Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô không hình dung được Nhất Thành Đại sư lại là Cố học trưởng.
Nhất thời Đa Ninh có phần khó tiếp thu được lại không thể không nhìn thẳng vào Nhất Thành Đại sư vầng trán rộng, mũi cao, mắt sâu; đúng là Cố Gia Thụy. Lúc ngồi thuyền tới đây, Chu Diệu nói muốn cho cô một kinh hỉ, Đa Ninh thầm mắng chửi người... Đây không phải kinh hỉ, căn bản chính là bom đấy.
Nhất Thành Đại sư trước mặt còn trang trọng nghiêm túc, hai mắt từ bi nhìn cô, cho dù Chu Diệu nhắc nhở cô không nên bị lừa nhưng cô còn sợ hãi lắm, nghĩ mình có nên chắp hai tay hỏi thăm một chút hay không.
Đúng lúc này, Nhất Thành Đại sư vươn tay sờ đầu của cô, ôn nhu mở miệng nói: "Đa Ninh, đã lâu không gặp."
Đa Ninh:...
Hình như Nhất Thành Đại sư vẽ một vòng tròn vòng trên đầu của cô, cả người Đa Ninh ngây ra.

Nhất Thành Đại sư hiện tại cùng với Cố học trưởng trong trí nhớ vẫn có vài phần giống nhau.
Trong trí nhớ, bộ dáng Cố Gia Thụy cũng thế này chứ đâu.
Chu Diệu lớn hơn cô một tuổi, cũng học đại sớm hơn cô một năm. Lần đầu tiên cô gặp Cố học trưởng chính là Chu Diệu mang theo cô khi đó đang học cấp ba đi ăn cơm cùng với bạn học đại học của anh.
Bốn người trong ký túc xá, ngoại trừ Chu Diệu còn ba người khác là Cố Gia Thụy, Ô Giang cùng với Hà Hạo. Cố Gia Thụy lớn tuổi nhất trong phòng bọn họ, lớn hơn ba người kia một tuổi; cũng là người đàn ông có tính cách ôn nhu nhất trong số bọn họ.
Cho phép cô dùng từ đàn ông, không phải thanh niên.
Bởi vì Cố Gia Thụy làm cho người ta cảm thấy rất thành thục.
Sự thành thục của anh thể hiện qua từng cử chỉ, ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt anh duỗi tay sờ đầu cô mỉm cười ôn nhu; ví dụ như anh nói chuyện làm việc luôn không nhanh, không chậm, không chút hoang mang; ví dụ như tình sử lúc học đại học của anh rất phong phú... Bộ dáng Cố Gia Thụy không thể liên tưởng đến cậu thanh niên học đại học, biểu hiện của anh hoàn toàn là một người đàn ông hoa tâm, thành thục sự đời. Dùng lời của Chu Diệu trước đây mà nói: khi anh còn đang ra oai ở nhà, Cố Gia Thụy đã dấn thân vào biển lớn.
Vấn đề là, Cố học trưởng như vậy làm sao có thể xuất gia đây? Còn thành Nhất Thành Đại sư nữa...
Đa Ninh nghẹn đỏ cả mặt, quay đầu nhìn nhìn Chu Diệu, bộ dáng Chu Diệu sớm đã tập thành thói quen; lập tức duỗi tay kéo cô về phía mình, lành lạnh gọi thẳng pháp danh của Cố học trưởng nói: "Thế nào, Nhất Thành Đại sư, đã nói lễ gặp mặt rồi thì đừng quên."
Cố học trưởng chỉ cười cười, chủ động ân cần thăm hỏi cô: "Đa Ninh, gần đây em vừa về nước sao?"
Đa Ninh ngẩng đầu nhìn Cố học trưởng, bởi vì vừa mới nhận giáo huấn, lúc cô đáp lại Cố học trưởng cố gắng hết sức gọi pháp hiệu của anh: "Đúng vậy... Nhất Thành Đại sư."
"Ha."

Bên cạnh, Chu Diệu có phần chịu không nổi, không khỏi cười nhạo một tiếng. Bởi vì có người vẻ mặt khẩn trương cùng thành kính, giống như thấy Bồ Tát.
"Không sao, nếu em không quen thì vẫn có thể gọi ta là Cố học trưởng đi." Cố học trưởng lại mở miệng, giọng nói ôn hòa "Không quen được thì sao, tên chỉ là một pháp hiệu, không quan trọng."
Ừ, Đa Ninh nhanh chóng gật đầu.
Khuôn mặt ra vẻ thản nhiên, nội tâm sớm đã loạn rồi. May mắn Cố Gia Thụy chưa nói ra chuyện hoang đường kiểu "Tiền đồ là vật ngoài thân, duyên nợ cũng tan hết, từ nay về sau nơi này chỉ có Nhất Thành không có Cố Gia Thụy..." Bằng không nhất định cô sẽ giống Chu Diệu, cho rằng Cố Gia Thụy đang giả bộ!

