Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Hứa Đa Ninh đến Tinh Hải Loan làm vệ sinh. Căn hộ rộng 200 mét vuông, năm năm không có người ở, chỉ lau kính cũng mất đến nửa ngày.

Trong nhà chứa một đống đồ tinh linh và vật dụng quá hạn sử dụng; cô liền dọn dẹp sạch sẽ, phân loại vào những túi rác to, có thể tái sử dụng được thì cho vào túi màu xanh, không tái sử dụng được thì để vào túi màu đỏ.

Lúc chuẩn bị đem đi vứt, cô do dự nửa giây rồi đem đôi dép màu đen ra khỏi túi rác.

Cô nhớ rõ này đôi dép này mua từ cửa hàng chuyên kinh doanh giày dép, giá rất cao nhưng dường như chủ nhân của nó chỉ đi đúng một lần.

Dùng khăn ướt lau đôi dép sạch sẽ, Hứa Đa Ninh đem đôi dép cỡ 43 đặt tại cửa sổ sát đất ở phòng khách để phơi nắng. Bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào mang theo một tia sương sớm chưa tan trong trẻo mà lành lạnh, màu vàng của nắng trải đầy mặt sàn phòng khách.

Mùa xuân ở thành phố A, đến muộn và thật ngắn ngủi.

Đa Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vươn vai xoay cổ thì di động reo lên, cô liền bước nhanh đến sofa nghe điện thoại. Người gọi đến chắc là Chung quản lí của bất động sản Hảo An, đây là vị gần đây cô thường xuyên liên lạc nhất.

"Xin chào, Chung quản lí..."

Không để cô nói hết, Chung quản lí liền nói có một vị khách vừa lòng căn hộ của cô, muốn đến xem căn hộ ngay bây giờ, hỏi cô có thời gian hay không; quan trọng là vị khách này vừa đáng tin lại vừa có tiền.

Thế nhưng ngay bây giờ thì...

Đa Ninh nhìn căn phòng ngổn ngang túi to túi nhỏ, có phần khó xử nói: "Nhưng mà Chung quản lí, tôi còn đang dọn dẹp, căn hộ khá lộn xộn, như thế không tốt lắm..." Ấn tượng đầu tiên không phải rất quan trọng sao?

"Không sao cả."

Được rồi, Đa Ninh nhìn đồng hồ trên tường, đồng ý: "Khi nào hai người lại đây?"

Ồ, đã đến cửa nam của khu chung cư rồi. . .

Là do cô quá chậm chạp hay tốc độ làm việc của mọi người nhanh quá vậy ... Đa Ninh lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, căn hộ này năm năm không người ở nhưng đồng hồ vẫn hoạt động tốt, không sai một giây một phút.

"Khi mua thứ gì đó, nếu không mua được thứ tốt nhất thì hãy mua thứ quý nhất." Từng có người nói vậy với cô.

Hiện tại, cô thật lòng muốn đem căn hộ này bán sao? Đột nhiên, Đa Ninh có chút không nỡ, dù sao khi mua vật dụng trong căn hộ này, không phải thứ tốt nhất cũng là thứ quý nhất.

Sửa soạn phòng khách một chút, Đa Ninh chạy đến nhà vệ sinh rửa tay, không có khăn tay cô lại lười tìm, rũ rũ tay hai cái.

Chuông cửa vang lên, xem ra người muốn mua căn hộ đến rồi.

Chuông cửa khu chung cư này được lắp đặt theo hệ thống chung cửa trung tâm ở sảnh, màn hình vừa sáng lên, cô liền thấy khuôn mặt tròn tròn phúc hậu đang tươi cười của Chung quản lí, bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi.

Vừa đáng tin cậy vừa có tiền? Không chỉ thế, còn đặc biệt xinh đẹp.

Đa Ninh mở khóa, cửa lớn ở sảnh mở ra, màn hình đen như trước; vừa rồi mới liếc mắt, cô thấy chiếc xe của cô gái kia hình như là Hermes? Xem ra Chung quản lí không lừa cô.

Mặc dù Tinh Hải Loan được xây dựng từ sáu bảy năm trước nhưng tốt xấu gì thì cũng là nơi nổi tiếng xa hoa của thành phố A, thang máy cũng theo tiêu chí của khách sạn năm sao. Đa Ninh chờ ở trước cửa, chưa tới nửa phút, Chung quản lí dẫn theo khách lên đây.

"Chào hai người, mời vào." Đa Ninh một tay đặt ở tay cầm cửa, khẽ nghiêng người.

"Chào cô, làm phiền cô rồi." Hermes tiểu thư lễ phép chào cô, tầm mắt lướt qua huyền quan vào phòng khách, sau đó nho nhã hỏi cô "Cần cởi giày không?"

"Không cần, không cần." Đa Ninh nở nụ cười, chỉ vào gói to gói nhỏ trong phòng khách giải thích  "Tôi đang dọn đồ, phòng có chút lộn xộn."

Hermes tiểu thư gật đầu, bước chân vào nhà.

