Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khu resort không chỉ có suối nước nóng, ngoài ra còn rất nhiều thứ khác để chơi. Cưỡi ngựa, chèo thuyền,... còn có trò chơi tên heo con thi chạy.

Cơ bản, trò chơi này là cha mẹ chơi cùng con cái, bọn nhỏ sẽ đeo một cái băng đô hồng in hình chú heo. Đa Ninh và Chu Diệu đứng ngoài hàng rào nhìn tình hình, Chu Diệu mặc bộ đồ cao bồi, nhìn Đa Ninh nói: "Đa Ninh, hôm nay anh đưa em đi chơi, có phải đã giúp em tìm được cảm giác hay không?"

Cảm giác... Quả thật đúng vậy. Vừa rồi cô còn nghĩ đến hình ảnh heo nhỏ điên cuồng chạy, rất đáng yêu. Nhưng đối với lời Chu Diệu nói, cô tỏ vẻ không đồng ý. Cô ngẩng đầu nhìn Chu Diệu, nghiêm túc hỏi: "Không phải chúng ta đến đây tắm suối nước nóng... sao?"

Như thế nào đột nhiên biến thành anh đưa cô đi chơi?

Hai chữ hạ nhiệt bị Nhan Nghệ phân tích nhiều tầng ý tứ khác nhau nên Đa Ninh nói năng rất cẩn thận. Không khí có phần mất tự nhiên làm tim Chu Diệu đập nhanh hơn một chút. Thiếu chút nữa anh cho rằng Đa Ninh hiểu hai chữ hạ nhiệt có ý nghĩa như thế nào.

"Ừ, là em theo anh... không phải anh theo em." Chu Diệu thỏa hiệp. Anh nhìn người trước mắt, tùy tay tháo kính râm mà Đa Ninh đeo từ nãy đến giờ.

Sau đó, anh đeo lên. Mặt Đa Ninh nhỏ, kính râm của cô cũng thế nhưng Chu Diệu không có ý tháo xuống. Đeo xong, anh nhìn Đa Ninh nhe răng cười.

Cứ như vậy, kính của cô bị người ta đoạt lấy... Đa Ninh duỗi tay, thử cướp về.

"Đừng keo kiệt thế, anh mượn một lát." Chu Diệu cầm tay Đa Ninh, nhìn Đa Ninh rồi thật thà nói:"Em không đeo kính râm đẹp hơn nhiều."

Đa Ninh:... Cô không phải vì đẹp hay không đâu!

"Em bị chói nắng." Đa Ninh mở miệng nói, thần sắc có phần không vui nhìn người trước mặt.

"Anh che giúp em." Chu Diệu trấn an. Sau đó đem cô kéo về phía mình, dùng thân thể thay cô chắn ánh mặt trời giữa trưa.

Hai người đứng một chỗ, vóc dáng cao ráo của anh thay cô chắn ánh mặt trời, Đa Ninh không nói nữa, vòng vo chuyển đề tài. "Chu Diệu, đợi đến tối mới tắm suối nước nóng sao?

"Ừ." Chu Diệu trả lời, nghiêm túc nói tiếp. "Tắm suối nước nóng vào buổi tối mới tốt, da dễ dàng hấp thụ khoáng chất hơn, dưỡng da rất tốt. Hơn nữa, còn giúp tuần hoàn máu diễn ra nhanh hơn, có lợi trong việc hỗ trợ giấc ngủ."

Đa Ninh gật đầu, trưng ra vẻ mặt học hỏi. "Hóa ra là như vậy."

Chu Diệu cũng gật đầu: "Là như thế đấy." Anh cười cười, lộ ra hàm răng trắng đều như bắp. Quan trọng nhất là đêm nay anh không còn là Chu Diệu chính nhân quân tử mà là đại sói xám Diệu chỉ nghĩ đến việc ăn cừu con.

"Đa Ninh, em xem kìa." Thu lại tâm tư, Chu Diệu chỉ về phía trò chơi đang diễn ra, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Đa Ninh cũng phối hợp cười hai tiếng, sau đó yên lặng, khóe miệng hạ xuống.