Tiếp đó, Cố Gia Thụy chiêu đãi cô cùng Chu Diệu ở thiện phòng, tự mình pha bình trà nóng cho bọn họ.
Cố Gia Thụy cởi áo cà sa đang khoác một nửa, mặc quần áo dài nửa ngồi trên giường, động tác pha trà lưu loát sinh động giống như... làm ra vẻ.
Cố Gia Thụy nói với cô cùng Chu Diệu đây là trà Long Tĩnh, sau đó đưa cho cô một ly trà, đồng thời nhắc nhở cô: "Cẩn thận nóng."Hương trà thơm mát, nhè nhẹ lướt qua cánh mũi. Đa Ninh ngồi quỳ trên đệm hương bồ, cẩn thận nhấp một ngụm, quả thật vị vô cùng tốt.
Trên bàn có thêm hai đĩa hoa quả cùng trà bánh, tiểu sư phụ vừa đón bọn họ bưng tới. Cố Gia Thụy thấy cô không được tự nhiên, cười cười hỏi cô: "Đa Ninh, hiện tại em cùng Chu Diệu đã hòa hảo như lúc ban đầu, tâm ý tương thông sao?"
Ách...

"Đương nhiên." Chu Diệu thay cô trả lời, ý có điều chỉ nói một câu, "Bằng không tôi mang Đa Ninh tới gặp anh làm gì chứ?"
Sự thật là còn chưa... Đa Ninh ở trong lòng phủ nhận.
Cố Gia Thụy nhàn nhạt cười, không hề hỏi nhiều.
"Cố học trưởng, Nhất Thành có nghĩa là... hoàn toàn thành tâm sao?" Đa Ninh sợ Cố Gia Thụy hỏi nhiều về vấn đề của cô cùng Chu Diệu liền chuyển đề tài, đặt câu hỏi cho Nhất Thành Đại sư. Cô chưa từng nói chuyện với người xuất gia bao giờ, chỉ có thể hỏi chút chuyện đơn giản liên quan đến pháp hiệu.

Kết quả cô vừa dứt lời, Chu Diệu nở nụ cười chế giễu, nâng mi mắt nói với cô: "Nông cạn, có pháp hiệu đại sư nào lại đơn giản như vậy."
Trong nháy mắt Đa Ninh nóng mặt. Hình như lý giải của cô thật nông cạn .

"Đúng vậy Đa Ninh, chính là ý tứ này." Cố Gia Thụy ngồi đối diện lại khẳng định lời của cô, bắt đầu mỉm cười nói, "Lòng người khó dò, chỉ có tu dưỡng mới là việc nên làm. Quả thật Nhất Thành chính là hoàn toàn thành tâm hướng phật."
Đa Ninh hoàn toàn sợ ngây người: "..."
Chu Diệu cũng không chịu nổi, ánh mắt không buồn quan tâm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó xoa xoa trán.
——