Đa Ninh xoay người đi theo vào, lúc này mới phát hiện Hermes tiểu thư rất cao, đi giày cao gót có thể cao tầm 1m80. Bây giờ đang là tháng Năm, Hermes tiểu thư mặc chiếc váy ngắn, để lộ đôi chân thon dài xinh đẹp, có lẽ dài tầm 1m20... Ách, vì sao cô lại chú ý đến chân đối phương như thế chứ?

Cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của Chung quản lí bên cạnh, Đa Ninh vội dời tầm mắt.

"Đây là nhà của cô sao?" Hermes tiểu thư đột nhiên xoay người lại hỏi.

"Đúng vậy." Đa Ninh gật đầu, ánh mắt hơi sáng lên, vẻ mặt thành thật. Nhưng cô có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của cô gái này. Nhìn cô có vẻ không thể là chủ của căn hộ này nhưng quả thật nó là của cô; trên giấy tờ chỉ có cô đứng tên, quyền tài sản rất rõ ràng. Ngoài ra, cũng không có bất kì vay mượn gì hết.

"Tốt lắm." Hermes tiểu thư lên tiếng, sau đó lại hỏi cô "Tôi có thể xem phòng ngủ chính chứ?"

"Đương nhiên có thể." Đa Ninh đi trước dẫn đường vào phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính là phòng xép, đón ánh sáng trong veo, thư phòng và phòng ngủ liền nhau, phòng chứa quần áo thông nhà vệ sinh. Phóng tầm mắt từ phòng ngủ tầng 19 ra xa là công viên Tân Giang của thành phố A, tổ hợp này khiến người ta vui mắt. Nhìn phòng chứa áo quần rộng hơn những phòng khác, Hermes tiểu thư càng cười rạng rỡ, đi đi lại lại hai vòng rồi dừng lại hỏi: "Thật không phải, tại sao cô lại muốn bán căn hộ này?"

Vì sao lại bán căn hộ này? Đương nhiên là cần tiền...

Chung quản lí thay cô trả lời: "Trịnh tiểu thư, hầu như Tiểu Ninh ở nước ngoài, căn hộ không có người sử dụng. Không phải tôi nói quá đâu, căn hộ tốt lắm. Tuy đã năm năm nhưng phong cách căn hộ vẫn hợp thời, chất lượng vẫn tốt. Có lẽ Trịnh tiểu thư cũng biết, muốn tìm căn hộ ở Tinh Hải Loan không dễ dàng gì."

"Tôi biết." Trịnh tiểu thư đánh gãy lời của Chung quản lí, cô vừa cười vừa nói "Chính vì căn hộ tốt như thế nên tôi mới muốn tìm hiểu kĩ càng." Cô nhìn bóng lưng Đa Ninh, muốn hỏi tiếp thì di động vang lên.

Chung quản lí tưởng của mình, sờ sờ di động.

"Của tôi." Trịnh tiểu thư lên tiếng, đi về phía cửa sổ sát đất rồi bắt máy. Nói hai ba câu rồi tắt máy "Lát nữa, vị hôn phu của tôi sẽ đến cùng xem căn hộ."

Mắt Chung quản lí sáng rực lên: "Tốt."

Hóa ra căn hộ này Trịnh tiểu thư và vị hôn phu mua để kết hôn. Đa Ninh trở lại phòng khách, căn hộ này dùng để làm nhà tân hôn cũng không vấn đề gì.

Cách đó không xa, Chung quản lí cùng Trịnh tiểu thư đứng tại cửa sổ sát đất trò chuyện về vấn đề phòng ốc thành phố A năm nay, từ nội thành phía nam cho tới ngoại ô phía bắc Trịnh tiểu thư cũng không cần nàng giới thiệu nhà, Đa Ninh lấy ra điện thoại, mở ghi chú, nhanh chóng ghi chép hình ảnh vị tiểu thư hươu cao cổ cao ngạo, thanh cao kia.

Thoáng chuyển động tầm mắt, bởi vì bạn trai đến chậm, Trịnh tiểu thư hai tay ôm ngực nghiêng người tựa cửa, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.

Không biết vị tiên sinh sắp kết hôn với tiểu thư hươu cao cổ sẽ có hình dạng như thế nào đây?

Đa Ninh có chút tò mò.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . Tôi tới muộn." Một âm thanh nam tính từ ngoài cửa truyền vào.

Giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy? Đa Ninh ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mới tới kia. Anh ta mặc một chiếc sơ mi sọc kết hợp với chiếc quần dài màu vàng nhạt. Cách ăn mạc quy củ, gương mặt cũng quy củ; chỉ là một đầu trắng đen lẫn lộn là khó coi.

Có lẽ, hắn là vị hôn phu của Trịnh tiểu thư.

Nhìn vị hôn phu của người khác không được lắm, cho dù chỉ là đánh giá. Đa Ninh thu hồi ánh mắt, tuy nhiên trong đầu lại nhảy ra hình ảnh chú ngựa vằn. Tốt lắm, ngựa vằn tiên sinh X hươu cao cổ tiểu thư.

