Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói trong tâm mỗi người phụ nữ đều cất giấu một ít bí mật khó nói thì Cố Gia Thụy chính là bí mật xấu hổ nhất mà Nhan Nghệ không thể mở miệng. Hồi đại học, chuyện đêm đó Nhan Nghệ không muốn nói ra nhưng hiện tại cô đã là người phụ nữ từng ly hôn, đối phương đã xuất gia. Cô không cần bận tâm, cố kỵ nữa. Thậm chí cô còn xem đêm đó là một hồi phong hoa tuyết nguyệt của mình. Cô cùng đại sư phong hoa tuyết nguyệt, ngẫm lại thật có cảm giác a.

Cô hơi hơi ngửa đầu.

Nhan Nghệ bắt đầu hồi niệm đêm đó, gian tình giữa hai người còn chưa đâu vào đâu a...

"Đa Ninh, cậu có nhớ rõ sinh nhật 20 của cậu không?" Nhan Nghệ mấy máy môi, mở đầu nói "Chính là hôm ngoại trừ tổ chức sinh nhật, chúng ta cùng phòng ký túc xá Chu Diệu làm bữa tụ tập ấy..."

Đa Ninh gật đầu. Sinh nhật của cô, cô đương nhiên nhớ rõ. Bữa tụ tập hôm đó là do Miêu Miêu đề nghị bởi vì lúc đó Miêu tỷ đang theo đuổi Ô Giang.

Nhan Nghệ lại bắt đầu nhớ lại.

Sinh nhật Đa Ninh cuối tháng 12, sau Giáng sinh hai ngày, đúng thời điểm lạnh nhất trong năm của thành phố A. Ngày hôm đó, bọn họ gặp nhau ở quảng trường thời đại thành phố A. Đầu tiên, mọi người dùng bữa cơm Tây phong phú, sang trọng rồi đi hát KTV. Không khí tốt đến mức cảm thấy toàn bộ thành phố A trở lên xa hoa hơn bình thường.

Bởi vì Giáng sinh mới qua hai ngày, không khí Giáng sinh vẫn đọng lại; tùy ý nhìn quanh có thể thấy những ngôi sao nhỏ cùng màu đỏ chủ đạo mùa Giáng sinh phía đầu đường, vừa lãng mạn vừa đáng yêu.

Đêm đến, tâm tình các cô đều rất tốt, phảng phất có thể phồng lên như khinh khí cầu, cảm giác thật lâng lâng.

Không chỉ có thế đâu. Có biết không khí ban đêm đặc biệt làm người ta trầm luân không? Hơn nữa đối phương lại là người đàn ông mê người đến thế.

Nhan Nghệ nhìn Đa Ninh, có thấy thế không?

Đa Ninh gật đầu, có thể.

Đúng vậy. Không khí lúc ấy chính là như vậy, có chút luyến ái lại trầm mê như tiểu thuyết cô hay xem. Nhan Nghệ nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Ăn bít tết xong, chúng ta đi hát, vốn dĩ muốn hát suốt đêm nhưng một lát sau cậu phải về. Lúc đó, cậu và Chu Diệu đi rồi, nhớ không?"

Ừ. Đa Ninh tiếp tục gật đầu, cũng hồi tưởng đến chuyện đêm đó. Mẹ cô điện thoại muốn cô về sớm một chút, không thể đi suốt đêm. Nhà cô và Chu Diệu gần nhau, cô về sớm tự nhiên Chu Diệu cũng về.

Đa Ninh nhớ rõ như vậy. Đêm đó, không khí thành phố rất tốt. Quan trọng nhất là đêm đó Chu Diệu đặc biệt đẹp trai, tuy rằng không giống Cố học trưởng thành thục mặc áo bành tô; anh chỉ mặc khoác dạ đen cùng quần bò nhưng cũng lộ ra soái khí vô cùng bức người. Anh vừa cắt tóc để lộ ra đôi tai bị lạnh đến hồng hồng. Bên trong áo khoác là áo cao cổ màu trắng càng tôn lên cái cổ thon dài. Bộ dáng thật đẹp...

Vì sao cô nhớ kĩ như vậy à? Bởi vì cô viết nhật kí a.

Đa Ninh nhớ rõ còn Nhan Nghệ thì không nhưng cô có thể nhớ đêm đó Cố Gia Thụy có bao nhiêu yêu nghiệt. Sau khi Đa ninh cùng Chu Diệu đi, Ô Giang cũng tìm lý do rời khỏi bữa tiệc, Hà Hạo đi theo Ô Giang.

Vì Miêu Miêu theo đuổi Ô Giang nên cô bỏ Nhan Nghệ lại để theo Ô Giang.

