Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng Đa Ninh và Nhan Nghệ đến nhà "Vương gia" rồi buổi chiều mới sang nhà xưởng Thiên Sơn xem mẫu thiết kế. Lý do rất đơn giản, hôm nay vì gặp Vương Diệp mà Nhan Nghệ cố ý ăn diện một phen. Nếu đi nhà xưởng trước rồi mới đến nhà họ Vương thì không được tốt lắm, mất công các cô sửa soạn một phen.

"Đa Ninh, cám ơn cậu." Nhan Nghệ nói với cô.

"Cảm ơn cái gì?" Đa Ninh nhấp môi dưới.

"Cảm ơn vì đã làm bạn tớ."

Đa Ninh cười cười.

"Hơn nữa cậu chưa bao giờ ở trước mặt tớ mắng Vương Diệp là tra nam." Nhan Nghệ còn nói, kéo môi dưới.

Đó là bởi vì Nhan Nghệ yêu anh ta, cô không đề cập tới mới có thể khiến Nhan Nghệ dễ dàng buông tay. Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ, thấy viền mắt Nhan Nghệ hơi phiếm hồng, cô không nói gì mà chỉ cầm tay của Nhan Nghệ.

Trước khi đến nhà họ Vương, cô cùng Nhan Nghệ dự định ghé mua kính. Vừa hay đi ngang qua một cửa hàng. Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đi vào lựa chọn kính râm, nhìn gương đặt trong quầy, thay Nhan Nghệ tô son lần nữa.

Tốt lắm. Cô để Nhan Nghệ soi gương, Nhan Nghệ nâng nâng cằm, vô cùng vừa lòng "Đa Ninh, tại sao lại muốn mua kính râm vậy?" Nhan Nghệ lên tiếng hỏi.

"Bởi vì. . ." Đa Ninh cẩn thận nói với Nhan Nghệ "Năm năm trước, tớ và mẹ cũng như vậy." Cô cùng mẹ đi gặp người sinh cho ba cô hai đứa con trai song sinh.

Lúc ấy, viền mắt cô cũng là ửng đỏ như thế này. Chu Diệu giúp cô tìm một chiếc kính râm, anh cong thắt lưng nói với cô: "Trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp làm em trở nên kiên cường, cứng rắn; đành mang kính râm giả bộ vậy."

Giả bộ như vậy cũng tốt.

Nhan Nghệ gật gật đầu, bộ dáng thoải mái mà nói: "Đa Ninh, cậu cũng đeo một chiếc đi."

Ừ. Lát nữa, cô là người chống đỡ cho Nhan Nghệ, xác thực cần tăng thêm khí phách. Đa Ninh đeo một chiếc kính, sau đó đẩy đẩy kính râm. Mặt cô nho nhỏ, chiếc kính che khuất nửa khuôn mặt nhưng nếu muốn ra vẻ thì cần cố ý nghiêm mặt.

Nhìn trong gương, Đa Ninh đem khóe miệng kéo xuống; tốt lắm, thật nghiêm túc.

Nhưng mà cô không nghĩ Nhan Nghệ để nhiều đồ như vậy lại nhà "Vương gia".

Thật ra, hôm nay Nhan Nghệ vốn dĩ muốn trở về đem theo ít đồ nhưng tin nhắn của Vương Diệp làm cô tức giận. Càng nghĩ càng khó chịu, cô quyết định đem tất cả những gì cô mua chuyển đi hết.

Đàn dương cầm, dàn âm hưởng, đèn ngủ... À, còn có giường king size. Toàn bộ đem đi hết.

Lập tức, Đa Ninh thay Nhan Nghệ liên hệ với công ty chuyển nhà.