"Chu Diệu, anh nói xem sao đang yên đang lành mà Cố học trưởng lại đi xuất gia?" Còn trở nên như vậy...
"Có quỷ mới biết, đầu óc hỏng rồi chăng?"
Chạng vạng, Đa Ninh cùng Chu Diệu dùng bữa xong đi ra chùa tản bộ. Tản bộ là cô muốn, bởi vì cô muốn biết làm sao Cố học trưởng có thể biến thành Nhất Thành Đại sư. Không nghĩ tới Chu Diệu cũng không biết.
Ban đêm trên núi có tiếng chim, tiếng ếch hòa vào với nhau. Đa Ninh ngẩng đầu, nhìn những ngôi sao thưa thớt trên nền trời đêm xanh thẫm, có vẻ ban đêm Thiên Đà Sơn tĩnh lặng, âm u hơn. Con người thay đổi thật kỳ quái, ví dụ như Chu Diệu nhất kiến chung tình, Cố học trưởng lại xuất gia.
Đa Ninh nghĩ như vậy, thở dài một hơi.
Thấy cô kỳ quái, Chu Diệu tán dóc hai câu: "Tuy rằng anh không biết nguyên nhân cụ thể nhưng vốn lúc trước Cố Gia Thụy sống rất xa hoa dâm dật. Cuối cùng nhận ra không có ý nghĩa, hiểu ra tất cả chỉ là hư ảo. Chính là cái gọi phật pháp vô biên, bản thân mình phải tự tu luyện."
Chu Diệu cũng nói hai câu phật ngữ, sau đó ho khan một tiếng.
Nhưng... thật sự như thế này sao? Đa Ninh nhìn Chu Diệu.
"Mười thì có tám, chín phần là như thế. Không sai đâu."
Hai người đi tới bên cạnh một hồ hoa sen, một tay Chu Diệu để trong túi, xoay người dựa vào tảng đá bên cạnh, hít một hơi cảm khái một câu: "Thật ra ở trên núi như này cũng không tệ, không khí mới mẻ không lo không phiền, thực ra anh cũng có chút động tâm."
"Động tâm muốn xuất gia sao?" Đa Ninh trêu chọc Chu Diệu, oán giận nói.
"Đúng thế." Khóe môi Chu Diệu có chút ý cười, nghiêng người về phía trước, con ngươi vừa sáng vừa sâu như ánh trăng tối nay in xuống hồ sen dao động; tạm dừng một lát, anh dùng cách khác hỏi cô: "Đa Ninh, anh nói nếu anh xuất gia... có phải em sẽ đau lòng không?"

Hả? Đa Ninh bị hỏi không kịp phòng, ngẩng đầu nhìn Chu Diệu. Thấy ở đuôi mắt Chu Diệu đều là ý cười, không nhịn được thở phì phò.

Đau lòng cái đầu anh ấy. Cô lạnh lùng mở miệng: "Nếu anh muốn xuất gia, nhất định em thành toàn cho anh."
Nói xong, xoay người bước đi.
"Chờ, chờ anh." Chu Diệu đứng lên, muốn kéo cô lại nhưng vô tình kéo chiếc nơ con bướm trên váy cô.
Nơ con bướm không dùng để kéo, nếu kéo sẽ lập tức bị tuột ra...
"Thật xin lỗi. . . không phải anh cố ý." Chu Diệu kéo đai lưng, kéo lấy cô như chăn cừu.

Đa Ninh cắn chặt răng: ". . . Vậy buông tay ra."
Chu Diệu không buông tay, cả đoạn đường kéo cô từ hồ sen trở lại sương phòng bọn họ ở qua đêm. Bởi vì Chu Diệu cùng cô giả bộ làm vợ chồng để lừa lễ gặp mặt, Cố học trưởng chỉ bảo tiểu sư phụ chuẩn bị cho cô cùng Chu Diệu một gian phòng.
Một gian phòng, cũng không có gì là không được.
Chùa nằm sâu trong núi, nếu một mình ở một gian phòng thì thực ra Đa Ninh còn có chút không dám ngủ. Sau khi rửa mặt, cô thay áo ngủ quần ngủ mình mang đến, trèo lên chiếc giường đặt hai tấm ván gỗ.
Chủ động để lại vị trí cạnh cửa sổ cho Chu Diệu.
"Anh không mang áo ngủ." Đột nhiên Chu Diệu mở miệng nói, đứng nhìn cô đang nằm trên giường.
Cho nên...
Chu Diệu nâng tay lên, bắt đầu cởi quần áo. Đa Ninh nhìn Chu Diệu thoải mái cởi áo, quần, sau đó chỉ chừa lại một một chiếc quần tứ giác leo lên giường, nằm bên cạnh.
"Không cho phép nhìn nhiều." Chu Diệu nhìn cô, lên tiếng nhắc nhở.
Cũng không phải chưa thấy qua. Đa Ninh nghiêng người, tiếp tục nằm ngoan ngoãn.