Nhưng mà khó khăn lắm mới đặt được phòng vào thứ 7. Tiền cũng trả rồi mà. Chẳng lẽ bỏ? Quá lãng phí...

Dù sao Nhan Nghệ muốn tiếp tục hát. Lúc trước đông người, còn có Chu Diệu vì sinh nhật Đa Ninh mà liên tục cầm mic; căn bản cô không cướp được bao nhiêu. Bây giờ bọn họ đi rồi, cô có thể hát không nghỉ.

Bên cạnh còn có Cố Gia Thụy, bộ dáng đẹp trai dựa vào sofa. Hai chân vắt chéo, tay cầm ly, mỉm cười nhìn cô hát từ bài này sang bài khác.

Sau đó, màn hình hiện ra bài hát song ca. Cố Gia Thụy thấy cô hát được, mời cô hát cùng.

Sofa KTV mềm mại, cô cùng Cố Gia Thụy ngồi xuống một chỗ hát. Vừa hát Cố Gia Thụy vừa khoác tay lên vai cô, hơi thở trêu người như ẩn như hiện bên tai.

Lúc sau, Nhan Nghệ hát không nổi nữa, khống chế trái tim đang đập thình thịch, ra vẻ trấn tĩnh. Lòng bàn tay đã ướt đẫm.

"Lạnh không?" Đột nhiên, Cố Gia Thụy dựa vào cô, ôn nhu hỏi: "Có cần chỉnh nhiệt độ lên không?"

Tiếp đó, anh còn chạm ta cô như muốn xem cô có lạnh hay không.

____

Lúc sau, hoàn toàn giống như phim vậy, Cố Gia Thụy hôn cô, hôn thật sâu. Anh còn sờ bụng cô, cảm thấy thật mềm mại, đáng yêu.

Đương nhiên còn có 36D của cô.

Đó là lần đầu tiên cô bị đàn ông vuốt ve ngực, cô khẩn trương dến không tưởng nổi, ngây ngốc nằm xuống sofa mà không biết tiếp theo phát sinh chuyện gì. Cảm giác như bị nam yêu tinh câu hồn, thần trí hoàn toàn mờ mịt.

Ồ, cô còn cùng Cố Gia Thụy đi khách sạn.

Sau đó...

Nhan Nghệ ngừng lại, nâng mí mắt, nhìn Đa Ninh nói: "Có cần nói tiếp không?"

Đa Ninh đỏ mặt, lắc đầu. Không sao cả, mọi người đều là người trưởng thành.

"Đi vào khách sạn, mở phòng, Cố Gia Thụy phải đi tắm rửa, sau đó..." Nhan Nghệ lại ngừng lại. Học theo giọng văn tác giả, dẫn dắt rồi chen một ít tình tiết. Tại thời điểm quan trọng nhất thì ngừng lại.
"... Sau đó thế nào?" Đa Ninh nhịn không được hỏi, đôi mắt sáng lên, hai má phiếm hồng. Cho dù là câu chuyện xưa nhưng dừng ở đây thật không nhân đạo a.

"Sau đó chính là —— anh ta đi tắm rửa, mình đào tẩu." Nhan Nghệ cười ha ha nói ra, ha ha ha, nàng có phải hay không rất tuyệt, rất có tự chủ, cuối cùng một khắc còn có thể thoát ra từ miệng sói.

Thuận lợi bảo vệ trong sạch cho mình.

Đương nhiên... Cô bảo vệ trong sạch lại cho người như Vương Diệp.

Đa Ninh:...

"Haizz!"

Nói xong hết thảy, Nhan Nghệ thở dài một tiếng.

"Nhan Nhan..." Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ, cho là Nhan Nghệ khổ sở chuyện phát sinh đem đó, cô đang nghĩ nên an ủi như thế nào.
Nhan Nghệ ngẩng đầu, mở miệng nói với cô: "Cậu nói xem tại sao tớ lại chạy trốn nhỉ? Thật đáng tiếc... Bằng không mình chính là người phụ nữ từng ngủ với đại sư rồi!"

Đa Ninh: "..."

Nhưng đúng là thiếu chút nữa ngủ với đại sư a...

Nhan Nghệ vừa nói, Đa Ninh liền hiểu được vì sao chỉ cần có Cố Gia Thụy thì người luôn thích náo nhiệt như Nhan Nghệ tự giác không đi. Không nghĩ tới có chuyện như vậy.

Đa Ninh gật gật đầu. Khó trách Nhan Nghệ đối với việc Cố học trưởng xuất gia vui sướng khi có người gặp họa. Xác thực, nam nhân như Cố Gia Thụy, quy y phật môn rất tốt.