...

"Hứa Đa Ninh!" Ngựa vằn tiên sinh không nhầm mà kêu tên cô, sau đó nâng tay về phía cô, xác nhận, "Đa Ninh, thật là em sao?"

Hóa ra, âm thanh quen thuộc không phải trùng hợp. Đa Ninh đứng lên, nhìn Trịnh tiểu thư cùng Chung quản lí ánh mắt khó hiểu, cô túng quẫn đứng đối diện ngựa vằn tiên sinh.

"Xin chào..." Cô cố gắng nhớ xem đây là ai.

"Thì ra em không nhớ rõ anh." Ngựa vằn tiên sinh lộ ra vẻ mặt thất vọng, đến gần cô nhẹ nhàng nói: "Anh là Hà Hạo. Hà Hạo."

Hà Hạo. Đa Ninh không chớp mắt nhìn Hà Hạo, mặt của hắn, tóc của hắn rồi thốt ra: "Anh khác quá."

Ông trời làm chứng, vừa rồi cô không nhận ra Hà Hạo không phải trí nhớ cô không tốt mà là vì Hà Hạo khác xưa nhiều. Ngoại trừ đầu tóc đen thành trắng đen lẫn lộn thì tổng thể bộ dáng, khí chất cũng hoàn toàn bất đồng.

Đối mặt với sự sợ hãi của cô, Hà Hạo nhìn cô nói: "Thế mà em vẫn như trước đây. Thật kỳ lạ."

Thật kỳ lạ? Không thay đổi cũng lạ lắm à. Quả thật, cô vẫn như thế.

Bán phòng cũng có thể gặp gỡ người quen, xem ra thành phố A không lớn lắm; chỉ là ngoài ý muốn đụng mặt như thế này, Đa Ninh trong lòng có chút xấu hổ, che đậy sự vui sướng khi gặp lại người quen.

Sau khi thăm hỏi vài câu, Hà Hạo dò hỏi cô: "Đa Ninh này, em bán căn hộ này, cậu ta biết không?"

Cậu ta? Hà Hạo đang nói đến Chu Diệu. Chu Diệu... đương nhiên là anh không biết.

Hà Hạo thất cô mất tự nhiên, thần sắc lập tức thay đổi, tiếp tục vui cười nói chuyện với cô: "Thành thật nói cho anh biết, vừa rồi em nói anh khác trước nhiều. Có phải ý em là anh đẹp trai hơn trước không?"

Khụ... Đa Ninh không nói được a, cô một chút cũng không am hiểu mấy câu bông đùa, bởi vì nếu thành thật trả lời, anh ... già đi... a.

"Đừng đắc ý nữa." Trịnh tiểu thư chịu không nổi vỗ bả vai Hà Hạo, bộ dáng hoàn toàn bất đồng với lúc xem phòng, thân thiết nhìn cô nói, "Hóa ra Hứa tiểu thư là đàn em của Hà Hạo, thật sự có duyên phận."

"Đúng vậy." Đa Ninh đi theo cười cười, gật đầu phụ họa. Sau đó, phát hiện bộ dạng Chung quản lí như mắc nghẹn.

Rõ ràng vụ làm ăn này thất bại rồi.

Trong lòng Hứa Đa Ninh cũng thầm than một tiếng, cô cũng không xong rồi.

—-

Hứa Đa Ninh là cô gái như thế nào?

Ngồi vào xe, đối với sự hiếu kỳ của người yêu, Hà Hạo nghiêm túc đánh giá: "Cô ấy là một cô gái tốt."

Câu trả lời này chỉ có lệ lại có ý tứ không rõ.

"Em cảm thấy cô ấy...". Trịnh Văn Na ngồi ở ghế phụ nói "...có chút không thông minh."

Trường Hà Hạo là trường danh giá hàng đầu cả nước, vị Hứa tiểu thư kia lại là đàn em cùng trường của anh, làm sao có thể không thông minh. Trịnh Văn Na lắc đầu: "Có lẽ không phải."

"Em yêu, em nói vậy hơi sớm đấy." Hà Hạo nhắc nhở bạn gái. "Tốt nhất em không vội đánh giá Đa Ninh, cô ấy không chỉ là đàn em của anh."

Trịnh Văn Na có chút không yên, sẽ không cẩu huyết là bạn gái trước hoặc là từng thích chứ!

"Cô ấy là?" Ngữ khí vẫn duy trì ung dung.

Tâm Trịnh Văn Na lộp bộp một chút, sẽ không cẩu huyết như kiểu là bạn gái trước hoặc là đã từng thích thời đại học chứ?!

"Cô ấy còn là ——" Hà Hạo lên tiếng lại ngừng lại.

". . . là gì?"

"Bà chủ cũ của chúng ta."

"Cái gì. . . ? !"

"Dọa em rồi."

"Càng kích thích hơn nữa, căn hộ chúng ta vừa xem là phòng cưới của Chu tổng Chu Diệu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net