Hai tấm phản đặt chung một chỗ nhưng ở giữa đặt một chiếc bàn vuông nhỏ. Cô cùng Chu Diệu an phận ngủ ở hai bên.
Tối khuya, Chu Diệu vẫn phải mặc áo sơmi cùng quần tây vào. Khuya khoắt, anh cùng cô đều bị muỗi cắn tỉnh lại. Rõ ràng cô mặc quần áo ngủ nhưng vết hồng ở cẳng chân cô nhiều hơn. Chu Diệu tiến lại gần cô, một tay thay cô gãi cẳng chân, một bên làm lải nhải: "Nếu không, anh đi tìm ít đồ để đuổi muỗi đi."
Chắc chắn không, Đa Ninh chỉ chỉ đồng hồ trên tường, hai giờ đêm rồi.
Vậy làm sao bây giờ.
Tiếp tục ngủ đi. Không ngủ được? Không sao. Vậy cứ nhắm mắt đi.
Hai người nằm chung một chỗ, Chu Diệu nhắm mắt lại, mở miệng hỏi cô: "Đa Ninh, nói về chuyện mấy năm nay em ở Toronto đi."
Đa Ninh cũng nhắm hai mắt, hỏi lại Chu Diệu: "Anh muốn nói chuyện gì?." Nếu thật sự muốn nói, cô có thể nói vô số chuyện
"Chuyện gì cũng được." Chu Diệu ngáp một cái, tìm cho cô chút đề tài, "Ví dụ như bên ngoài có đàn ông theo đuổi em hay không."
Nhất thời Đa Ninh không lên tiếng.
"Không có?" Chu Diệu nở nụ cười, giống như cười nhạo.
". . . Không phải, em chỉ đang tính xem có bao nhiêu người." Đa Ninh trả lời.

Chu Diệu: ". . ."
Ngày hôm sau, khi bắt đầu vang lên âm thanh của ngày mới, mỗi ngôi chùa cổ ở Thiên Đà Sơn đều vang lên từng đợt chuông chùa. Đa Ninh ra khỏi phòng, gặp Cố Gia Thụy đang định đi giảng đạo sớm. Cố Gia Thụy cười hỏi cô: "Đa Ninh, có muốn đi xem ta giảng đạo không?"
Đối mặt với lời mời của Cố học trưởng, Đa Ninh không biết nên cự tuyệt thế nào: "... Có thể chứ?"
Cố học trưởng nhìn cô: "Đương nhiên có thể."
Trên đời này chuyện có thể làm chết người là gì? Chính là một người đàn ông vốn ôn nhu thì làm đại sư càng ôn nhu hơn. Đa Ninh đi theo Cố học trưởng tới đại điện giảng đạo, không hiểu sao lại nghĩ đến tối hôm qua Chu Diệu nói muốn xuất gia, nếu Chu Diệu cũng muốn tới nơi này làm hòa thượng một thời gian, liệu có thể biến thành ôn nhu không nhỉ?
Trong đầu hiện ra hình ảnh Chu Diệu đầu bóng lưỡng, Đa Ninh không nhịn được cười.
Bởi vì thật sự rất đáng yêu.
Đền lớn, tượng Phật trang nghiêm. Đa Ninh ngồi xếp bằng ở đại điện, một bên nghe Cố học trưởng giảng dạy cho các đệ tử, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng tiểu hòa thượng đầu bóng loáng của Chu Diệu, khóe miệng liền không nhịn được cười. Làm sao bây giờ, cô sắp không khống chế được chính mình. Nghiêng đầu, cô liền thấy Chu Diệu từ cửa sổ, anh tuấn cao lớn đứng ở chính sảnh, nhíu mi nhìn cô đang ngồi quỳ ở bên góc.
Đa Ninh nhanh chóng đứng lên, vụng trộm chạy tới.
"Ngốc. Vừa không để ý em một lúc đã bị lừa đến đây." Chu Diệu vô cùng trơ trẽn nói cô bị Cố học trưởng lừa tới nghe giảng đạo.
Đa Ninh không hé răng, bởi vì cô bị lòng hiếu kỳ của chính mình lừa đến.
"Nếu anh không đến đây, có lẽ em đã cười đến chết rồi." Chu Diệu còn nói, mang theo cô đi xuống thềm đá ở đại điện. Hai tay anh để trong túi, cho dù áo sơmi nhăn nhúm, vẫn không ảnh hưởng đến bộ dáng đẹp trai lạnh lùng.

Đa Ninh không giải thích, gật gật đầu.
Chu Diệu lắc đầu, dừng lại, cũng nhếch môi dưới. Có chút buồn cười.