__________

10 phút trước, Nhan Nghệ nhắn tin cho Vương Diệp nói một lát nữa muốn đến lấy đồ, cần người giúp việc mở cửa cho cô. Thế mà Vương Diệp không đồng ý, lý do là không tiện, muốn Nhan Nghệ ngày mai đến. Thế là Nhan Nghệ liên lạc với dì giúp việc nhà anh ta. Nhan Nghệ đối tốt với dì ấy còn dì cũng rất thích Nhan Nghệ, thế là liền nhắn tin báo cho cô biết: Lát nữa, Ngô tiểu thư đến đây.

Ngô tiểu thư là ai? Chính là mối tình đầu của Vương Diệp, cũng là người Hải Thành. Lúc du học thì cả con người và lý tưởng đều bất đồng với Vương Diệp thế là chia tay. Kết quả sau khi về nước, lý tưởng hai người lại đồng nhất.

Chuyện gì cũng không nói, bọn cô trực tiếp cùng công ty chuyển nhà đến nhà Vương Diệp.

Nhà "Vương gia" là khuôn viên biệt thự nổi danh ở Hải Thành. Vương Diệp và Nhan Nghệ mua nhà trước khi kết hôn, vì Vương Diệp hiếu thuận, kết hôn xong thì đón ba mẹ về ở một chỗ cùng mình. Cho nên hôm nay Ngô tiểu thư đến đây, tám phần là chính thức ra mắt.

Khó trách Vương Diệp nói không tiện. Nhan Nghệ châm chọc chậc chậc hai tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài.

Đa Ninh lái xe, Nhan Nghệ ngồi ở ghế phụ hít một hơi thật sâu, tay chân có phần không khống chế được mà phát run, trong lòng cô đang rất tức giận.

Thật ra Nhan Nghệ cũng không phải là người mạnh mẽ. Nếu như thế thì hai tháng trước Nhan Nghệ cũng sẽ không ly hôn dễ dàng như vậy. Đa Ninh lại càng không phải là người mạnh mẽ nhưng hôm nay cô muốn thay Nhan Nghệ cứng rắn một lần.

Dựa theo địa chỉ Nhan Nghệ đưa, Đa Ninh lái chiếc Macan của Nhan Nghệ đỗ bên ngoài biệt thự Vương gia, theo sau là xe của công ty chuyển nhà, một chiếc xe tải to, uy phong lẫm liệt.

Quả nhiên, hôm nay nhà họ Vương gia thật náo nhiệt. Bên ngoài biệt thự có bao nhiêu là xe.

Đa Ninh quay đầu nhìn Nhan Nghệ. Nhan Nghệ đeo kính râm, cô liếc mắt một cái, tháo dây an toàn. Đa Ninh theo Nhan Nghệ xuống xe.

Mở cửa là dì giúp việc, đối với sự xuất hiện của Nhan Nghệ liền bỗng chốc khẩn trương đến độ nói không ra lời.

"Nhan Nhan. . ."

Nhan Nghệ nhìn về phía phòng khách.

Phòng khách lớn như vậy mà toàn là người. Đại khát bọn họ tụ tập, không khí đang vui vẻ thì ngưng lại, Vương Diệp đứng lên nhìn về phía Nhan Nghệ.

"Tôi đến lấy đồ." Nhan Nghệ mở miệng, mở miệng nói ngay mục đích của mình.

Đa Ninh không làm gì cả, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Nhan Nghệ. Nói xong mục đích, cô lập tức an bài nhan viên công ty chuyển nhà làm việc. Trước khi đến đây, cô và Nhan Nghệ ghi ra danh sách đồ sẽ chuyển đi, hôm nay chuyển đi cái gì thì ghi rõ ra không sót một thứ. Tránh lát nữa xúc động quá không nhớ rõ nên chuyển cái gì. Như vậy, Nhan Nghệ không cần qua đây lấy đồ lần nữa.

Dựa theo sự chỉ huy của Đa Ninh, hai vị đại ca muốn lên lầu chuyển vật lớn nhất là chiếc giường king size. Vương Diệp cất bước tiến lên, từ sofa đi tới, hắn kéo tay Nhan Nghệ lại, thấp giọng hỏi một câu: "Nhan Nhan, sao em lại tới đây?"

