Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Diệu có tật xấu, cứ hễ mặc đồ đen là lại bày ra bộ dáng lãnh khốc.

Hai ngày trước, Nhan Nghệ còn nói Chu Diệu càng ngày càng mê người: vốn dĩ con người anh đã toát ra khí chất đàn ông lại có hương vị văn nhã, hoàn toàn bất đồng với công tử ăn chơi, kiêu ngạo hiện nay. Quả thật là hình mẫu lý tưởng của đại đa số phụ nữ...

Nhưng đối Đa Ninh mà nói, Chu Diệu chính là Chu Diệu. Cô thích bộ dáng của anh, thậm chí cả tính xấu của anh. Tất cả đều chỉ vì anh là Chu Diệu.

Chẳng hạn anh của lúc này ra vẻ đạo mạo, bước xuống từ chiếc xe đắt tiền và anh của năm nhất giả vờ giả vịt viết chữ lên bảng đen không có gì khác nhau.

Chu Diệu đến cạnh cô, sau đó nhẹ nhàng đặt tay vai bả vai cô, khóe miệng hơi cười nói với Ô Giang "Vốn định cùng đi với cô ấy nhưng thật sự bận quá."

Rõ ràng là không được mời nhưng vẫn làm bộ làm tịch.

Ô Giang cũng không khách khí nói: "Chính là Chu tổng bận quá, không dám mời."

Chu Diệu vẫn cười, thậm chí ý cười còn có xu hướng tăng lên, khách khí: "Mọi người đều là bạn học với nhau, cái gì mà mời với không mời chứ... Có thời gian thì trực tiếp đến nhà tôi dùng bữa. Không phải tôi nói quá, cơm Chu gia không tệ đâu... Đúng không, Đa Ninh?"

Đa Ninh không quan tâm, đưa tay ra sau thắt lưng Chu Diệu, vỗ nhẹ anh lưng anh.

Kết quả Chu Diệu nắm tay cô, những ngón tay đan lại với nhau, trực tiếp cầm tay cô đưa ra trước mặt mọi người, nhíu mi nói: "Đánh nhiều như thế mà không thấy đau chút nào."

Đa Ninh: "..."

"Nếu Chu tổng đến đây rồi thì bọn tớ không cướp người từ tay anh ấy nữa." Miêu Miêu mở miệng nói, cô cười cười, ánh mắt mang theo cảm xúc phức tạp nhìn về phía Đa Ninh "Còn có Đa Ninh, cám ơn quà của cậu... Cậu luôn là người thiện lương, tốt bụng."

"Miêu Miêu. . ." Miêu Miêu cố ý khen làm cho Đa Ninh có phần khó chịu, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.

Cô khẳng định Miêu Miêu đã xảy ra chuyện gì rồi bằng không Miêu Miêu sẽ không nói như thế. Chỉ là không ai biết tình hình cụ thể thế nào nên cũng không có cách nào đoán được.

"Miêu Miêu, tớ và Nhan Nghệ đi trước." Đa Ninh nói với Miêu Miêu, ngữ khí cố bình thản.

"Ừ, sau này có cơ hội thì gặp lại." Miêu Miêu gật đầu, tầm mắt vừa chuyển, đột nhiên lấy con heo bông mà Ô Giang cầm trong tay đem qua chỗ Nhan Nghệ.

"Nhan Nghệ, con heo bông này trả cho cậu và Đa Ninh."

Nhan Nghệ bất ngờ, hỏi: "... Sao vậy?"

"Bởi vì tớ và Ô Giang... căn bản không cần." Miêu Miêu nói, cô hít một hơi thật sâu.

Ô Giang không nghĩ đêm nay cảm xúc Miêu Miêu kịch liệt như thế. Anh nhìn Miêu Miêu, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp. Ô Giang duỗi tay kéo Miêu Miêu, cô không phản kháng, tùy ý để Ô Giang nắm tay.

Xấu hổ nhất vẫn là Nhan Nghệ, bởi vì Miêu Miêu nói không cần, bởi vì hôm nay cô tặng heo nhỏ chúc hai người sớm có cục cưng...