_______

Đa Ninh cùng Chu Diệu xuất phát trở về thành phố A, trước khi đi cô cùng Chu Diệu đi thăm các tượng thần phật ở tháp cổ. Cùng Chu Diệu quỳ gối trước mặt thần phật, Đa Ninh không biết nên cầu cái gì. Mẹ bảo cô không nên quá tin thần phật tuy rằng cô cũng hiểu được thần phật chỉ là sự ký thác tâm linh. Cũng giống như Cố học trưởng xuất gia, không nhất định thật sự tin thần phật.
"Cầu cái gì thế?" Đa Ninh lên tiếng hỏi Chu Diệu bên cạnh.
"Tùy tiện cầu thôi." Chu Diệu miễn cưỡng nói với cô "Nếu thật sự không có gì để cầu, liền cầu con cái đi."
Nói xong, Chu Diệu đã bắt đầu cầu, không mặn không nhạt nói: "Bồ Tát phù hộ, phù hộ nhà họ Chu chúng con có nhiều cục cưng thông minh đáng yêu."
"Lạch cạch... "
Ống thẻ trong tay Đa Ninh thiếu chút nữa rơi xuống nền đất.
"Mẹ anh, cô Đỗ của em mỗi lần bái phật đều nói câu này." Chu Diệu quay đầu lại, dạy cô cầu phật như thế nào."Em cũng cầu như vậy đi."
"Vâng..." Đa Ninh gật gật đầu, nhìn tượng phật trang nghiêm trong đại điện, nhắm mắt lại nhưng cô không thỉnh cầu gì.
Cầu phật phải thành tâm mới linh. Cho nên, cô không cầu gì hết.
Đến tối, lúc Đa Ninh trở lại hoa viên Lam Thiên ở thành phố A thì đã muộn, sau khi Chu Diệu đưa cô đến thì cũng trở về chỗ ở cách công ty không xa.
Nhan Nghệ vẫn đợi cô chưa ngủ, ép hỏi cô đêm qua có xảy ra chuyện gì không.

Phật môn là nơi thanh tịnh, cứ coi như cô cùng Chu Diệu thật sự là một đôi tình nhân nam nữ hoan ái, cô cũng sợ thần phật tìm cô nói chuyện. Trước lúc từ Thiên Đà Sơn trở về, cô nhận được một chuỗi tràng hạt, đây là lễ gặp mặt Cố học trưởng đưa cho cô. Hạt gỗ tử đàn, từng viên màu tối nhưng lại phản quang xâu cùng một chỗ, vô cùng đẹp. Ngoài ra, Cố học trưởng còn đưa cho cô thêm tràng hạt hoa lê.
Đa Ninh đưa mấy tràng hạt hoa lê mà Cố học trưởng cho để Nhan Nghệ chọn lựa. Nhan Nghệ tưởng là đồ lưu niệm cô mua về, cảm khái bây giờ hàng nhái còn giống thật như vậy.
Cô nói cho Nhan Nghệ, tràng hạt này không phải là đồ lưu niệm mua từ mấy cửa hàng nhỏ bên ngoài chùa miếu, là lễ gặp mặt Cố học trưởng đưa.

"Cố học trưởng nào?" Nhan Nghệ hỏi, con mắt chớp chớp.
"Cố Gia Thụy." Đa Ninh nói, thật sự không nhịn được, vậy nên cô nói hết cho Nhan Nghệ, "Chính là bạn cùng phòng trước kia của Chu Diệu, người có bộ dáng rất đẹp trai mê người ấy... Anh ấy xuất gia."
"Cái gì!" Miệng Nhan Nghệ cũng há to đến mức có thể nhét thêm quả trứng "Cố Gia Thụy xuất gia làm hòa thượng?!"
Đúng vậy. Nếu không tận mắt nhìn thấy khẳng định sẽ không tin; vừa vặn lúc về cô cùng Nhất Thành Đại sư chụp lưu niệm một tấm hình. Đa Ninh đưa ảnh chụp cho Nhan Nghệ xem.
Nhan Nghệ cầm di động, cô không tin nhìn ảnh cô chụp chung với Cố học trưởng mặc tăng phục, vẫn còn có chút không tin: "Cosplay. . . Nhất định là cosplay!"

Nếu cosplay thì tốt rồi. Đúng rồi, Cố học trưởng follow cô trên weibo!
Đa Ninh tìm được weibo của Cố học trưởng đưa cho Nhan Nghệ xem. Vừa vặn, năm phút trước Cố học trưởng còn đăng một trạng thái, chỉ có bốn chữ —— "Cả đời thanh tịnh."
"Ông trời có mắt!"
2 phút sau, Nhan Nghệ thở ra, khó có thể kìm lòng khi người gặp họa đứng lên nói: "Đa Ninh, mình luôn luôn nghĩ vị Cố tiện nhân kia bị phụ nữ như thế nào thu phục, không nghĩ là thần phật a..."
Cố tiện nhân? Nhất Thành Đại sư?
Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ. Đây là chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net