Ánh mặt trời tháng năm có phần chói chang, Đa Ninh muốn về nghỉ ngơi. Chu Diệu đưa cô về, trong lòng thầm nghĩ trưa nay ngủ một giấc no đủ rất cần thiết.

Lúc hai người đi ngang qua quầy hàng dưới sảnh khu resort, Chu Diệu nhìn bên trong bày bán áo tắm, hỏi Đa Ninh đi bên cạnh "Em có đem theo áo tắm không? Nếu không thì vào đó mua đi."

"Em có đem theo." Đa Ninh mỉm cười, còn là áo tắm hai mảnh.

Chu Diệu gật đầu, vậy là tốt rồi. "Anh không có, em giúp anh chọn quần bơi đi." Chu Diệu nói.

Đa Ninh chọn cho Chu Diệu chiếc quần bơi màu đen, Chu Diệu không quá vừa lòng, cẩn thận nhắc nhở cô "... Hình như cái này hơi nhỏ."

"Không lẽ anh thích mặc thoải mái?" Đa Ninh quét tầm mắt về phía ông cụ mặc quần cộc, nhìn xem đẹp hay không để mua cho anh. Chu Diệu không soi mói nữa, cầm chiếc quần cô vừa chọn đi thanh toán.

"Nếu nhỏ quá thì mặc không được thoải mái." Trên đường về phòng, Chu Diệu vẫn rối rắm với vấn đề quần bơi.

Có đôi khi Đa Ninh thấy Chu Diệu hơi nhạy cảm, cô nhìn Chu Diệu, than thở một câu: "Nếu không anh đừng mặc."

"..." Chu Diệu lập tức nở nụ cười, đang muốn nói thì điện thoại reo.

Là điện thoại công việc. Chu Diệu mở cửa thay Đa Ninh, đi đến một bên nói chuyện.

Đại sói xám · Diệu lập tức khôi phục gương mặt ông chủ, đối với phương án mà bên kia đưa ra phủ nhận không chút lưu tình "Không được, nếu làm vậy thì lợi nhuận không đủ."

Đa Ninh nhìn Chu Diệu, im lặng không lên tiếng vào phòng.

Hai người chọn phòng đôi, bên trong chia làm hai gian. Buổi sáng, lúc nhân viên tiếp tân hỏi bọn cô chọn loại phòng nào, Đa Ninh nhanh miệng nói với nhân viên tiếp tân "Chúng tôi muốn phòng đôi."

Chu Diệu đứng bên cạnh cũng nói: "Ừ, chúng tôi muốn phòng đôi." Khóe miệng hơi nhếch lên.

Hai gian phòng ngủ chỉ cách nhau một cánh cửa trượt bằng gỗ, Đa Ninh vào gian bên trái. Giữa phòng là giường ngủ, rèm châu màu vàng nhạt rủ xuống đất, cửa sổ mở một nửa, một cơn gió làm tấm rèm phát ra âm thanh vui tai.

Chu Diệu vẫn còn nghe điện thoại, ngữ khí khi nặng khi nhẹ. Đa Ninh kéo rèm cửa sổ lên, vừa lấy áo tắm hai mảnh từ túi đồ ra vừa nghĩ khả năng tối nay cô cần uống chút rượu...

Bên ngoài, Chu Diệu cúp máy, anh đi đến gian phòng bên trái, theo thói quen duỗi tay đẩy cửa.

... Kết quả cửa khóa trái.

Ban ngày ban mặt nhất định phải khóa trái sao? Chu Diệu bất đắc dĩ về phòng anh, sau đó quay lại gõ hai cái vào cửa phòng bên trái, đối với người muốn ngủ trưa bên trong nói: "... Chiều anh gọi em dậy dùng bữa."

Hai giây sau, bên trong truyền đến lời cảm ơn khách khí.

Chu Diệu gật gật đầu, nhìn thời gian trên điện thoại, còn chưa đến 2 giờ chiều.

_______

Bữa tối là tiệc đứng nhưng khách sẽ tự mình nướng đồ, là tiệc BBQ ngoài trời. Không khí rất náo nhiệt.

Chu Diệu nướng hai xiên thịt dê, Đa Ninh nhìn anh hỏi: "Không phải anh phát nhiệt sao?"