Miêu Miêu đưa heo nhỏ cho cô, Nhan Nghệ và Đa Ninh đều không nhận lấy. Đúng lúc này, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đón lấy heo nhỏ từ tay Miêu Miêu.

"Cô không cần thì đưa cho tôi đi." Chu Diệu không mặn không nhạt nói: "Tôi muốn Đa Ninh tặng nhiều lần rồi mà cô ấy không cho... Vừa hay hôm nay chiếm tiện nghi vậy."

Anh cầm heo bông trong tay, quăng vào lòng Đa Ninh, liếc mắt nhìn cô nói: "Cầm giúp anh, anh qua đối diện mua thuốc hạ nhiệt."

Đồng thời, quăng khóa xe cho cô luôn.

______

Miêu Miêu cùng Ô Giang lên xe đi rồi, Chu Diệu cũng qua tiệm thuốc đối diện. Đa Ninh và Nhan Nghệ đứng ở đầu đường nhìn nhau. Qua một lúc, Nhan Nghệ chỉ về phía xe Ô Giang mới rời đi, nói: "Bọn họ làm cái gì vậy? Vợ chồng bất hòa thì đóng cửa giải quyết đi chứ?"

Một tay Đa Ninh ôm heo bông, một tay vỗ vai Nhan Nghệ. Nhan Nghệ không ngừng giẫm chân phát tiết cơn tức, lên tiếng hỏi cô "Đa Ninh, cậu không tức giận sao?"

Tức giận, hình như là có. Nhưng trong tình huống này, khẳng định Miêu Miêu là người khó chịu nhất. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô có thói quen suy nghĩ thay người ta, Đa Ninh cũng không có cách ép Nhan Nghệ phải như vậy, mỗi người đều có tính tình và suy nghĩ riêng.

"Vẫn là Chu tổng tốt..." Nhan Nghệ vỗ vỗ ngực, dịu đi một chút nói: "Hiểu rõ chúng ta sẽ tức giận, cố ý đi mua thuốc hạ nhiệt. Hai chữ, săn sóc. Ba chữ, đủ săn sóc!"

Đừng thế mà ——

Đa Ninh nhìn Chu Diệu đi vào tiệm thuốc phía đối diện, cô khẳng định anh mua thuốc hạ nhiệt cho mình...

Đương nhiên, Chu Diệu thật sự mua thuốc cho mình.

Trên đường về, Đa Ninh và Nhan Nghệ ngồi ghế sau. Nhan Nghệ còn đang tức giận, một đường nói hết tình huống đêm nay cho Chu Diệu nghe. Chu Diệu lái xe, cũng không nói nhiều, thường đáp ừ ừ, ra thế.

Trong xe tràn ngập mùi bạc hà dễ chịu, thanh mát. Mùi hương từ người Chu Diệu lan ra cả xe.

"Chu tổng, anh cho em một ít tam kim phiến (*) đi." Nhan Nghệ nói với Chu Diệu, sau một hồi thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi khô hết rồi.

(*) Tam kim phiến (三金): Một loại thuốc Đông Y.

Chu Diệu tiện tay đưa cho cô, nói với Nhan Nghệ "Không phải tam kim phiến đâu."

Nhan Nghệ mặc kệ là gì, trực tiếp bỏ vào miệng đồng thời đưa cho Đa Ninh "Cậu cũng ngậm một viên đi."

Đa Ninh nhận lấy.

Trong xe tỏa ra mùi bạc hà nồng đậm hơn nữa.

"Thật không rõ, nếu tâm tình Miêu tỷ không tốt, vì sao còn muốn mời chúng ta ăn cơm?" Nhan Nghệ hít vào, khó hiểu hỏi.

Đúng vậy. Đa Ninh gật đầu, chuyện này cô nghĩ không ra.

"Có thể người muốn mời bọn em ăn cơm không phải Miêu Miêu mà là Ô Giang." Chu Diệu vừa lái xe vừa lạnh giọng nói, một câu nói ra mấu chốt vấn đề.