Xuất phát từ tò mò, Nhan Nghệ hỏi địa chỉ Weibo của Cố Gia Thụy. Đa Ninh cho cô nhưng không thể không nhắc nhở một câu: "Mặc kệ Cố học trưởng trước kia cái dạng gì, hiện tại anh ấy đã xuất gia."

"Tớ hiểu mà." Nhan Nghệ chớp mắt nhìn cô, cam đoan nói: "Yên tâm, tớ không làm bậy đâu."

___
Không biết có phải hay không bởi vì Nhan Nghệ cùng cô nói chuyện nam nữ, ban đêm Đa Ninh cũng nghĩ đến lần đầu tiên hoan ái với Chu Diệu cũng là lần duy nhất. Bởi vì sau đó, cô cùng anh nhanh chóng ly hôn trong hòa bình.
Kỳ thật đoạn thời gian sau khi kết hôn kia, cô cảm thấy Chu Diệu có phần không đúng. Tuy rằng mỗi ngày vẫn như trước ung dung khoái trá, thường thường trêu chọc cô, không có gì khác trước. Nhưng cô có thể thấy được sự áp lực của Chu Diệu.

Gần như mỗi đêm Chu Diệu đều tỉnh dậy vào nhà vệ sinh, lúc về giường trên người mang theo chút ý vị.

Chu Diệu hút thuốc nhưng không nghiện. Chỉ có điều đoạn thời gian kia, anh hút rất nhiều. Hai ngày một gói thuốc lá. Cô hỏi Chu Diệu có phải có tâm sự hay không nhưng Chu Diệu cái gì cũng đều chưa nói.

Anh là người như vậy, không muốn nói thì ai cũng không cạy ra được. Nhưng cô đã là vợ anh mà.

Đêm hôm sau, cô không ngủ được; nghiêng người, nhắm mắt giả bộ ngủ. Nửa đêm, cô phát hiện Chu Diệu lại đứng dậy, sau đó cô xoay người kéo tay anh lại ——

Nếu cô cùng anh kết hôn, cô chính là vợ anh, cô không muốn tiếp tục tình trạng này với Chu Diệu. Cô muốn hai người quan hệ thân thiết hơn mật một chút, cô cùng với anh thân mật, chia sẻ ngọt bùi với nhau...

Chu Diệu hôn cô, như đàn ông động tình với phụ nữ vậy. Càng ngày càng sâu, càng lúc càng gấp nhưng lúc tiến vào hai người đều rất khó chịu. Cô quen anh từ bé, vĩnh viễn là bạn bè tốt nhất. Bọn họ quá quen thuộc lẫn nhau, không ai có thể như cô quen biết anh lâu như vậy. Nhưng cô cùng anh lại không thể gần nhau tự nhiên. Nếu là người yêu chân chính, sẽ thật tự nhiên bên nhau, từ thân thể đến linh hồn.
Cô cùng Chu Diệu không như vậy.

Sau đó, Chu Diệu nhanh chóng ly hôn với cô. Anh nói quãng thời gian trước rất áp lực vì không biết nói thế nào với cô anh đã yêu người khác rồi. Anh rất thống khổ nhưng không còn cách khác, anh hy vọng có thể ly hôn.

Anh rất thống khổ. Anh không có cách khác. Anh hy vọng có thể ly hôn.
Ba câu, Chu Diệu chuẩn xác chọc trúng mạch máu cô, làm cho cô không thể đánh trả. Cô rất muốn mắng anh hỗn đản nhưng cô đồng ý với anh.
Dù sao ly hôn cũng không việc gì.

Ly hôn đối với cô mà nói cũng chỉ là mất đi một người chồng không yêu cô nhưng Chu Diệu vẫn là bạn tốt nhất từ nhỏ đến lớn của cô, có phải hay không?

"Đúng vậy." Ngày đó, Chu Diệu mặc áo sơmi quần tây chỉnh tề, thoạt nhìn nội liễm lại nói ra những lời tạt gáo nước lạnh vào người cô. Giống vậy đây là lần cuối cùng anh gặp cô, anh nói: "Đa Ninh, ly hôn rồi chúng ta vẫn là bạn tốt."
Bạn tốt... Thế nhưng cô đã sớm đã yêu bạn tốt nhất của mình.
"Lạch cạch ——"

Đa Ninh mở đèn ngủ, xỏ dép vào nhà vệ sinh. Trong gương, hai mắt cô ửng đỏ.
Như con thỏ bị ủy khuất.
Ngày hôm sau, Đa Ninh vẽ thỏ con rồi xử lý công tử thỏ bằng đồ họa 3D. Vì nhận đơn hàng 100 thú bông, cô cùng Nhan Nghệ đã phân công rõ ràng, cô phụ trách thiết kế, lựa chọn vải và những phụ kiện kèm theo, Nhan Nghệ phụ trách liên hệ nhà xưởng gia công thú bông và tính toán chi phí cùng nhân công.