"Ừ..." Chu Diệu gật đầu "Nhưng mà ăn đồ nướng thì không vấn đề gì."

Trong các loại đồ nướng, Chu Diệu thích nhất thịt dê nướng. Đa Ninh mặc kệ anh, cầm rượu trái cây uống. Uống hết một ly lại lấy một ly nữa. Lúc về chỗ, không cẩn thận đụng phải một cô bé. Đa Ninh thuận tay giúp đỡ một phen. Cô bé mặc một chiếc váy hoa rất đáng yêu. Lúc Đa Ninh uống rượu, khóe môi nhếch lên cười cười. Chu Diệu quơ tay trước mắt Đa Ninh, cô thu hồi tầm mắt nhìn về phía Chu Diệu.

Ý cười trên mặt ý chưa tan.

Đa Ninh như vậy thật ôn nhu, Chu Diệu nhìn cô một hồi lâu.

"Chu Diệu, anh thích bé trai hay bé gái?" Đa Ninh đột nhiên mở miệng hỏi người trước mắt.

"Bé trai." Chu Diệu trả lời, không cần nghĩ ngợi.

Đa Ninh gật đầu.

". . . Không phải anh trọng nam khinh nữ." Chu Diệu giải thích "Chủ yếu con gái rất hay làm nũng, anh ứng phó không được. Hồi nhỏ anh và trai cả ở chung với nhau tương đối tốt."

Để chứng thực chính mình lời nói, Chu Diệu nhắc tới chuyện cũ.

Đa Ninh nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy. Cô lại uống một ngụm rượu trái cây, trong khoang miệng đều là hương rượu trái cây.

Cũng nhờ uống hai ly rượu nên cô không còn ngại ngùng mà thay áo tắm. Cơ thể với những đường cong xinh đẹp, mang hương thơm ngát.

8 giờ tối, hơi nước từ suối nước nóng lượn lờ trong không khí; ánh đèn, bui cây hoa cỏ đều nhiễm một tầng hơi nước ấm áp. Quang cảnh tiên diễm động lòng người.

Đứng bên hồ, Chu Diệu quấn một cái khăn tắm nhưng vẫn thấy rõ dáng người với tấm lưng hoàn hảo và đôi chân dài.

Đa Ninh mặc áo choàng tắm bước vào, chân đeo một đôi guốc gỗ, ngẩng đầu nhìn Chu Diệu đứng bên hồ, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh còn chưa ngâm người?"

Chu Diệu nhìn người quấn kín mít kia nói: "Anh chờ em."

Đa Ninh không đồng ý: "Anh xuống trước xem nhiệt độ đi..."

"..."

Chu Diệu cởi khăn tắm, để lộ chiếc quần bơi màu đen. Anh không còn là chàng thanh niên cao gầy năm xưa nữa. Chu Diệu của hiện tại là người mặc quần áo thì không nói còn cởi ra thì mới biết anh có thân hình cân đối với tỉ lệ cơ thể hoàn hảo nhưng không phải kiểu người cơ bắp cuồn cuộn.

Chu Diệu cố tình nhìn Đa Ninh còn đang bọc kín người, anh nói: "Anh xuống trước."

Đa Ninh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Mái tóc dài của cô được búi lên, trên đầu đeo một cái băng đô tai mèo hồng nhạt. Trông như một con mèo con.

Chu Diệu vừa xuống nước, Đa Ninh cởi guốc gỗ ngồi bên hồ, đem chân ngâm trong suối nước nóng, không lập tức xuống nước.

Chu Diệu tựa bên hồ, nói với Đa Ninh "Nhiệt độ vừa đủ, em xuống đi." Sau đó, anh đưa tay ra phía cô, vẻ mặt thành thật.

Đa Ninh nhàn nhạt nhìn anh, không động đậy. Qua một lúc, cô đưa ra yêu cầu "Anh nhắm mắt lại đi."

Chu Diệu nhếch miệng, cười cười, làm bộ không quan tâm nhưng vẫn nhắm mắt lại. Lúc này, Đa Ninh mới cởi áo choàng tắm, đi tới chỗ khác. Mặc dù là uyên ương hồ nhưng vẫn có phân chia, ở giữa là những tảng đá trơn bóng.