"Có khả năng, so với Miêu tỷ, Ô Giang càng không thích nợ người khác." Nhan Nghệ nhất thời hiểu ra, phụ họa nói: "Chu tổng rất anh minh."

Đa Ninh: "..."

"Nhưng em vẫn không rõ vì sao Miêu Miêu đối xử với bọ em như thế!" Nhan Nghệ tiếp tục hỏi Chu Diệu "Chu tổng, anh thông minh, anh cảm thấy vì sao?"

"Chuyện phụ nữ làm sao anh biết được." Chu Diệu trả lời, bày ra bộ dáng không có hứng thú.

Nhan Nghệ gật đầu, buồn bực dựa vào ghế sau, nhìn về phía Đa Ninh vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ. Như là nghĩ đến điều gì, Nhan Nghệ nói: "Thực ra, chuyện Miêu Miêu và Ô Giang ấy, em thấy hai người đặc biệt nhằm vào Đa Ninh, em chỉ có thể nghĩ đến..."

Nói đến mấu chốt vấn đề, Nhan Nghệ ngừng lại, không biết có nên nói hay không.

"...Chỉ có thể là gì?"

"Cái gì?"

Đa Ninh cùng Chu Diệu đồng thời lên tiếng hỏi Nhan Nghệ nhưng ngữ khí bất đồng, Đa Ninh là tò mò còn Chu Diệu như là xác nhận.

"Chỉ có khả năng Ô Giang thích Đa Ninh thôi." Nhan Nghệ nói, đem nguyên nhân giải thích càng cụ thể "Miêu Miêu ghen!"

Đa Ninh: ". . ."

Chu Diệu: ". . ."

Hai người cùng trầm mặc, Đa Ninh không nói gì, Chu Diệu không muốn nói tiếp. Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, Chu Diệu dừng xe. Người từ hai bên đường liên tục ùa ra.

Ghế sau không ai nói gì cả, Chu Diệu đặt tay lên tay lái, kiên nhẫn chờ phản ứng của đương sự.

Ách... Đa Ninh thật sự không tin, cô không ngẩng đầu, cô cảm thấy lời đoán mò của Nhan Nghệ không có khả năng. Một lúc sau, cô bông đùa nói: "Tớ tình nguyện tin Miêu Miêu thích tớ, vì yêu quá nên hận chăng?"

Ô Giang thích cô? Đùa kiểu gì vậy... Chỉ cần nghĩ thế, cô cảm thấy thật buồn cười.

Đích thực Ô Giang không thích kiểu người như Đa Ninh. Nhan Nghệ đồng ý với cách nói của Đa Ninh. Sau đó lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Đa Ninh "Đồ tự kỷ."

Đa Ninh cười cười, thành công đổi đề tài. Cô tin rằng vấn đề nằm ở Chu Diệu, nhất định là Chu Diệu đã làm gì đó khiến cô bị liên lụy theo.

Anh đã làm gì vậy... Đèn xanh, Chu Diệu tiếp tục lái xe, khóe miệng hơi cười. Ánh đèn hai bên đường chiếu qua sườn mặt anh.

Mảng tối mảng sáng, khuôn mặt thay đổi liên tục.

Vừa rồi, từ những lời Nhan Nghệ nói anh thấy chuyện này có chút vấn đề.

Vốn dĩ, có một số việc không đáng để hồi tưởng nhưng không nghĩ tới có người vẫn nhớ đến. Đương nhiên, anh hy vọng Ô Giang chỉ là nhớ chuyện chứ không phải nhớ người.

Anh biết chuyện Ô Giang để ý Đa Ninh vì Cố Gia Thụy từng nói: "Chu đệ,anh nhắc nhở cậu một chút, cẩn thận bị đào góc tường."

Lúc đó, ai có ý với ai đều không qua được cặp mắt của Cố Gia Thụy. Cố Gia Thụy nhắc nhở, anh mới phát hiện Ô Giang để ý Đa Ninh đã lâu. Mỗi ngày đều cố ý đến thư viện, xếp hàng ở căn tin cố ý đứng sau Đa Ninh, thậm chí trong điện toàn còn có một tấm hình.