"Tôi đến lấy đồ." Nhan Nghệ nhắc lại lần nữa.

Tự nhiên, Vương Diệp thấy được nhân viên chuyển nhà, còn không ít đâu. Hắn nhìn Nhan Nghệ thấp giọng cầu xin nói: "Nhan Nghệ, hôm nay nhiều người thân,  bạn bè như vậy... em cchừa chút mặt mũi cho anh."

Nhan Nghệ đưa tay cầm kính râm, làm bộ muốn gỡ ra nhưng lại thôi.

"Vì sao tôi phải chừa chút mặt mũi cho anh, bọn họ cũng không phải người thân, bạn bè của tôi." Nhan Nghệ đáp, cô không có hạ giọng cũng không có cố ý cao giọng. Sau đó, nhìn về phía người vừa đứng lên từ sofa phía đối diện — Ngô tiểu thư.

Lúc Nhan Nghệ kết hôn cô còn đang ở Toronto nên không tham dự được. Hôm nay là lần đầu tiên Đa Ninh gặp trực tiếp chồng cũ trong truyền thuyết "Vương gia" của Nhan Nghệ. Anh ta vừa trắng vừa gầy. Khi đánh giá Vương Diệp, Đa Ninh bày ra bộ mặt nghiêm túc rồi đẩy kính lên đầu, lộ ra một đôi hắc bạch phân minh nhìn Vương Diệp đứng đối diện.

Lúc Nhan Nghệ kết hôn có chiếu VCR (*), nếu trí nhớ Vương Diệp tốt thì có thể nhận ra cô là ai. Cô là bạn đại học tốt nhất của Nhan Nghệ. Đa Ninh đưa danh sách cho Vương Diệp, thật thà mở miệng: "Vương tổng, làm phiền anh xem những gì ghi trên giấy có phải đều là Nhan Nhan dùng tiền của mình mua không, nếu không có vấn đề gì, chúng tôi muốn bắt đầu chuyển đồ."

(*) VCR: Video cassette recorder" là đầu máy video hay máy thu phát băng video cassette

Vương Diệp kêu đúng tên cô "Đa Ninh... Sao cô lại có thể nháo cùng Nhan Nghệ?"

Đa Ninh không để ý đến Vương Diệp ra vẻ quen biết "Nếu Vương tổng không cần xác nhận, tôi cứ dựa theo đó mà chuyển. Nếu chuyển nhầm mong Vương tổng đừng đau lòng."

Vương Diệp ha ha cười hai tiếng, khẽ nghiêng đầu.

Sau đó một người phụ nữ cao gầy từ sofa đi tới, Đa Ninh đứng đối diện cô ta, nếu cô đoán không sai thì đây chính là Ngô tiểu thư. Ngô tiểu thư mặc một chiếc váy ôm màu xám, khí chất thanh nhã. Không xinh đẹp nhưng khí chất xuất chúng.

Ngô tiểu thư đến bên Vương Diệp, nhẹ nhàng tự nhiên mở miệng: "Diệp, anh để cho vợ trước chuyển đồ đi."

Đối mặt với Ngô tiểu phong thái nhẹ nhàng, cao quý; cảm xúc Nhan Nghệ có phần không nhịn được, muốn nói nhưng không biết nói gì.

Khi nhìn thấy Ngô tiểu thư này, cuối cùng Đa Ninh cũng có thể hiểu được vì sao Nhan Nghệ đánh cô ta.

"Đúng vậy, vẫn là Ngô tiểu thư nói phải." Đa Ninh ưỡn ngực, thay Nhan Nghệ đáp lại: "Lần đầu gặp mặt, nhìn Ngô tiểu thư đã biết là người hào sảng. Dù sao không phải ai cũng có thể tiếp tục dùng chồng mà người khác không cần... Không cần phải nói, Ngô tiểu thư hào phóng như vậy, gu thưởng thức nhất định càng tốt. Chờ chúng ta đem đồ chuyển đi, Ngô tiểu thư vất vả thay vương tổng mua mới thôi mà."