Chu Diệu đã sớm mở mắt, nhìn Đa Ninh không dời mắt. Anh chớp chớp lông mi, dường như bị hơi nước làm cho đỏ mắt.

Nhiệt độ bỗng chốc tăng đến mức không chịu nổi.

Phía dưới, càng lúc càng căng đến lợi hại.

...

Hai người đối diện nhau, Chu Diệu thoải mái cười cười, mở miệng nói chuyện "Đa Ninh, em khác trước rồi."

"Ừ..." Đa Ninh quay lưng về phía Chu Diệu, để lộ tấm lưng trắng nõn, cô hỏi: "Không giống chỗ nào?"

Rất rõ ràng. Chu Diệu không lên tiếng.

Nhiệt độ trong suối nước nóng khiến Đa Ninh đỏ lên như con tôm luộc, cô nói: "Anh mới thay đổi... em vẫn như thế."
"Làm gì có." Chu Diệu lại hỏi: "Em thấy anh thay đổi nhiều sao?"

"Không nhiều lắm. . . vẫn là bộ dáng hồi trước." Đa Ninh nằm úp sấp, âm thanh nhẹ nhàng, mềm mại.

Chu Diệu ngửa đầu, thở ra một hơi.

Những lời Đa Ninh nói đều là thật, càng tiếp xúc càng thấy anh không thay đổi nhiều, cơ bản vẫn là bộ dáng hồi trước.

Sau một lúc lâu, Đa Ninh không ngâm người nữa, nhìn Chu Diệu nói: "Em hơi đau đầu, em về phòng trước đây."

Chu Diệu: ...

Chu Diệu cũng không ngâm người lâu, bởi vì phải tiếp một cuộc gọi nên lúc anh trở về thì Đa Ninh đã sấy tóc xong, cô ngồi trên sofa, trên tay cầm ly rượu.

"Anh về rồi." Cô quay đầu, nhìn anh nở nụ cười.

Chu Diệu đi về phía cô, Đa Ninh cầm ly rượu nói: "Nhân viên phục vụ vừa mới đưa lên đấy."

"Uống ngon không?" Chu Diệu nhịn không được tới gần, ngữ khí có phần ôn nhu.

"Ngon lắm." Đa Ninh trả lời, sau đó cô đứng lên.

"Em ngủ đây, ngủ ngon."

Đợi chút. Chu Diệu ngăn cô lại, cúi đầu mở miệng: "Chúng ta nói chuyện một chút, được không?"

"Nói cái gì đây?" Đa Ninh đứng đối diện Chu Diệu, nhẹ nhàng hỏi. Giọng cô rất nhỏ nhưng trong phòng chỉ có hai người, vậy là đủ rồi.

"Nói về... chúng ta trước kia."Chu Diệu tiến tới càng lúc càng gần, khuôn mặt tuấn tú phóng đại, anh đưa tay đặt sau thắt lưng Đa Ninh.

Cơ thể người trong lòng trở nên cứng ngắc.

Chu Diệu không khống chế được nữa. Anh ôm cô, hai tay đặt bên hông, đẩy Đa Ninh vào tường. Anh tiếp tục cúi đầu, vùi mặt vào cổ Đa Ninh.

"Đa Ninh, anh..." Miệng khẽ nhếch, anh không nói nên lời, viên ngậm trong miệng không cách nào làm giảm hơi thở nóng bỏng của anh.

Mùi bạc hà nhàn nhạt dán xuống cổ.

Đa Ninh nghiêng nghiêng đầu, tùy ý để Chu Diệu vùi vào cổ.

Một lúc sau, cô mới hỏi: "Chu Diệu, anh muốn làm gì?"

Chu Diệu không trả lời, anh thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, thầm nghĩ muốn chia sẻ cảm giác này cho người trong lòng.

Tinh trùng thượng não là gì? Chính là như bây giờ.

"Đa Ninh, chúng ta có thể hay không..." Chu Diệu khàn khàn mở miệng, ánh mắt phiếm hồng. Anh như con sói đói muốn nổi điên cuối cùng cũng bắt được cừu con.

"Không được." Âm thanh kiên định vang lên, cự tuyệt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net