Đó là tấm hình Đa Ninh ngủ gục trên bàn trong thư viện.

Sau đó, mọi chuyện đều như mọi người thấy đấy. Vì sao lúc ấy anh không tình nguyện hỗ trợ, chỉ có Ô Giang chạy qua? Bởi vì người bị bệnh là bạn cùng phòng của Đa Ninh. Đương nhiên anh không biết có phải lúc đó anh nói không rõ khiến Ô Giang hiểu lầm người bị bệnh là Đa Ninh, đến nơi mới biết mình nhầm.

Nhưng là do Ô Giang không biết dùng đầu óc ngẫm lại, nếu người bị bệnh là Đa Ninh thì còn đến phiên cậu ta sao?

Mặc kệ là thế nào, bởi vì sự kiện kia mà Ô Giang thuận lợi trở thành nam thần của phòng 606, bao gồm cả Đa Ninh. Trước mặt anh, cô thường xuyên nói Ô Giang có bao nhiêu tốt.

Lại nói đến chuyện Đa Ninh đưa anh 20 tệ muốn anh thay cô trả cho Ô Giang. Hai mươi tệ này là tiền Ô Giang trả thay tiền cơm cho Đa Ninh. Trong buồng vệ sinh, anh cầm 20 tệ nhét vào tay Ô Giang "Trả cậu 20 tệ. Cảm ơn."

Ô Giang không nói gì, trực tiếp bỏ vào túi quần đi ra ngoài.

"Tấm hình trong di động cậu, tôi xóa nó rồi." Anh mở miệng, trực tiếp nói rõ.

"Ảnh chụp gì?" Ô Giang giả ngốc.

Anh quay đầu nói: "Cậu nghĩ là ảnh gì?"

Lúc ấy, Ô Giang hẳn là rất tức giận. Lần đầu tiên anh thấy cậu ta lộ ra sắc mặt trắng bệch.

"Cậu dựa vào cái gì?" Ô Giang chất vấn.

Dựa vào cái gì? Vì anh là Chu Diệu.

Bởi vì là bạn cùng phòng, anh cũng không muốn quan hệ hai người căng thẳng, tốt bụng nhắc nhở một câu "Đa Ninh sẽ không thích cậu đâu, cậu hết hy vọng đi."

"Cậu có ý gì... Đây là ý của cậu hay của cô ấy?"

"Tôi và cô ấy có gì khác nhau? Tóm lại, hai người không xứng, rất không xứng!"

_________

Chuyện sau đó Chu Diệu không nhớ rõ, anh không nhớ vì sau đánh nhau với Ô Giang. Hình như Ô Giang nói anh chiếm bồn cầu không tha, anh nghe liền nổi giận.

Đa Ninh? Bồn cầu?... Nói cái quái gì vậy?

Xe chạy vào hoa viên Lam Thiên, Chu Diệu nhắc nhở người nào đó đang xuống xe "Cuộc hẹn Chủ Nhật, em đừng quên."

... Ngày mai, cô còn phải cùng Chu Diệu tắm suối nước nóng. Đa Ninh khẽ ừ một tiếng. Cô nhìn Nhan Nghệ còn đang tò mò, kéo tay Nhan Nghệ lên lầu.

Nhìn theo bóng Đa Ninh lên lầu, Chu Diệu nhếch miệng lại bỏ thêm viên ngậm vào miệng; mùi bạc hà thanh mát làm anh cảm thấy thư thái.

Về phần Ô Giang, nếu thật sự cậu ta và cô bạn gái kia vì Đa Ninh xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể nói cậu ta... mặt người dạ thú.

——

"Bọn tớ đến suối nước nóng." Vẻ mặt với đủ loại biểu tình của Nhan Nghệ làm Đa Ninh không chịu nổi, đành nói ra hết.

Đa Ninh thấy đến suối nước nóng cũng không có gì mà phải giấu diếm.

"Chu Diệu muốn tắm suối nước nóng để hạ nhiệt." Đa Ninh nói, giải thích vì sao Chu Diệu muốn đến suối nước nóng. Sau đó, cô hỏi: "Tắm suối nước nóng có thể hạ nhiệt sao?"

"Có khả năng..." Nhan Nghệ gật đầu rồi lại làm động tác ôm ngực, nhìn Đa Ninh nói: "Có thể Chu tổng nghĩ có thể dùng cách này hạ nhiệt?"

Đa Ninh nhìn tư thế của Nhan Nghệ... Vừa nhìn đã hiểu, khuôn mặt đỏ lên.

Đối với mục đích không đơn thuần, Nhan Nghệ ngồi xuống hỏi Đa Ninh "Đa Ninh, cậu nghĩ sao?"

"Tớ nghĩ..." Đa Ninh trả lời.

Nhan Nghệ nhìn cô một lượt, còn cần nghĩ gì nữa. Hồ điệp bên suối, thanh mai trúc mã, trực tiếp tiến tới luôn.

"Tớ muốn Chu Diệu có tình cảm với tớ đã." Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ, mục đích của cô luôn như thế. Cô muốn Chu Diệu yêu mình, cô muốn hoàn toàn thay đổi quan hệ của hai người, không phải thanh mai trúc mã cũng không phải bạn tốt từ nhỏ đến lớn.

Mà là tình yêu nam nữ thuần khiết.

"Ừ..." Vì động cơ hai người không giống nhau, Nhan Nghệ lại lâm vào tình trạng tự hỏi.

"Đa Ninh, cậu lại đây." Sau một lúc lâu, Nhan Nghệ ngẩng đầu nói.

Đa Ninh: "Cậu muốn nói gì đây?"

"Là thế này..." Nhan Nghệ giữ chặt tay Đa Ninh, truyền thụ cho cô 36 tâm kế của phụ nữ "Cậu nên hiểu muốn quyến rũ Chu Diệu nhưng không thể đi đến bước cuối, đúng không?"

"Tớ hiểu." Đa Ninh gật đầu, không nhịn được cười cười.

"Tớ nghiêm túc đấy."

Đa Ninh cũng nghiêm túc trả lời "... Tớ hiểu mà." Cô cũng lớn rồi, cô hiểu Nhan Nghệ đang nói gì. Hơn nữa, cô thấy Nhan Nghệ nói đúng.

"Đúng rồi, gần nhất tớ nghiên cứu weibo cá nhân của phó tổng Thiên Tin, Diệp Tư Tư. Giúp cậu xem rốt cuộc Chu Diệu thích cô ấy ở điểm nào. Cái này gọi biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Nhan Nghệ ghé vào khung cửa sổ, nói với Đa Ninh.

Hoàn toàn là bộ dáng tác chiến đối phó mối tình đầu của chồng cũ vào nửa năm trước.

Đa Ninh cười cười, dùng ánh mắt nhìn Nhan Nghệ thay lời cảm ơn; không đủ, lại ôm Nhan Nghệ một cái. Cho dù Nhan Nghệ có là heo, cô vẫn rất cảm kích.

Nhan Nghệ thật hưởng thụ, vui vẻ trở về phòng. Mở điện thoại, cô nhận được tin nhắn hồi âm của Nhất Thành đại sư Cố Gia Thụy, ngắn gọn năm chữ "Cô muốn buông bỏ ai?"

Nhan Nghệ dựa vào tường, gửi đi ba chữ: "Là chồng cũ."

Cố Gia Thụy không hồi âm, nửa giờ sau tặng cô hai chữ: "Tái... hôn."

_____

Tái hôn... Hiện nay, đàn ông không phải heo thì cũng là sói, hai dạng người này cô không cần, chắc chắn không phải mặt người dạ thú thì cũng là xấu tính. Nếu bừa bãi chọn một người thì sẽ thành tổ hợp《 mỹ nữ cùng dã thú 》sao!

Tái hôn cái đầu anh!

Ngày hôm sau, Nhan Nghệ đến nhà chị mừng sinh nhật cháu trai, Đa Ninh đã sớm chuẩn bị quà nhờ Nhan Nghệ đem tặng. Nhan Nghệ cảm động, tranh thủ sờ mặt cô.

"Đừng buồn nôn nữa." Đa Ninh cười, nhắc nhở Nhan Nghệ "Tớ mới trang điểm xong đấy."

"Khó tránh lại đẹp như tiên thế này." Nhan Nghệ làm động tác muốn cưỡng hôn.

Đa Ninh đẩy Nhan Nghệ ra.

Nhan Nghệ vẫn tiến tới, khôi phụ thần sắc nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, có thể quyến rũ nhưng không thể đi đến bước cuối."

Đã biết... Đa Ninh gật đầu, chính là muốn cô quyến rũ anh rồi tại thời điểm mấu chốt thì từ chối đúng không?

Thông minh!

Nhan Nghệ yên tâm lái xe rời đi, ra khỏi cổng tiểu khu thì thấy xe Chu Diệu đi vào, hai xe gặp nhau. Nhan Nghệ ấn còi hai tiếng, kéo cửa xe xuống nhìn Chu Diệu nói: "Chu tổng, chúc hai người đi chơi vui vẻ."

Chu Diệu đáp một tiếng cảm ơn, trực tiếp lướt qua xe Nhan Nghệ.

Thật sự là. . . kỹ thuật lái xe tốt a!

Chu Diệu đỗ xe dưới lầu, Đa Ninh đeo ba lô ra khỏi nhà. Bên trong toàn là đồ Nhan Nghệ giúp cô chuẩn bị. Hôm nay, đồ cô mặc cũng là do cô ấy chọn.

Một chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, tỏa ra khí chất thần tiên.

Nhiệt độ trong xe hơi thấp, Đa Ninh khoác một chiếc áo đen mỏng bên ngoài, đeo kính râm dựa vào ghế phụ, muốn chợp mắt một lát.

"Tối qua, ngủ không được sao?" Chu Diệu liếc mắt nhìn, cất tiếng hỏi.

"Rất tốt." Đa Ninh đáp lời.

Chu Diệu hỏi cô muốn đến chỗ nào, lại giới thiệu suối nước nóng dưới chân núi, chỗ đó lại có nhiều thứ để chơi, thích hợp cho hai người nghỉ ngơi một đêm.

Đa Ninh không có phản ứng gì, một lát sau mới nói: "Anh chọn là tốt rồi."

Chu Diệu im lặng một lúc mới nói: "Đa Ninh, em có thể tháo kính râm ra được không?"

Đa Ninh: ...

Thành phố A không có suối nước nóng nào đặc biệt cả nhưng gần thành phố A lại có địa phương nổi tiếng với các khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đa dạng. Hồi nhỏ, Đa Ninh đã đến khu nghỉ dưỡng đó với gia đình bác cả. Lúc về, cô còn viết một bài với tên gọi《 Suối nước nóng hạnh phúc 》.

Bây giờ, hai người đến đó có từ suối nước nóng hạnh phúc thành suối nước nóng đầy tình sắc không đây? Đa Ninh thầm thở dài một tiếng, mọi người đều nói cô đoan trang, khéo léo nhưng cô biết rõ mình căn bản cũng là sắc nữ a...

Đến nơi, Đa Ninh đội mũ xuống xe với Chu Diệu, bình tĩnh đi bên cạnh anh.

Chu Diệu đem chìa khóa xe bỏ vào túi, hai người sánh bước bên nhau, không nhanh không chậm. Đến vườn hoa hải đường đương nở rộ, Chu Diệu nói: "Anh chọn hồ đôi... không vấn đề gì chứ?"

Thật ra là hồ uyên ương nhưng anh cố ý sửa cách gọi.

"... Không sao cả." Đa Ninh đáp, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Chu Diệu cười.

Hồi bé, cô và anh cùng tham gia khóa học bơi, lớn lên còn từng là vợ chồng, cùng nhau tắm suối nước nóng rất bình thường. Chỉ có điều, trước đây cô mặc áo tắm một mảnh còn hôm nay cô mang theo một bộ áo tắm hai mảnh rất sexy.

Đa Ninh lại nhìn Chu Diệu cười một cái, cô đi nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net