Ngô tiểu thư vô cùng buồn cười, định mở miệng thì Đa Ninh vội vàng bỏ thêm một câu, lạnh lùng nói: "Ngô tiểu thư, không cần nói nhiều." Đây là chiêu cô học được từ Chu Diệu. Không sai, dùng tốt lắm.

Đa Ninh không hay sinh sự, oán giận người nhưng điều đó không đại biểu cô sẽ không. Cô chơi với Chu Diệu từ nhỏ đến lớn, Chu Diệu là ai chứ, nếu anh hận người nào thì không có ai là đối thủ của anh.

Tốt lắm. Ngô tiểu thư không nói nữa: ". . ."

Đồng thời "Lạch cạch —— "

Nhân viên chuyển nhà đem bức tranh treo ở huyền quan tháo xuống nhưng thấy người trong nhà nhìn, anh ta không nhịn được hỏi: "Bức tranh này cũng đem đi chứ?"

"Đúng."

"Đúng."

Đa Ninh, Nhan Nghệ đồng thời lên tiếng.

"Được rồi."

Hôm nay, cha mẹ Vương Diệp đều ở đây, những người khác đều là thân thích, bạn bè. Sợ đối phương đông người làm khó bọn họ, lúc liên hệ công ty chuyển nhà cô trả gấp đôi giá muốn gấp đôi số nhân viên lên.

Sau đó những những bức tranh khác trên tường, lầu trên lầu dưới, phòng ngủ, hành lang dài, toàn bộ đều tháo xuống. Một tấm cũng không thể thiếu. Tiếp theo là máy chạy bộ, dàn máy, giường ngủ... Dựa theo trình tự trước sau, Đa Ninh chỉ huy chuyển đồ đạc từ nhà Vương Diệp ra hết...

Tivi treo tường trong phòng khách còn đang phát một tiết mục nhưng không ai có tâm trạng để xem. Mọi người nhìn chằm chằm nhân viên chuyển nhà đem từng thứ đi, nhìn không chuyển mắt mà cũng không nhiều chuyện. Cha mẹ Vương Diệp xem trọng mặt mũi, không ngăn cản.

Ồ, tivi không có ai xem cả. Tốt thật.

Đa Ninh gọi một nhân viên lại đây, nói: "Cái tivi này cũng lấy xuống đi."

Nhân viên chuyển nhà đều biết rõ, nhanh tay làm việc lại không hỏi nhiều. Toàn bộ quá trình Đa Ninh đều trưng bộ mặt lạnh nhạt, bộ dáng hờ hững. Tuy rằng, cô đã sớm hốt hoảng, tay chân nhũn ra.

Ngay lúc này thì di động vang lên.

Là điện thoại của Chu Diệu.

Không thể nghe, Đa Ninh không đổi sắc tắt máy.

Sau đó, Chu Diệu lại gọi tới.

Không có cách khác, Đa Ninh nhìn quanh, trước mặt mọi người nghe điện thoại. Trong di động, Chu Diệu đang muốn lười lên tiếng, cô không kiên nhẫn mở miệng nói: "Có việc nói mau, có rắm mau thả, hiện tại đang bề bộn nhiều việc."

Ngữ khí lãnh ngạo, như là nữ chủ nhân đối đãi nam sủng trong nhà.

". . ."

Bên kia bỗng chốc không phản ứng.

"Nếu không có việc gì thì cúp máy đây." Đa Ninh lại nói một câu. Từ khi tiến vào nhà Vương Diệp, ngữ khí Đa Ninh hoàn toàn khác hẳn, hiện tại cô thật sự không biết mình là ai.

Bên kia vẫn không có động tĩnh, giống như đã cúp máy.

Đa Ninh đang muốn tắt máy thì Chu Diệu vội vàng ho nhẹ hai tiếng, giọng có phần thăm dò——

". . . Buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net