô mặc đồng phục nhân viên của Tập đoàn Lục Thị, áo sơ mi kèm áo vest và váy bút chì ôm sát hông, làm nổi bật vóc dáng uyển chuyển của cô, thân hình cực kỳ nhỏ nhắn, dáng người thướt tha, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa trên đầu vai bị gió thổi trông có vẻ hơi lộn xộn nhưng vẫn không thể che giấu được ngũ quan quá đỗi xinh đẹp của cô.

Lục Thời Kỳ nhớ lại bữa tiệc tối vài ngày trước, nơi cô mặc sức khoe dáng trong chiếc váy đỏ và chủ động tiến gần bắt chuyện với anh.

Thủ đoạn của cô không tính là cao siêu, nhưng đáng ngạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC