Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: Có tí hint Quyết Húc.

_______

"Dạo này Ôn gia có chuyện vui liên tiếp nhỉ!"

"Đúng vậy, ngươi còn nhớ hôn lễ của Ôn tông chủ phô trương ra sao không? Đúng thật là... Nếu không phải được nhìn tận mắt, thì ngay cả Long Cung trong kịch bản hí kịch cũng không dám viết như vậy. Sao có thể không nói là người ta đang gặp thời chứ, chủ mẫu mới vào cửa năm ngoái thì năm nay ngay cả thiếu tông chủ cũng có luôn rồi. Bá tánh của Ký Sơn cũng rất vui mừng, rải tiền mừng, phát trứng hỉ, tặng gạo mì cho người mẹ góa con côi, nói là muốn tích phúc cho đích trưởng công tử đó chứ."

"Đầu thai vào làm thiếu tông chủ Ôn gia, mệnh cách này còn cần phải tích phúc sao! Dù cho người ta phi thăng giữa ban ngày thì người ta cũng không đổi đâu."

"Thế mới nói, không chừng phi thăng lên đó cũng là làm đồng tử hay người hầu cho thần tiên, sao có thể tôn quý tự tại như làm tiểu chủ nhân của thành Bất Dạ Thiên..."

Ngụy Trường Trạch đi theo Giang Phong Ánh, dọc đường đi sẽ thỉnh thoảng nghe thấy những lời vui mừng ước ao này. Ôn Nhược Hàn mới tuổi thiếu niên đã sâu không lường được, có khí thế kiêu hùng, nhưng lại rất coi trọng đích trưởng tử. Đại công tử Ôn gia được đặt tên là "Húc", ý là ánh nắng chiếu rọi khắp Cửu Châu, điều này đã đủ thấy là được đặt kỳ vọng rất lớn. Kiếp trước, đúng thật là đứa bé này không cô phụ tâm ý của phụ thân một chút nào. Chẳng những tu vi cao cường làm trọng thương Thanh Hành Quân của Lam gia, mà thậm chí là Lam Hi Thần một trong "Lam thị Song Bích" cũng không dám chạm vào mũi nhọn, phải bỏ lại tộc nhân hốt hoảng trốn chạy. Hơn nữa lại làm việc lỗi lạc, tấm gương tốt cho binh sĩ, thử hỏi nếu như hắn giống như Lam Hi Thần gặp nạn là chạy, thì Nhiếp Minh Quyết sao có thể phân biệt được người nào là Ôn Húc ở giữa binh hoang mã loạn được chứ? Cho dù chết trận cũng là cúi đầu ngẩng mặt không thẹn với lòng, tốt hơn nhiều so với đám bại hoại "không dính một giọt máu" kia.

Bây giờ hắn đã là gia thần đứng đắn của Vân Mộng Giang thị, cái này được gọi là "ngoài ý muốn nhưng cũng hợp tình hợp lý". Ai mà không biết Ngụy Trường Trạch là người hầu thân cận của tiền thiếu tông chủ Giang gia? Tình nguyện gây ra trò cười "kết bái với gia phó", nhưng lại không nghĩ đến việc loại bỏ nô tịch cho người ta. Giờ đây Giang Phong Ánh đã đứng lên cầm quyền, nhưng không chỉ không "sau thu tính sổ" với Ngụy Trường Trạch, mà còn đề bạt hắn làm gia thần, dựa vào tài năng để sử dụng. Trước đó còn có một số phái bảo thủ ủng hộ Giang Phong Miên đang lo lắng bất an, thấy tân thiếu tông chủ làm việc như vậy, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất.

Ngụy Trường Trạch còn không bị xử tội thì huống chi là bọn họ?

Những người theo Giang Phong Ánh thì lại càng không có dị nghị gì, ngược lại càng kiêu ngạo vì thủ đoạn mua chuộc lòng người của thiếu tông chủ nhà mình. Năng lực của Ngụy Trường Trạch không tầm thường, trầm tĩnh ổn trọng, nếu là ngày ngày đi săn đêm với Giang Phong Miên, làm mấy việc lặt vặt như vậy thì mới gọi là lãng phí nhân tài. Giang Phong Ánh loại bỏ nô tịch của Ngụy Trường Trạch trước mặt mọi người, sau đó người dưới lập tức đổi cách xưng hô thành "Ngụy tiên sinh", không có ai là không phục. Cho dù Ngụy Trường Trạch đã làm người hai đời thì nhất thời sóng lòng cũng cuồn cuộn, không thể không cố gắng rủ mắt để che giấu đôi mắt đang đỏ hoen. Liên Hoa Ổ gọn gàng ngăn nắp, lại được đường đường chính chính làm người tự do, quang minh chính đại đền đáp ơn nghĩa nuôi dạy của Giang gia, hỏi thế gian còn có chuyện gì hoàn mỹ hơn được nữa?

Người bất mãn duy nhất có lẽ chỉ có Giang Phong Miên, vết thương của gã mới vừa khá hơn một chút đã lập tức chỉ trích công khai Giang Phong Ánh là muốn "đuổi Ngụy Trường Trạch ra khỏi Giang gia", tức giận nói: "Trường Trạch là anh em kết nghĩa của ta, tờ giấy thân khế kia chính liên hệ chặt chẽ của hắn với Liên Hoa Ổ! Hôm nay ngươi lại muốn phá hủy thân khế trước mặt mọi người, có phải bước kế tiếp ngươi muốn tìm một lỗi sai gì đó để đuổi Trường Trạch ra khỏi Vân Mộng hay không? Đừng có bày ra sự giả nhân giả nghĩa đó của ngươi nữa!"

"Miên ca nhi không lẽ điên rồi à?" Một trưởng lão không mặn không nhạt nhướng mắt:"Trường Trạch đã được đề bạt làm gia thần của Giang gia ta, được ban cho sân viện, kẻ hầu người hạ, đây chính là lúc muốn hắn dốc sức vì Giang gia, sao mà lại đuổi hắn đi được chứ?"

Giang Phong Ánh đang cùng các vị trưởng lão quyết định hành trình đến Kỳ Sơn tham dự lễ ba ngày tắm gội của đích trưởng tử Ôn gia, còn có những người đi theo, quà tặng này nọ, thiếu chút nữa đã bị suy luận chính đáng của Giang Phong Miên chọc cười. Ánh mắt nhàn nhạt của y đảo qua, hai vị tu sĩ phụ trách trông chừng trước cửa quỳ xuống đất, khổ sở nói: "Công tử Miên muốn xông vào, bọn thuộc hạ lo cho vết thương trên người ngài ấy nên không dám ngăn trở quá mức..."

"Nơi bàn việc quan trọng, người không phận sự miễn vào." Giang Phong Ánh nói:"Giờ đây đường huynh cũng không còn là thiếu tông chủ, hơn nữa cũng không phải là trưởng lão trong tộc hay là quản sự đang làm nhiệm vụ, huynh đi vào nơi này đã là vi phạm quy củ rồi. Hai người các ngươi để huynh ấy tự tiện đi vào, nể tình mới phạm lần đầu, không trị tội không làm tròn bổn phận. Bây giờ, mang đường huynh đi xuống đi."

Giang phong miên như bị lửa đốt!

Đã không còn là thiếu tông chủ! Trước đây gã chỉ cảm thấy chức vụ này là sự ràng buộc, là xiềng xích. Bởi vì thân là thiếu tông chủ, cho nên gã không thể không đi ứng phó với những sự việc trong tộc phiền não kia; bởi vì thân là thiếu tông chủ, cho nên gã không thể không nhẫn nhịn mà làm theo những yêu cầu khuôn sáo của mấy vị trưởng lão đó, vì thế mà không thể chuyên tâm thể hiện khí phách du hiệp của Giang gia; bởi vì thân là thiếu tông chủ, gã bị buộc phải liên hôn, suýt nữa đã phải cưới Ngu Tử Diên, một người phụ nữ đi ngược lại với khí phách của Giang gia...

Nhưng bỗng nhiên mớ xiềng xích này lại được tháo ra, rốt cuộc gã cũng có thể cùng với Tàng Sắc Tán Nhân mà mình yêu thương ở bên nhau, sống một cuộc sống tiêu dao từng mơ ước, nhưng tại sao trời cao lại muốn sắp xếp một Giang Phong Ánh phá hủy hết tất cả điều tốt đẹp này?

Đầu tiên là mức sống, gã buộc phải dọn khỏi phòng đẹp nhà tốt của thiếu tông chủ, đến ở trong một cái sân bình thường. Kẻ quản sự kia còn nói đối với tộc nhân Giang gia thì chỗ ở này đã là rất tốt rồi? Chẳng lẽ gã là một 'tộc nhân Giang gia' bình thường sao? Việc này chắc chắn là Giang Phong Ánh muốn chèn ép gã và Tàng Sắc!

Không lâu sau Tàng Sắc Tán Nhân được phát hiện là đã mang thai, Giang Phong Miên tự nhiên là vô cùng vui mừng. Nhưng lệ phí hàng tháng của gã không thể mua được nhiều đồ tốt để dưỡng thai. Hơn nữa sau khi Tàng Sắc mang thai rất thèm ăn, nên gì mà của ngon vật lạ, bánh ngọt tinh xảo, mỗi ngày đều ăn không đủ. Vì Tàng Sắc Tán Nhân, nên sau khi xài hết lệ phí hàng tháng gã không thể không dùng đến của riêng để dành nhiều năm. Nói đến cũng phải nên cảm ơn Trường Trạch, gã luôn tùy ý làm việc tốt, nếu không phải Trường Trạch lúc nào cũng khuyên can thì giờ vẫn không có nhiều đồ tốt như vậy.

Nhưng tên Giang Phong Ánh lãnh khốc âm độc không có chút cốt cách Giang gia này, lại chặt đứt liên hệ chặt chẽ của Trường Trạch và Liên Hoa Ổ! Không lẽ y không biết Trường Trạch là một người ưu tú như thế nào sao? Lỡ như một ngày nào đó hắn rời khỏi Liên Hoa Ổ, từ đây lưu lạc giang hồ thì sao đây? Hay là Giang Phong Ánh muốn đuổi Trường Trạch đi, hơn nữa còn muốn được mang tiếng tốt? Giang Phong Miên bị tên đường đệ này của mình làm tức điên lên rồi!

Giang Phong Ánh vừa rồi nói cái gì? Giang Phong Miên thất hồn lạc phách bị hai tu sĩ 'áp tải' về phòng, trong lòng thống khổ như bị dao khuấy vào, y lại còn nói:"Người không phận sự miễn vào". Mình đường đường là con trai trưởng của tông chủ Giang thị, vì đâu lại suy bại đến mức này? Nhưng Giang Phong Miên không có nơi nào để tố cáo, dẫu sao các trưởng lão đều là một đám cỏ đầu tường ngã về phía Giang Phong Ánh, còn người cha đã cao tuổi của gã thì sau khi đổi thiếu tông chủ đã tuyên bố đi "dưỡng bệnh" rồi.

Giang Phong Miên quyết định sẽ nhẫn nại một chút, chờ đến khi phụ thân xuất quan thì sau khi nghe thấy những hành vi cay nghiệt này của Giang Phong Ánh, chắc chắn sẽ tức giận hối hận cho tất cả trở về nề nếp một lần nữa. Đến lúc đó gã sẽ một lần nữa trở thành thiếu tông chủ Giang gia uy phong, còn Tàng Sắc và con của gã dĩ nhiên sẽ trở thành sự tồn tại tôn quý nhất, được nuông chiều nhất ở Liên Hoa Ổ.

"Phong Miên."Tàng Sắc Tán Nhân từ trong phòng ra đón, nàng ta đã mang thai tám tháng, nhưng dù trong thời gian mang thai được ăn ngon uống tốt thì bụng vẫn nhỏ hơn một ít so với phụ nữ mang thai bình thường:"Thiếp nghe nói Ôn gia đang tổ chức lễ ba ngày tắm gội cho đại công tử của họ, phụ thân của chàng đã đóng cửa dưỡng bệnh vậy nên đại biểu của Giang gia có phải là chàng không?"

Tàng Sắc ngây thơ hồn nhiên, nàng ta thật ra không có ý châm chọc gì, chỉ là trước kia thường thấy Giang Phong Miên xuất đầu lộ diện cho nên lần này cũng cho là như vậy thôi. Đến nỗi gì mà thiếu tông chủ thì không phải chỉ là kẻ làm công việc quản gia sao? Có cái gì đáng để ý? Cuối cùng Phong Miên của nàng cũng có thể thoát khỏi đám công văn kia, điều này đã làm nàng ta rất vui rồi.

Giang Phong Miên nghe được càng khó chịu hơn, bây giờ gã đã không còn là thiếu tông chủ, hơn nữa lại không có chức vị gì trong tộc, đừng nói là làm đại biểu của Giang gia chỉ sợ là làm người đi theo Giang Phong Ánh cũng không được. Tàng Sắc là người có tính cách thích đông vui như vậy nhưng vì phải chăm sóc vết thương cho gã mà ngay cả hôn lễ náo động cả thiên hạ ở thành Bất Dạ Thiên cũng không thể tham gia. Giờ phút này đây nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, Giang Phong Miên bất kể ra sao cũng không nỡ lòng lại làm nàng thất vọng một lần nữa.

"Chúng ta không đi chung với Giang Phong Ánh."Giang Phong Miên tránh nặng tìm nhẹ nói:"Chỉ hai người chúng ta đi thôi, ta dẫn nàng đi!"

Ôn gia đã ngự trị chúng tiên môn mấy trăm năm nay, nếu thành Bất Dạ Thiên có chuyện vui thì thế gia toàn thiên hạ phải phái người đến chúc mừng. Khách quý thì được mời vào phòng chính, khách thường thì ngồi trong sảnh phụ, chỗ ngồi của những người đi theo thì được xếp hàng một đường đến dưới bậc thềm. Quả nhiên là nghiêm chỉnh có trước có sau, đâu vào đấy.

Lễ tắm gội là để rửa sạch đi những thứ dơ bẩn cho trẻ sơ sinh, tiêu đi tai nạn miễn đi khó khăn, có ý muốn thỉnh điềm lành, cầu phúc lộc. Đầu tiên sẽ do tông chủ Ôn gia Ôn Nhược Hàn và các vị trưởng lão dựa theo tôn ti tuổi tác mà mỗi người lần lượt múc thêm một muỗng nước trong vào trong chậu đồng, ngụ ý là nước chảy dài, có phúc dài lâu. Tiếp theo là để thoi bạc thỏi bạc vào, gọi là 'thiêm bồn'(1). Sau đó là các đại biểu của các thế gia như Nhiếp, Kim, Giang, Lam làm theo tương tự. Vốn đều là thông lệ xưa nay nhưng lần này nhờ sự vô tư trong sáng của đại công tử Nhiếp gia mà trở nên thú vị hơn nhiều.

(1) Tức thêm chậu.

Đích trưởng tử của Nhiếp gia tên là Nhiếp Minh Quyết, năm nay vừa lên ba, nhưng vóc người lại cao lớn khỏe mạnh hơn những đứa trẻ cùng lứa nhiều, trên mặt luôn cố gắng tỏ ra mình nghiêm túc nhưng người lớn thấy vậy lại càng thấy nhóc đáng yêu hơn. Nhóc nghe được cha mẹ bàn nhau chuyện đại biểu Nhiếp gia đến thành Bất Dạ Thiên nên nói là mình cũng đã lớn rồi, có thể đại biểu Nhiếp gia đến đó. Nhiếp phu nhân bị đứa bé quật cường này năn nỉ mãi mà không thể làm gì được. Đành không thể làm gì khác ngoài dắt con theo.

Lúc này nhóc Nhiếp Minh Quyết quyết tâm phải theo sát cha mình, thấy người lớn ném thỏi vàng thỏi bạc vào chậu, nhất là tông chủ Kim gia Kim Quang Thiện nảy ra một ý hay, vừa ra tay chính là một trăm đồng tiền vàng khảm ngọc bích, đúng là vừa quý hiếm lại vừa cát lợi. Nhóc Nhiếp Minh Quyết ngẫm nghĩ chốc lát, bỗng nhiên tháo khóa trường mệnh trên cổ xuống ném vào trong chậu. Hành động này chọc cho cả chủ lẫn khách cười to, ngay cả các trưởng lão ổn trọng của Ôn gia cũng không khỏi mỉm cười.

"Quyết ca nhi dùng khóa trường mệnh để thiêm bồn, góp phần tăng thêm phúc thọ cho thiếu chủ nhà ta, tại đây bọn ta cảm ơn con rất nhiều."Trưởng lão lớn tuổi nhất của Ôn gia cười nói.

Nhóc Nhiếp Minh Quyết vốn cau mày cố gắng trừng mấy người lớn đang cười chê nhóc, giờ đây lại thấy vị trưởng lão này cười hiền hòa, miệng nói hai chữ cảm ơn, ngược lại làm nhóc cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng. Nhóc bậm môi cúi đầu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã đỏ ửng.

Nếu nhóc Nhiếp Minh Quyết biết kế tiếp mình sẽ gặp chuyện gì, thì dù có đánh chết nhóc cũng không đi theo cha mẹ mình đến thành Bất Dạ Thiên. Lễ ba ngày tắm gội đã kết thúc, nhóc Nhiếp Minh Quyết được mẹ dẫn vào phòng trong nơi nữ quyến tụ tập. Ngu Tử Diên mới sinh xong ba ngày, không thể chịu được ồn ào, mệt nhọc, nên chỉ ở yên trong phòng riêng ấm áp chờ mấy vị thân thích nhà mẹ đẻ và bạn thân đến nói chuyện cùng. Trong đó có Kim phu nhân tình như ruột thịt với nàng, lại cũng là lập gia đình cùng năm, nhìn thấy Ôn Húc xinh xắn khỏe mạnh nên tỏ lòng ao ước vui mừng:"Nếu sau này ta có con gái, thì phải chọn Húc ca nhi làm con rể à nha."Kim phu nhân trêu ghẹo nói:"Nếu là sinh con trai thì vừa lúc cho Húc ca nhi thêm một huynh đệ khác họ để chơi cùng."

"Phu nhân và tông chủ Kim gia chỉ mới thành thân, là vợ chồng trẻ nên con cháu cũng sẽ tới nhanh thôi."Lão phu nhân Ngu gia cười nói. Mặt Kim phu nhân đỏ lên nhưng không khỏi tươi cười.

Bên ngoài phòng các vị phu nhân thì đang trêu ghẹo nhóc Nhiếp Minh Quyết, dáng dấp của nhóc đoan chính khỏe khoắn, chỉ mới ba tuổi, mà đây lại là độ tuổi được các phu nhân thích nhất. Chốc thì đút điểm tâm cho nhóc ăn, chốc thì lại lột hạt quả cho nhóc, hết người này muốn nựng lại đến người kia muốn ôm. Không biết là vị phu nhân nào đề nghị hay thay đồ đẹp cho nhóc, vậy là nhất thời ai ai cũng đồng ý. Nhóc Nhiếp Minh Quyết hoảng sợ nhìn các phu nhân cầm hoa nhung, lược, phấn tới ép sát mình, đang muốn chạy thì lại bị mẹ của mình ôm vào lòng:"A Quyết phải ngoan nha."

Nhiếp phu nhân dịu dàng cười, nói:"Nghe lời mới là bé ngoan."

Chỉ một lát sau, nhóc Nhiếp Minh Quyết chỉ còn thiếu một con cá chép lớn là có thể thành tranh chúc tết được rồi. Chỉ thấy má nhóc được thoa phấn, búi tóc trẻ con bóng nhẫy, còn cắm một đóa hoa nhung dạng hoa thược dược được chế tạo tinh xảo, thấy vậy các phu nhân đều khen không dứt miệng. Nhóc Nhiếp Minh Quyết nước mắt đong đầy, chút nữa đã khóc lên nhưng vì tự ái nên không dám khóc. Lúc này đại công tử Ôn gia được nhũ mẫu ẵm vào, quả là một đứa bé xinh đẹp như được tạo từ bạc, điêu từ ngọc, bởi vì mới làm lễ xong nên hơi mệt vậy là có chút yên lặng, thế là càng trông có vẻ đáng yêu hơn. Nhóc Nhiếp Minh Quyết tạm thời bị phân tán lực chú ý, lạch bạch chạy đến nôi xem. Đôi mắt trong sáng của Ôn Húc nhìn thấy nhóc Nhiếp Minh Quyết "màu sắc tươi đẹp" như vậy bỗng nhiên cười lên khanh khách.

Bé quơ tay múa chân cười không ngừng, nhóc Nhiếp Minh Quyết sững sốt trong chốc lát cũng không thể nhịn nỗi oan ức được nữa, oa một tiếng khóc réo lên.

Các phu nhân một bên hòa thuận vui vẻ, thì các tông chủ bách gia bên kia cũng tự có một phen phong lưu. Ôn gia có một phong cảnh gọi là Lưu Thương Khúc Thủy, không nói là mấy gia tộc nhỏ, ngay cả các tông chủ cũng chưa từng có duyên thấy được. Trong núi đá có ẩn giấu cơ quan làm cho nước suối cứ chảy xung quanh không ngừng, chảy từ trên cao xuống thấp, mọi người thì ngồi quanh đó. Hơn nữa lại có một cái bình chứa rượu có thể nổi trên mặt nước, lại có nhạc sư tấu nhạc ở một bên, nếu rượu dừng ở trước mặt ai thì vừa phải làm thơ vừa uống một ly, ai làm thơ không hay không đúng chủ đề thì phải bị phạt ba ly. Bất kể là đối thơ nối câu hay là phạt rượu thì Lưu Thương Khúc Thủy này chính là nơi chiêu đãi khách quý danh sĩ vừa phong nhã lại vừa thú vị nhất.

Lấy phong cảnh này ra để đãi khách, đủ thấy Ôn Nhược Hàn rất vui mừng khi có đứa con này.

Nhiếp tông chủ là người bọc trực không giỏi nói chuyện, nhưng lại rất ngay thẳng làm người ta kính nể, nên được đề cử làm người chủ trì. Hắn rút một cái thẻ ngà voi từ trong bình vàng do người hầu dâng lên, công bố với mọi người, nói:"Trò chơi này là chơi đối câu, đề bài là "Du tiên"."

"Được!"Giang Phong Ánh cười nói:"Dáng vẻ tiêu sái hào sảng, thích hợp với thế hệ của chúng ta nhất."

Y mặc cẩm y màu tím thêu sen chín cánh của thiếu tông chủ Giang gia, đoan trang tao nhã, khí độ cao thượng. Cho dù là ở giữa Ôn Nhược Hàn uy nghiêm khó lường, Kim Quang Thiện ung dung tuấn tú và gia chủ Nhiếp gia cao lớn chính trực cũng không thua kém chút nào. Các vị tông chủ ngồi đây nhớ đến Giang Phong Miên tầm thường nhu nhược, lại quan sát thêm một chút vị tân thiếu tông chủ của Giang gia này đều cảm thấy không còn gì để nói.

"Nhưng mà ta có một ý."Kim Quang Thiện khẽ giơ quạt xếp, nói:"Nếu đề bài là "du tiên" chứ không phải là "phi thăng", vậy thì mấy thứ cũ rích như gì mà tiên nhân tặng thuốc, thần nữ đến đón, cổng trời mở rộng thì không cần lấy ra làm gì. Người nào vi phạm thì coi như sai đề, sẽ bị phạt rượu thì sao?"