Văn phòng thú bông Alice cứ vậy vì đơn đặt hàng đầu tiên mà khai trương.
Hôm nay, cô cùng Nhan Nghệ muốn đi Hải Thành một chuyến bởi vì Nhan Nghệ đã liên hệ được với nhà xưởng gia công thú bông ngay tại Thiên Sơn Hải Thành, ông chủ nhà xưởng là bạn của ba Nhan Nhan.

Hải Thành rất nhỏ nhưng người làm ăn lại rất nhiều cho nên mỗi người đều có những mối quan hệ với nhau. Ba Nhan Nghệ cũng là người làm ăn, Nhan Nghệ từ nhỏ mưa dầm thấm đất. Hơn nữa, tính cách cô thân thiện, am hiểu xã giao cho nên vấn đề nhân công được giải quyết một cách nhanh chóng.
Khụ khụ, Nhan Nghệ xác thực am hiểu xã giao nhưng sáng ra mở Weibo muốn nói chuyện phiếm nhưng nhất thời không biết nói gì. Tối hôm qua, cô follow weibo Cố Gia Thụy cũng chính là Nhất Thành Đại sư, ngày hôm sau thì phát hiện anh follow lại.
Lập tức, cô nhắn tin một câu: "Còn nhớ rõ em không?"

Weibo của cô dùng tên thật, hình đại diện cũng là ảnh của cô, không biết vị Nhất Thành Đại sư còn có nhớ cô cùng anh từng vào khách sạn không.

Một lúc lâu sau, Nhất Thành Đại sư hồi âm: "Trịnh thí chủ, xin chào."

Tốt lắm, còn nhớ rõ cô.

Nhan Nghệ nhắn lại: "Cố Gia Thụy, anh thật sự xuất gia sao?"

Hình đại diện của Cố Gia Thụy là một cái mõ. Cô hỏi xong, cái mõ kia chớp chớp hai cái, bắn ra một câu: "Người xuất gia không nói dối."

Xem ra thật sự xuất gia... Nhan Nghệ lại đặt câu hỏi: "Sao anh lại xuất gia, là bị phụ nữ vứt bỏ à?"

Mõ lại chớp chớp, Cố Gia Thụy hồi âm: "Phàm là vật hữu hình đều là phù du. Trịnh thí chủ, thỉnh không cần nói đến chuyện cũ trước kia."

Nhan Nghệ có phần lờ mờ, châm chọc một câu: "Thật không thể tưởng được học trưởng có thể làm hòa thượng!"

"Thế gian mọi sự đều có nhân quả, chỉ có thể nói tiểu tăng cùng phật pháp hữu duyên."

Mõ tiếp tục hồi âm, toàn là dùng từ ngữ triết lí. Giống như mỗi một từ đều lộ ra một lòng thanh thản, lạnh nhạt, thoát tục.
Nhan Nghệ khó có thể tin Cố Gia Thụy có thể thành người như vậy. Quả nhiên, đại sư không giống với người thường. Cô vốn định nhắn lại một câu: "Đúng vậy, đây là nhân quả báo ứng."

Ngẫm lại vẫn là quên đi. Thiện tai thiện tai.

... Vạn nhất Cố Gia Thụy niệm kinh rủa cô thì làm sao bây giờ.

Nhan Nghệ không quan tâm nữa. Nhanh chóng cùng Đa Ninh xuất phát đi Hải Thành, tận lực làm việc. Trừ việc đến nhà xưởng gia công, cô còn có một việc muốn xử lý.

"Đa Ninh..." Nhan Nghệ một bên lái xe một bên nói: "Đợi lát nữa xong việc bên nhà xưởng, cậu có thể cùng tớ đi..."

Nhan Nghệ muốn nói lại thôi.

Ngồi ở ghế phụ, Đa Ninh chơi trò chơi bình thường Thiểm Thiểm thích nhất, nâng đầu hỏi Nhan Nghệ: "Chuyện gì vậy?"

"Đi cùng tớ đến nhà chồng cũ." Nhan Nghệ có phần rối rắm mở miệng "Tớ vẫn còn để đồ bên kia, muốn lấy một chút."

"Được." Đa Ninh gật đầu đáp ứng, thả di động xuống, nhìn Nhan Nghệ nói, "Không cần sợ, tớ đi cùng cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net