Những người ngồi đây đều đáp lại nên như thế, ngay cả Ôn Nhược Hàn cũng gật đầu đồng ý. Ôn Nhược Hàn uống một ly trước, làm câu mở đầu:

"Tương lai sầu khó, miệng khô môi khô

Ngày nay cùng vui, cũng nên hoan hỷ."

Nói xong, hắn thả bình nổi vào trong nước, tiếng nhạc bên tai kết hợp với tiếng suối chảy róc rách, cực kỳ dễ nghe cũng cực kỳ động lòng người.

Kim Quang Thiện nhớ đến mình phải ứng phó với những dòng thứ khó ưa và các vị trưởng lão ở Kim Lân Đài, đúng là "miệng khô môi khô", không khỏi cười khanh khách. Lúc này tiếng nhạc cũng đã ngừng lại, bình nổi cũng vừa vặn ở trước mặt gã. Kim Quang Thiện xưa nay tâm tư nhạy bén, lại đang vui vẻ nên rót rượu vào ly không, đối:"Trải qua danh sơn, cỏ cây cũng trở mình."

Dứt khoác đi vào chủ đề chính là "du tiên". Người kế tiếp chính là tông chủ Lam gia Thanh Hành Quân, nhưng hắn lại có chút hồn vía lên mây, ngay cả bình nổi cũng do đệ đệ là Lam Khải Nhân vớt lên giúp.

"Ta nghe nói Lam gia gia phong nghiêm cẩn, con cháu từ nhỏ đã học văn."Giang Phong Ánh cưới nói:"Chắc là Thanh Hành Quân có thơ hay nên mới trầm tư đến mức quên mình như vậy."

Y nói ra lời này vốn là muốn giải vây cho, ai ngờ mặt Thanh Hành Quân gần như đỏ lên, trầm mặc một lát, sau đó miễn cưỡng nói:"Tiên nhân cải trang, tặng một viên thuốc."

"Vi phạm rồi."Nhiếp tông chủ nói:"Phạt rượu!"

"Ngươi nói xem Thanh Hành Quân bị sao vậy?"Lập tức có người thì thầm với người bên cạnh:"Kim tông chủ đã nói là đừng có lạc đề rồi, hắn vừa làm thì đã ngay lập tức chọn "tiên nhân tặng thuốc". Uống tiên dược xong thì không phải tiếp theo là nên lên trời sao? Hắn làm như vậy thì người tiếp theo làm sao mà đối được?"

"Ta nhìn hắn hồn vía lên mây như vậy, có đến tám phần là ngay cả đề bài cũng nghe không rõ, cho nên phải lấy mấy thứ cũ rích đó ra để lấy lệ thôi."Người nọ giễu cợt nói:"Quân tử gì chứ, chả tôn trọng mọi người gì cả!"

"Ngươi không biết đó thôi."Có người biết chuyện nói:"Trên đường Thanh Hành Quân trở về từ chuyến đêm săn có gặp phải một nữ tử ở ngoài thành Cô Tô, nghe nói vừa gặp đã thương!"

"Chẳng lẽ đã mắc bệnh tương tư sao?"Người nghe hiểu rõ, cười:"Xem ra người ta cũng chẳng mến mộ gì hắn, cho nên mới biến thành bộ dạng bây giờ."

Bên này bọn họ đang nghị luận, bên kia đã đến phiên Giang Phong Ánh uống rượu đối câu. Y hơi nghĩ ngợi một chút, nói:"Tiếc thay tay áo ngắn, nên chắp tay biết lạnh."

Mọi người không khỏi tán thưởng, Kim Quang Thiện cười nói:"Đối trả rất tốt hơn nữa lại có ý mới, vậy xem ra câu kia của ta ngược lại trở nên tầm thường rồi."

Giang Phong Ánh nâng ly với gã, nói:"Kim huynh cần gì phải khiêm tốn như vậy, chỉ dùng một câu "trải qua danh sơn" đã đi thẳng vào chủ đề rồi, có gì mà không tốt chứ?"

Một câu "tiếc thay tay áo ngắn" là có ý gì? Tiên nhân cứ tới tặng thuốc, nhưng người tu tiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net